Đô Thị Thiếu Soái

Chương 594: Chương 594: Người Macao Phía Sau




Lỗ tai Sở Thiên kinh động, lộ ra ý cười.

Ngón tay của hắn sờ lên thân hình của Hoắc Vô Túy, khoái cảm mãnh liệt ăn sâu vào tâm trí cô, khiến cô thở gấp, đạt đến độ đỉnh nước chào ra, sự sung sướng từ ngón chân đến đại não. Hoắc Vô Túy chịu không nổi, hét lên chói tai sau đó từ từ nằm mê mệt xuống gối.

Cũng chỉ trong nháy mắt, cửa bỗng nhiên bị đá văng, người trẻ tuổi cầm súng lục đi vào, nổ súng vào chiếc giường đầy thoải mái kia, nhưng khiến gã kinh ngạc chính là, sau tiếng súng không có tiếng kêu thảm thiết. Nhìn vào chiếc giường, không có một bóng người.

Trong lòng thầm kêu không ổn, đang muốn chuồn đi, một thanh Hắc Đao đã đập vào đầu gã, khiến toàn thân đau nhức, súng rơi xuống. Chưa kịp làm gì đã bị hai con dao nhọn đâm vào hai vai, đẩy vào góc tường.

Thiên Dưỡng Sinh nháy mắt ra dấu, hai tên Hắc Dạ hội tiến tới lục soát toàn thân, dễ dàng thìm ra hai khẩu súng lục khác, đến khi không còn có cái gì gây ra sát thương mới dừng lại. Cùng lúc ấy, Sở Thiên bước ra, mặt hơi đỏ, dáng vẻ nghiền ngẫm.

Hắn tiêu sái tới trước mặt người thanh niên, nhìn kỹ mấy khẩu sung, cười nhạt nói:

- Trên người thậm chí có súng cỡ nòng lớn, chắc hẳn là sát thủ, nhưng không biết tôi với anh có ân oán gì, để anh tới giết tôi lúc này? Khiến tâm tình tôi muốn để anh sống cũng không có.

Tên sát thủ biến sắc, nhưng vẫn cắn răng kiên trì không trả lời.

Từ hình dáng đặc thù cùng với thủ pháp giết người, có thể loại trừ không phải đặc công Triều Tiên, sát thủ có năng lực lợi hại, bọn họ có thể bắn xuyên qua cửa, sau đó mới đi vào, mà người này còn đạp cửa nổ súng bậy, nhiều lắm chỉ là tay mơ mới bước vào nghề, cho nên rất tò mò vì sao gã muốn giết mình.

Sở Thiên vẫy tay. Hai thành viên Hắc Dạ hội đang khống chế gã gật đầu. Hai con dao nhọn cắm sâu nhấc lên. Người thanh niên hét thảm, mồ hôi to như hạt đậu vã ra như tắm rơi xuống sàn, lúc sắp ngất đi, tay trái Thiên Dưỡng Sinh tát gã hai phát.

Ý chí lập tức tan thành mây khói, mà đau nhức từ bả vai mãnh liệt truyền đến. Người trẻ tuổi rốt cục chịu không được rồi, vội vàng cúi đầu nhận tội:

- Đừng đâm, đừng đâm, tôi nói. Tôi nói, là Du Quế phái tôi đến đấy, anh ta cho tôi hai mươi vạn, để tôi giết anh, súng cũng là anh ta cung cấp cho tôi.

Du Quế? Sở Thiên hoàn toàn không có ấn tượng, thì thào tự hỏi:

- Du Quế là vật gì? Lúc nào mình có thêm đối thủ bất nhập lưu.

- Du Quế không phải thứ gì. Chính là tên tiểu tử mọi việc đều thuận lợi.

Anh Húc đợi lâu không thấy Sở Thiên tới, nhận được tin thủ hạ báo cáo, liền dẫn mấy người thân tín tới, vừa lúc thấy Sở Thiên tự hỏi liền trả lời:

- Nói đơn giản chính là một tên trung gian ăn sạch hết tất cả.

Sở Thiên gật đầu, bình tĩnh hỏi:

- Làm để sao tìm được?

Anh Húc nhẹ nhàng mỉm cười, vỗ vai Sở Thiên nói:

- Không cần tìm, vừa rồi vừa gặp gã ở trong khách sạn. Gã tương đối thân với Đại Phi, cho nên tới chào hỏi riêng chúng ta. Chắc giờ vẫn còn đang hàn huyên, cứ tưởng bọn chúng cũng tới đây ăn cơm. Hiện tại xem ra, gã là muốn chờ đợi kết quả.

Tìm được không mất tí công phu nào. Sở Thiên móc ra khăn tay ra lau sạch, kề sát vào tai anh Húc nói:

- Để tên sát thủ này chết tự nhiên một chút, còn nữa, khống chế lại Du Quế cho em. Năm phút nữa em tới tìm mọi người. Những tên vớ vẩn, ngưu quỷ, xà thần cũng dám tới tìm em, không biết ai là chỗ dựa nữa.

Anh Húc gật đầu, phất tay dẫn mọi người rời đi.

Sau khi cửa phòng đóng lại, Sở Thiên đi vào trong, thấy Hoắc Vô Túy vẫn lười biếng nằm trên ghế sa lon, lắc đầu tiến lên kéo cô ngồi dậy. Lại đi đến phía sau giường đem quần áo đưa cho cô, nhàn nhạt nói:

- Chị Hoắc, giờ đã không còn sớm, nên tới cuộc họp với gia đình, tôi cũng có việc phải làm.

Hoắc Vô Túy nâng chiếc lưng nặng nề mệt mỏi, dùng tư thế mập mờ chậm rãi mặc quần áo, cô biết rõ làm sao để lấy lòng đàn ông. Đem quần áo mặc kín, nhưng hạ thân chỉ có áo mỏng che lại, hai chiếc đùi trắng bóc cọ sát với nhau, trong miệng ôn nhu đáp lại:

- Sở Thiên, trong lòng anh đã yêu em?

Sở Thiên kiên quyết lắc đầu, bình tĩnh trả lời:

- Đừng suy nghĩ nhiều.

Hoắc Vô Túy đứng dậy, cười híp mắt nói:

- Ít nhất, anh mê luyết người em.

Né nhanh ánh mắt khiêu khích của cô, Sở Thiên đưa quần lót đen cho cô, nở nụ cười ác ma xấu xa, nhàn nhạt mở miệng:

- Hoắc Vô Túy, em muốn khiêu chiến cực hạn của tôi? Có phải em muốn tôi gọi mẹ em tới, trước mặt bà ta để em dưới thân tôi kêu rên thì mới chịu đi?

Hoắc Vô Túy tức giận nhìn Sở Thiên vài lần, mắt đỏ lên như muốn khóc, lặng yên tản ra thù hận, khuông mặt càng thêm ba phần đáng yêu; nhưng rất nhanh lại bị nụ cười của Sở Thiên hòa tan sự phẫn nộ, trong lòng hoảng hốt, cô cảm giác có chút mê luyến tên cừu nhân trước mặt.

Sở Thiên không để ý tới ánh mắt của cô, nhún nhún vai liền đi ra ngoài cửa.

Lúc này, trong phòng ăn, Du Quế lo lắng nói chuyện phiếm với Đại Phi. Nội dung câu chuyện nào là có cô bé ở hộp đêm xinh đẹp hay nhà buôn nào vừa kiếm được nhiều tiền nên \anh Húc tới cũng không biết. Đám Sảng ca đứng dậy chào.

Du Quế và Đại Phi giật mình khi anh Húc tới, khoảng cách đã tới 2m, Du Quế theo Đại Phi đứng dậy, còn không kịp mở miệng nói chuyện. Anh Húc đã vọt lên, đấm mạnh vào mặt tên đó, quyền đầu đánh bất ngờ nhưng lực lượng vô cùng bá đạo khiến Du Quế ngã lăn trên mặt đất.

Đại Phi chấn động, vội mở miệng hỏi:

- Đại ca?

Anh Húc vỗ tay, thản nhiên nói:

- Bắt bọn Du Quế lại.

Tuy không rõ ràng cho lắm, nhưng lão đại đã lên tiếng, tất nhiên phải toàn lực ứng phó, cho nên mười người Hắc Dạ hội trong phòng xông lên, vây quanh Du Quế cùng thủ hạ của gã loạn quyền cước, người chứng kiến từ trước tất nhiên không thể hiểu nổi, hai bên còn nói chuyện vui vẻ, giờ đã đánh nhau sống chết.

Không đến mấy phút, Du Quế đã mất năng lực phản kháng, bị người của Hắc Dạ hội đặt trên mặt bàn không thể nhúc nhích, nhe răng trợn mắt thậm chí khó có thể nói chuyện. Đại Phi cùng gã có chút giao tình, hỏi anh Húc:

- Đại ca, đến tột cùng chuyện gì xảy ra? Du Quế chỗ nào đắc tội anh?

Anh Húc móc ra điếu thuốc lá. Sảng ca cầm bật lửa châm hộ, hít thở vài cái, Anh Húc mới chậm rãi nói:

- Tên này thật sự là chán sống, cũng dám phái sát thủ đối phó Thiếu soái, xem gã có chủ động nhận tội hay không. Người đâu, mang tên sát thủ tới đối chất.

Vài thành viên Hắc Dạ hội lập tức mang tên sát thủ đến, vết thương sâu vào tận xương, còn bị dây thừng buộc chặt, nhưng khi gã nhìn thấy Du Quế thì hàm hồ nói:

- Chính là anh ta cho tôi hai mươi vạn để giết người đấy, súng cũng là anh ta cho tôi, anh ta chính là kẻ chủ mưu.

Nén đau đớn Du Quế nghiến răng nghiến lợi, oán hận mắng:

- Mày! Vô tình vô nghĩa, tao thật sự có mắt không tròng khi tin mày!

Lúc này, Sở Thiên cũng đẩy cửa đi vào.

Anh Húc là người đầu tiên gọi:

- Thiếu soái!

Tất cả Đường chủ kể cả Đại Phi gọi theo:

- Thiếu soái!

Sở Thiên không vui không buồn, gật đầu, rồi nhìn Du Quế, vứt ba khẩu súng thu trên người tên sát thủ trước mặt hắn, thản nhiên nói:

- Xem mày tình nghĩa nặng bao nhiêu! Tao cũng không tin mày có tình nghĩa chống đỡ được cả tính mạng. Bây giờ tao hỏi, mày trả lời không xong thì nhét tất cả đạn vào họng mày.

Đại Phi nghe vậy thì biết tên kia đánh lén Sở Thiên, trong lòng vô cùng khiếp sợ, muốn giữ mình vội cầm lấy chai bia không chút lưu tình chút nện vào lưng Du Quế; gầm lên:

- Du Quế, uổng phí bố mày tín nhiệm mày như thế, không ngờ mày muốn ám hại Thiếu Soái, chẳng lẽ mày không biết đó là Lão đại mới của bọn tao sao?

Bị chai bia nện vào lưng, Du Quế kêu thảm thiết, phun ra máu tươi, cầu khẩn:

- Đại Phi, tôi thật sự không biết đó là Lão đại mới của các anh. Tôi cũng chỉ cầm tám trăm ngàn của người Macao làm việc. Nếu biết đó là Lão đại mới, có đánh chết tôi cũng không dám làm.

Sở Thiên trong lòng động, lạnh lùng nói:

- Người Macao?

Du Quế vội vàng gật đầu, khó khăn trả lời:

- Tối hôm qua có một người Macao tìm tôi, cho tôi tám mươi vạn đô la HongKong cùng ảnh của anh, muốn tôi trong vòng 3 ngày tiêu diệt anh, về phần nguyên nhân cái gì cũng không nói, hơn nữa anh ta cũng yên tâm đem tất cả khoản tiền thanh toán một lần, còn nói anh ta tin tưởng tôi có thể hoàn thành mọi việc.

Sở Thiên và anh Húc nhìn nhau, trong lòng cùng nghĩ tới một kẻ, nếu không phải Diệp Phi, thì cũng là thân tín của gã. Nghĩ thế, ánh mắt Sở Thiên ngưng tụ thành mũi nhọn, nhấn mạnh từng lời hỏi:

- Du Quế, người Macao kia giờ ở đâu? Hoặc có cách gì tìm được không?

Du Quế gian nan ngẫm nghĩ một chút, ủ rũ lắc đầu.

Hiển nhiên người Macao đó làm việc cực kỳ cẩn thận, nhưng Sở Thiên cũng lười tìm chứng cớ gì đối phó. Khóe miệng lộ vẻ tươi cười, trực tiếp ban ra lệnh:

- Đại Phi, thông báo với xã hội đen các nơi ra giải thưởng đen. Ai có thể giúp Hắc Dạ hội xử lý tên đánh bạc bịp Diệp Phi sẽ nhận hai triệu tiền thưởng.

Vậy mà dám phái sát thủ đối phó chính mình. Bản thân sẽ dùng tiền thưởng muốn đầu gã, quản gã cái gì Thiếu chủ sòng bạc Kim Thạch, dù là đuổi giết không thành, cũng làm cho gã ở đây Hồng Kông không ngừng khổ sở, lập tức nói với anh Húc:

- Anh Húc, từ hệ thống giám sát của sòng bạc, lấy ảnh của Diệp Phi đưa cho mọi người.

Đại Phi nghe thấy đuổi giết người Macao, lại là tên chơi bạc bịp, cả người hưng phấn lên. Vội vàng gật đầu đem sự tình ôm xuống dưới, sau đó lại nhìn Du Quế nửa sống nửa chết , chần chừ một lát mở miệng:

- Thiếu… Thiếu soái, mấy tên này làm sao bây giờ?

Sở Thiên nhìn qua gã, ý vị thâm trường nói:

- Nếu có người muốn đầu của anh, anh sẽ làm như thế nào?

Đại Phi không chút do dự trả lời:

- Giết hắn đi.

Sở Thiên cười mà không nói, lập tức quay người đi ra cửa.

Đại Phi hơi sửng sốt, hỏi anh Húc:

- Lão đại, Thiếu soái có ý gì?

Anh Húc vỗ vai gã, vạch trần đáp án:

- Cậu đã nói ra đáp án rồi.

Đại Phi bừng tỉnh gật đầu.

Nửa giờ sau, hình Diệp Phi cùng lệnh treo giải thưởng đã truyền khắp toàn bộ xã hội đen HongKong, bởi vì gã là người Macao, cái gọi là cường long không áp nổi địa đầu xà. Cho nên không ai đi cố kỵ thân phận cái gì Thiếu chủ sòng bạc Kim Thạch. Trong mắt của bọn họ cũng chỉ có hai triệu tiền thưởng.

Trong lúc hắc đạo tìm kiếm Diệp Phi, hai chiếc xe con chạy nhanh như chớp tới sân bay. Bên trong chiếc xe phía sau, Diệp Phi sắc mặt âm trầm đáng sợ, nếu đổi lại là ai bị người dùng tiền thưởng đuổi giết chắc hẳn cũng sẽ không có cái tâm tình gì tốt. Muốn ăn một bữa cơm cũng lo bị người giết, thế sống sao nổi?

Trầm mặc nửa đường, gã rốt cục nói với người đàn ông trung niên bên cạnh:

- Chú Phương, chuyện sao lại thế này? Cháu muốn chú tìm người đi giết Sở Thiên. Tại sao gã biết là cháu làm? Chuyện bại lộ cũng không nên tìm cháu, lại còn ra giải thưởng cho xã hội đen HongKong truy đuổi khắp hang cùng ngõ hẻm.

Người được gọi là chú Phương khẽ cười khổ, mang theo sự áy náy nói:

- Thiếu chủ, chuyện thất bại là trách nhiệm của chú. Nhưng chú thật sự cũng không nói ra tên cháu. Lão Phương làm việc chuẩn mực vẫn phải có, theo chú thấy, tên nhóc kia đoán là cháu làm nên mới treo giải thưởng truy sát cháu.

Diệp Phi thở gấp, giận quá hóa cười nói:

- Không có bằng chứng cũng muốn truy sát cháu, Sở Thiên vậy còn thật không nói đạo lý, khiến bố mày sợ phải chạy về Macao, ngày sau có cơ hội ông mày nhất định đem mày bầm thây vạn đoạn, không, giết hắn trước, sau đó cưỡi lên người đàn bà của hắn.

Diệp Phi nhớ mãi không quên Hoắc Vô Túy.

Chú Phương lại cười khổ, thở dài nói:

- Người nói đạo lý sẽ không lăn lộn xã hội đen.

Diệp Phi suy nghĩ một lát, sau đó vỗ vai chú Phương nói:

- Chú Phương, cháu về Macao trước tránh né, bên HongKong này để chú lo, nhanh chóng đi gặp lão đại Đông Hưng hội. Ngoại trừ mục đích hợp tác làm sòng bạc, còn có chính là đoàn kết lực lượng đối kháng Hắc Dạ hội. Kẻ thù của kẻ thù là bạn.

Chú Phương gật đầu, cung kính trả lời:

- Thiếu chủ yên tâm!

Diệp Phi nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, thầm nhủ: sẽ có một ngày, ông mày giết trở lại HongKong. Đến lúc đó ông mày muốn diễu võ dương oai, mà không phải chạy giống như chó nhà có tang thế này, không chỉ xúc sạch sẽ Hắc Dạ hội, còn muốn đem Sở Thiên nhục nhã đến chết, lại để cho đàn bà của hắn dục tiên dục tử dưới thân mình

Lúc này, Hoắc Vô Túy đang ăn canh cá, ăn được nửa bát liền thấy nhiều mỡ, liền bỏ xuống không hề động đũa nữa. Trong lòng nghĩ lại lúc Sở Thiên và cô hoạt sắc sinh hương, tính toán lúc Hoắc gia cầu hôn Sở Thiên. Hai người tranh đấu gay gắt nhất định có người chết là thế.

Nhìn qua các thành viên trong gia tộc Hoắc gia, cùng các bạn bè. Hoắc Vô Túy vỗ tay, cao giọng nói:

- Mọi người trật tự một chút, Vô Túy có chuyện muốn tuyên bố!

Tất cả mọi người đều ngừng động tác, tất cả đều nhìn công chúa điêu ngoa Hoắc gia. Nhìn vẻ mặt con gái, trong lòng Đường Hoàng hồi hộp, cảm giác phụ nữ cho biết hôm nay sẽ có điều kinh sợ xảy đến, cho nên quên cả để bát đũa trong tay xuống, hỏi:

- Vô Túy, con tuyên bố cái gì?

Hoắc Vô Túy nói ra lời kinh thiên động địa:

- Com muốn lấy Sở Thiên làm chồng!

- Ba!

Bát đũa trong tay Đường Hoàng rơi mặt bàn, mặt giống như tất cả mọi người ở đây, trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào con gái, tựa hồ hoàn toàn không nghe con gái nói gì, chờ trên bàn mọi người cúi đầu nghị luận, mới phản ứng tới quát:

- Vô Túy, có phải con uống rượu say? Con đang nói bậy bạ cái gì?

Hoắc Vô Túy bỏ qua phản ứng của mẹ, nhấn mạnh từng chữ lặp lại:

- Con muốn lấy Sở Thiên! Con là người của Sở Thiên, mọi người tìm ngày hoàng đạo giúp con cầu hôn.

Tất cả mọi người khiếp sợ một lần nữa.

Đường Hoàng đứng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm vào con gái, điên cuồng hét:

- Có phải Sở Thiên uy hiếp con làm gì? Trời đánh chết tên nhóc đó, ta muốn nó chết không yên lành!

Hoắc Vô Túy cười cười, bình tĩnh đáp lại:

- Không, là con tự nguyện câu dẫn anh ấy đấy! Bởi vì con hận, cho nên con muốn lấy hắn, muốn hắn cả đời không được an bình, vậy mà mọi người không cách nào báo thù rửa hận, con tự dùng phương pháp của mình hủy diệt hắn.

Đường Hoàng nhớ tới lời con gái ở bệnh viện, thì ra đây không phải tức giận nhất thời, vì khóc rống:

- Vô Túy, con tại sao phải khiến bản thân trở nên ti tiện? Không, mẹ không cho phép con lấy tên nhóc kia, tuyệt đối không cho phép! Mẹ đáp ứng con, cam đoan chỉ trong vòng nửa tháng lấy mạng tên chó đó.

Hoắc Vô Túy nhẹ nhàng thở dài, nhàn nhạt nói:

- Được rồi, hạn trong vòng nửa tháng, nếu như mọi người vẫn như cũ không cách nào giết Sở Thiên, như vậy nhất định phải đem con gả cho hắn, dù sao toàn bộ người HongKong cũng biết con là đàn bà của hắn. Nếu như mọi người đổi ý, con chết cho các người xem.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.