Đô Thị Thiếu Soái

Chương 95: Chương 95: Em trai Tân Nhu






Bạn trai của Tân Nhu đương nhiên không có cách nào biểu đạt sự bận tâm của mình được, chỉ có thể nói một cách không thành thật lắm:

- Không ngại, không ngại, đều là người một nhà mà.

Trong lòng lại nghĩ, hôm nay tới “Túy Giang Nam” ăn cơm đã là quá sức lắm rồi, bây giờ lại thêm một người, thì tháng này e rằng phải gặm mì tôm nửa tháng mất.

Tân Nhu thấy bạn trai không ngại rất là hài lòng, sau đó nghĩ ra cái gì đó liền giới thiệu với Sở Thiên:

- Đây là bạn trai của chị Hoàng Vạn Thịnh, làm việc ở sở Kiểm toán.

Sở Thiên vừa nghe xong vội vàng thốt lên:

- Chào anh Hoàng.

Lúc này có một nhân viên phục vụ mang thực đơn tới cho Sở Thiên nói:

- Xin hỏi mọi người có muốn gọi thêm gì không?

Hoàng Văn Thịnh ra vẻ vô cùng hào phóng cười nói với Sở Thiên:

- Muốn ăn gì cứ gọi.

Nhưng trong mắt lại phát ra những tia sợ hãi, sợ Sở Thiên không hiểu được ẩn ý của anh ta.

- Không cần gọi thêm gì cả.

Sở Thiên liếc nhìn qua những món mà Hoàng Văn Thịnh đã gọi, đều là những món không nổi tiếng của “Túy Giang Nam”, định gọi vài món nổi tiếng của “Túy Giang Nam” thì lại nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Hoàng Vạn Thịnh. Vì vậy đứng lên kéo người phục vụ bàn tới một góc khác, lấy ra hai tờ phiếu miễn phí của “Túy Giang Nam” nói:

- Tôi hỏi chút, hai tờ phiếu miễn phí này được ăn những món gì?

Người nhân viên phục vụ vừa nhìn tờ phiếu miễn phí thì trên mặt đã có vài phần kinh ngạc. Đây là phiếu miễn phí mà “Túy Giang Nam” tặng cho những người có tiếng tăm, có địa vị. Cậu thiếu niên trước mặt hiển nhiên không giống chút nào, nhưng nhân viên phục vụ vẫn cung kính nói:

- Xin chào, mỗi phiếu miễn phí này có trị giá là 1000 đồng, tức là nếu bữa ăn này của cậu mất 2000 đồng thì chỉ cần hai phiếu này là được rồi.

Sở Thiên kinh ngạc, thì ra có giá trị như vậy? Bác Tào quả thực giàu có. Sở Thiên kéo người phục vụ lại, dù sao cũng sắp hết hạn rồi, sau đó nói:

- Vậy anh tự làm vài món nổi tiếng của nhà hàng giúp tôi tiêu hết hai phiếu miễn phí này đi được không?

Người phục vụ vội vàng gật đầu cung kính rồi vào trong bếp bày mưu tính kế giúp Sở Thiên.

Y tá Tân Nhu thấy Sở Thiên một mình quay lại nói:

- Em không phải gọi món sao lại kéo người phục vụ tới đó làm gì vậy?

Sở Thiên cười tìm cớ gì đó nói:

- Vừa rồi em vừa bảo người phục vụ dẫn em đi vào nhà vệ sinh ấy mà.

Trong lòng Hoàng Vạn Thịnh mới cảm giác vài phần yên ổn, nói như vậy có nghĩa là không cần gọi món nữa. Lúc này Sở Thiên chuyển chủ đề nói:

- Chị Tân Nhu, em vừa gọi mấy món nổi tiếng ở đây cho chị ăn thử, lát nữa họ sẽ đưa lên.

Tay của Hoàng Vạn Thịnh run lên một cách rõ rệt, miễn cưỡng cười nói:

- Không sao, thích ăn gì thì cứ việc gọi.

Trong lòng lại thầm mắng, tùy tiện gọi vài món nổi tiếng ở đây, mỗi món cũng có giá mấy trăm, đây chẳng phải là muốn ta phá sản sao?

Y tá Tân Nhu cũng gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, ông Vương cứ bảo chị giúp ổng cảm ơn người tốt, hôm nay gặp được rồi thì để chị đây mời em ăn một bữa thật ngon thay ông Vương cảm ơn em.

Sở Thiên lại cảm nhận được sắc mặt của Hoàng Vạn Thịnh đang tươi cười mặc dù vừa nghe Tân Nhu sẽ móc hầu bao của mình ra, trong lòng Sở Thiên cười thầm. Con người Hoàng Vạn Thịnh này cũng có chút thú vị, mời bạn gái của mình tới một nơi cao sang như thế này mà lại gọi vài món ăn rẻ tiền. Tính tình cũng có chút keo kiệt ngược lại không hào phóng lương thiện bằng y tá Tân Nhu, cũng chẳng biết Tân Nhu thích anh ta ở điểm nào nữa.

Người phục vụ rất nhanh đã mang lên vài món ăn nổi tiếng, món Vịt nhất phẩm kỳ hương, Ngao hấp vây cá, Canh nấm bào ngư, Ba ba hấp nguyên con, Tôm luộc loại to … Tân Nhu vui mừng vỗ tay còn Hoàng Vạn Thịnh lại có chút khinh thường nhìn y tá Tân Nhu như muốn nói, lát nữa thanh toán cô sẽ khóc cho coi. Đồng thời cũng thầm hận Sở Thiên quả thực không biết nói thế nào, dựa vào việc tuổi tác còn nhỏ nên không phải trả tiền mà gọi những món đắt như vậy. Nhưng bây giờ không phải là mình phải trả tiền nên cũng mặc kệ, cầm đũa lên đầu tiên rồi nhiệt tình mời Tân Nhu và Sở Thiên nhân lúc món ăn còn nóng thì mau ăn đi, giống như một ông chủ đang đãi khách vậy.

Vì thế ba người họ vừa ăn vừa nói chuyện, Hoàng Vạn Thịnh rất ra vẻ ta đây tài giỏi, luôn cố ý hay vô tình nói về việc tháng sau mình được làm chủ quản rồi, lúc đó lương sẽ được tăng lên. Còn rất biết mượn cớ dạy dỗ Sở Thiên, nhất định phải thi đại học thật tốt sau này mới có thể tìm được công việc tốt, mới có thể trở thành một nhân tài như anh ta, đi đâu cũng được kính trọng, sau đó mới có thể tìm được một người bạn gái xinh đẹp giống như Tân Nhu, đồng cam cộng khổ.

Y tá Tân Nhu hiển nhiên đã quen nghe Hoàng Vạn Thịnh lôi thôi dài dòng rồi cũng chán chẳng buồn nói lại. Sở Thiên lúc đầu còn chịu khó lắng nghe sau đó thì thấy rõ ràng là anh ta đang khoe khoang, vì vậy kiềm chế sự mất kiên nhẫn trong lòng rồi lộ ra một nụ cười, nắm bắt lấy câu cuối cùng mà Hoàng Vạn Thịnh nói để tiếp lời:

- Anh Hoàng, anh quả nhiên là người đàn ông tốt rất khó tìm được, bây giờ người có thể đồng cam cộng khổ với bạn gái của mình rất ít, em rất bái phục anh. Sau này khi anh mua nhà, khi anh và chị Tân Nhu được đứng tên trên bất động sản, nhớ phải gọi em tới xem đó nhé.

Hoàng Vạn Thịnh vừa nghe được Sở Thiên khen mình còn có mấy phần đắc ý, sau đó nghe câu, khi anh và chị Tân Nhu được đứng tên trên bất động sản thì thần sắc lại hồi hộp. Chuyện này tuyệt đối không được đồng ý một cách tùy tiện được, như thế rõ ràng tài sản của mình bị chia một nửa cho Tân Nhu, nhưng lại không tiện nói ra câu “không được”. Đúng lúc đang xấu hổ không biết làm thế nào thì đột nhiên điện thoại của Tân Nhu reo lên, Hoàng Vạn Thịnh thở dài nhẹ nhõm.

Tân Nhu cầm điện thoại lên nghe thì đầu bên kia truyền tới một giọng của người lạ rất lịch sự nói:

- Chị Diêu phải không? Tôi là bạn của em trai chị, em trai chị đánh nhau với người khác rồi, bây giờ đang bị thương không về nhà được, chị tới đón cậu ấy về đi.

Tân Nhu kinh hãi, sắc mặt có vài phần hồi hộp nói:

- Cái gì? Em trai tôi bị thương rồi sao? Nó đang ở đâu? Bây giờ tôi sẽ qua đón nó.

Giọng nói lạ lại trả lời:

- Ở tầng 3 nhà hàng Phượng Lai các tại khu Đông.

Tân Nhu không khỏi giật mình gật đầu, thần sắc vẫn hồi hộp như cũ nói:

- Được, tôi sẽ tới Phượng Lai cát đón nó ngay bây giờ.

Sở Thiên nghe được “Phượng Lai Cát” thì giật mình không nói gì thêm.

Tân Nhu vừa đặt điện thoại xuống chưa kịp nói gì thì Hoàng Vạn Thịnh đã mở miệng nói:

- Em trai em lại đánh nhau bị thương rồi à? Sao cậu ta lại không đầu óc như vậy chứ? Sao cứ bắt chúng ta phải thu dọn chiến trường cho cậu ấy. Theo anh thấy thì chúng ta cứ mặc kệ cậu ấy đi, để cậu ấy tự sinh tự diệt là được rồi.

Tân Nhu bất mãn nhìn Hoàng Vạn Thịnh nói:

- Em chỉ có một đứa em trai này thôi, dù nó có như thế nào cũng là em trai em, sao em có thể mặc kệ nó chứ.

Sau đó Tân Nhu nhìn Sở Thiên với ánh mắt có lỗi nói:

- Em Sở Thiên à, xem ra bữa ăn này không thể ăn xong cùng em rồi, chị có chút chuyện phải làm.

Tân Nhu vẫy tay gọi người phục vụ tới lấy thẻ tín dụng ra nói:

- Phục vụ, tính tiền.

Người phục vụ đi tới thoáng nhìn cầm hóa đơn lên xem qua nhìn ghi chú bên cạnh nói:

- Thưa cô, bàn này đã được thanh toán rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.