6h, gió tĩnh.
Mặt trời lặn phía sau ngọn núi, một ngọn núi hoang vu chẳng có một bóng người, chỉ có tiếng quạ kêu.
Cô Kiếm trong bộ quần áo màu trắng nổi bật giữa đêm tối, anh ta đi ngược hướng cánh rừng.
Nhưng anh ta đi từ phía sau, đi không nhanh cũng không chậm nhưng tiếng bước chân thì nghe thấy rất rõ. Triệu Tử Long từ phía trước lùi về phía sau, ánh mắt lóe lên sát khí. Tay phải đã nắm lấy chuôi dao, chỉ cần Cô Kiếm tiến gần về phía anh ta thì anh ta sẽ lập tức lao ra chém chết.
Sắc mặt Cô Kiếm không chút sợ hãi, cách rừng khoảng 3m thì dừng chân
lại, không lên tiếng, nhưng lại quay người chuẩn bị rút lui. Hành động
của anh ta khiến Triệu Tử Long rất kinh ngạc, không biết liệu Cô Kiếm có biết hành tung hiện tại của Đường Môn hay không.
Ngỡ ngàng
một lát thì Cô Kiếm lại đi ra 2m. Triệu Tử Long nuốt nước bọt, ánh mắt
hằm hằm sát khí, nói với hai tên thân cận bên cạnh:
- Không biết
gã có phát hiện ra chúng ta hay không, nhưng vì sự an toàn của chúng ta, chúng ra bắt buộc phải thủ tiêu. Bây giờ hai người chạy lên giết, động
tác phải nhanh gọn.
Hai tên thân cận gật đầu, cầm dao tiến về phía Cô Kiếm.
Cô Kiếm hình như không nghe thấy chút động tĩnh nào, vẫn đi về phía ánh hoàng hôn. Hai thanh đao trong màn đêm sáng lóe, khi ánh sáng của hai
thanh đao bất chợt vụt lên thì anh ta mới lắc đầu và quay người. Hai tay đúng lúc đâm trúng vào cổ họng của hai tên thân cận của Đường Môn, động tác đơn giản nhưng vô cùng đẹp.
Hay tay chỉ dùng một chút lực là đầu của hai tên thân cận gục xuống.
Dao rơi xuống đất, sức sống vụt tắt.
Cô Kiếm không bỏ đi, mà tiến vào rừng nói:
- Ra đi!
Anh ta nói nhưng không lớn tiếng, vậy mà 500 người trong rừng đều nghe
thấy rất rõ, những người ở gần Triệu Tử Long lại càng khiếp sợ, không
ngờ tay này lại phát hiện ra hành tung của bọn họ, lại còn dám ra tay
giết hại hai anh em của bọn chúng. Triệu Tử Long đột nhiên hiểu ra, Cô
Kiếm chắc chắn là có chuẩn bị trước rồi mới đến.
Nghĩ tới
đây, gã nhảy ra khỏi rừng rậm, đằng sau còn hơn chục người. Dù sao thì
đây cũng là phía sau rừng, quyết chiến nơi đây thì rất khó có thể nhìn
thấy rõ mọi chuyện, vì vậy gãmuốn tự tay giết chết kẻ lai lịch không rõ
ràng Cô Kiếm, vừa có thể báo thù được cho hai anh em, vừa có thể che dấu được hành tung của mình.
Cô Kiếm liếc mắt nhìn từng người,
mắt không chớp nhìn chằm vào mặt Triệu Tử Long. Cho dù có 500 người mặc y phục giống hệt nhau thì anh ta cũng không cần nhìn đến lần thứ hai cũng đủ nhận ra đâu là kẻ cầm đầu, liền lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai mà lại lén lén lút lút nơi đây?
Khuôn mặt lạnh như tiền của Triệu Tử Long lộ vẻ dữ dằn, nhưng không nói gì. Anh ta thích dùng kiếm để thể hiện ý chí quyết tâm của mình, thế là tiến lên vài bước và nhảy lên, thanh kiếm sáng lóe hướng thẳng về phía
Cô Kiếm, gã tin tưởng là mình có thể chặt đứt đầu Cô Kiếm.
Cô Kiếm đứng yên tĩnh lặng nhìn thân thể to lớn của Triệu Tử Long lao đến, tay phải nắm chặt lấy trúc tiêu, cả đất trời như biến đổi hẳn, giác
quan nhạy cảm của anh ta như tăng lên gấp nhiều lần, không chỉ tính toán chính xác từng động tác nhỏ của Triệu Tử Long mà còn biết rõ làm thế
nào để chiến thắng.
Cách khoảng 2m, ánh mắt của hai người giao nhau.
Trong phút chốc, Triệu Tử Long bỗng cảm thấy sợ hãi.
Gã bị vẻ lạnh lùng điềm tĩnh của Cô Kiếm làm cho khiếp sợ.
Chính trong phút chốc ấy, trúc tiêu từ trong không trung bay ra lia
lịa, đâm vào thanh kiếm của Triệu Tử Long. Triệu Tử Long kinh ngạc, chìm ngập trong một đống trúc tiêu khiến Tử Long phải thu kiếm về để bảo vệ
chính bản thân mình không bị thương.
Cô Kiếm nhảy lên, tiến
gần lên phía trên của Triệu Tử Long, những chiếc trúc tiêu như cơn mưa
trút xuống. Triệu Tử Long hoảng hốt dung hết sức lực ngăn cản trúc tiêu, lại bị đối phương ra tay quá mạnh, mồ hôi mướt mát, không kịp đành lùi
lại phía sau, trúc tiêu lao thẳng về phía gã.
Lùi không bao giờ nhanh bằng tiến.
Tất cả các động tác biến mất, Cô Kiếm cuối cùng nhẹ nhàng đâm một nhát, trúc tiêu xuyên qua cổ họng của Triệu Tử Long.
Kết thúc! Tính mạng của Triệu Tử Long đã kết thúc.
Đệ tử Đường Môn đứng nhìn mà kinh sợ, không có ngôn từ nào có thể diễn tả được nỗi sợ hãi đó.
Cô Kiếm hạ trúc tiêu trong tay xuống, máu chảy thành giọt, rơi xuống
đúng một chiếc là vàng, khi lá vàng theo gió bay đi thì người của Cô
Kiếm cũng đi theo hướng mặt trời lặn. Đi không nhanh cũng không chậm,
nhưng phóng khoảng thản nhiên, vài bước sau, trúc tiêu lại đặt trên
miệng, tiếng thổi lại vi vu vang lên.
Tiếng sáo trúc vi vu
trong gió đã làm cho không khí dần trở lên nhẹ nhàng hơn. Tuy không có
khúc dồn dập nổi lên nhưng cũng là một chuỗi dằng co không ngừng nghỉ,
cái âm thanh chia ly, không vui không buồn, nhưng cũng để khiến người
nghe cảm thấy nao lòng.
Đệ Tử Đường Môn không có cách nào giữ nổi bình tĩnh nữa, mắt nhìn chằm chằm vào thi thể của Triệu Tử Long,
chỉ có cảm giác mồ hôi lạnh toát chảy dọc sống lưng, giống như có một
con rắn độc bò trên lưng, cái chết của Triệu Tử Long đã làm cho lòng
quân bị khủng hoảng.
Nỗi khiếp sợ này không phải vì sự mạnh
mẽ của Cô Kiếm mà là vì bọn chúng đang không biết phải ăn nói thế nào
với Triệu Khoát.
Một tên tiểu tổ trưởng tự nói :
- Chúng ta phải giết chết gã.
Lời nói của gã như là nhỏ vào một chảo dầu nóng, tạo ra một làn sóng
lớn. Giơ tay cầm thanh kiếm, mười mấy tên Đường Môn lao về phía Cô Kiếm, cảnh tàn sát khốc liệt mà không hề có một tiếng la hét. Cái mà Cô Kiếm
quan tâm là khi xuất chiêu phải chí mạng, trúc tiêu không biết đã nhuốm
bao nhiêu máu rồi.
Nhưng nó không hề bị vỡ hay nát, màu xanh hòa lẫn với màu máu.
Toàn bộ đệ tử Đường Môn thừa dịp toàn bộ xông lên, thi nhau lao về phía Cô Kiếm. Cứ cho là vài người hay vài chục người cũng không đối phó được với anh ta, thì vài trăm người sẽ nhấn chìm anh ta, hơn nữa anh ta
không chết thì mình sẽ chết, Triệu Khoát sẽ chôn sống bọn chúng.
Cô Kiếm thấy bọn chúng lao tới liền nhíu mày, hình như anh ta cũng sợ
cuộc tấn công như sóng dậy này. Thế là vội chạy về phía trước trốn
tránh, hai bên cách nhau khoảng 5, 6 mét. Đệ tử Đường Môn tức giận xông
lên, bất luận thế nào cũng phải giết chết Cô Kiếm.
Chạy được khoảng 2km thì Cô Kiếm bất ngờ dừng lại.
Hàng trăm quân Đường Môn hô hoán nhau bao vây. Bị bao vây trong 3 vòng
vây, Cô Kiếm cũng thở gấp, chạy 2km cũng làm anh ta mệt gần chết. Cô
Kiếm khẽ lắc đầu, đưa hai tay ra vỗ nhẹ. Chưa kịp để cho quân Đường Môn
phản ứng gì thì hai bên núi lao ra những tảng đá đè nát bọn chúng.
Những tiếng kêu thảm thiết cất lên, đè nát hàng trăm quân Đường Môn.
Một số kẻ tinh khôn định lùi xuống hoặc chạy qua vòng vây của những tảng đá, nhưng vừa chạy thoát khỏi thì đã bị Soái quân ở tứ phương chạy đến
bao vây.
Hàng trăm đệ tử Đường Môn bị đá đè chết.
Vài tên tiểu tổ trưởng của Đường Môn giờ mới tỉnh ngộ ra, Soái quân cho
Cô Kiếm đến giết Triệu Tử Long để muốn dụ dỗ quân Đường Môn vào chỗ mai
phục sẵn. Không ngờ vốn dĩ quân bên chúng muốn đánh mai phục thì lại bị
đối phương mai phục lại, chủ yếu là không biết Soái quân ở đâu ra nữa.
Trong số những tên tiểu tổ trưởng, có một tên rút điện thoại nói một cách yếu ớt:
- Mọi người giữ vững công kích, tôi gọi điện cho Đường chủ, nói với ông ta ở đây có gián điệp.
Hắn ta vừa dứt lời thì Soái quân xông lên như nước trào. Cái dáng vẻ
không có đối thủ của Cô Kiếm đã khiến cho Đường Môn mất đi khí thế, lại
gặp phải lưỡi kiếm sắc bén của Soái Quân. Chạy gần 2km giờ không thể nào địch lại được với khí thế hừng hực của Soái quân, vài phút sau thì đã
có một đống đệ tử Đường Môn nằm xuống.
Tên tiểu tổ trưởng giơ điện thoại lên quay quay, không có tín hiệu.
Khi quay đến vòng thứ năm thì Cô Kiếm xuất hiện ngay trước mặt, vẻ mặt
lạnh lùng và đầy sát khí. Trúc tiêu trong nháy mắt lại đâm vào cổ họng
của gã, máu tóe ra, trúc tiêu lại được rút về, đồng thời đảo qua bên mấy tên Đường Môn đang tiến tới. Khiến cho bọn chúng còn không kịp kêu la
trước khi chết.
Tất cả như chìm trong ác mộng không thể nào tỉnh dậy được nữa.
Cái chết của tiểu tổ trưởng đột nhiên đã làm cho quân bọn chúng bị ảnh
hưởng tâm lý. Khi đó thì Cô Kiếm lại liên tục tìm kiếm đối tượng để tấn
công. Vừa bị uy hiếp mạnh, thế trận đột nhiên bị loạn lên. Hàng trăm tên lính Đường Môn hoảng sợ như sợ bị lây nhiễm dịch bện. Hai bên chém giết lẫn nhau.
Trên gò núi, Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, giang hồ quá tàn khốc!
Sau nửa giờ, mấy trăm đệ tử Đường Môn toàn bộ bị diệt.
Sở Thiên đi cạnh thi thể đệ tử Đường Môn, ánh mắt hiện lên sự đau khổ,
phất tay để cho anh em Soái quân đưa thi thể tập trung lại một chỗ. Sau
khi đại chiến kết thúc để cho người chôn cất bọn họ, mặc dù là kẻ thù,
nhưng tốn chút sức lực rắc lên bùn đất vẫn là có thể. Chiến trường rất
nhanh đã dọn dẹp sạch sẽ, con số thương vong cũng được đưa ra.
Đường Môn chết bốn trăm bảy mươi bốn người, Soái quân chết tám mươi bốn người.
Đường Môn không có người bị thương, Soái quân chín mươi người bị thương, trong đó ba mươi người bị trọng thương.
Sở Thiên khôi phục bình tĩnh, phất tay gọi Vương Trung Thiên, thản nhiên nói:
- Để cho những người bị thương nhẹ đưa những người trọng thương và bị
chết lên trên hang đá. Trước tiên dùng thuốc cầm máu mang theo bên người cứu trị, hai giờ nữa, gọi bác sĩ tới cứu chữa. Còn anh dẫn theo 600
người ẩn vào rừng cây, nắm chặt thời gian nghỉ ngơi, chỉnh đốn.
Vương Trung Thiên cung kính gật đầu, dựa theo Sở Thiên phân phó, đem
quân số thương vong toàn bộ đưa lên hang đá, chính mình thì mang theo
600 người ẩn vào rừng cây. Lúc này, còn cách đại chiến hai giờ, vì vậy
sau khi xử lý thi thể Triệu Tử Long, tất cả nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại
lực lượng.
Đại chiến, ở phía sau!
Sau khi bọn họ rời đi, Sở Thiên vươn người, ngắm nhìn hoàng hôn.
Cô Kiếm vừa đi vừa lau tiêu trúc, bình thản nói:
- Bây giờ, tôi đã hiểu nỗi thống khổ của cậu rồi, nếu quả thật tròng
lòng có vách ngăn, có lẽ sau khi giết mấy chục người, cũng đã nương tay. Bình thường giết hơn mười người không có cảm giác gì, nhưng mấy trăm
người chồng ở trước mặt, liền trở nên thống khổ.
Sở Thiên không có tiếp lời của anh ta, mà nói sang chuyện khác:
- Tình hình trong thành phố bây giờ thế nào?
Cô Kiếm lau đi vết máu cuối cùng, thản nhiên nói:
- Bọn Quang Tử ăn uống no đủ, chuẩn bị đi tới đây, hai ngàn đệ tử Đường Môn cùng bọn họ giằng co đã bị Đường Đại Long hạ độc rồi, hai giờ sau
độc sẽ bộc phát. Người này cũng đủ lòng lang dạ sói, ngộ độc thức ăn lấy đi hai ngàn mạng người.
Sở Thiên cười khẽ, không ngoài ý chút nào, trả lời:
- Bảo Đường Đại Long, thủ đoạn tuy rằng đê tiện vô sỉ nhưng phải giấu
đuôi cho tốt, nếu bị Đường Vinh phát hiện chúng ta đầu độc, về sau Soái
quân sẽ không ít khổ sở. Đường Vinh có thể phái người đầu độc anh em
Soái quân, nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ dẫn tai họa lại cho ông ta.
Cô Kiếm gật đầu, đây đúng là tai hoạ ngầm, không từ thủ đoạn cũng có mức độ!
Sở Thiên hít thở sâu, chậm rãi bổ sung:
- Còn nữa, bảo Đường Đại Long nghĩ cách, biến nơi quyết chiến thành chỗ vừa bẩn vừa loạn!
Cô Kiếm ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu.
Nửa giờ sau, mấy chiếc xe vệ sinh đến nơi quyết chiến, mở ống đằng sau, vô số nước bẩn nước bẩn chảy ra, chưa đầy 10' đã khiến nơi này hôi thối ngút trời, rác rưởi đầy đất. Ngay cả người vệ sinh cũng phải bịt mũi,
đem đồ đạc quẳng lên xe đi vội.
Một giờ sau, dưới sự áp tải
của mấy trăm cảnh sát võ trang đầy đủ. Ba nghìn Soái quân đã nghỉ ngơi
dưỡng sức cùng bốn ngàn bang chúng Đường Môn đi tới nơi quyết chiến.
Nhìn thấy rác rưởi đầy đất cùng với hôi thối đầy trời, Quang Tử vuốt
vuốt đầu trọc, ngừng thở chửi thề:
- Mẹ nó! Tam đệ chọn thật đúng là nhân gian tiên cảnh a.
May mà đã có chuẩn bị, 3000 Soái quân đeo lên khẩu trang!
Kẻ không chịu nổi đầu tiên là cảnh sát, bọn họ bịt mũi hét:
- Hai bên tự mình giải quyết ân oán, đêm nay chúng tôi sẽ đóng cửa
thành, thiết lập trạm kiểm soát, muốn đánh liền đánh, không đánh sẽ chờ
đến hừng đông đi nơi khác, dám can đảm cầm vũ khí tiến vào thành thị gây rối, chuyên viên nói, kẻ ác cầm đao giết không tha!
Sau khi nói xong, cũng không đợi mọi người trả lời, chạy ra xe tải đi mất.
Triệu Quát tự mình dẫn vài tên tay chân đắc lực có khả năng chỉ huy
tới, ai ngờ rác rưởi đầy đất, mùi hôi thối nồng nặc khiến gã phập phồng
không yên. Mặt gã mặt đỏ lên, rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy Soái
quân đều đeo khẩu trang, vốn trời sinh tính cẩn thận gã nghi ngờ, vì sao bọn họ có khẩu trang? Vì sao nơi này lại dơ dáy bẩn thỉu? Hẳn là do kẻ
địch gây nên?
Ý niệm trong đầu vừa mới hiện ra, một
chiếc xe hoa lệ chạy tới gần, đi tới trước mặt đám Quang Tử mới dừng
lại. Sở Thiên dẫn Cô Kiếm lạnh nhạt bước ra, không đợi mọi người thấy rõ mặt, Sở Thiên liền nhảy lên nóc xe, nhìn ánh mắt sắc bén của Triệu
Quát, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên.
Quang Tử quay người hô:
- Thiếu Soái!
3000 Soái quân tất cả đồng thanh hô:
- Thiếu Soái!
Thanh thế cực lớn, trời rung đất chuyển.
Triệu Quát mí mắt hơi nhảy lên, không thể ngờ người thanh niên này là
Lão đại của Soái quân, trong lòng gã sinh ra bất an, vì sao Sở Thiên
xuất hiện ở Hàng Châu mà không có ai biết? Gã cảm thấy không bình
thường, nhưng đáy lòng cũng sinh ra vui mừng, phiêu lưu cũng là cơ hội.
Nếu giết chết Sở Thiên ở trong đây, chính mình chẳng phải là công thần
của Đường Môn? Chuyện này cũng không phải là không có khả năng, chính
mình có 4000 anh em tinh nhuệ, còn có Triệu Tử Long nắm năm trăm kì
binh, thậm chí có thể kéo 2000 bang chúng do Khương Trung cầm đầu từ
trong thành phố ra. Hơn 6000 người, cũng đủ bao phủ đám người Sở Thiên.
Sở Thiên nhìn thấu ý nghĩ của gã, không quan tâm, mỉm cười, thản nhiên nói:
- Triệu đường chủ, nghe danh không bằng gặp mặt, không ngờ ông là chủ
soái, tôi còn tưởng Đường Vinh sẽ tới đây trấn thủ, tự mình chỉ huy,
đáng tiếc đáng tiếc, mất đi cơ hội bắt sống Đường Vinh, đành phải dùng
cái chết của đường chủ để đền bù rồi.
Triệu Quát giận tím mặt, nghe lời nói dơ bẩn, tức không nói nên lời, chửi:
- Trẻ con vô tri, đêm nay lão phu giết chết mày lập công với Thiếu chủ!
Lập tức hướng bang chúng Đường Môn hô:
- Các anh em, người nào khiến Sở Thiên bị thương, tiền thưởng hai triệu, người giết Sở Thiên, tiền thưởng tám triệu!
Bang chúng Đường Môn ầm ầm đáp ứng.
Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, tay phải duỗi ra Minh Hồng chiến đao,
phong phạm chiến tướng vô địch hừng hực xuất hiện, chiến đao chỉ Triệu
Quát phía xa, lạnh lùng nói:
- Điếc không sợ súng là ông! Ông có
tin 2000 bang chúng trong thành đã gặp độc thủ? Còn muốn đầu của tôi,
trước tin cứ bảo vệ được đầu của ông rồi nói sau.
Lời này
đánh tan lòng tin và sĩ khí bọn chúng, hậu phương lớn bị người giết sạch sẽ, bất kỳ ai cũng khó tránh khỏi tâm hoảng ý loạn, kể cả Triệu Quát
cũng sinh ra khiếp sợ. Lấy điện thoại di động ra gọi cho Khương Trung,
lại không có tín hiệu nào, cảm thấy trong thành đã có chuyện lớn xảy ra!
Nếu là lúc bình thường, cho dù hai ngàn bang chúng trong thành phố gặp
chuyện không may, Triệu Quát bình tĩnh chỉ huy, bốn ngàn bang chúng
Đường Môn vẫn có thể cùng Sở Thiên đối công, thậm chí tiêu diệt Soái
quân. Nhưng gã đã bị mùi hôi thối tận trời hun đến tâm thần bất an, thấy không có tín hiệu trả lời đã lo lắng cực độ, lại càng không cần phải
nói có phán đoán chính xác nào.
Gã bắt đầu do dự, nên khai chiến hay rút lui.
Sở Thiên bắt được ánh mắt của gã, quyết định thật nhanh, cầm Minh Hồng chiến đao chỉ phía xa hạ lệnh:
- Anh Quang, anh dẫn 900 anh em công kích bên phải. Cô Kiếm, anh dẫn
800 anh em bảo vệ bên trái, còn dư lại anh em cùng tôi thẳng đến Đường
Môn chủ soái, đêm nay chúng ta chém giết máu chảy thành sông. Không chết không ngừng!
3000 anh em Soái quân đồng thanh hét lớn:
- Không chết không ngừng!
Sở Thiên nhảy xuống xe, hét:
- Giết!
3000 anh em Soái quân chen chúc tiến lên, tuy rằng quân số đông, nhưng
không có rối loạn trận hình, tựa như ba dòng nước lũ đánh về phía bang
chúng Đường Môn. Sở Thiên lại anh dũng đi đầu. Thấy Soái quân hung mãnh, Triệu Quát thu hồi tâm thần đang phân tán, lập tức hổn hển gào thét:
- Các anh em, giết cho ta a!
Quang Tử cũng lộ ra khảm đao lóe ra hàn quang, dẫn anh em đâm tới từ
bên phải. Tất cả khảm đao đều là Đường Đại Long cung cấp, toàn bộ là
thép tinh khiết rèn thành, tuy rằng so ra thì kém huyền thiết khảm đao,
nhưng so với khảm đao bình thường thì cứng rắn hơn nhiều, có thể thấy
Đường Đại Long vì lấy về Hàng Châu mà mất không ít tinh lực.
Lực lượng hai bên ngang nhau, thực lực không kém bao nhiêu, đánh nhau khó phân cao thấp, kịch liệt dị thường.
Dựa theo kiến thức phổ thông của Triệu Quát, binh khí ngắn giao tiếp,
người dũng cảm thắng. Chính diện xung đột, căn bản chưa nói tới cái gì
chiến thuật, cũng không dùng được mưu kế, chính là trắng trợn xung phong liều chết, bên nào năng lực tác chiến đơn độc của binh sĩ mạnh, cán cân thắng lợi sẽ nghiêng về bên đó, nhưng Sở Thiên ở trước mắt đã hoàn toàn làm đảo điên nhận thức của gã.
Biết cái gì là mũi khoan chứ?
Sở Thiên dẫn hơn ngàn Soái quân giống như là mũi khoan, trực tiếp vượt
qua đâm tới Triệu Quát, Quang Tử và Cô Kiếm thì vì bọn họ mà chống đỡ
rất nhiều bang chúng Đường Môn, đem gần vạn người chém giết biến thành
Sở Thiên cùng hai người bọn họ đánh giáp lá cà với cả ngàn người.
Có đệ tử Đường Môn xông lên ngăn cản, Sở Thiên liền mạnh mẽ quăng đao tới phía địch nhân, quát lên điên cuồng:
- Người nào cản, chết!