Hắc Tử ra khỏi quán rượu Vong Ưu, nhịn đau khao cả đám một bữa, sau đó lì xì cho viên cảnh sát kia, sắc mặt gã mới hòa hoãn một chút. Hôm nay không công mà lui, còn bị Sở Thiên làm nhục tại trận, làm cho bọn họ rất căm tức, nếu như Hắc Tử không biết điều xoa dịu kịp thời, đoán chừng Hắc Tử cũng khó sống nổi.
Buổi tối, khi Hắc Tử về nhà, bị mấy thằng úp sọt đánh cho một trận bất tỉnh. Rạng sáng, gã tỉnh lại, thấy trên đầu giường có cây đao cùng tóc của mình, khi mở cửa chính lại phát hiện giữa cửa có bốn tên nước N. đang hấp hối. Trong lòng kinh hãi vạn phần, thầm nghĩ Sở Thiên thật sự đáng sợ, vì vậy ba chân bốn cẳng chạy đi báo cho thím.
Thím Sở Thiên biết tin, người cứng đờ như bị điểm huyệt. Bà ta không hiểu tên phế vật, vô công rồi nghề trước kia giờ có thể làm những chuyện như thế; không chỉ náo động bốn phía, ngay cả âm mưa mình cùng Hắc Tử âm thầm sắp đặt cũng bị hắn phá. Hắn còn làm cho tên cảnh sát ôm đầy uất hận trở về. Ngay cả Đông Doanh lãng nhân cũng bị đánh thương nặng nữa. Hắc Tử bị dọa đến mất mật, thừa cơ bắt bà ta thanh toán viện phí, nếu không mấy tên Đông Doanh lãng nhân sẽ tìm bà tính sổ. Đối với hành vi vô lại của Hắc Tử, lại rơi vào đường cùng buộc bà thím phải xuất ra mười vạn mới yên chuyện. Lần này tổn thất vô cùng nghiêm trọng, bà thím đối với Sở Thiên càng thêm thống hận, nhưng tạm thời cũng không dám chơi xấu Sở Thiên.
Thời gian nhoáng một cái đã trôi qua hơn hai tháng, trong những ngày này Sở Thiên sống bình lặng không có chuyện gì lớn phát sinh cả. Vương mù cũng đã chết, xác được đem đi hỏa táng. Tân Nhu đem tro cốt rải trên núi. Mấy anh em Thường ca từ lâu đã đi tới thủ đô, đương nhiên là tìm quán bar của Hồ Bưu. Hồ Bưu cùng Vương Đại Phát sớm kêu khổ với Sở Thiên. Quán bar phát triển không tệ, nhưng nhân sự không đủ, cho nên nghe được có đám Thường ca vốn là giang hồ nguyên lão tới tọa trấn, vô cùng vui sướng. Về phần Sở Thiên hắn rảnh rỗi uống rượu, ăn cơm của chị Mị, thậm chí còn ba phen bốn bận khuyên lớp 13 không nên sống chết đọc sách, càng gần kỳ thi đại học càng phải buông lỏng tinh thần. Theo Sở Thiên theo đề nghị, lớp 13 cũng bắt đầu học thoải mái nhàn nhã hơn, nhưng Hiệu trưởng và các giáo viên lại tìm không thể tìm lý do phê bình. Bởi mấy bài kiểm tra gần đây, học sinh trong lớp 13 có điểm trung bình vươn lên tốp giữa. Nếu như không phải nền tảng quá kém, thời gian lại quá ngắn, Sở Thiên cảm thấy bọn họ còn có thể tăng hạng hơn nữa. Tuy nhiên, hiện tại, mấy vị phụ huynh đã sùng bái Sở Thiên như thần. Tào ba ba bỏ tiền ra trang trí lại lớp học, mua thêm thiết bị. La mụ mụ cũng tài trợ mấy cái máy đun nước, cho nên bây giờ lớp 13 có thể nói là huy hoàng, không giống bình thường, thành nơi mà các học sinh muốn tới.
Trưa hôm nay, Sở Thiên đang bị cái nóng giày vò, nằm nghiêng trên bàn trong phòng học uống từng ngụm nước đá lớn, nhìn học sinh trong lớp tràn đầy sinh khí, không khỏi thầm than chính mình đã già. Đúng lúc này, Ngô Ngân Quý thần sắc bối rối chạy vào phòng học, tí nữa ngã xuống đất, không biết đã gây nên họa gì. Sở Thiên con mắt khẽ động, quát to:
- Ngô Ngân Quý, có chuyện gì mà gấp gáp như thế, tôi không phải đã dạy bạn sao? Là đàn ông phải đỉnh thiên lập địa, ngẩng đầu ưỡn ngực, có gì phải sợ?.
Các học sinh khác nghe Sở Thiên nói vậy, tất cả đồng thanh:
- Đúng!
Vốn đang bối rối, Ngô Ngân Quý bị Sở Thiên quát lớn, trong lớp đồng học khinh bỉ, không còn ủ rũ, ngược lại tinh thần chấn động, cố gắng ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt hết sức khôi phục trấn định, thành thành thật thật nói với Sở Thiên nói:
- Thiếu soái, tôi trêu chọc bọn “Diêu Phong Tử”.
Các học sinh khác nghe vậy biến sắc, hiển nhiên biết rõ “Diêu Phong Tử” là người nào.
Sở Thiên không biết “Diêu Phong Tử” là ai, nhưng thấy có thể làm Ngô Ngân Quý vai u thịt bắp bối rối như thế, đoán chừng cũng không phải thiện nam tín nữ gì, liền động viên:
- Từ từ nói.
Ngô Ngân Quý nuốt nước miếng một cái, thở dốc một hơi, đem chuyện đơn giản miêu tả một lần. Diêu Phong Tử là bá vương trong giới học sinh trường trung học phụ cận. Mỗi ngày không làm việc tử tế, cùng mấy tên thanh niên bất lương giao du, bị chúng sai khiến, chuyên môn thu bảo hộ phí các học sinh trung học gần đây. Ai dám phản kháng nhẹ thì bị nhục mạ một trận, nặng thì ăn đấm. Trước kia, Lí Kiếm còn ở trường học, Diêu Phong Tử sợ hãi thế lực sau lưng Lí Kiếm, cũng không dám hằng ngày thu phí bảo hộ. Lí Kiếm ở trường học tuy nhiên hoành hành ngang ngược, nhưng khinh thường việc thu phí bảo hộ trường học, cho nên học sinh trường Thiên Đô mới được bảo vệ
Sở Thiên trong lòng mỉm cười, không thể tưởng được Lí Kiếm hoành hành ngang ngược lại bảo vệ được các học sinh trường mình a.
Sở Thiên đột nhiên nhớ tới bộ phim xem cách đậy không lâu, bên trong có vài câu hội thoại kinh điển :
- Cho dù là một tờ giấy vệ sinh, một cái quần lót đều có tác dụng của nó.
Ngô Ngân Quý chậm rãi nói tiếp. Từ khi cha con Lí Kiếm tự sát, Diêu Phong Tử bắt đầu can thiệp vào trung học Thiên Đô. Buổi trưa hôm nay, Ngô Ngân Quý cơm nước xong xuôi đi ra hiệu sách bên ngoài định mua sách tham khảo, không nghĩ tới lúc trở về gặp phải Diêu Phong Tử đang đi dạo trước cổng trường. Ngô Ngân Quý tự nhiên biết rõ không thể trêu chọc loại người này, cúi đầu đi qua. Ai ngờ, bọn Diêu Phong Tử vẫn cản lại, lấy sách tham khảo của Ngô Ngân Quý lật qua vài trang, lại vỗ bả vai Ngô Ngân Quý nói đã có tiền mua sách tham khảo, vậy có tiền nộp phí bảo hộ rồi, sau đó muốn Ngô Ngân Quý mỗi cuối tuần phải nộp 50 đồng phí bảo hộ. Ngô Ngân Quý đừng nói đến chuyện không có nhiều tiền như vậy, ngay cả có cũng không chịu bị khống chế như thế, vừa vặn nhìn thấy có giáo viên đi qua, thình lình đoạt lại mấy cuốn sách bỏ chạy, cho rằng như vậy có thể tránh thoát Diêu Phong Tử. Tuy nhiên chạy vào trường học, Ngô Ngân Quý lại phát hiện thẻ học sinh đã bị rơi ở ngoài trường rồi, trong nội tâm cả kinh, biết rõ Diêu Phong Tử thấy bảng tên mình, liền sẽ biết tên nó và lớp học. Cậu ta sợ đám Diêu Phong Tử chạy vào trường học gây sự, cho nên vừa rồi có chút vội vàng hấp tấp.
Lúc này, cả lớp đều thông cảm với Ngô Ngân Quý, giống như đã nhìn thấy Ngô Ngân Quý bị bọn Diêu Phong Tử đánh mình đầy thương tích, kêu rên không dậy nổi. .
Sở Thiên cười cười, suy nghĩ một chút, nói với Ngô Ngân Quý:
- Yên tâm, Diêu Phong Tử có điên cuồng mấy cũng không có khả năng vào trường làm phiền bạn, tôi sợ chính là, bọn chúng sẽ ở cửa trường học chờ bạn đấy, hơn nữa có thể là xế chiều hôm nay.
Sở Thiên nói như vậy là có căn cứ, mấy tên côn đồ điên cuồng cũng không có khả năng vào trương gây náo loạn. Quậy phá trường học, lãnh đạo trường ra mặt, đoán chừng cảnh sát sẽ quét ngang những tên côn đồ, cho nên bình thường se chẳng dại dột mà vào tận trường gây náo loạn. Nhưng ở ngoài cổng trường thì lại khác. Cho dù có xung đột thì cũng là ân oán cá nhân, trường học muốn quản cũng ngoài tầm tay.
Ngô Ngân Quý nghe Sở Thiên phân tích, thần sắc lại thêm bối rối, tay chân đều không tự chủ được phát run, tựa hồ nghĩ đến sau này mình mỗi ngày ra khỏi cổng trường phải lo lắng, nói không chừng lúc nào đó sẽ bị đám Diêu Phong Tử chặn đường đánh một trận.
Sở Thiên già vờ không nhìn thấy Ngô Ngân Quý đang bối rối, tiếp tục tò mò hỏi:
- Tôi muốn biết, tại sao lại gọi là Diêu Phong Tử?
Ngô Ngân Quý thoáng run lên, cậu ta bây giờ nghe thấy ba chữ Diêu Phong Tử liền ngăn không nổi sợ hãi, nói:
- Bởi vì hắn tên gọi Diêu Phong Tử, hơn nữa không sợ đánh người, cũng không sợ bị đánh, ai trêu chọc hắn, hắn giống như là người điên cuốn lấy người đó, cho nên mọi người dứt khoát dùng Diêu Phong Tử để gọi hắn. Đương nhiên hắn chỉ bắt nạt người có thực lực yếu kém hay học sinh có gia thế bình thường, gặp phải cường giả hắn cũng biết điều tránh né..
Sở Thiên gật gật đầu, điều này cũng có lý, không nói trước kia Diêu Phong Tử không dám đắc tội bá chủ Lí Kiếm, mà ngay cả những học sinh có gia thế lớn gã ta cũng không dám động. Diêu Phong Tử không dại đi trêu chọc loại con nhà giàu giống như Tào Hoa Vũ, chẳng may bị ba Tào Hoa Vũ biết, tùy tiện bị chặt đầu ngón tay, còn không có thể bị chém thành mười đoạn.
Sở Thiên nhìn thấy Ngô Ngân Quý trong nội tâm còn đang sợ hãi, biết nếu hắn không giúp đỡ tên đệ tử này giải quyết ân oán với bá vương kia, chỉ sợ về sau sẽ lan ra các học sinh khác, ảnh hưởng tới học tập, vì vậy, nhẹ nhàng tung người xuống bàn, vỗ vỗ bả vai Ngô Ngân Quý, nói:
- Sợ cái gì ? Tôi không phải đã dạy bạn sao? Là đàn ông, chết cũng như ngủ mà thôi.
Sở Thiên nói rất rõ ràng khơi dậy bản tính hung bạo của Ngô Ngân Quý, ánh mắt khủng hoảng dần dần thối lui, khôi phục vẻ trấn didnhjj ngày xưa.
Sở Thiên nói tiếp :
- Ngô Ngân Quý, bạn vai u thịt bắp như thế, có bản lĩnh có đảm lượng cùng Diêu Phong Tử một đấu một không?
Ngô Ngân Quý ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
- Tôi dám cùng hắn solo, nhưng chỉ sợ bọn hắn người đông thế mạnh, đánh hội đồng tôi chịu không nổi.
Sở Thiên cười cười hài lòng, thấy Ngô Ngân Quý nổi lên vẻ mặt kiên nghị, nói:
- Rất tốt, buổi chiều sau khi tan học tôi cùng bạn ra cổng trường, tôi cam đoan cho bạn cùng Diêu Phong Tử một cơ hội quyết chiến công bình.
Ngô Ngân Quý kinh ngạc nhìn Sở Thiên, cả lớp cũng kinh ngạc nhìn Thiếu soái. Thiếu soái luôn có những biểu hiện ngoài dự đoán, từ phế nhân đến kỳ tài, từ kỳ tài biến thành Thống soái học sinh kém, không chỉ có chính mình trở mình đứng ngạo nghễ ở trường học, khuất phục đệ tử, khuất phục trường học, còn giúp học sinh yếu kém tiến bộ cực lớn, khuất phục học sinh gia thế. Hôm nay lại muốn quay về làm lão sư lưu manh, bọn chúng thật sự ngạc nhiên, lại thêm hưng phấn.