Đô Thị Thiếu Soái

Chương 737: Chương 737: Đêm đen bùng cháy




Âm thanh du dương từ chiếc radio đằng sau vô lăng xe vọng lại

Dự báo thời tiết của đài khí tượng thủy văn, gió tây cấp 4 cấp 5, ngày mai trời nhiều mây có lúc có mưa

Mới 7 giờ mà trời đã xâm xẩm tối, vươn bàn tay ra phía trước cũng không nhìn thấy 5 ngón tay đâu

Go Cheong Yaođang ăn thịt nướng ở trên thuyền hàng, dạo gần đây tranh chấp giữa Thiên Triều và Triều Tiên xảy ra liên miên, quả thật khiến cho anh ấy rất mệt mỏi, vừa trở về Seoul bắt giữ Hoắc Vô Túy, lại nhận được điện thoại của Kim Tae Sun, bởi vì đổi người và địa điểm nên xảy ra biến cố, cần thay đổi địa điểm thời gian giao dịch, y chỉ còn cách là tranh thủ lúc rảnh rỗi để thả lỏng bản thân

Dù sao thì, qua 10 giờ đêm nay, nếu Kim Tae Sun chưa có tin tức phản hồi lại, anh ấy sẽ phải đổi địa điểm giam giữ Hoắc Vô Túy, tiến hành vòng đàm phán tiếp theo, nếu Kim Tae Sun cứu được Park Dong Huan về, vậy thì có thể quăng Hoắc Vô Túy xuống biển làm mồi cho cá rồi, chỉ là xử lý dấu vết cũng cần phải gọn gàng sạch sẽ

Nghe tiếng thịt nướng lép bép nổ! Uống hết bình sô chu này đến bình khác, Go Cheong Yao đang ngà ngà say đảo mắt nhìn đồng hồ, vỗ vào người tên thân tín và nói:

- Vẫn còn thời gian, chúng ta cứ uống từ từ, sau mười giờ mới phải làm việc, mẹ nó, mấy ngày nay không được ăn bữa nào tử tế, suốt ngày chạy đi chạy lại, còn phải trông cô gái đó nữa chứ

Tên thân tín kế bên cười rất thoải mái, lộ ra cái thần thái rất đàn ông :

- Tổ trưởng, dù sao thì cô gái đó cuối cùng cũng bị quăng xuống biển cho cá ăn, tôi thấy cô ta ngoại hình không đến nỗi nào, hay là trước khi giết hãy để cho cô ta phục vụ chúng ta được không, cứ coi như là lợi ích mà chúng ta nhận được sau mấy ngày bận rộn.

Tên lâu la khác thì bồi thêm:

- Ý kiến này rất hay

Go Cheong Yao sờ cằm, cười hỉ hả nói :

- Được! 10 giờ tiến hành

Tiếng cười lại vang lên từ đám đông bên ngoài, tiếng cốc va vào nhau lách cách, Go Cheong Yao vừa uống xong hớp rượu, y đột nhiên cảm nhận được ánh sáng lóe lên ngoài cửa sổ, tiếp theo đó là hàng loạt lửa lớn hừng hừng, cảm giác xa mà lại gần, y vội bỏ cốc rượu xuống chạy ra hướng cửa, bọn lâu la cũng chạy theo.

Ngọn lửa ngút trời bốc cháy từ bến tàu số 7, mà vẫn chưa biết đã có chuyện gì xảy ra, mặt biển ở gần mỏ neo số 8 cũng hừng hừng bốc cháy, hơn nữa còn đang cháy lan về phía con thuyền, Go Cheong Yao rất nhanh phán đoán ra rằng nguyên nhân là do dầu bị rò rỉ ra mặt biển, dưới sức thổi của gió tây ngọn lửa đang hướng đến con tàu hàng

Y thật sự rất lo lắng, ngọn lửa quả thật là quá lớn

Bao trùm màn đêm là ngọn lửa đỏ rực, trên bến tàu rất nhiều công nhân đang dùng thùng nước để dập lửa, cho dù bọn hắn có nỗ lực cứu hỏa đến bao nhiêu thì trước mặt là biển lửa, công sức bỏ ra như muối bỏ biển không có hiệu quả gì, ngọn lửa như con mãnh thú, hợp lực cùng với ngọn gió tây lan rộng.

Trong khoảng thời gian 5 phút ngắn ngủi, ngọn lửa như là ngọn thủy triều cuồn cuộn, không thể khống chế, trôi dập dềnh cháy mãnh liệt theo hướng gió tây, ngay cả Go Cheong Yao đang đứng ở trên boong tàu cũng có thể ngửi thấy mùi dầu thô, cảm giác được ngọn sóng lửa đang đập vào mặt mình, trong lòng tự vấn phải có bao nhiêu là dầu mới có thể gây lên trận bạo lửa này đây

Thật đúng là không để cho ta yên tĩnh một chút nào. Go Cheong Yao chửi thầm, nhưng ngay lập tức quát bọn lâu la :

- Có cái gì đáng xem hả, bọn mày cho rằng đó là khói sao? Không nhìn thấy ngọn lửa đang hướng về phía thuyền chúng ta hả? còn đứng như tượng ra đấy à, mau lái tàu, lái nhanh cho ta

Tổ trưởng đúng là tức giận tới mức hồ đồ rồi, bọn lâu la ngẩn người ra một lúc, chúng nhắc nhẹ:

- Tổ trưởng à, đám thủy thủ và thuyền trưởng của Thẩm gia đều bị ngài đuổi lên bờ rồi, trên thuyền bây giờ còn mười mấy người thuộc hạ, biết lái máy bay lái xe tăng, cái gì cũng biết, duy chỉ có lái con tàu to như thế này thì anh em tôi chịu.

Go Cheong Yao lập tức tỉnh ngộ, vỗ ngực hối hận trước cái chết đang cận kề, lúc trước vì muốn đem Hoắc Vô Túy về Seoul một cách thuận lợi nên đã làm quen với Thẩm Nam Sơn để ngồi trên thuyền nhà họ Thẩm hòng quay trở về, sau khi cập bến vì tình hình an toàn trước mắt nên đã đuổi các thủy thủ thuyền trưởng lên trên bờ, nếu mà thuyền hàng này bị cháy, phải bồi thường không hề nhỏ

Trán y túa mồ hôi hạt, cái ý nghĩ phải hô hoán mọi người cứu hỏa vừa đến thì y chợt nghĩ bản thân mình thật ấu trĩ, gió to lửa lớn căn bản là hoàn toàn không thể dập tắt, trong khi y ngẩn người ra, thì ngọn lửa trên mặt biển đã thổi đến thiêu cháy thùng hàng, Go Cheong Yao lấy lại sự tỉnh táo, hạ lệnh một cách quyết đoán :

- Mang theo cô gái kia, mau mau sơ tán

Hai tên lâu la xoay người rời đi rất nhanh, men theo lối đi quen thuộc để vào bên trong phòng, một lát sau, Go Cheong Yao nhìn thấy hai tên lôi cô gái đang chống cự ra ngoài, trên miệng y hiện lên nụ cười rất khó hiểu, lạnh lùng nói:

- Cô gái này quật cường là thế, để xem đêm nay trên giường có còn mạnh mẽ được như thế nữa không

Hoắc Vô Túy nghiến răng tức giận mắng:

- Mày sẽ chết không toàn thây

Go Cheong Yao cười mỉm, và không tỏ rõ ý kiến gì chỉ nói:

- Đem cô ta đi

Mười mấy người áp giải Hoắc Vô Túy đi từ Tàu hàng xuống, hoàn toàn không để ý mấy kiện hàng bị cháy ở đằng sau lưng, mấy tên bảo vệ ở trên bờ kịp lúc lái xe tới, mấy tên lính đặc công vừa tiêu diệt xong mấy tên canh gác cảnh giới, từ đằng xa vang lên tiếng còi báo hiệu đến chói tai, hai chiếc đèn sáng lóe mắt báo hiệu cho chiếc cứu hỏa vừa đến

Go Cheong Yao khẽ hừ nhẹ nói:

- Lửa cháy thành như thế rồi mới đến, đúng là lũ ăn hại

Vừa ngớt lời, đột nhiên chiếc xe cứu hỏa lao ầm ầm cán qua hai tên lính đặc công người Triều Tiên, nghe tiếng kêu thất thanh và dòng máu trên mặt đất cũng đủ biết bọn chúng lành ít dữ nhiều, Go Cheong Yao còn chưa kịp hoàn hồn thì chiếc xe cứu hỏa đã đâm vào xe con đằng trước khiến cho chiếc xe con nằm ngang ra đường chắn lối đi lại

Chiếc xe con đằng trước bị đâm đến mức méo mó, người lái xe bị va chạm mạnh tới mức thần kinh tê liệt nằm bất động trong xe không hề có động tĩnh gì, vẻ mặt của Go Cheong Yao tỏ vẻ thất kinh, liệu chiếc xe cứu hỏa này có thật sự là xe cứu hỏa hay là một âm mưu giết người, chắc chắn là có người muốn ám sát bọn họ rồi.

Go Cheong Yao bèn lấy súng ra, và hô to:

- Giết bọn chúng!

Thùng tích nước trên nóc xe cứu hóa cũng bị ném bay đi, từ trong xe bay ra 5 bóng người thoắt ẩn thoắt hiện, sau khi xảy ra vụ va chạm liền phóng bay ra ngoài, ăn ý như là những sợi dây móc vô hình móc nối với nhau vậy, di chuyển nhanh chóng không tiếng động, ánh mắt của mỗi người giống như là sát khí của loại động vật ăn thịt vậy

Khi Go Cheong Yao giơ súng bắn hướng đến mục tiêu thì sắc mặt của bọn chúng thay đổi đột ngột

Khẩu súng trong tay Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh đã lên nòng, cùng với hai vệt đạn tóe lửa, đầu của hai tên đặc công Triều Tiên ngoặt ra đằng sau, trên mi tâm lúc này là dòng máu tanh, khẩu súng lục trong tay bọn chúng lúc này cũng dương lên theo quán tính, liền sau đó là viên đạn được bắn lên trời trong vô thức, kèm theo là một loạt âm thanh nghe chát chúa

Ánh lửa phía xa như trút xuống, Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu chỉ trong nháy mắt nhanh chóng lẻn vào trong đám đặc công người Triều Tiên, Go Cheong Yao tựa như trông thấy hai thanh trường đao Tuyên Cổ Mộc Phong đến từ hàng vạn năm trước vậy, tỏa ra hàn ý lạnh băng có thể khiến cho xương cốt tê liệt, đường đao lãnh đạm của bọn chúng còn nhanh hơn tốc độ cũng như ánh sáng của sao băng.

Lưỡi đao lướt qua, không còn một cành cây ngọn cỏ

Trong lúc đồng bọn đang kêu la thảm thiết, hai tên đang khống chế Hoắc Vô Túy ở bên ngoài cũng đâm ra sợ hãi, chúng móc súng lục ra nhưng lại không biết bắn về hướng nào, đúng lúc nay, trước mặt một người mặc bộ đồ trắng như tuyết bay ra, còn chưa kịp chĩa súng về đối phương, thì bọn chúng có cảm giác yết hầu như bị cái kìm kẹp lại, một giây sau chúng đã chết

Gió biển thổi qua bến tàu, khói bụi từ đám cháy rơi xuống

Khi Hoắc Vô Túy được tháo chiếc bịt mắt ra, ánh vào đôi mắt đẹp mê hồn là nụ cười của Sở Thiên, tận trong đáy lòng nàng cảm thấy vô cùng cảm động và ấm áp, nàng lộ ra nụ cười sáng lạn nhưng ngay lập tức hung hăng trách mắng:

- Tên khốn khiếp, muộn như vậy mới đến cứu bổn tiểu thư, có phải anh muốn nhân cơ hội này để bỏ rơi em phải không?

Sở Thiên nhẹ khẽ mỉm cười, ôm nàng vào lòng:

- Sao anh dám bỏ rơi em chứ?

Hoắc Vô Túy hừ một tiếng thật mạnh, ngửi mùi đàn ông trên người Sở Thiên một cách mãn nguyện, nhưng trong miệng thì cứ tuôn ra những lời nói điêu ngoai:

- E rằng không phải là không dám bỏ rơi em? Mà là lo lắng cho đứa bé ở trong bụng em đúng không? Em muốn biết, nếu em không mang thai đứa bé này, anh có đến cứu em không?

Sở Thiên cúi đầu hôn lên trán cô, nói như đinh đóng cột:

- Có !

Hoắc Vô Túy nhăn mày chất vấn:

- Trả lời nhanh như vậy, chắc chắn là nói không thật lòng

Sở Thiên biết điều ngậm miệng lại, dự tính bản thân suy nghĩ trong chốc lát rồi mới trả lời, nhưng cô gái nhỏ này vẫn còn bới móc, rằng thì là:

- Câu hỏi đơn giản như vậy mà trả lời lâu như vậy, khẳng định là không phải là phản ứng thực lòng rồi

Tuy nhiên khi nhìn thấy vết thương trên người cô ấy, Sở Thiên rất áy náy nói:

- Sở Thiên đã khiến cho em chịu khổ rồi

Hoắc Vô Túy muốn cãi lại, nhưng cuối cùng không đành lòng. Đôi mắt tự trách mình của người đàn ông này giống như là cây kim châm lưu lại trong lòng cô. Cô bỗng nhiên thấy mình có một cảm giác thương hại thật lạ lùng, trong chớp nhoáng cô run lẩy bẩy

Có phải mình đã yêu người đàn ông này không, nếu không thì sao tim lại đau như thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.