Liếc qua chân chảy máu cùng với hai cánh tay bị vặn gãy của bọn chúng,
khóe miệng của Sở Thiên nhếch lên tươi cười với ý sâu sa, bình tĩnh nói:
- Câu hỏi của tao từ trước đến giờ cũng chỉ hỏi một lần, cơ hội của chúng mày cũng chỉ có một lần!
Hai tên sát thủ ngấc đầu lên, không đáp lại.
Sở Thiên nhìn tên sát thủ bên trái, nói:
- Lai lịch thế nào?
Sát thủ bên trái nghiêng đầu không chịu khuất phục, tỏ vẻ kiên quyết không trả lời câu hỏi của Sở Thiên.
Sở Thiên cười khẽ, nhẹ nhàng bóp cò súng, phịch, đầu của tên sát thủ nổ,
thân hình thẳng tắp đổ về phía sau, tên sát thủ bên phải cả người run
rẩy, hoảng sợ nhìn họng súng đang di chuyển tới, gã vốn là muốn làm
người đàn ông ý chí kiên cường, nhưng giờ đột nhiên có một chút do dự.
Sự sinh tồn và khát vọng này đã bị Sở Thiên bắt được rồi.
Họng súng lạnh như băng đối với mắt của hắn, Sở Thiên chậm rãi nói:
- Lai lịch thế nào?
Tên sát thủ run rẩy, trên dưới môi mở ra nhưng không có âm thanh.
Sở Thiên đưa họng súng chạm đến mí mắt của gã, sát khí áp qua dày đặc.
Họng súng lạnh như băng khiến sát thủ hét lên:
- Chúng tôi là người của Phì Ba!
Sở Thiên cũng không quan tâm Phì Ba là người nào, mà là truy vấn:
- Phì Ba ở đâu?
Phì Ba đương nhiên là đang ăn sáng, hơn nữa còn là ở tổng thống của khách
sạn Hilton, không phải gã tiêu tiền không tiếc đến đây hưởng thụ, tuy
hắn là kiêu hùng của Macao, nhưng cũng biết lâu nay làm đại ca không dễ
dàng, anh em muốn ăn mặc ngủ nghỉ, chém giết phải thưởng phí tiền thuốc, chuẩn bị các phương diện bạch đạo cũng phải tiêu tiền.
Sở dĩ
xuất hiện ở chỗ này, là tối hôm qua Diệp Tuyết tìm đến gã, yêu cầu gã tổ chức cho Hắc đạo Macao đối phó với Sở Thiên. Để tỏ lòng thành ý, không
chỉ báo cho biết có 5 triệu tiền hoa hồng, còn tại khách sạn Hilton đặt
trước căn hộ tổng thống nửa tháng cho gã ở, cho nên Phì Ba mới cả đêm từ biệt thự khác chuyển vào, phục vụ của quán rượu thoải mái hơn so với
trong nhà.
Diệp Tuyết sở dĩ lựa chọn Phì Ba, là vì cô ta biết Phì Ba tham tiền hung ác, tính của loại người này chính là vì tiền tài mà
không trừ thủ đoạn nào, cho nên thiết lập sự việc vô cùng có hiệu quả.
Cô ta đoán không sai, sau khi Phì Ba biết có được năm triệu, lại không
triệu tập các Hắc đạo, mà là sai người tài giỏi đi tìm tung tích của Sở
Thiên.
Đương nhiên sau khi tìm được thì giết hắn!
Một giờ
trước, trong lúc ngủ Phì Ba nhận được hồi báo của thuộc hạ, nói là nhìn
thấy Sở Thiên với người của bang Lưu Sa xung đột, tin này khiến gã mừng
rỡ, vì thế liền gọi cho anh em lùng tìm gần đấy đi chặn đường Sở Thiên.
Cùng lúc đó, từ khu vực khác cũng điều động nhân lực đi tới, thầm nghĩ
Sở Thiên phải chết là việc không có nghi ngờ gì.
Nhưng sự việc
lại không thuận lợi như trong tưởng tượng, khi xạ thủ của khu vực khác
đuổi tới, toàn bộ hiện trường đã bị cảnh sát phong tỏa, tìm hiểu đến từ
trong nội bộ cảnh sát, toàn bộ 14 tên thuộc hạ của Phì Ba đều bị đánh
chết,
Còn có những người bị thương nặng, mà Sở Thiên lại không có bất kỳ tung tích nào.
Phì Ba hơi buồn bã, thật không ngờ ý tưởng gan dạ đến như vậy, nhưng cũng
không quan tâm quá mức, ngoài gọi điện thoại cho cảnh sát cao cấp hiếu
kính áp chế sự việc ra, cũng phái thêm hạ thủ tìm kiếm Sở Thiên, lúc này không chỉ là vì tiền, còn thể diện bị Sở Thiên hạ xuống.
Mẹ nó! Dám ở Macao giết người của ông đây!
Phì Ba oán hận cắn vào nửa quả trứng gà, cô gái trẻ tuổi đối diện lại rót
sữa cho gã, chân đeo tất từ đáy bàn nhè nhẹ cọ sát vào bắp chân của Phì
Ba, cười đầy thâm ý, khuyên nhủ:
- Đừng tức giận nữa, tức giận
nhiều quá sẽ nhanh già, cũng có thể tức hại thân mình, tức hại thân thể
rồi thì sao có thể hùng phong đại trấn nhỉ?
Nét tươi cười nhộn nhạo của người đàn ông mở ra, Phì Ba nuốt trứng gà đáp lại:
- Ông đây tức giận cũng vẫn thỏa mãn của em!
Cô gái trẻ lại mỉm cười
Lúc này, Sở Thiên đang từ thang máy đi ra, chậm rãi đi đến căn phòng tổng
thống của Phì Ba, ba tên vệ sĩ ở cửa đang thảo luận về ba vòng của cô
gái trẻ tuổi, cũng không chú ý đến Sở Thiên đang đến gần, tiếp tục hút
thuốc cười nói, nhưng khi Sở Thiên sắp sát tới người, sự cảnh giác trong nháy mắt nhiều năm khiến bọn chúng bừng tỉnh.
Tự mình vừa nãy
tuy là đang châm thuốc cười nói, nhưng tên tiểu tử này im hơi lặng tiếng từ thang máy đi đến trước cửa phòng, khoảng cách đến bên cạnh mình đi
gần mười mấy mét, mà hai người đều không có một chút phát giác. Đây hình như là việc tuyệt đối không thể, tóc gáy dựng chổng ngược, điếu thuốc
vừa châm từ ngón tay giữa rơi xuống.
Bọn chúng từ trước đến giờ chưa từng rút súng quá độ trên tay, còn quát Sở Thiên theo phản xạ tự nhiên:
- Mày là ai?
Sở Thiên khẽ cười nhạt, không cho bọn chúng bất cứ một cơ hội nào, đấu
công kích ở khoảng cách gần mét, hắn chính là vua của vô địch. Súng ngắn căn bản vung không được bất cứ tác dụng nào, cho nên trên đường đi bọn
chúng mới nâng súng lên, hai tay của hắn liền tráp vào ngực của bọn
chúng, chuẩn xác mà mãnh liệt, căn bản là không có cơ hội phản kháng
Hai tên vệ sĩ của Phì Ba hoảng sợ nhìn Sở Thiên đau đớn, bọn chúng không
thể tin trước mặt, người này không ngờ tay không mà có thể xuyên rách
quần áo của bọn chúng, đâm vào ngực của bọn chúng, giờ khắc này bọn
chúng ngay cả kêu thét cũng quên mất, cứ như vậy từ từ ngã dựa vào nhau, trong mắt có quá nhiều không cam lòng.
Hai tay của Sở Thiên dính đầy máu tươi đón lấy hai khấu súng rơi xuống, một cái nhìn cũng không
nhìn bọn chúng, từ trên người của bọn chúng đạp ra, máu trên tay nhỏ
giọt lên trên mặt của bọn chúng, bọn chúng cũng chưa chết, bọn chúng
lắng nghe âm thanh máu từ từ chảy ra của mình, cái chết là xa xôi như
vậy mà lại gần như thế.
Tiếng vệ sĩ quát hỏi đã thức tỉnh Phì Ba ở trong phòng, cho nên Sở Thiên một chút không do dự, nhấc chân đá vào
cửa, lực trên chân đủ với trăm cân. Cùng với tiếng nổ mạnh ngút trời,
cửa bị đạp phải sập ầm ầm, cởi khung bay ra, Sở Thiên theo sát phía sau, cầm súng vào phòng, hai khẩu súng chỉ hướng người trong phòng.
Bàng bàng! Hai viên đạn phóng tới.
Phì Ba nấp ở phía sau sàng rộng dài lấy ra hai khẩu súng, Sở Thiên liền lăn lên, trốn vào phía sau quầy rượu của cửa sau, Phì Ba lại mở ra mấy khẩu súng bắn vào quầy rượu, tuy đạn bay tứ tung, nhưng chưa làm sát thương
Sở Thiên một chút nào, ngay sau đó nghe thấy âm thanh hô hùng hậu:
- Tiểu Lục, Tiểu Lục, dẫn người lên đây, nhanh.
Hiển nhiên Phì Ba đang triệu tập viện trợ, ánh mắt của Sở Thiên nhìn qua
hoàn cảnh trong phòng, ngay sau đó dừng ở sô pha chỗ Phì Ba, tên chết
dẫm này trốn kín đáo thật, không lộ ra một chút thịt béo của mình, nhưng cũng không hề tỏ vẻ hoàn toàn kín đáo, Sở Thiên nhìn đèn treo pha lê
trên cát, khóe miệng treo nụ cười quỷ dị:
Rầm rầm rầm!
Ba
phát liên tục bắn cùng vào đèn treo pha lê, xung lượng khổng lồ khiến
đèn treo pha lê ồ ạt rơi xuống, thẳng tắp vuông góc với hướng sàng, phá
nát mấy chục cân đèn treo pha lê, vô số mảnh vỡ rơi đầy trên sàng, đương nhiên cũng bao gồm cả trên người của Phì Ba, mảnh vỡ sắc họn khiến gã
run lên vài cái.
Vài cái run này khiến thịt béo của gã lộ ra, Sở
Thiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, tiếng súng vang lên, viên đạn trúng
vào bên sườn cánh tay của hắn, Phì Ba không ngừng hét thảm lên, phạm vi
nhất thời biến thành lớn, bộ phận bại lộ cũng càng nhiều, Sở Thiên liên
tục bắn súng không một chút nể tình, súng đều bắn trúng vào thân hình
của Phì Ba.
Hai viên đạn cuối cùng càng hung hãn, không chỉ bắn
trúng vào bả vai bên phải nhô lên của gã, cũng bắn trúng vào bên mông
phải của gã, khiến cả người Phì Ba ngã ngửa trên mảnh vỡ của đèn treo
pha lê, tựa như con rùa chổng bốn vó lên trời, súng cũng văng ra xa 2
mét. Lúc chờ gã giãy dụa, Sở Thiên đã đứng ở trước mặt gã.
Họng súng lạnh như băng đâm vào trán trán của Phì Ba.
Cô gái trẻ tuổi sớm đã bị tiếng súng làm sợ tránh ở góc tường, vừa nhìn
thấy Phì Ba bị đánh thương, gào lên muốn đi ra cửa phòng, Sở Thiên khẽ
nhíu mày, mũi chân vén mảnh pha lê vỡ bắn ra ngoài, bắn chuẩn xác vào
phía sau lưng của cô ta, lực đạo hùng hậu lập tức đập ngất cô ta, âm
thanh gào thét cũng đột nhiên dừng lại.
Đối diện khẩu súng, Phì Ba run rẩy hỏi:
- Mày là ai?
Sở Thiên không trả lời, mà ra chưởng đánh hắn ngất xỉu, tiếng súng rất
nhanh sẽ đến tai nhân viên quán rượu, mình phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này mới đúng, vì thế nhấc Phì Ba nặng gần 100 cân lên trên giường, dùng khăn trải giường bọc gã lại, hướng theo lối đi phòng cháy đi ra ngoài,
đây là đại lễ gặp mặt của hắn tặng cho Diệp Gia.
Đinh! 5 gã đàn
ông trong thang máy lao ra, trong tay đều cầm súng ngắn, rõ ràng là đến
cứu viện Phì Ba, cho nên Sở Thiên chỉ tay chính là ngũ súng, đạn vô hư
bắn trúng vào nhân chung của bọn chúng, máu tươi ấm áp chảy ra, lập tức
năm gã đàn ông này ngã xuống đất
Sở Thiên thay băng đạn liền dẫn theo Phì Ba đẩy ra cửa phòng chữa cháy,
10 phút sau, Sở Thiên lái xe chạy ở trên phố, cũng bởi vì vết thương đau
Phì Ba bị trói thành bánh ú tỉnh lại, tuy rằng không dám hô cứu mạng,
nhưng cũng hừ hừ kêu thảm thiết, Sở Thiên nhìn qua kính chiếu hậu, thản
nhiên nói:
- Mập mạp chết bầm, nếu như mày hừ hừ nửa câu nữa, tao sẽ cắt đứt đầu lưỡi của mày.