Đô Thị Thiếu Soái

Chương 87: Chương 87: Diêu Phong Tử






Buổi chiều sau khi tan học, học sinh trung học Thiên Đô nhìn thấy Diêu Phong Tử mang theo năm tên thanh niên thuộc thành phần bất hảo, hút thuốc đợi trước cổng trường. Hiển nhiên, ai cũng biết lại có trò hay để xem rồi. Từ khi Lí Kiếm tự sát, Diêu Phong Tử tới cổng trường cũng không ít lần rồi, một ít học sinh vì sợ danh tiếng bọn họ nên dù chưa từng nộp phí bảo hộ nay vẫn cam tâm đưa cho bọn chúng. Trung học Thiên Đô bắt đầu sôi trào, các học sinh không đi về nhà mà đứng gần để xem, rất tò mò muốn biết ai xui xẻo bị Diêu Phong Tử nhìn trúng. Hơn nữa, ở trường học cũng có chút buồn bực, xem kịch vui giải tỏa ít tâm lý cũng tốt.

Diêu Phong Tử vừa châm lửa hút thuốc vừa chăm chăm nhìn cổng trường, sợ đã bỏ sót Ngô Ngân Quý. Tên này quá mức không biết điều, dám chạy trốn, không đem hắn đập một trận, về sau phí bảo hộ ở trường này khó thu rồi. Diêu Phong Tử vuốt vuốt thẻ học sinh của Ngô Ngân Quý, tên này học lớp thứ 13. Diêu Phong Tử cũng từng đi học, tự nhiên biết lớp có thứ tự càng cao học sinh tương lai càng mù mịt. Trong lòng thầm nghĩ Ngô Ngân Quý - học sinh thấp kém như vậy cũng dám phản kháng chính mình, không biết có phải ăn gan báo rồi không.

Ngô Ngân Quý rốt cục cũng đi ra, Diêu Phong Tử mang theo năm người lập tức vây lại, trên mặt hiện nụ cười xấu xa. Gã muốn thấy vẻ mặt sợ hãi của Ngô Ngân Quý, nhưng lại phát hiện tiểu tử này trên mặt vô cùng bình tĩnh, cũng không có chút e sợ mình tí nào. Diêu Phong Tử tất nhiên cũng không bị vẻ điềm tĩnh của Ngô Ngân Quý hù ngã. Gã đã tìm hiểu rõ ràng chi tiết về cậu ta, không có gia thế hiển hách, không có lão đại bảo kê, tự hỏi chính mình không khi dễ loại học sinh này còn khi dễ người nào?

Chung quanh các học sinh thấy Ngô Ngân Quý bị vây, thầm than, bạn này cũng không biết vì cái gì mà đắc tội Diêu Phong Tử. Xem ra hôm nay bị đánh hội đồng rồi.

Diêu Phong Tử tươi cười, hiện rõ “miệng nam mô bụng một bồ dao găm”, vỗ vỗ bả vai Ngô Ngân Quý nói:

- Nhóc con, gan lớn nha, không nộp phí bảo hộ, còn chạy trốn. Anh đây mang người chặn chú em lại, chú em cũng không cầu xin, xem ra là chuẩn bị thân thể chịu ăn đòn tốt rồi. Bất quá anh nói cho chú biết, dù cho chú có bị đánh, chú vẫn phải ngoan ngoãn nộp phí bảo hộ, nếu không gặp một lần anh đánh chú một lần.

Học sinh xung quanh nghe thấy phí bảo hộ, giật mình. Trung học Thiên Đô đã nhiều năm đều không thu phí bảo hộ, bây giờ lại xuất hiện. Bọn họ hiện tại chưa bị Diêu Phong Tử chọn trúng, thầm tính toán sau này lại phải nộp phí bảo hộ rồi, nếu không cũng sẽ rơi vào kết cục hôm nay, nên kiếm cớ thế nào với gia đình đây?

Ngô Ngân Quý cười ngạo nghễ, ánh mắt kiên nghị, nói:

- Muốn tao giao phí bảo hộ, có thể, nhưng trừ phi Diêu Phong Tử mày có bản lĩnh cùng tao đánh một trận, mày thắng tao đây liền cho, nếu không, tao một phân tiền cũng sẽ không cho mày.

Diêu Phong Tử thật không ngờ Ngô Ngân Quý lá gan lớn như thế. Học sinh xung quanh cũng rất kinh ngạc. Ngô Ngân Quý dám hướng Diêu Phong Tử khiêu chiến, thật sự là không muốn sống nữa.

Diêu Phong Tử' cười cười, khinh thường nói:

- Ông mày vì sao phải solo với mày? Mày lại có tư cách gì để đối chiến với tao? Tên nào cũng muốn cùng tao solo, tao đây cũng không rảnh rỗi?

Diêu Phong Tử tự nhiên không chịu cùng Ngô Ngân Quý đấu một mình. Mình dù sao cũng là đại ca, đánh là phải hội đồng, solo không có chút thú vị nào, hơn nữa gã cũng không chắc chắn phần thắng.

- Bởi vì ta!

Một thanh âm vang lên, từ sau lưng đám học sinh truyền tới, át tiếng huyên náo nghị luân.

Diêu Phong Tử thật không ngờ có người kiêu ngạo như vậy, hôm nay đã hai lần mặt mũi bị ném đi, không kiên nhẫn được nữa, quát lớn:

- Thằng ranh con nào dám đối nghịch với ông?

Diêu Phong Tử nói chưa hết, một viên đá đã chính xác nện thẳng vào miệng hắn, khóe miệng rỉ máu.

- Đây là giáo huấn nho nhỏ cho mày…

Sở Thiên lách qua đám học sinh dần dần đi tới. Có không ít người nhận ra Sở Thiên, lên tiếng nghị luận,

- Đây không phải Sở Thiên sao? Kỳ tài của trung học Thiên Đô ...

- Đúng vậy a, nghe nói trước kia Lí Kiếm còn phải sợ hắn.

- Còn nghe nói anh ấy thống soái lớp mười ba, thành tích tiến bộ rất lớn, đáng tiếc mình không vào được lớp mười ba.

- Đây là Sở Thiên sao? Nhìn thật đẹp trai, không biết lần này anh ấy muốn làm gì?

Diêu Phong Tử không gọi người vây lấy Sở Thiên, mà quệt máu, hung dữ nói:

- Mày là ai? Mày thật muốn đối nghịch với tao?

Diêu Phong Tử không biết vì cái gì, mà cứng rắn đem chữ “ông mày” nuốt lại, nhìn người trẻ tuổi anh tuấn trước mắt, nghĩ là có địa vị không tầm thường, cho nên khách khí mấy phần.

Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi, động tác này trong nháy mắt mê hoặc không ít nữ sinh, thậm chí có vài cô nàng hưng phấn thét lên. Sở Thiên thầm than đẹp trai có tội nha, rồi hướng đám Diêu Phong Tử nói:

- Không phải tao đối nghịch với mày, mà cho mày một cái cơ hội công bình. Nếu như mày muốn thu phí bảo hộ của Ngô Ngân Quý, mày cùng hắn trước mặt các học sinh công bình đánh một hồi, thắng, mày có thể thu, thua, mày lập tức cút khỏi trung học Thiên Đô về sau không cho phép bước vào đây thu phí bảo hộ hay tới gây chuyện nữa.

Các học sinh sùng bái, vây quanh Sở Thiên. Hành động lần này của Sở Thiên với tương lai của bọn họ rất có ích, nếu quả thật thắng, mình ở Trung học Thiên Đô sẽ an toàn, không cần lo lắng bọn Diêu Phong Tử quấy nhiễu, vì vậy thật sự mong muốn Sở Thiên đuổi bọn chúng đi xa.

Diêu Phong Tử nhìn Ngô Ngân Quý mấy lần, thủy chung cảm thấy solo không phải thượng sách, hơn nữa, chính mình dựa vào cái gì phải cấp mặt mũi cho bọn hắn? Đây không phải rỗi hơi tìm việc sao? Còn hạ thấp than phận mình nữa. Vì vậy, Diêu Phong Tử liếc nhìn Sở Thiên, nói:

- Người anh em, đừng nói solo cái gì … tại sao là tôi, cạnh tôi có nhiều anh em như này, chả nhẽ lại ăn no rửng mỡ đi solo với mấy người, tôi đây không phải đồ ngốc? Các anh em, tôi nói có đúng hay không?

Sở Thiên thở dài, khinh bỉ nói:

- Không chỉ mày, tất cả bọn mày đều phải cút hết ra khỏi Thiên Đô trung học cho tao.

Diêu Phong Tử mắt bắn ra hung quang, nhìn tiểu tử trước mặt này, hận không thể bổ hắn một đao, hét lớn:

- Nhóc con, đừng khoe miệng lưỡi tốt, các anh em cho hắn biết thế nào là lễ độ.

Sau lưng Diêu Phong Tử, năm tênthanh hư hỏng lập tức như lang như hổ đánh tới Sở Thiên. Các học sinh chấn động, lo lắng cho Sở Thiên .Năm người này đều so với Sở Thiên lớn hơn mấy tuổi, khí lực thoạt nhìn cũng so Sở Thiên cũng lớn hơn. Tất cả mọi người lo lắng Sở Thiên gặp nhiều thua thiệt, chỉ có Tào Hoa Vũ cùng các học sinh lớp 13 tin tưởng Sở Thiên mười phần. Bọn họ tin tưởng vững chắc Thiếu soái có thể đánh thắng năm tên thanh niên hư hỏng kia.

Nhanh, hai tên thanh niên đã tới trước mặt Sở Thiên, nắm đấm chứa đầy lực lượng đấm tới đầu Sở Thiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.