Đô Thị Thiếu Soái

Chương 610: Chương 610: Đại Chiến Thắng Lợi




Sở Thiên chú ý chém giết phía trước, hai bên cùng sau lưng đều giao cho anh em Soái quân bảo hộ, chính mình như mũi khoan thọc sâu vào lòng địch. Ánh đao Minh Hồng chiến đao bắn ra bốn phía, từ trên phủ xuống, bao phủ phạm vi rộng, kình khí hùng mạnh, đây là lúc hắn lợi hại nhất kể từ khi xuất đạo cũng là lúc chém giết gian khổ nhất.

Trong ngàn vạn người, sinh tử một đường.

Dưới áp lực sinh tử, hắn đem công lực ép lên cao tới tận đỉnh.

Chiến đao của Sở Thiên xoay tròn như độc long, ai chống lại phải chết. Ven đường những anh em Soái quân còn lại cuốn vào chiến đấu bảo vệ Sở Thiên. Phía sau, 100 anh em Soái quân dốc sức liều mạng tử chiến, dũng mãnh không ai cản nổi, quân số tuy ít hơn nhưng tập trung chém giết, cho nên tiêu diệt kẻ địch người ngã ngựa đổ.

Đội ngũ khác tiến quân chậm hơn, ép kẻ địch bị động không thể tập trung lực lượng ứng phó với hơn trăm Soái quân đi đầu. Những Soái quân đi đầu áp dụng chiến thuật mũi khoan, chỉ cần có thể tạo ra bất kỳ một lỗ hổng nào liền tạo, Sở Thiên dẫn hơn trăm Soái quân như nước lũ tràn bờ, quyét sạch tất cả các chướng ngại vật trên đường tiếp tục xông pha.

Triệu Quát nội tâm chấn động vô cùng, khó tin nhìn tình hình chiến sự, gã như nhìn thấy quái vật. Thế công của Sở Thiên rõ ràng là xông đến phía mình, nhưng nếu muốn giết tới đây lấy mạng mình, nói dễ vậy sao, phải vượt qua hơn bảy nghìn người hỗn chiến trên chiến trường. Thân thủ có lợi hại đi chăng mấy cũng không dám cam đoan lông tóc của bản thân không bị tổn thương.

Kẻ điên, đó là một kẻ điên!

Không, một lũ điên!

Hết chém đông chặt tây, Sở Thiên đã giết ra hơn mười mét. Lúc này, hắn chỉ cách Triệu Quát tầm mười mét nữa, thành công sắp tới, ý chí chiến đấu sục sôi. Không có hưởng thụ, thừa dịp thế trận đối phương rối loạn, đao khí cuốn cuộn phóng tới trước mặt, máu tươi bắn ra tung tóe. Đao đã cắm thẳng vào tim hai kẻ ngăn phía trước.

Sở Thiên đạp lên thi thể kẻ địch, dùng thân pháp Du Ngư. Mỗi lần đao ra tất có người ứng với đao ngã xuống đất. Người trúng đao chỉ có chết, chỉ có người chết mới không thể làm hại ai. Nội khí không ngừng lưu chuyển, lực cũ vừa tiêu, lực mới lại sinh. Bốn phía địch nhân thấy hắn uy thế như thế, toàn thân lạnh như bang nhao nhao chạy trốn.

Sở Thiên cũng nhiều thêm mấy vết thương, nhưng lúc này hung tính toát ra, đem uy lực Minh Hồng chiến đao phát ra tới cực hạn. Không ai cản nổi, khí thế không ai bằng.

Trong chém giết mấy ngàn người. Ai cũng không tránh khỏi bị thương.

Soái quân hung mãnh, Đường Môn nhiều người, riêng phần mình ưu thế đền bù chưa đủ, trong hỗn chiến, căn bản không có người thắng, dù cho cuối cùng thắng lợi, cũng là “Địch chết một ngàn, ta tổn tám trăm” là thắng thảm. Triệu Quát cũng ý thức được điểm ấy. Nhíu mày hô:

- Tiểu Long, dẫn 200 tinh nhuệ cuốn lấy Sở Thiên.

Tiểu Long gật đầu, dẫn 200 thân tín của mình thẳng hướng Sở Thiên.

Bên trong vọt tới hai tên đại hán, toàn thân là máu, tay cầm đao đi tới gần Sở Thiên, hai đao hợp lại hung hă ng chém Sở Thiên. Sở Thiên mặt không đổi sắc, lách mình né tránh mũi nhọn đối phương, đỡ lấy. Thân hơi cúi xuống đá vào bụng tên bên phải, vung đao chém tay bên trái.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hai tên đại hán té nhào xuống đất, đao rơi xuống bên cạnh. Sinh tử chưa biết, nhưng mất đi sức chiến đấu là hiển nhiên. Lúc này, đám Tiểu Long cũng vọt tới trước mặt Sở Thiên, như thủy triều vây lấy hắn. Sách lược của Triệu Quát mặc dù chính xác, nhưng kẻ địch trước mặt lại vô cùng cường hãn.

Sở Thiên xung trận lên trước, đối mặt với đệ tử Đường Môn vọt tới, đổ ập xuống chính là một đao. đệ tử kia cũng không để Sở Thiên vào mắt, ở trong đầu của gã chỉ có tiền thưởng tám triệu của Triệu Quát. Trong lòng hừ lạnh một tiếng, hoành đao chống đỡ, thế nhưng khí lực kia quá lớn.

- Răng rắc.

Âm thanh đao gãy, Minh Hồng Chiến Đao bổ ra không chỉ khiến tay cầm đao đứt mà cũng chặt đứt nửa đầu tên kia, máu tươi tung tóe. Thi thể gã rơi xuống đất, khiến đồng bọn phía sau đổ mồ hôi lạnh.

.

Tiểu Long nuốt nước miếng, nghiến răng nghiến lợi hô hào:

- Giết chết hắn.

Thực tế so với sách vở khác nhau một trời một vực. Nghe lệnh, đệ tử Đường Môn rống to, dũng khí tăng lên vung khảm đao, chém tới Sở Thiên. Sở Thiên ngửa mặt lên trời thét dài, Minh Hồng Chiến Đao vung lên lướt qua hai tên địch, bọn chúng chưa ngã xuống, chiến đao tiếp tục bổ xuống Tiểu Long.

– Đang!

Binh khí va chạm, hai người trực diện chiến đấu.

Sở Thiên bảo trì phong phạm vô địch. Tiểu Long lập tức lui lại vài bước, hai tên thủ hạ thân tín vội đỡ gã, máu tươi chảy ra. Bỗng nhiên, Sở Thiên cảm thấy sau lưng đau đớn, phản xạ chém về phía sau. Sau lưng truyền đến kêu thảm thiết, hai tên đánh lén ngã lăn ra chết.

Sở Thiên quay đầu nhìn, phía vai trái có vết thương rất lớn. Cười khổ, nhưng chiến ý không giảm mà tăng lên ngập trời lao về phía trước đánh chết, đao pháp toàn diện triển khai, liều mạng bị chém đổ máu, từng chiêu thắng hiểm, lấy mạng đổi mạng, chém giết trên quy mô lớn, mặc ngươi võ công cái thế, cũng tuyệt đối không thể cho địch nhân bao vây.

Nếu không binh sĩ đối phương như kiến thấy đường vây lấy, hết kẻ này đến kẻ khác, khiến mình tay chân không hoạt động được, đến lúc đó thi cốt chẳng còn, không có tí may mắn nào.

Sau khi giết hơn mười người, đao của Sở Thiên không ngừng lại, giết thêm mấy tên Đường Môn hảo thủ xông tới, không ngừng có xương cốt gãy đoạn bay ra bên ngoài. Thi thể ngã lăn xuống lăn trên mặt đất, Triệu Quát thấy thế trợn mắt há hốc mồm. Người cũng trở nên càng thêm táo bạo. Nhìn thế cục hiện tại, biết là lúc phát ra kỳ binh.

Triệu Quát để cho thủ hạ phát ra pháo hiệu!

Pháo hiệu nổ! Rừng cây ngoài 500m phát ra tiếng thét gầm trời, mấy trăm người như một Cự Long xuất hiện từ trong bóng tối dùng tốc độ cao nhất xông vào trận địa quân địch, trực chỉ khu vực trung tâm Triệu Quát. Vốn Triệu Quát rất vui mừng nhưng rất nhanh phát hiện không đúng, mấy trăm người trùng kích phương hướng không phải Soái quân, mà là nhóm người bên mình.

Sở Thiên cũng tiến công nhanh hơn, càng tới gần Triệu Quát chém giết càng khó khăn. Đám Sở Thiên tất cả đều đổ máu, hơn trăm binh sĩ tinh nhuệ theo sau chỉ còn 60 người. Tình hình chiến đấu vô cùng thê thảm, nhưng mỗi người đều nhìn ra thắng lợi trong tầm tay, sĩ khí tăng vọt đến cực điểm điểm, dũng mãnh không cản nổi, dốc toàn lực gặt hái thắng lợi.

Chỗ lợi hại của chiến thuật mũi khoan chính là không để ý tới binh lực có hùng hậu ra sao, chỉ tập trung tấn công một điểm, quyét sạch tất cả chướng ngại, thọc sâu tới trái tim kẻ địch, nắm lấy thế chủ động. Dùng nhanh đánh chậm, tốc chiến tốc thắng, đây là hiệu quả Sở Thiên mong muốn đạt được.

Bang chúng Đường Môn vượt qua đâm tới, Sở Thiên trở tay túm lấy đao địch. Thuận thế ra chân bị đá tên địch phụt máu, ánh đao lại lóe lên, đâm vào sườn tên địch. Tên đó ngã lăn trên mặt đất. Sở Thiên nhìn Triệu Quát, đứng lại cầm ngang đao, quát:

- Triệu Quát. Có bản lĩnh cùng ta sinh tử quyết chiến.

Vốn là song phương lâm vào cục diện giằng co chém giết, bởi vì Vương Trung Thiên suất lĩnh 600 Soái quân giết tới mà thay đổi. Anh em Soái quân sĩ khí dâng cao, còn đệ tử Đường Môn tức thì lòng người bàng hoàng. Sở Thiên dũng mãnh vô địch, còn có quân mai phục đầy đủ sức lực để cho ý chí chiến đấu của bọn họ biến mất dần, không thể tập trung chém giết.

Quang Tử ở bên cạnh chém giết khó khăn tiến lên, nhìn thấy Vương Trung Thiên dẫn người thọc sườn trận địa Đường Môn, lền biến thành hai mặt giáp công, v trận thế ốn là phòng thủ kiên cố trở nên tán loạn, tinh thần lập tức đại chấn, cao giọng hô:

- Các anh em, giết!!!!! Chúng ta sắp thắng rồi!

Mấy trăm anh em Soái quân sĩ khí đại chấn đi theo đánh tới.

Triệu Quát nhìn thấy từ trong rừng giết ra không phải Triệu Tử Long, lại thấy bốn ngàn bang chúng bị xung kích thất linh bát lạc, không hề có ý chí chiến đấu, trong lòng đã biết rõ đại thế đã mất, rất bi phẫn, nghĩ tới cháu trai lành ít dữ nhiều quát:

- Sở Thiên, ông mày muốn mạng của mày, muốn mạng của mày.

Nói xong, gã nhảy từ xe jeep xuống, hung mãnh đánh về phía Sở Thiên.

Hai bên binh sĩ ăn ý dừng lại nhường đường, đây là cấp đại ca đọ sức, bản thân không cần phải nhúng tay vào. Sở Thiên lạnh lùng nhìnTriệu Quát đến gần. Rất nhanh, Triệu Quát vọt tới trước mặt Sở Thiên, không nói hai lời, đao trong tay liền bổ về phía Sở Thiên, giận giữ cùng đau buồn tất cả dồn nén vào thân đao.

Sở Thiên cười khẽ, Minh Hồng chiếnđao vẽ ra trên không trung một quỹ tích quỷ dị, nhìn như bình thường, lại thiên biến vạn hóa. Chân bước ra hai bước, tạo ảo giác như súc địa thành thốn, bất kỳ ai nhìn cũng thấy vô cùng tự nhiên. Thiên địa biến sắc, uy thế khiến người ta sợ hãi.

Triệu Quát nổi giận quát một tiếng, uốn éo xoay người, không gian đầy ánh đao kỳ lạ, bao trùm lấy chỗ hiểm Sở Thiên, nhưng mọi người đều biết gã không nhìn ra đao thế của Sở Thiên. Ánh đao càng ép tới thân thể mang đầy thương tích của Sở Thiên, nhưng không ép Sở Thiên liều mạng. Sở Thiên nhàn nhạt cười nói:

- Triệu đường chủ, làm người phải hiền hậu một chút nha.

Vừa nói, thân thể nhanh nhẹn xoay người, đao thế không thay đổi, biến chiêu chém vào gáy Triệu Quát. Di hình đối ảnh vô cùng kỳ diệu. Minh Hồng chiến đao vốn trầm lặng lại biến thành phá không gào thét, ánh sáng phát ra rực rỡ. Lúc này Triệu Quát mới nhận ra vừa rồi chỉ là hư chiêu, sát chiêu chính là đao chém xoay nhanh này.

Triệu Quát thi triển tất cả vốn liếng, nỗ lực né tránh sát chiêu của Sở Thiên. Sở Thiên nhẹ nhàng gật đầu, Triệu Quát xác thực có tài, ánh mắt liếc qua đệ tử Đường Môn còn chống cự, muốn tốc chiến tốc thắng thì phải làm tan rã ý chí chiến đấu của bọn chúng, vì vậy quát lớn:

- Triệu đường chủ, tiếp thêm một đao.

Miệng quát, dưới chân gẩy bùn đất về phía Triệu Quát. Triệu Quát vốn chăm chú nhìn đao Sở Thiên, không ngờ Sở Thiên tung chiêu này, đao chém về phía bùn đất. Bùn đất không bay đi mà bám lên người gã, mùi hôi thối bốc lên mũi khiến Triệu Quát nhíu mày.

Gã quên là đang sinh tử chiến với Sở Thiên, vội lấy tay gạt bùn đất trên quần áo. Động tác này làm tinh thần gã lơi lỏng, phân tán sự chú ý. Sở Thiên nhân cơ hội giơ lên chiến đao, vạch lên một đường cong hoàn mỹ đánh về phía Triệu Quát. Vốn chém vào mạng sườn đột nhiên biến thành tiến về trước, vận sức lên đao đâm vào gáy Triệu Quát.

Triệu Quát thấy sát khí ào tới, hốt hoảng chống đỡ, đao vung lên tạo thành đao ảnh kín kẽ bảo vệ trước mặt mình. Nhưng sắc mặt gã đã không còn có phong phạm cao thủ, ổn trọng như núi nữa. Sở Thiên đột nhiên xông trước, giống như thiêu thân lao vào đao ảnh của Triệu Quát, không ngờ thân hình xông qua đao ảnh vô cùng dễ dàng.

Không hề có âm thanh binh khí va chạm, Sở Thiên đã vòng qua đứng sau lưng Triệu Quát.

Toàn trường yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Nhẹ nhàng thở dài, Sở Thiên chém vào eo Triệu Quát. Triệu Quát ngã xuống, ầm ầm như cây đổ, thân nằm trên mặt đất, cát bụi mù mịt, máu tươi tràn ra

Sở Thiên lập tức hét:

- Triệu Quát đã chết!

Anh em Soái quân thét vang trời. Mấy ngàn người phát ra cùng một lúc, hướng trận địa địch đánh tới.

Chủ soái ngã xuống, Đại Hổ cùng Tiểu Long đau buồn quát lên. Muốn xông lên đổi mạng, lại cho bang chúng Đường Môn cứng rắn kéo về đi, lúc này bại cục đã định, xung phong liều chết chỉ là chịu chết, huống chi Sở Thiên còn hung mãnh khó chơi như vậy. Vì vậy đệ tử Đường Môn còn lại tứ tán chạy trối chết, ngoại ô Hàng Châu giống như kiến vỡ tổ.

Sở Thiên thở nhẹ, nhàn nhạt hạ lệnh:

- Giết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.