Cô Kiếm đưa Tiền Trung Tiền vào phòng khám vừa mới băng bó vết thương,
còn ra chưởng đánh ngất xỉu bác sĩ hỏi nhiều. Cũng ném cho Tiền Trung
Tiền một khẩu súng lục, lập tức lấy ra mười mấy viên đạn chờ đợi, ngã rẽ chữ T trên đường phố bị bao vây. Anh ta phải canh giữ ở hai bên đường
khác, đối phó với những gã đàn ông mặc tây trang này đảm bảo Sở Thiên
không lo lắng.
Gần như cùng một thời gian, sườn bên đường phố xuất hiện mấy gã đàn ông vạm vỡ cũng ẩn náu.
Họng súng của Sở Thiên đã lộ ra, đối với những gã đàn ông vạm vỡ mặc tây
trang u ám đáng sợ, người đi đường trên phố không nhiều, nhưng ở dưới
con mắt mọi người liền móc súng ra, cũng là cần dũng khí và mạnh mẽ
tương đối. Sau sự sững sờ của mấy gã đàn ông Tây Trang, cũng hiện ra sát khí, khi ánh mắt của bọn chúng sáng lên, tay phải cũng tìm thấy súng
lục rồi.
Những gã đàn ông mặc tây trang tuy để lộ súng lục nhưng
bọn chúng không có được cơ hội nổ súng, đầu của mấy tên đều bị trúng
đạn, kêu thảm trong vũng máu, khẩu súng của Sở Thiên tỏa ra khói thuốc.
Tiếng súng đánh thức mấy gã đàn ông ẩn náu bên sườn, cũng khiến cho
những người bán hàng rong và người đi đường giật mình, sợ hãi chạy tứ
phía.
Cùng lúc đó, những gã đàn ông sườn biên cũng rút súng ra, nhắm ngay Sở Thiên liền nghĩ phải bắn phá.
Cô Kiếm sớm đã đoán được bọn chúng dựa ở cửa, nhằm bờ vai của bọn chúng
nhún hết sức, mười mấy viên đạn trong tay liền hất ra ngoài. Tuy chưa có độ nhanh của đấu súng, nhưng ưu thế của người áp chế trước cùng với sức lực vẫn là bắn trúng vào bọn chúng, toàn bộ viên đạn chưa vào ngực của
bọn chúng, ra máu bắn tung tóe.
Bọn sát thủ phun đầy máu tươi, cũng bóp cò súng.
Nhưng toàn bộ đạn của bọn chúng bắn lên không trung.
Tiếng súng vang lên tạo thành hỗn loạn, cũng thu hút sát thủ khác chạy tới,
cái hẻm nhỏ bên cạnh bảy tám gã đàn ông chạy ra chân bước hỗn độn. Trong tay đều nắm chặt khẩu súng, Sở Thiên dựa gần nhà hàng ăn sáng, liền
ngay tại chỗ lăn đi, lốp bốp đùng…
Viên đạn làm bát đĩa ở trên bàn vỡ vụn, nhưng chưa làm thương đến hắn.
Rầm rầm rầm! Những gã đàn ông bắn ra vô số viên đạn.
Tiếng súng liên tiếp đánh vỡ sự yên lặng ngắn ngủi, đạn bắn lên trên vách
tường, lốp đốp rùng…rung động, Sở Thiên đã trải qua nhiều trận bắn nhau, biết tránh như thế nào có thể khiến mình an toàn nhất, nhưng người đi
đường và người bán hàng rong xung quanh chưa có kinh nghiệm. Bọn họ chỉ
biết tình cảnh nguy hiểm, theo thói quen chạy đến chỗ quen thuộc.
Tuy bọn sát thủ không phải cố ý hướng bọn họ nổ súng, nhưng chung quanh lửu đạn bắn tung tóe, vẫn là khiến không ít người trúng đạn. Cơ thể của bọn họ theo quán tính bổ nhào ra trước, nhưng người vẫn chưa ngã trên mặt
đất, lại có lửu đạn bắn lại gần, theo vết đạn máu tươi chảy ra sau đó
chảy xuống đường phố, những người đi đường còn lại tranh đường mà chạy.
Hỗn loạn không thích hợp để phản kích, nhưng lại thích hợp ẩn nấp.
Sở Thiên khom lưng chạy đến chỗ vách tường, muốn tìm địa điểm ẩn nấp mới,
hắn nhanh, tài bắn súng của bọn chúng cũng không chậm, viên đạn gần như
kéo thành hai tuyến trên dưới, bắn lên trên vách tường sau người hắn,
lúc hắn lập tức muốn chạy đến chỗ rẽ, mấy viên đạn truy bắn mặt sau gót
chân của hắn, khiến hắn kinh sợ đổ mồ hôi.
Chỗ rẽ là ngõ chết, lo lắng của Sở Thiên hoàn toàn không còn song tuyến tác chiến, khóe miệng
tươi cười, hai vách tường cao như khe núi, một đường không trung. Thân
hình kia ta mặc kệ hắn là ai nguy nga ngạo nghễ hay sừng sững, dường như tường đổ đến rồi, đâm rách trời xanh rồi, thế là cả thế giới đều bị một mình hắn lấp đầy chiếm giữ.
Sở Thiên nắm chiếc súng lục, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, làm cho tâm hồn người ta sợ hãi
Hắn dựa lưng vào sườn đầu ngõ, lấy điện thoại di động mở trạng thái cameras.
Đầu cameras di động từ từ nhô ra một chút, thông qua hình vẽ phản hồi lại
của cameras, Sở Thiên đã có thể rõ ràng nhìn thấy điểm ẩn nấp của bọn
sát thủ, hắn không có bất kỳ hành động nào, hắn đang chờ đợi bọn sát thủ tấn công, sau một hồi, hai tên sát thủ nghe thấy trong ngõ không có
động tĩnh, luân phiên yểm trợ đến thăm dò.
Sở Thiên theo cameras tập chung vào thân hình của bọn chúng.
Thân hình của sát thủ trước mặt vừa mới lộ rõ ra thể yểm trợ, Sở Thiên liền
lộ ra họng súng đen tuyền, liền bóp cò không một chút do dự, một viên
đạn liền bay ngang không gian xuyên qua đầu của gã. Đầu của tên sát thủ
này bị trúng đạn, máu tươi chảy đầy trên mặt.
Nhìn cơ thể của
đồng bọn cứ tiếp tục ngã xuống, lại sờ sờ vết máu trên mặt, tên sát thủ
này hơi sợ hãi, dừng bước bỏ chạy về phía sau, khi gã xoay người lùi
lại, hai tiếng bàng bàng, não sau với tim sau của gã đồng thời trúng
đạn, cơ thể chịu quán tính hướng về phía trước chạy ra mấy bước, một mặt thì trượt trên mặt đất
Người hôm nay đến giết Sở Thiên không
phải là sát thủ chuyên nghiệp, chỉ là phần tử bang phái trong bang hắc,
cho nên bất kể tài bắn súng và gan dạ sáng suốt cũng không hơn người, do vậy sau khi số người bị Sở Thiên bắn chết, thì thay đổi cẩn thận từng
li từng tí, năm sáu tên sát thủ còn lại nhìn nhau, liền phân tán đến ngõ hẻm lân cận.
Còn về Cô Kiếm ở phòng khám, bọn họ thật không có
cảm giác, ngoài lúc xuất hiện ra, Cô Kiếm đã giết hết đồng lõa của bọn
chúng, còn có nguyên nhân chủ yếu chính là chưa nghe thấy tiếng súng từ
phòng khám, kiệt tác của Cô Kiếm cầm đạn làm thành ám khí bắn chết sát
thủ, bị bọn chúng cho rằng là súng của Sở Thiên bắn.
Lúc này Sở
Thiên áp vào vách tường, đôi mắt như là chim ưng bắt giữ hình vẽ, họng
súng đen tuyền vuông góc với mặt đất, cánh tay mang súng vẫn ổn như bàn
thạch, không lay động chút nào, hít thở bằng phẳng tự nhiên, tất cả khí
phách đều chứng tỏ, lúc trước sự lịch lãm ở Tam Giác Vàng đã khiến hắn
trở thành chiến sĩ đáng sợ.
Đột nhiên, rầm rầm rầm, tiếng súng nổ lớn, năm sáu tên sát thủ hướng về ngõ hẻm bắn súng liên tục không
ngừng. Sở Thiên hiểu đó là sự chuẩn bị áp chế đào núi lấp biển của bọn
chúng, phía sau sự can đảm lại cử động tiến công nữa, tuy rằng Sở Thiên
bị vây vào góc chết, nhưng đạn của bọn sát thủ dày đặc, vẫn là bắn vào
vách tường lân cận mảnh vụn bay tứ tung
Gạch vỡ vụn ra từng mảnh
bắn tung tóe đầy vào người Sở Thiên, hắn lắc lắc đầu, nhếch mép, lộ ra
cười gượng khó với ngôn ngữ, hạ thấp giọng nói lầm bầm:
- Thật giàu có.
Tiếng súng hơi yếu đi, năm sáu tên sát thủ từ hai bên ngõ hẻm lân cận, bọn
chúng đi rất chậm, cũng rất cẩn thận, đế giày dẫm lên vỏ đạn, ra tiếng
vang kẽo kẹt kẽo kẹt. Do khoảng cách của sát thủ càng ngày gần, tay của
Sở Thiên cầm súng cũng tăng lên vài phần sức lực, hô vào điện thoại:
- Bên trái, người sống.
Hai chữ này là nói cho Cô Kiếm, để anh ta đối phó với kẻ địch bên trái.
Nhưng muốn người sống!
Cô Kiếm thản nhiên đáp lại:
- Được!
Tiếng súng hơi ngừng lại, lập tức nghe thấy âm thanh đổi băng đạn, đôi mắt
đen của Sở Thiên cũng rất nhanh, ánh sáng so với súng ống càng thêm nóng rực, khẩu súng ngắn trong tay nhằm thẳng vào ba tên sát thủ bên phải,
Viên đạn bắn trúng vào người ba tên sát thủ, bọn chúng trúng đạn ngã xuống
đất trong nháy mắt, máu tươi phun tung tóe là màu đỏ tươi nổi bật như
vậy, hai tên sát thủ ở bên trái thấy thế kinh hãi, nâng súng lên liền
nghĩ bắn phá. Cô Kiếm chờ đợi đã lâu liền vọt ra, hướng vào chân của bọn chúng đồng thời bắn ra năm sáu viên đạn, người cũng lao thẳng tới,
Hai tên sát thủ cảm giác được sau lưng có gió, quay đầu lại theo phản xạ có điều kiện thì nhìn thấy bóng dáng của Cô Kiếm, hết sức sững sỡ cảm giác được đau nhức bứt rứt toàn bắp chân, lảo đảo về phía trước ngã gục
xuống đất, ngay sau đó súng của bọn chúng liền bị cướp đi, hai tay cũng
bị vặn gãy, lập tức nhìn thấy Cô Kiếm đứng ngay trước mặt bọn chúng.
Sở Thiên cầm súng liếc nhìn tứ phía, không có nguy hiểm mới chậm rãi đi
đến người sống trước mặt, họng súng buông xuống ở trước mặt bọn chúng,
liếc qua chân chảy máu cùng với hai cánh tay bị vặn gãy của bọn chúng,
khóe miệng nhếch lên tươi cười với ý vị sâu xa, bình tĩnh nói:
- Câu hỏi của tao từ trước đến giờ cũng chỉ hỏi một lần, cơ hội của chúng mày cũng chỉ có một lần!