Khách sạn Vân Thủy.
Sở Thiên quay đầu nhìn Kim Nhật Thiện mãi không chịu bỏ tay mình ra, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ bất đắc dĩ cười khổ. Đã vài lần muốn gọi điện thoại cho Lý Hoàn Hoằng báo Kim Nhật Thiện đang ở đây, kết quả đều bị tiểu Lolita giảo hoạt phát hiện, dập
máy.
Cô bé khăng khăng khăng muốn đi theo Sở Thiên, khi nào trời chưa tắt nắng thì chưa về nhà.
Sở Thiên không biết làm sao, chỉ có thể đưa cô bé tới khách sạn Vân
Thủy ăn cơm, sau đó tìm một cơ hội lại thông báo cho Lý Hoán Hoằng. Đám
anh Húc đã sớm tìm được một gian phòng tốt, vì vậy hai người giống như
một đôi tình lữ bước vào nhà hàng trong khách sạn, ai ngờ, Sở Thiên vừa
mới đi đến ở đại sảnh, lại cười khổ thêm lần nữa.
Bởi vì hắn nhìn thấy Hoắc Vô Túy.
Một thiếu nữ tóc dài xinh đẹp giống như bước ra từ trong truyện tranh,
chiếc váy màu đen ôm sát lấy thân hình khêu gợi, dáng người cao gầy
thành thục. Khuôn mặt như vẽ, da thịt trắng hơn tuyết, khí chất cao nhã
động lòng người, đôi mắt như làn thu thủy, mũi ngọc tinh xảo, một đôi
môi anh đào mềm mại phơn phớt hồng.
Sở Thiên trong lòng thầm than: cô bé này thật đúng là càng ngày càng có hương vị.
Đang lúc, Sở Thiên muốn tránh cô, Hoắc Vô Túy nhìn thấy hai người bọn
họ, đôi mắt xinh đẹp nhìn qua rồi sau đó đi tới, nở nụ cười sâu xa mở
miệng:
- Ông xã, sao anh cũng tới đây? Có phải anh biết Hoắc gia đang họp gia tộc nên đến đây thăm em?
Hai từ “ông xã” làm cho Sở Thiên sợ run như cầy sấy. Bỏ qua những ánh mắt ghen ghét xung quanh, bình tĩnh tâm thần trả lời:
- Nơi đây là khách sạn, anh đương nhiên cũng có thể tới dùng cơm. Đối
với việc Hoắc gia hội họp anh không có hứng thú, quan trọng hơn cả, từ
nay về sau đừng gọi là ông xã nữa.
Hoắc Vô Túy không đồng ý với giọng điệu của Sở Thiên, ánh mắt mang theo vài phần khiêu khích, ôn nhu nói:
- Sở Thiên. Không nên dùng giọng điệu này nói với người phụ nữ của
mình, em cảm thấy đau lòng đấy. Nói như thế nào hai ta cũng đã vài lần
mưa gió, cả hai đều rất vui vẻ. Vì cái gì mặc quần lên lại không biết
nhau nữa?
Sở Thiên xấu hổ đến cực điểm, còn không kịp nói gì, Kim Nhật Thiện đã dùng ánh mắt làm càn nhìn Hoắc Vô Túy. Không quá thân mật đặt câu hỏi:
- Sư phụ, người phụ nữ này là ai. Người làm sao biết cô ta? Không chỉ có nhan sắc thường thường, nói chuyện cũng không
ra đâu vào đâu, về sau nên ít quan hệ thôi.
Hoắc Vô Túy nghe
thấy lời Kim Nhật Thiện, nhìn qua khuôn mặt ngây thơ của cô bé. Cô bé
không chỉ có ngũ quan tinh xảo, còn ẩn khí chất bí ẩn khó diễn tả bằng
lời, lớn lên sẽ là một mỹ nhân bại hoại, không khỏi thầm than Sở Thiên
diễm phúc sâu, nhưng chút khách khí phản kích:
- Em gái, chẳng lẽ chị là ai cũng không biết? Chị là người phụ nữ của Sở Thiên.
- A.
Kim Nhật Thiện hét lên. Có lẽ phụ nữ xinh đẹp trời sinh thì có ý thức hơn thua với nhau. Vì vậy chẳng chút cố kỵ trả lời:
- Sư phụ. Người làm sao có thể vừa ý chị ta? Phong tục suy đồi, Nhật
Thiện cũng tốt hơn chị ta trăm lần. Sư phụ, người bỏ chị ta đi, con tới
làm phụ nữ của người.
Sở Thiên muốn nói nhưng không có sức.
Hoắc Vô Túy nở nụ cười như ác ma, nhún nhún bộ ngực thản nhiên nói với Kim Nhật Thiện:
- Em gái, em nhìn lại mình đi, ngực, mông như nhau, eo không có? Lớn
lên như cái thùng nước. Mà chị thì sao, mỗi chỗ đều là cái mà đàn ông mơ ước? Cùng so với chị, em có gì chứ?
Nghe thấy khiêu khích, Kim Nhật Thiện nhìn bộ ngực non nớt của mình, lại nhìn Hoắc Vô Túy, giận tím mặt phản kích:
- Bổn tiểu thư đang trong giai đoạn phát triển, vài năm nữa phong nhã
hào hoa, bờ mông cùng bộ ngực sớm muộn đều có, đến lúc đó người gặp
người thích, mà chị ngọc trai hóa vàng, hoa tàn ngày mai.
Sở
Thiên tò mò liếc mắt nhìn Kim Nhật Thiện vài lần, còn nhỏ mà biết nhiều
thành ngữ như thế. Ánh mắt mắt này khiến Hoắc Vô Túy sinh ra bất mãn, đi tới khoác tay Sở Thiên, công kích mãnh liệt Kim Nhật Thiện:
- Em gái, mọi lời của em đều là hư vô mờ ảo, ít nhất bây giờ chị mạnh hơn em.
Sau đó, nghiêng người trước mặt Kim Nhật Thiện, ý vị thâm trường, cười cười nói:
- Hơn nữa chị cùng Sở Thiên đã từng “yêu”. Em thì sao? Thân thể bé bỏng thì làm được gì. Chỉ sợ anh ấy đối với em ngay cả hứng thú đều không
có, cho nên cũng đừng vọng tưởng đoạt đàn ông với bổn tiểu thư. Em hay
là về nhà tiếp tục uống sữa nhé.
Đầu Sở Thiên to ra, vội vàng lên tiếng quát bảo ngưng lại:
- Hoắc Vô Túy, im miệng.
Kim Nhật Thiện dường như chưa từng gặp đối thủ mạnh mẽ như vậy. Bị Hoắc Vô Túy làm cho tức giận vô cùng, tay trái gắt gao ôm eo Sở Thiên, trịnh trọng nói:
- Sư phụ, con cũng muốn “yêu” với người, bổn tiểu thư tuyệt đối không thể thua người phụ nữ kia. Sư phụ, mau “yêu” Nhật Thiện đi.
Những thực khách xung qunh nghe thấy, đều dừng ăn quay lại nhìn.
Lời này nói này thật sự là kinh thiên động địa, bị cha cô bé biết thì
rất phiền toái. Sở Thiên mồ hôi chảy ra, hung hăng đẩy ra Hoắc Vô Túy
đang đắc ý ra, nhẫn nại giải thích:
- Nhật Thiện, đừng nghe cô ta nói hươu nói vượn, con ngàn vạn đừng trúng gian kế. Hơn nữa con cực kì
thông minh, không cần phải phải đấu cùng người phụ nữ này.
Kim Nhật Thiện bất mãn với Sở Thiên, mặt ủ rũ, thì thào tự nói:
- Sư phụ. Người cũng ghét bỏ Nhật Thiện quá rồi, xem ra người phụ nữ
kia nói không có sai, thân thể trẻ tuổi của con không có cái gì có thể
gợi lên hứng thú của người, nếu không người vì cái gì không cùng con
“yêu” chứ".
Hoắc Vô Túy cười khẽ vài tiếng, ánh
mắt miệt thị không thể kiềm chế nhìn cô bé. Quay người tới trước mặt cô
bé, hôn nhẹ vào miệng Sở Thiên. Bên cạnh, Kim Nhật Thiện phát hỏa, tức
khí dán sát vào mặt Sở Thiên hôn mấy cái.
Sở Thiên gần như muốn điên lên, nhẹ nhàng lui ra phía sau hai bước.
Hoắc Vô Túy ở ngoài quạt gió:
- Xem đi, anh ấy cũng không muốn em kìa.
Kim Nhật Thiện không phản kích Hoắc Vô Túy, mà dùng ánh mắt tràn ngập nước nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên oán hận trừng mắt nhìn Hoắc Vô Túy, sau đó ghé tai tiểu Lolita. Nói ra lời nói dối có thiện ý:
- Nhật Thiện, sư phụ làm sao có thể ghét bỏ con? Do bây giờ sư phụ bị
thương nên không thể “yêu”, cô gái kia muốn hại sư phụ, cho nên châm
ngòi con cùng sư phụ “yêu”, ngàn vạn lần con không thể mắc mưu cô ta.
Kim Nhật Thiện bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, khinh bỉ nhìn Hoắc Vô Túy.
Thì ra cô gái này muốn hại sư phụ, thiếu chút nữa bị lừa rồi, thổ khí
như lan ghé vào tai Sở Thiên nói:
- Sư phụ, con sẽ không mắc mưu, nhưng sư phụ phải đáp ứng con, khi thương thế khỏi phải cùng Nhật Thiện “yêu”, được không?
Sở Thiên bất đắc dĩ gật đầu, này cái gì là làm cái gì?
Nhưng vào lúc này, điện thoại Sở Thiên vang lên, vội nhấc máy lên nghe. Giọng lo lằng của Lý Hoán Hoằng:
- Cậu em, tiểu Lolita có ở cùng cậu không? Cô bé mất tích từ sáng, cha
cô bé cùng tôi phái rất nhiều người nhưng không tìm thấy, cuối cùng cũng chỉ có thể hỏi cậu.
Sở Thiên cảm thấy thoải mái, thừa dịp Kim Nhật Thiện cùng Hoắc Vô Túy đối lập nhau, đi đến bên cạnh hạ giọng nói:
- Tôi đây, mấy lần muốn gọi điện báo cho anh, đều bị cô bé dập mất. Bây giờ đang ở khách sạn Vân Thủy, anh mau phái người tới, miễn cho cô bé
lại chạy mất.
Lý Hoán Hoằng mừng rỡ như điên:
- Thật tốt quá, lập tức phái người đi đón.
Lúc này, chiến tranh của Kim Nhật Thiện cùng Hoắc Vô Túy đã thăng cấp.
Hoắc Vô Túy khẽ mở đôi môi đỏ mọng:
- Sở Thiên cự tuyệt em rồi đúng không?
Kim Nhật Thiện nở nụ cười khó lường nói:
- Đó là bí mật của chúng tôi.
Hoắc Vô Túy bĩu môi, con mắt động lòng tỏ vẻ u sầu, hơi thở thơm tho, tăng thêm nhu nhược phong tình:
- Ra vẻ thần bí, nói cho em biết, nếu muốn làm cho đàn ông vừa ý em.
Phải xem có thể làm cùng đàn ông mấy thứ gì đó, không thì đừng nghĩ đến
chuyện đoạt đàn ông của Hoắc Vô Túy này. Người đàn ông này là cừu nhân
của chị nhưng đích thực chỉ là con mồi.
Ánh
mắt Kim Nhật Thiện hiện lên linh quang. Lời của Hoắc Vô Túy đã mở cho
bản thân một con đường, mình nhất định phải cùng Sở Thiên làm chút
chuyện, suy nghĩ một chút lập tức sinh ra chủ ý. Mình không có thân thể
đầy đặn, nhưng có quyền thế cực lớn, vì vậy ngang ngược càn rỡ phản
kích:
- Nói cho chị biết, tôi đã chấm Sở Thiên rồi, chị đợi đến lúc thút thít nỉ non đi.
Hoắc Vô Túy cười mà không nói, cùng nhóc con này chơi chán rồi.
Lúc này, Sở Thiên tắt điện thoại, đi đến bên người Kim Nhật Thiện, nhẹ nhàng thở dài:
- Nhật Thiện, cha con chiều nay muốn về nước, cho nên sư phụ đã gọi cho người tới đón con trở về. Con không nên lại chạy loạn nữa, cha con tìm
không thấy con liền không cách nào an tâm về nước, cũng liền không cách
nào tập trung tinh lực làm việc.
Kim Nhật Thiện biết đã làm ra sai lầm lớn, lần đầu tiên gật đầu.
Không đến 10 phút sau, mấy chiếc xe con chạy tới khách san. Sở Thiên tự mình đưa Kim Nhật Thiện tới dưới lầu, vốn nghĩ chỉ có vệ sĩ của cô bé
tới đây. Không ngờ được từ chiếc xe ở giữa có một người đàn ông trung
niên, ăn mặc một bộ quần áo tây trang tỉ mỉ, khuôn mặt tóc tai rất phù
hợp, ngũ quan nhu hòa, làm cho người ta không có cảm giác nào tới phong
mang của ông ta.
Khí chất hiền hòa, khiến người ta
không nhìn ra được góc cạnh, nhưng Sở Thiên nhìn thấy trong ánh mắt bình thản có cơ trí thông minh, trực giác báo cho biết người này nhất định
là nhân vật quan trọng. Tiếp theo, lời của Kim Nhật Thiện đã chứng minh
suy nghĩ của hắn:
- Cha, Nhật Thiện tùy hứng rồi, khiến cho cha lo lắng.
Cha? Sở Thiên hơi sửng sốt, chẳng lẽ ông ta chính là Kim Trung Nhật?
Người đàn ông trung niên biết Sở Thiên ở cùng với con mình, cũng biết
cậu ta là bạn của Lý gia, thiện ý bước lên, nở nụ cười, đưa tay ra, nắm
tay Sở Thiên, nhiệt tình nói:
- Chắc hẳn cậu chính là Sở Thiên?
Tôi là Kim Trung Nhật, Nhật Thiện lại khiến cậu thêm phiền phức rồi. Làm cha trả nợ cho con.
Kim Trung Nhật không biết con gái xuất hiện ở chỗ nào, thì chỗ đó xảy ra tai nạn.
Ấm áp, có lực.
Sở Thiên bắt tay người nối nghiệp tương lai của Kim gia, không suy nghĩ nhiều, cung kính đáp lại:
- Chú Kim nói quá lời, Nhật Thiện là một cô bé thiện lương đáng yêu. Cô bé không chỉ không mang phiến toái cho cháu, mà còn khiến cháu vui vẻ
không ít. Hy vọng sau này còn có thể gặp lại.
Nghe thấy lời Sở Thiên, Kim Nhật Thiện nhịn không được mở miệng:
- Sư phụ, người yên tâm, chờ Nhật Thiện, con sẽ lớn lên rất nhanh, đến lúc đó có thể tự mình tìm tới người rồi.
Trong lòng Sở Thiên giật nảy, cầu nguyện tốt nhất không nên tới.
Kim Trung Nhật nở nụ cười cởi mở, vỗ vai Sở Thiên nói:
- Tốt, sau này có dịp tới Triều Tiên, tôi nhất định sẽ cho Nhật Thiện dẫn cháu đi chơi bốn phía.
Sở Thiên khách khí gật đầu.
Bởi vì thời gian lên máy bay của Kim Trung Nhật rất gấp, cho nên cùng Sở Thiên hàn huyên vài câu liền cáo biệt.
Mấy chiếc xe con chạy ra đường lớn, Kim Nhật Thiện si ngốc nhìn Sở
Thiên đến khi khách sạn Vân Thủy chỉ còn là điểm đen, mới thu hồi ánh
mắt, dựa vào người Kim Trung Nhật, long trời lở đất nói:
- Cha, đặc công Triều Tiên muốn ám sát con!
Ánh mắt bình thản của Kim Trung Nhật ngưng tụ lại, sát cơ tức thì hiện lên, cúi đầu nhìn qua con gái hỏi:
- Chuyện xảy ra khi nào?
Kim Nhật Thiện kể lại chuyện lúc sáng ở nghĩa trang Vân Hạc, chỉ có
điều biến mục tiêu tấn công của đặc công Triều Tiên thành chính mình.
Còn đưa ảnh chụp bằng di động cho Kim Trung Nhật xem qua. Kim Trung Nhật nhìn bức ảnh, biết đây chính là đặc công Triều Tiên, trong lòng sinh ra lửa giận.
Đồng thời, ông ta cũng
sinh ra hảo cảm với Sở Thiên ở chỗ bình tĩnh xử lý sự việc, rất thưởng
thức tác phong làm việc của người trẻ tuổi này. Lúc đi về Lý gia, gọi
điện thoại cảm ơn và cũng nói hậu tạ. Nhưng ông ta không ngờ con gái lại đùa giỡn mình.
Trong mắt Kim Nhật Thiện hiện lên sự thích ý
khi làm được việc. Trong nội tâm mặc niệm: sư phụ, Nhật Thiện phải giúp
người loại bỏ hết tai hoạ ngầm, đến lúc đó xem người phụ nữ kia có thể
nói Nhật Thiện vô dụng nữa không.
Lúc này, Sở Thiên
chuẩn bị đi tìm anh Húc trong khách sạn, lại lần nữa bị Hoắc Vô Túy ngăn lại, đi vào thang máy, nhàn nhạt nói:
- Hoắc Vô Túy, không phải
họp gia tộc sao? Như thế nào còn không đi? Ở cạnh tôi làm gì? Hay còn
cảm thấy gây rối chưa đủ? Cô bé tốt như thế bị cô dạy hư rồi.
Hoắc Vô Túy tràn ngập thành thục, hàm súc thú vị. Trong mắt đầy ý tứ, dán trên người Sở Thiên nói:
- Cô bé kia sớm muộn cũng sẽ bại hoại, bây giờ em để cô bé trưởng thành sớm một chút, miễn cho trưởng thành bị người xấu chiếm được tiện nghi,
tựa như kiều diễm ướt át em đây bị anh chà đạp trên xe.
Sở Thiên nâng cằm cô lên, dừng trước đôi mắt như nước hồ mùa xuân, đùa dai nói:
- Vậy em có muốn bị chà đạp nữa không?
Hoắc Vô Túy cũng không tức giận vì động tác của Sở Thiên, cười phóng
đãng, thân hình hơi nghiêng về phía trước, bộ ngực trắng như tuyết hiện
lộ dưới ánh đèn gợi lên sự hấp dẫn nguyên thủy, trong tay đưa ra một cái chìa khóa, mập mờ nói:
- Thừa dịp anh vừa dẫn nha đầu kia ra ngoài, em đã đặt một phòng.
Sở Thiên mỉm cười, nhàn nhạt nói:
- Không có hứng thú.
Hoắc Vô Túy dán mình trong lồng ngực Sở Thiên, thở gấp. Một bộ tóc đen
rối bung ra trên người Sở Thiên, bàn tay như ngọc trắng chậm rãi vuốt ve ngời Sở Thiên, lập tức động vào chỗ không nên động, mị nhãn như tơ nói:
- Thật không phải là đàn ông. Anh có lo lắng không khi mẹ em đã muốn lấy mạng anh?
Mái tóc đen nhánh phất phơ, hiện ra tư thái yểu điệu câu hồn. Bộ ngực
sữa cao ngất, eo thon dịu dàng. Đường cong trên người đủ khuynh đảo
thiên hạ, mà quan trọng nhất chính là ánh mắt cô trời sinh có mị lực,
nhìn vào sẽ sinh ra dục niệm.
Sở Thiên đẩy tay cô ra, cười nói:
- Tôi sợ mẹ em?
Thang máy từ từ mở ra.
Hoắc Vô Túy kéo Sở Thiên đi vào, trêu đùa nói:
- Vậy đến đây đi. Phòng số 4.
Chiếc giường có ga trải màu hồng mềm mại. Hoắc Vô Túy không mảnh vải
che thân đứng trước gương, bộ ngực nẩy lên, bở mông căng tròn. Một thân
hình hoàn mĩ.
Trong mắt của cô hiện ra sự vui thích
khi ý định đã thực hiện được. Nhưng lý trí lập tức bị nuốt hết, thân thể của cô, mỗi tấc da thịt như bị nuốt hết. Theo sự đụng chạm của cái kia
của người đàn ông chỗ đó nhảy lên như cao su.
Dục tiên dục
tử. Một lớp sóng tiếp theo một lớp sóng, bổ nhào vào trên người của cô.
Cắn nuốt lên ý thức của cô, mỗi lần là một lần khảo nghiệm thần kinh.
Cô không biết lúc nào sẽ dừng, khi nào kết thúc
Có lẽ vĩnh viễn không dứt. . .
Ngoài cửa, một người trẻ tuổi cầm súng nhe răng cười.
Gã ở đây chờ thời cơ thích hợp nhất.