Ban đêm thường khiến cho rất nhiều người không ngủ.
Đường Hoàng ngồi trên sô pha, ánh mắt nhìn vào khoảng không:
- Sở Thiên làm nổ sòng bạc Kim Thạch làm gì chứ?
Lúc này Hoắc Vô Túy đang với bộ dạng uể oải, đối diện với vẻ mặt trang nghiêm của Đường Hoàng, nói:
- Ngày mai cử hành hôn lễ rồi mẹ vẫn còn rầu rĩ không vui? Đến bây giờ
con cũng không rõ. Làm mẹ thế nhưng nóng lòng gả con cho Diệp Phi người
không có cảm tình, ham muốn tiền tài gia thế của bọn họ?
Đường Hoàng nhìn con gái với dung mạo của người say thản nhiên nói:
- Dù sao vẫn hơn là gả con cho Sở Thiên, con hôm nay ra nông nỗi này đều
là hậu quả của việc kiêu căng quá độ của mẹ, cho nên vì hạnh phúc của
con, mẹ không thể để con ương bướng thêm nữa, nói cho con biết, nếu như
ngày mai con gây ra chuyện gì mất mặt mẹ đảm bảo sẽ chết cho con xem!
Hoắc Vô Túy uống xong mấy ngụm sữa, bình tĩnh trả lời:
- Đây cũng chính là đòn sát thủ của mẹ rồi, nhưng không nên thường xuyên
sử dụng, dễ khiến con sinh cái tính miễn dịch đấy. Mẹ ngủ sớm một chút
đi, các cậu cũng đến dự hôn lễ, con vẫn phải tiếp đãi rất nhiều khách.
Ôi, thật không ngờ Hoắc Vô Túy ta phải lập gia đình rồi.
Lúc
trước Chân Vô Lương đề nghị, Đường Hoàng và Diệp Gia nhanh chóng định ra ngày hôn lễ. Hoắc Vô Túy quả thực giống như là bị cú đánh bất ngờ, đầu
tiên là khó có thể tin, tiếp theo thì đau lòng muốn chết. Cô hoàn toàn
không nghĩ đến. Từ lúc nhỏ đến lớn mẹ thương yêu cô nhất không ngờ có
thể đột nhiên định ra việc hôn nhân mà cô không hề biết gì.
Hoắc
Vô Túy đương nhiên sẽ không đi vào khuôn khổ hống hách tranh cãi ầm ĩ
phản đối, vẫn kiên trì muốn gả cho Sở Thiên thậm chí để thể hiện sự
quyết tâm của mình còn chuẩn bị rời khỏi Hoắc Gia. Nhưng khi cô cầm hành lý đạp ra khỏi cửa phòng, Đường Hoàng dùng dao gọt hoa quả tự đâm vào
vai trái của mình, còn nói Hoắc Vô Túy mà giám đi thì sẽ chết trước mặt
cô.
Tuy Hoắc Vô Túy tính khí ngang bướng nhưng từ trong đáy lòng
vẫn có tình cảm thắm thiết đối với mẹ mình, cho nên dưới uy hiếp của mẹ
chỉ có thể buồn bã từ bỏ hành động đó, còn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý gả cho Diệp Phi. Thời gian để tránh né hôn lễ cô vắt hết óc suy nghĩ nhưng đều vô dụng, Đòn sát thủ của Đường Hoàng đã áp chế cô.
Cho đến ngày hôm sau, cô ấy mới nghĩ đến mang vấn đề này nói cho Sở thiên biết.
Chỉ có Sở Thiên ở trong hôn lễ mới cứu mình đi. Mẹ của cô lấy cái chết uy
hiếp mới có thể mất đi tác dụng. Bởi vì chính mình bị cưỡng chế rời đi,
cho nên cô tìm Sở Thiên và gọi điện thoại cho hắn, vì để Sở Thiên không
để ý tới hậu quả đến cứu cô. Ngoài khiêu khích sự tôn nghiêm của Sở
Thiên ra, cô còn thế chấp tiền đặt cược mang thai.
Mặc dù cô biết Sở Thiên sẽ đi cứu cô, nhưng lại không ngờ, máy bay của Sở Thiên không
ngờ lại bị nổ rơi xuống sòng bạc Kim Thạch, điều này khiến cho cô rất
bất ngờ, cũng có chút cảm động. Nhưng cô nhắc nhở chính mình thật sự
không thể yêu Sở Thiên vứt bỏ thân cho hắn chỉ là để trả thù, đã mất đi
trinh tiết, còn có danh dự của cả gia tộc.
Hoắc Vô Túy ngửa đầu uống cạn sữa, thầm than: Khốn khiếp, anh chỉ có thể chết trong tay tôi!
Sở Thiên lúc này đang chật vật tột cùng, hắn đã chui ra từ lỗ thông rác,
đứng trên đá ngầm nhìn xung quanh sóng biển vỗ vào, bọt nước theo gió
bắn tung tóe lên mặt, toàn thân cũng vô cùng bẩn, hoa tàn và tro tàn của ngọn nến đều dính đầy quần áo những thứ này vẫn còn không quan trọng,
quan trọng là hắn không biết làm cách nào để trở về.
Xuống dưới
dễ dàng đi lên thì khó! Vách núi 50m căn bản không thể leo ra. Nếu như
đi ra đường ngoài vòng quanh bờ biển cũng không an toàn, cảnh tối lửa
tắt rất dễ rơi xuống dưới biển, chịu đến trời sáng không chừng sẽ bị
đông cứng chết, trong suy nghĩ hắn chỉ có thể lấy điện thoại di động gọi điện cho Nhiếp Vô Danh và mọi người để bọn họ tìm thuyền ca nô đến tiếp ứng mình.
Ánh sáng theo nước, làn gió nhẹ nhàng, hơi nước biển
ẩm ướt nồng đậm, cắt bóng trời đất dãy núi nối tiếp lẫn nhau giống như
là tranh dán tường chạm nổi, sóng biển đánh vàp bờ nghe không ngừng
nghỉ, thủy chiều lên xuống hát ngâm nga. Bởi vì đã là hơn 12 giờ đêm nên giữa bóng đêm sâu nặng dường như giữa trời đất chỉ có chính mình tồn
tại.
Sở Thiên bước đi thong thả, đi qua dải đá ngầm, suy nghĩ
hành động của ngày mai mặc cho ý niệm nảy sinh trong đầu như bong bóng
nước nổi, lại như bong bóng nước bùng nổ, trong lòng lại cũng tùy theo
sự yên lặng linh hoạt kỳ ảo, bóng đêm này, gió biển này giống như một
bàn tay dịu dàng, đang an ủi một chút lo lắng trong lòng hắn.
Hơn 30 phút sau, tiếng mô tơ từ xa xa truyền đến, Sở Thiên mở ánh sáng chỉ
dẫn từ điện thoại di động. Một lát sau thuyền máy liền lái tới, vòng
quanh Sở Thiên mấy vòng rồi dừng ở vị trí thích hợp, Nhiếp Vô Danh ngẩng đầu nhìn Sở Thiên cười gượng nói:
- Thiếu Soái, thế nào mà cậu lại chạy đến cái nơi quỷ quái này a? Quá hẻo lánh.
Sở Thiên đứng dậy nhảy tới dựa vào ghế nhẹ nhàng thở dài:
- Ở lại cái nơi quái quỷ này đúng là khổ cực, nhưng ngày mai lại là địa
điểm chạy trốn rất tốt. Vô Danh, anh nói xem nếu như sau khi ta cướp cô
dâu theo đường đi rơi vào nơi này, sau đó điều khiển ca nô chạy trốn,
người của Diệp Gia lợi hại cũng không thể đuổi theo chúng ta.
Nhiếp Vô Danh liếc nhìn vài lần, gật đầu nói:
- Cách hay!
Không ngờ đây là một cách hay, Sở Thiên đương nhiên sẽ không bỏ qua. Trong
suy nghĩ quyết định thay đổi kế hoạch một chút, thản nhiên nói:
- Vô Danh, ngày mai anh lái ca nô ở chỗ này đợi em, em và Cô Kiếm trực
tiếp đi đến nhà thờ, sau khi thuận lợi liền từ chỗ này rời khỏi, Phong
Vô Tình bọn họ vẫn như trước sẽ cản phía sau bảo đảm an toàn.
Nhiếp Vô Danh gật đầu, lại lo lắng nói:
- Hai người đến lễ cưới, có phải quá thế đơn lực bạc không? Vệ sĩ và cao
thủ của Hoắc Gia và Diệp Gia cộng lại ít nhất cũng có trăm người. Nếu
như Đường Gia cũng có người tham gia hôn lễ, hai người càng giống thêm
dê vào miệng cọp, có thể theo kế hoạch lui đến nơi này không thì khó
nói.
Sở Thiên cười sang sảng vài tiếng, thản nhiên nói:
- Yên tâm em có biện pháp!
Nhiếp Vô Danh lái ca nô hướng khu trung tâm chạy tới, lắc đầu gượng cười nói:
- Từ khi máy bay của cậu chạy trốn trở về, hiện cậu làm việc trở nên to gan hơn rồi.
Sở Thiên hiểu ý mỉm cười.
Lúc này, đang dựa vào nhà ngang thuyền đánh cá gần bờ. Mấy người Phong Vô
Tình đang nhìn bản đồ nói chuyện với nhau, bên cạnh đều bày ra mấy khẩu
súng tự động cùng với mấy ngàn viên đạn. Bình thường đùa giỡn chơi đùa
như anh em Hỏa Pháo cũng cùng lúc lưu tuyến đường vào trí nhớ, tuy trong tay đều cầm chân giò hun khói hoặc bánh mì, nhưng điều này cũng không
cản trở chuyên tâm của bọn họ.
Phong Vô Tình điểm mấy đường chỉ màu đỏ, nhẹ nhàng thở dài nói:
- Ngày mai ba tuyến đường luân phiên yểm trợ lẫn nhau. Nếu như không có
người đi chặn đường Soái quân, vậy thì mọi người không cần ngăn cản. Nếu như có người truy kích Thiếu soái, tôi sẽ ra tay phục kích trước. Nếu
tình thế xấu tôi bị bao vây thì mọi người hành động giúp tôi hiểu chưa?
Anh em Hỏa Pháo gật đầu, nói:
- Hiểu, trong núi gọi sáo có sáo!
Phong Vô Tình cười thản nhiên nói:
- Sáng sớm ngày mai mọi người đi mấy vòng tuyến đường này cho quen.
Hôm sau, ngàn dặm không mây.
Ngày đã định trước của Diệp Gia và Hoắc Gia rằng sẽ khó quên này. Cũng là
ngày Hongkong chú ý nhìn về Macao, vô số nhân vật nổi tiếng cũng hướng
về Macao, nhà thờ hôm nay không những vô cùng náo nhiệt mà còn phồn hoa, chiếc thảm màu đỏ từ cửa lớn trực tiếp rải vào đại sảnh của nhà thờ, vô số cánh hoa hồng cũng rải đầy khắp nơi. Vui mừng, khắp nơi đều để lộ ra vẻ vui mừng.
Thế lực của Diệp Gia đứng tốp 3 ở Macao, Hoắc Gia
cũng là gia đình giàu sang quyền thế, cho nên định ra ngày cử hành hôn
lễ mặc dù có chút gấp gáp nhưng thiệp mời cũng sớm đưa đến tận tay người thân bằng hữu của bọn họ, khách mừng hỉ xa ngồi máy bay gần đi du
thuyền của mình, ngi bản địa lái chiếc xe sang trọng đi tới giáo đường.
Mà chiếc du thuyền sang trọng của Diệp Gia cũng đã sớm đợi ở cảng
Victoria, đón thành viên gia tộc Hoắc Gia cùng với cô dâu xinh đẹp chậm
rãi đi về hướng Macao. Theo phong tục tập quán chiếc du thuyền sang
trọng không thể cập bờ quá sớm mà sẽ không ngừng đi lại trên mặt biển,
chờ đến giờ tốt mới có thể đến bến cảng.
Đường Gia tự nhiên cũng
tham dự hôn lễ, mấy bộ du thuyền chạy thẳng hướng về nơi tiếp đãi của
Diệp Gia, để cho Hoắc Gia thêm thể diện, Đường Vinh buông công việc
trong tay, tự mình mang theo vài người thân cận đi đến Macao, chị em
Đường Gia cũng dành toàn bộ thời gian đến. Mà Đường Thiên Ngạo có chút
buồn tẻ vô vị, ở lại Thâm Châu chiếu cố Đường Kiến Quốc.
Tuy định 3 giờ tiến hành hôn lễ, nhưng bắt đầu từ sáng sớm càng có đến từ gia
tộc bất đồng các vị khách quý từng vùng khác nhau nhận được lời mời chen chúc tới các loại xe sang trọng dừng chật kín ở cửa hai bãi đỗ xe của
nhà thờ, bọn họ cầm dày đặc phong bao lì xì, cũng viết tên của mình trên mặt và chúc phúc cô dâu chú rể.
Tuy cô dâu chú rể 3 giờ mới đến, nhưng cũng không ngại nhiệt tình với mọi người. Ai cũng biết, tham dự
hôn lễ chẳng qua chỉ là hình thức, giao lưu tình cảm trong hôn lễ sẽ cơ
hội may mắn kết giao bạn bè. Từng cái tụ họp của xã hội thượng lưu đều
là vũ đài khắc phục khó khăn, mà các cô gái thì khoe ra sắc đẹp và đồ
trang sức của mình.
Cho nên giữa cái chén nhỏ đan xen nhau thì có cả cơ duyên và nguy hiểm.
Mà Sở Thiên thực sự đã gặp nguy hiểm.