Đô Thị Thiếu Soái

Chương 94: Chương 94: Y tá Tân Nhu






Hắc Tử đương nhiên là không tiếc gì phí bảo kê ở địa bàn vừa nhỏ bé chật hẹp như trường Thiên Đô này, lúc này thấy Sở Thiên không truy cứu thì vô cùng mừng rỡ, trên mặt mang theo nét vô cùng cung kính nói:

- Được, được, sau này tuyệt đối sẽ không tới trường Thiên Đô này gây chuyện nữa, những bọn khác mà tới tôi cũng diệt bọn họ giúp Sở huynh đệ.

Rồi y quay đầu lại nói với bọn thuộc hạ:

- Các ngươi nghe thấy Sở huynh đệ nói gì chưa?

Cả đám lưu manh vội vàng trả lời:

- Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, sau này tuyệt đối không tới trường Thiên Đô gây chuyện nữa.

Đám học sinh vây quanh nghe được vậy trên mặt ai cũng hớn hở, quá tốt rồi, sau này trường Trung học Thiên Đô thực sự bình an rồi.

Hắc Tử cười hài lòng, lại nhìn Sở Thiên một cái như đang chờ đợi Sở Thiên căn dặn gì đó.

Sở Thiên mỉm cười, biết là phải nể mặt Hắc Tử liền nói:

- Hắc Tử, vậy thì cảm ơn anh nhé, anh dẫn các anh em của anh về trước đi, hôm nào có dịp mời anh đi uống trà.

Hắc Tử lộ vẻ vô cùng vui mừng gật đầu rồi dẫn theo đám đàn em và cả Diêu Phong Tử người đầy máu me nhanh chóng rút lui.

Sở Thiên cũng nhanh chóng rời đi trong tiếng tung hô khen thưởng của đám học sinh xung quanh, nếu không đợi chút nữa bọn Tào Hoa Vũ và Ngô Ngân Quý quấn đến lại phải nghe những lời nịnh nọt của bọn chúng. Sở Thiên thậm chí còn biết được ngày mai mình sẽ trở thành chủ đề nóng hổi nhất của trường, Sở Thiên thầm nghĩ, nổi tiếng thực ra cũng là một chuyện nhàm chán đến thống khổ.

Sở Thiên đang muốn quay về Vong Ưu tửu quán thì chợt nhớ tới tối nay chị Mị và Lâm Ngọc Đình đi mua sắm phải tới khoảng 10 giờ mới về. Vì vậy hắn thu bước lại, về Vong Ưu tửu quán sớm như vậy cũng chán, đột nhiên tay phải sờ thấy hai tờ phiếu miễn phí ăn cơm tại “Túy Giang Nam”

Vốn dĩ vẫn nhét trong ngăn bàn dưới bục giảng, buổi chiều vô tình bỏ ra xem phát hiện sắp hết hạn rồi vì vậy mới đút vào túi, xem ra hôm nay tới thẳng “Túy Giang Nam” thưởng thức các món ăn ở đó để giết thời gian vậy.

Sở Thiên nghĩ là làm. Hắn đón một chiếc xe rồi đi thẳng tới “Túy Giang Nam”. Bác tài tò mò nhìn tên nam sinh này vài cái, trong lòng thầm nghĩ, học sinh thời buổi này quả thật là nhiều tiền, vừa đi taxi lại tới “Túy Giang Nam” ăn cơm. Nghe nói các món ăn ở “Túy Giang Nam” không tồi, chỉ có điều rất đắt, không phải người bình thường có thể tới đó được. Bản thân mình lái taxi cũng mười mấy năm nhưng vẫn chưa tới đó ăn cơm bao giờ, thật sự là bi ai.

Sở Thiên vừa xuống xe bước vào đại sảnh, phát hiện đại sảnh có không ít người đang ngồi nói chuyện gẫu, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ. Sở Thiên bước chân lên cầu thang phát hiện trên tường có khắc một bài thơ, vì vậy dừng lại nhìn thật kỹ.

Lan tẫn lạc

Bình thượng ám hồng tiêu.

Mộng giang nam mai thục nhật, dạ thuyền xuy địch vũ tiêu tiêu.

Nhân ngữ dịch biên kiều

(Tàn nến rắc/Nhòa cảnh ở bình phong/Mộng thấy Giang Nam mơ chín cả/Rì rào mưa tối sáo bên song/Cầu trạm tiếng người đông.

Sở Thiên thầm thở dài, quả nhiên cũng có cảnh ý, vì vậy càng chờ đợi những món ăn ngon của Túy Giang Nam. Hắn sờ 2 tờ phiếu miễn phí trong túi trong lòng có chút không yên. Không biết bỏ cái này ra thì đổi được những món ăn gì đây? Hay là ăn món gì cũng được? Sở Thiên vừa nghĩ vừa đi lên lầu, không ngờ lại không còn chỗ. Sở Thiên có chút chán nản, bây giờ mới biết những người ở dưới lầu nói chuyện gẫu kia là vì đang chờ chỗ ngồi. Sở Thiên nhìn qua một lượt, quả thực là không can tâm mà rời đi, vì vậy định đi xuống dưới lầu chờ chỗ ngồi, thì đúng lúc nghe tiếng gọi:

- Này em ơi!

Sở Thiên hoàn toàn không cảm thấy rằng người gọi “em ơi” kia là đang gọi mình, vẫn rời bước chân đi xuống lầu như cũ, lúc này một cô gái đuổi tới kéo Sở Thiên lại nói:

- Em trai, sao càng gọi em càng bỏ đi vậy?

Sở Thiên lúc này mới phản ứng, không ngờ mình lại là “em ơi” kia, quay đầu lại nhìn cô gái kéo mình, không khỏi nở nụ cười, thì ra là y tá Tân Nhu của bệnh vện Đông Phương. Ông Vương mù chính là được cô ấy chăm sóc mà yên tâm ra đi, vì vậy Sở Thiên cũng vui mừng trả lời:

- Chị Tân Nhu, thật ngại quá đã không kịp trả lời là chị gọi em là “em trai”, em đã 18 tuổi rồi.

Y tá Tân Nhu phì cười, hôm nay chắc chắn cô đã bỏ công ra trang điểm, trông quyến rũ hơn rất nhiều, cô nói:

- Dù sao em cũng ít tuổi hơn chị, hơn nữa chị đâu có biết tên em, không gọi là em thì gọi là gì chứ?

Sở Thiên vỗ vỗ đầu có vẻ ngượng ngùng nói:

- Chị Tân Nhu, thật ngại quá, quên nói tên với chị, em tên là Sở Thiên.

Y tá Tân Nhu gật gật đầu, nhìn cậu em cũng chưa thân thiết lắm nói:

- Được rồi, em Sở Thiên, sao em tới đây có một mình, người nhà em không đi cùng tới sao?

Trong ấn tượng của y tá Tân Nhu thì Sở Thiên chắc là con cháu của gia đình giàu có, nếu không tự nhiên sẽ không bỏ một số tiền 15.000 ra đưa cho ông Vương mù không quen không biết này. Hơn nữa lại không để lại tên tuổi, cho nên cô rất có ấn tượng với Sở Thiên, vừa thấy Sở Thiên đi lên đã nhận ra ngay và tới chào hỏi hắn.

Sở Thiên cười cười, người nhà sao? Thực sự không biết trả lời câu hỏi của cô y tá Tân Nhu này thế nào nữa, đột nhiên nghĩ tới hai người bình thường vẫn ở cùng mình là chị Mị và Lâm Ngọc Đình rồi nói:

- Người nhà em đều đi mua sắm hết rồi, em ở nhà buồn quá nên tới đây ăn cơm, kết quả phát hiện không còn chỗ nữa, e rằng phải đợi tới cả gần tiếng nữa chứ.

Y tá Tân Nhu bộ dạng bừng tỉnh sau đó vỗ Sở Thiên nói:

- Sở Thiên, nếu em không chê, thì em tới ăn cùng bọn chị đi, bọn chị cũng vừa mới có chỗ ngồi, bây giờ ít nhất em cũng phải đợi cả tiếng mới có chỗ ngồi.

Sở Thiên có chút không hiểu hỏi:

- Bọn chị sao?

Mặt y tá Tân Nhu hơi đỏ lên ngượng ngùng nói:

- Hôm nay chị tới đây ăn cơm cùng bạn trai chị, anh ấy đang ngồi ở bên kia, tới cùng ăn với bọn chị đi.

Hành động giúp đỡ ông Vương mù của Sở Thiên làm cho Tân Nhu rất có cảm tình, cho nên mới không để ý tới thế giới riêng tư của hai người của mình mà mời Sở Thiên tới ngồi cùng bàn.

Sở Thiên đương nhiên cũng cảm thấy hơi ngại, vì vậy từ chối nói:

- Chị Tân Nhu, hay là thôi đi, đỡ làm phiền tới hai người, em xuống lầu chờ vậy.

Tân Nhu lúc này có hơi bá đạo, khoác tay Sở Thiên nói:

- Nói cái gì mà làm phiền với không phiền chứ, đi, đi cùng chị qua đó đi, bàn của bọn chị rộng thêm em nữa thì có sao chứ.

Tân Nhu vừa nói vừa kéo Sở Thiên cùng đi tới chiếc bàn phía xa kia.

Sở Thiên bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo, trong lòng nghĩ, cùng lắm thì mình ăn nhanh rồi chuồn nhanh.

Một chiếc bàn 4 người bên cạnh cửa sổ, bạn trai của Tân Nhu hiển nhiên là rất kinh ngạc khi Tân Nhu dẫn theo một cậu học sinh tới liền vội vàng hỏi:

- Tân Nhu, cậu ta là ai vậy?

Tân Nhu ngồi xuống ghế cạnh chỗ bạn trai cô rồi ấn Sở Thiên ngồi sang phía đối diện,sau đó mới nói:

- Cậu ấy là em Sở Thiên của em, đúng lúc tới đây ăn cơm nhưng không còn chỗ ngồi, người đợi thì quá nhiều, cho nên em dẫn cậu ấy tới đây ngồi ăn chung, anh không ngại chứ?

Bạn trai Tân Nhu nhìn kỹ Sở Thiên một lát, nhìn bộ dạng Sở Thiên như vậy chắc kém Tân Nhu một vài tuổi, trong lòng cũng hơi thả lỏng ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.