2h chiều.
Soái quân cuối cùng cũng xuất hiên, người dẫn đầu là Quang Tử!
Từ trên đoàn tàu dài đi xuống hầu như đều là anh em Soái quân. Trên đầu đều quấn khăn màu đỏ, vì thế rất gây sự chú ý. Đứng đợi hàng giờ ở nhà
ga, đệ tử Đường Môn xông ra. Vài nghìn người khiến cho nhà ga tắc nghẽn
như là tết, hai bên đều trừng mắt khiêu khích.
Không có vũ
khí lại không được đánh nhau, vì thế chỉ có thể dùng ánh mắt mà miệt thì đối thủ. Khi hai bên đang giăng co thì hàng trăm cảnh sát ập đến, yêu
cầu hai bang phái giải tán để khôi phục công tác bình thường của nhà ga. Ai biết được Đường Môn vừa quay đi thì lại đứng ở trước cửa chặn Soái
quân. Nói tóm lại là không cho bọn họ tự do hành động.
Anh em Soái quân hình như đã biết trước sẽ xảy ra chuyện này nên cũng không
nóng giân, để cho Đường Môn mặc sức đi đi lại lại. Cảnh sát tức giận
cũng chẳng có cách nào khác, chỉ có thể để cái phòng chờ rộng lớn cho
mấy ông tướng, dù sao thì sau khi hoàng hôn thì cũng chẳng còn mấy ai
sống sót nữa, coi như là làm chút việc tốt để tiễn bọn chúng lên đường.
Để cho hai bên không xảy ra xung đột, cảnh sát phân chia hai bên tách
nhau ra, bên trái là Đường Môn, bên phải là Soái quân. Còn hàng trăm
cảnh sát thì cầm vũ khí đứng ở giữa, nếu bên nào gây chiến trước thì ra
lệnh bắn chết luôn.
Đợi hai bên yên ổn thì đội trưởng đội cảnh sát mới nói lớn:
- Tôi biết hai bên các anh có ân oán muốn giải quyết, nhưng nhà ga
không cho phép các anh gây sự ở đây. Điều đó không chỉ làm mất mặt Hàng
Châu, mà cũng sẽ mất cần câu cơm của chúng tôi. Nói cho các anh biết, kẻ nào làm mất cần câu cơm của chúng tôi, chúng tôi sẽ lấy mạng kẻ đó
trước.
Quang Tử lười biếng ngồi dựa vào thành ghế nói:
- Chính phủ à, anh cũng nhìn thấy rồi đấy, không phải bọn tôi muốn gây
chuyện, mà là bọn chúng chặn chúng tôi lại không cho chúng tôi đi. Chúng tôi cũng là những công dân tuân thủ theo pháp luật, lo giữ việc nhà
cũng là trách nhiệm của chúng tôi, nhưng giờ đây đến ở Hàng Châu cũng
khó mà bước đi nửa bước.
Không đợi cảnh sát trả lời, tên cầm đầu Đường Môn liền lạnh lùng nói:
- Chính vì cuộc sống yên ổn của nhân dân Hàng Châu nên mới không cho
chúng mày đi lung tung làm cho hoa cỏ sợ hãi. Đợi đến khi hoàng hôn bọn
tao sẽ hộ tống bọn mày ra ngoại ô. Nhưng bây giờ thì không được. Yên tâm đi, bọn tao sẽ ngồi cùng với chúng mày.
Quang Tử cười lớn, liếc nhìn vẻ mặt ngạo nghễ của tên cầm đầu Đường Môn điềm tĩnh nói:
- Chúng mày đã kiên quyết như vậy thì bọn tao cũng sẽ ngồi đây đến lúc
hoàng hôn. Nhưng bọn tao cũng nói cho bọn mày biết trước, hôm nay chúng
ta ngồi đây hao tổn sức lực, trước 7h thằng nào dám đi ra khỏi đây ông
mày vặn cổ.
Lần này thì đội trưởng cảnh sát nói, khóe miệng cười, đưa tay ngăn lại lời nói của tên cầm đầu Đường Môn:
- Vậy thì như thế đi, trước 6h không ai được phép ra khỏi đây, cũng
không được phép gây chuyện. Đợi đến sau 7h chúng tôi hộ tống các anh lên đường.
Tên cầm đầu Đường Môn gật đầu, nhiệm vụ của gã là
không cho Soái quân nghỉ ngơi, vì thế ngồi không ở đây cũng là một
phương pháp tốt. Dù sao bọn chúng không ăn không ngủ, lại lời ra tiếng
vào giằng co, hơn 3000 quân Soái quân cũng sẽ đứng ngồi không yên, cho
dù không bị cảnh sát bắn chết thì đến lúc quyết chiến cũng mệt mỏi không chịu nổi.
Nhìn thấy tên cầm đầu Đường Môn như thế, Quang Tử
liền dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Đệ tử Đường Môn thấy vậy liền nói
chuyện bàn tán ầm ầm, ồn ào đến mức cảnh sát cũng phải nhíu mày. Anh em
Soái quân thì không vấn đề gì. Từ trong túi lôi ra bông nhét lỗ tai, cả
thế giới như trở nên yên tĩnh lạ thường.
Tên cầm đầu Đường
Môn biến sắc, vẫy tay ra hiệu cho thủ hạ nói to hơn, chẳng bao lâu cả
căn phòng ồn ào như tiếng lợn rống. Nhưng Soái quân thì vẫn ngủ ngon
lành, huống hồ bên cạnh có cảnh sát canh chừng hộ, tin rằng Đường Môn
cũng không dám đánh lén.
Tiếng ồn ào của Đường Môn không làm
ảnh hưởng gì đến Soái quân, nhưng lại làm cho hàng trăm cảnh sát tức
tối. Mấy cảnh sát tay cầm súng đến run rẩy vì tức tối. Đội trưởng cảnh
sát tức đến mức không kiềm chế được liền đứng dậy chĩa súng vào tên cầm
đầu Đương Môn hét lớn:
- Lũ khốn câm mồm lại, ồn ào chết đi được.
Nhìn khẩu súng đen sì sì và đôi tay run rẩy tức tối của đội trưởng đội
cảnh sát, tên cầm đầu Đường Môn liền giơ tay ra hiệu cho quân yên lặng.
2000 quân thấy báo hiệu liền im bặt, cả thế giới lại trở nên yên ắng.
Thậm chí chính bang phái Đường Môn vừa cố tình làm náo loạn nhưng bản
thân bọn chúng cũng không chịu nổi.
Đội trưởng đội cảnh sát bớt tức giận lạnh lùng nói:
- Ra lệnh cho quân im lặng chút, không thì để bọn tôi tức lên là không
kiềm chế được ngòi súng đâu. Đến lúc đó 2000 quân của anh sẽ trở thành
2000 xác chết đấy. Không tin thì cứ thử đi. Chúng tôi nhận được lệnh, kẻ nào gây chuyện giết không tha.
Cùng lúc đó, anh ta ra lệnh cho 2 cảnh sát khóa chặt cửa lại.
Nhìn vũ khí chết người của cảnh sát, quân Đường Môn chỉ còn cách im lặng.
Quang Tử và các an hem Soái quân ngủ ngon lành. Họ biết rằng chỉ cần
ngủ khoảng 2 tiếng là tinh thần của anh em lại khôi phục lại. Đến lúc đó thừa sức đánh lại Đường Môn. Đôi mắt lim dim liếc qua tên cầm đầu Đường Môn, Quang Tử khẽ lắc đầu, sắp phải bước vào cửa diêm vương lại còn
không biết gì, đúng là hài.
Gần 5h, Quang Tử và anh em tỉnh
dậy, thấy bọn Đường Môn đang gặm bánh bao liền rút điện thoại ra gọi,
nói vài câu rồi ngắt máy. Không lâu sau, có người gõ cửa đem cơm vào.
Cảnh sát nhìn nhau một lát rồi cho phép vào.
Dù sao thì đây cũng là bữa cơm ngon cuối cùng của người ta.
Tên cầm đầu Đường Môn ngỡ ngàng, khắp Hàng Châu đều là thiên hạ của
Đường Môn, ai dám đưa cơm cho Soái quân. Hơn nữa bọn chúng đã sớm đi
khắp các cửa tiệm ra lệnh cấm không được phép bán cơm cho Soái quân nếu
không sẽ không tha cho. Đã dọa đến thế rồi mà vẫn có kẻ dám mang cơm cho Soái quân sao?
Khi cơm được mang vào, Quang Tử còn ra oai mở hộp cơm ra, đùi gà xương sườn, còn có thêm bát canh gà, bữa cơm đầydinh dưỡng khiến mọi người há hốc mồm. Đường Môn muốn tìm ra dấu hiệu là nhà hàng nào bán cơm cho Soái quân, nhưng không có dấu hiệu nào để phát
hiện.
Quang Tử cũng biết đối nhân xử thế, liền ra lệnh mang
cơm cho cảnh sát. Đội trưởng đội cảnh sát từ chối nhẹ nhàng rồi thì cũng nhận lấy, dù gì thì cũng nửa ngày canh gác không ăn gì rồi. Thế là cùng Soái quân ăn uống, chỉ có Đường Môn là ăn bánh bao uống nước lã.
Một tên đệ tử Đường Môn nói khẽ:
- Đại ca, hay là chúng ta cũng gọi cơm ăn đi.
Vài tên thân tín cũng mở mắt trừng trừng nhìn tên cầm đầu.
Dù sao thì cũng đã ngồi hai tiếng đồng hồ, mùi thức ăn thơm ngào ngạt của bên kia xông vào mũi.
Tên cầm đầu Đường Môn thầm chửi rửa cửa hàng cơm đã cung cấp đồ ăn cho
Soái quân, phải tìm ra bằng được cái cửa hàng đấy, rồi đánh tan nát bọn
chúng ra. Đồng thời cũng bất đắc dĩ gọi điện cho Triệu Khoát, đương
nhiên không dám nói sự việc làm ồn bị thất bại. Dù gì thì vài tiếng nữa
bọn Soái Quân cũng chết, có làm phiền toái đến tinh thần và sức lực của
bọn chúng cũng không quant trọng.
Triệu Khoát nghe xong tình
hình cũng có chút ngỡ ngàng, nhưng trước đại chiến cũng không thể nghĩ
được nhiều đến thế, sức lực của gã toàn bộ đặt vào 4000 quân kia, còn
đối với 2000 quân ở nhà ga thì tỏ ra rất thiếu kiên nhẫn. Sau khi nhắc
nhở bọn chúng phải theo sát và làm phiền Soái quân thì cho phép quân
Đường Môn gọi cơm ăn.
Có sự cho phép của Triệu Khoát, tên cầm đầu Đường Môn liền gọi cho một nhà hàng, hành động này đã khiến cho đệ
tử Đường Môn phấn chấn. Không bao lâu cũng có người mang cơm đến, có
thịt gà thịt vịt, trứng, cũng có canh xương. Thế là cũng bắt đầu ăn
uống. Đương nhiên bọn chúng cũng không thèm mời cảnh sát.
Thấy bọn chúng ăn uống tưng bừng, Quang Tử lộ vẻ cười khểy.
Trong phòng riêng xa xỉ ở câu lạc bộ tư nhân.
Đường Đại Long dựa vào ghế nghỉ ngơi, thêm chút sức lực thì thêm phần chiến thắng. Đột nhiên có tiếng gõ cửa liền nói:
- Vào đi!
Bang chủ Phi Long - Triệu Hiến bước vào.
Ánh điện trong phòng sáng rực rỡ, nhưng cái vẻ lạnh lùng của Đường Đại
Long khiến cho người ta có một cảm giác âm u lạnh lẽo. Dường như trên
người hắn bao phủ một luồng khí hắc ám âm u. Cho dù là Triệu Hiến thì
khi tiếp cận gần Đường Đại Long, trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi liền
có thái độ cung kính.
Năm ngón tay phải của Đường Đại Long
cầm phi tiêu chơi, như thể chẳng bao giờ biết mệt vậy. Phi tiêu cắm
thẳng vào tường, rồi sau đó mới nói:
- Chuyện làm thế nào rồi?
Triệu Hiến lễ phép nói:
- 2000 quân đã ăn xong đồ ăn của chúng ta.
Đường Đại Long khẽ cười, tay trái đưa phi tiêu lên, trúng đúng vào tâm của sau cánh cửa.