- Đã vào vị trí!
Nhiếp Vô Danh gật đầu, anh ta hiểu ý của Sở
Thiên, cướp dâu là một việc làm đáng sỉ nhục dù ở bất cứ thời đại nào.
Ảnh hưởng của nó không kém gì kiểu đào mồ mả tổ tiên của người ta lên.
Nếu ngày mai Sở Thiên thành công thì chắc chắn Diệp gia sẽ điên cuồng
tìm Sở Thiên để báo thù. Còn Hoắc gia cũng phải ra tay để thể hiện thành ý với Diệp gia.
Làm không tốt có khi còn gây lên một trận chiến với Đường Môn.
Sở Thiên cùng Nhiếp Vô Danh và Cô Kiếm sắp xếp công việc ổn thoả xong thì
ngẩng đầu nhìn hai thành viên tổ Tinh Nguyêt. Bọn họ lễ phép đứng sau
ghế sô-fa. Tuy không thể nói là đẹp đẽ đến mức làm rung động lòng người
nhưng cũng có phong thái thanh tú khó diễn tả bằng lời, thế là cười nói
với họ:
- Thật là xin lỗi quá, vẫn chưa kịp hỏi tên của hai chị.
Thấy Sở Thiên hỏi, cô gái bên trái vội trả lời:
- Thưa Thiếu soái, tôi là Dương Hoa, cô ấy là Mộc Lâm Lâm, thuộc đội 3 của tổ Tinh Nguyệt.
Sở Thiên gật đầu ra vẻ đã nhớ tên rồi nói tiếp:
- À đúng rồi, Dương Hoa, bây giờ bên ngoài có tình hình gì không?
Dương Hoa không chút do dự, trả lời một cách rõ rang:
- Thưa Thiếu soái, bên ngoài có hai thế lực đang tìm Thiếu Soái, thứ nhất là giới truyền thông, bởi vì hàng trăm hành khách cảm kích vì hành động cứu tính mạng bọn họ của Thiếu soái, vì vậy mà không ngừng miêu tả kể
lại vẻ anh dũng mưu trí của Thiếu soái cho báo giới, yêu cầu báo giới
giúp bọn họ tìm ra tung tích của Thiếu soái.
Đầu năm nay, bất cứ
một tin tức nào có chút giá trị một chút đều được thổi phồng lên. Thanh
niên trẻ tuổi như Sở Thiên trong lúc nguy nan dũng cảm đứng lên, không
chỉ đánh bại âm mưu của bọn tà ác mà còn cho chiếc máy bay hỏng hạ cánh
thành công, sự việc này có biết bao màu sắc thần kỳ, làm sao mà không
khiến cho báo giới nóng lên cơ chứ? Vì vậy mà Sở Thiên không lấy làm
ngạc nhiên cho lắm.
Uống vài ngụm trà, Sở Thiên thản nhiên hỏi:
- Thế lực thứ hai là ai?
Vẻ mặt của Dương Hoa có chút căng thẳng, trả lời một cách chậm rãi:
- Đó chính là thế lực của Diệp gia, Thếu soái phá hỏng sòng bạc của nhà
họ, người của Diệp gia bị thiệt hại cả ngàn tỷ, làm cho bọn họ đau đớn
vô cùng, và cũng khiến cho bọn họ hận Thiếu soái đến tận xương tuỷ. Còn
có người báo tin, Diệp gia còn treo thưởng 500 vạn cho ai lấy được mạng
của Thiếu soái.
Không ngờ tay chân của Diệp gia lại nhanh đến
thế, Sở Thiên có chút ngạc nhiên, chỉ trong có 7, 8 tiếng ngắn ngủi mà
không những tìm ra được mình là người lái máy bay, lại còn treo giải
thưởng , hiệu quả làm việc đúng là đáng kinh ngạc, thảo nào là một trong ba sòng bạc lớn nhất Macao. May mà hắn chỉ ở lại Macao vài ngày, nếu
không thì cũng rất là đau đầu.
Nhiếp Vô Danh nghe xong cũng khẽ thở dài:
- Đúng là không thể xem thường Diệp gia, hiệu quả cao có thể thấy rằng
hai bên trắng đen đều như cá gặp nước, vì thế ngày mai chúng ta phải
nhanh chóng cướp dâu, cũng phải dùng tốc độ nhanh nhất để rút lui. Nếu
bị kẹt ở Macao thì mạng sống của chúng ta khó mà bảo toàn được.
Dương Hoa nói thêm vào:
- Phương Đường chủ cũng hy vọng Thiếu soái ít ra ngoài.
Sở Thiên gật đầu nói:
- Có bản đồ của giáo đường không?
Dương Hoa hơi sửng sốt trả lời:
- Có bản đồ giao thông ở xung quanh giáo đường ạ.
Sở Thiên khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Tôi còn muốn bản đồ kết cấu của Giáo Đường và xung quanh Giáo Đường.
Dương Hoa áy náy cúi đầu trả lời một cách thành thật:
- Trong tay chúng tôi không có.
Sở Thiên nhẹ nhàng hớp một ngụm trả, lát sau đặt tách trà xuống nói:
- Đi, bây giờ đi lên Giáo Đường.
Ngày mai dù gì cũng là một ngày quan trọng, đương nhiên phải đi thăm dò địa
hình, nếu không có cứu được Hoắc Vô Tuý thì cũng khó mà tháo chạy được,
thậm chí bị sa vào lưới tuyệt vọng. Vì thế mà bất luận là vì thành công
hành động hay là phải để cho anh em đổ máu, đều bắt buộc phải tự đi thăm dò địa hình mới thấy yên tâm.
Đây là Giáo Đường lớn
nhất, phồn hoa nhất ở Macao, được khánh thành vào thế kỷ 19. Nó nằm ở
phía Đông Nam đỉnh núi Thánh Đức, ba mặt bao quanh biển xinh đẹp, cửa
hướng về phía mặt trời, con đường bằng phẳng, nước biển xanh thẳm, như
được bồng bềnh trong giấc mộng lãng mạn xanh trong, tình thơ ý hoạ mãi
không dời.
Đại bộ phận người Macao đều theo đạo Thiên Chúa Giáo,
Cơ Đốc Giáo, vì thế bán đảo Maocao nhỏ bé có hơn 20 Giáo Đường, được
mệnh danh là đảo của thánh đường, yêu quý giáo đường, cùng nhau sùng bái đức mẹ Maria, them vào đó là cả một giáo đường tráng lệ xinh đẹp, môi
trường thơ mộng, bố cục trang nghiêm.
Sở Thiên dựa vào cửa giáo
đường, nghe tiếng sóng vỗ bờ và ngắm nhìn cảnh tượng đẹp đẽ, trong long
khẽ than thở, thảo nào mà những gia đình quyền quý ở Macao khi tổ chức
hôn lễ đều muốn chọn giáo đường Thánh Ái, hy vọng có được sự che chở của Đức Mẹ Maria, cảnh tượng nơi đây qủa thật quá đẹp đẽ.
Cánh cửa
chính của bức tường bao bị đóng, lờ mờ có thể nhìn thấy ánh đèn nơi bậc
cửa, ắt hẳn có người đang trực ban. Sở Thiên không làm kinh động đến bất cứ ai, đi quanh cánh cửa chính tìm kiếm một góc tối mà không ai chú ý
đến, đi qua lưới sắt bao quanh lan can, đồng thời thăm dò, du ngoạn kiến trúc quanh giáo đường.
Hai bên giáo đường là hai toà tháp cao
sừng sững, cây thánh giá trang ngiêm trên đỉnh toà tháp, vô số những
điêu khắc tinh xảo tầng tầng lớp lớp được trạm trổ tỉ mỉ trên đỉnh tháp, từng đường nét tuyệt đẹp, nhẹ nhàng, tao nhã, vòm trời như thể đâm
thẳng lên không trung, khiến cho con người ta có ảo giác như thật vậy.
Sở Thiên cử chỉ thong dong, như thể là đi dạo trong hoa viên nhà mình vậy. Khi đi đến kiến trúc chủ thể của giáo đường, qua cửa sổ hắn nhìn thấy
tượng đức mẹ Maria đặt ở thềm cao, phát sáng như ánh trăng dưới nước,
thánh khiết mà hiền từ, cảnh tượng đẹp khiến hắn có chút hoảng hốt, rồi
nghe thấy rất nhiều tiếng động từ bên trong truyền ra.
Vì thế hắn núp vào phía sau cột, vừa núp xong thì nghe thấy tiếng bước chân vang
lên, qua cái khe nhỏ thì nhìn thấy 2 nữ tu sỹ bê sọt đi ra, nữ tu sỹ bên trái khẽ oán than:
- Ai da, ngày mai Diệp gia tổ chức hôn lễ ở
giáo đường, làm cho chúng ta cuống hết cả lên, ngay cả những sáp ngọn
nến chảy xuống cũng phải dọn dẹp.
Nữ tu sỹ bên phải khẽ cười nói:
- Còn cách nào khác chứ? Diệp gia là gia đình danh giá, chúng ta cũng
không cần thiết phải oán thán, chúng ta đem cái sọt sáp nến này đổ xuống ống đường biển là xong, hơn nữa thù lao ngày mai cũng cao hơn rất nhiều so với những người khác trả cho chúng ta.
Nữ tu sỹ bên trái gật đầu không nói gì nữa.
Ánh mắt của Sở Thiên dõi theo bậc thềm giáo đường mà hai nữ tu sỹ đi ra,
sau đó theo sát hai cô. Hai nữ tu sỹ không đi thẳng đến cửa chính mà đến góc phía Tây Nam ở bên ngoài giáo đường, đi bào một căn phòng rộng chỉ
khoảng hơn chục mét vuông, chần chừ một lát rồi đi ra, trong cái sọt
cũng trống không.
Đợi bọn họ đi vào trong giáo đường thì Sở Thiên mới xuất hiện. Để không làm kinh động đến bọn họ, hắn không đi vào
phòng khách của giáo đường, suy nghĩ một lát rồi đi vào căn phòng nhỏ mà hai vị nữ tu sỹ vừa đi vào. Cánh cửa bằng gỗ đã bị khoá, trước cửa còn
vương vấn mùi của sáp nến và hoa tươi.
Sở Thiên đưa tay với lấy
chiếc khoá xem xét một lát thì phát hiện đây là một chiếc khoá phổ
thông, liền lấy một nhánh củi khô khẽ khều vào trong ổ khoá, ổ khoá liền mở ra một cách dễ dàng. Hắn nhẹ nhàng bước vào, bên trong tối om không
nhìn thấy gì, rút điện thoại ra làm đèn soi, dưới ánh sáng yếu ớt phát
ra từ chiếc di động hắn xem xét khắp căn phòng.
Vài phút sau hắn
đoán được đây là nhà rác. Xung quanh đầy chổi và hót rác, cũng có vài bộ trang phục dọn vệ sinh, trong phòng cũng rất sạch sẽ gọn gang. Điều
khiến cho Sở Thiên buồn bực là rõ ràng nhìn thấy bọn họ bê đống sáp nến
vào, vậy mà giờ không thấy bóng dáng của sáp nến đâu.
Hắn lại xem xét lại một lần nữa, ánh mắt rất nhanh dừng lại ở cái tay cầm cửa trên
tường, đó là cái tay cầm dài khoảng 1m làm bằng đồng. Tò mò tiến lại
gần, ngạc nhiên phát hiện ra một cửa động diện tích khoảng 1m2, hắn còn
phát hiện ra hai bên đường hầm còn sót lại sáp nến, còn nghe thấy tiếng
sóng biển từ trong đường hầm phát ra.
Đoán rằng đây là đường hầm
dưới biển. Sở Thiên suy nghĩ một lát liền hiểu ra, giáo đường nằm ở đỉnh núi, mỗi ngày có biết bao sáp nến và hoa tươi thải ra, cũng với rác
rưởi mà các nữ tu sỹ thải ra. Nếu hàng ngày đều phải vận chuyển rác
xuống núi thì quả thật là khó làm được. Mà nếu vứt bừa bãi sau núi thì
sẽ ảnh hưởng đến môi trường.
Vì thế mà xây dựng một đường hầm
thông ra biển để vứt rác thải, là một cách vừa kinh tế vừa thiết thực
nhất. Chỉ cẩn buổi tối mang đi vứt thì không ai nhìn thấy, mà khi cho ra biển rồi thì cũng sẽ bị cuốn đi chỗ khác, hoàn toàn thần không biết quỷ không hay, vừa đảm bảo được sạch sẽ vệ sinh của giáo đường, lại vừa xử
lý được rác thải, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.
Nghĩ đến đây, sự sùng bái của Sở Thiên với giáo đường đã bị giảm sút đi rất nhiều.
Nhìn đường hầm tối đen, Sở Thiên có chút lo lắng, thở sâu rồi bước vào hầm.
Cái hầm rộng 1m2 này đủ để hắn chui vừa, tuy nhiên lại không hề biết cái đường hầm này dài bao nhiêu. Nhưng anh ta biết sẽ không có nguy hiểm gì rình rập anh ta cả, thê là co mũi chân lại để đưa người xuống.