Bọn Diệp Độc Tuý đều im lặng, Diệp Phi nói tiếp:
- Đồng thời con
có kiến nghị chúng ta nên mau chóng thu mua một số sòng bạc nhỏ, rồi
treo biển hiệu bằng vàng của sòng bạc Kim Thạch, mục đích là để giữ chân những khách nước ngoài lớn. Con nghĩ chỉ cần phục vụ chu đáo, thêm
những ưu đãi ngoài thì họ chắc chắn sẽ không ngại tiêu tiền như nước ở
các sòng bạc nhỏ.
Vừa nói dứt lời thì mấy thành viên trong gia tộc liền vỗ tay ủng hộ.
Diệp Độc Tuý cũng cười hài long, con trai quả thật là đã lớn rồi, phân tích
sự việc rõ ràng có lý, thế là lại châm một điếu xì gà, nhìn một vòng rồi thản nhiên nói:
- Tốt, cứ làm theo ý kiến của Phi Nhi đi, còn
nữa, việc này cần có người chuyên phụ trách tiến hành theo dõi, gần đây
tình hình kinh tế của ai có vẻ eo hẹp?
Diệp Phi không chút do dự đứng lên, ánh mắt sáng rực lên nói:
- Thưa cha, việc này giao cho con làm đi, con sẽ giải quyết ổn thoả.
Lần trước đi Hồng Kông tìm người hợp tác mở sòng bạc, kết quả không những
thất bại mà còn bị truy sát đến mức bỏ chạy mất dép, Diệp Phi cảm thấy
vô cùng mất mặt, cùng lúc đó nghe được tin chú Phương bị người hại cho
chôn xác dưới đáy biển, gã lại càng thấy mất mặt. Chuyến đi Hồng Kong
không chỉ làm xấu mặt gã mà còn khiến cho gã không còn mặt mũi nào đứng
trước mặt nhìn mọi người trong họ tộc.
Bây giờ có cơ hội giải quyết việc lớn, gã đương nhiên muốn nhân cơ hội này mà lấy lại thể diện.
Nhưng Diệp Độc Tuý lại lắc đầu từ chối, nói đầy thâm ý:
- Phi Nhi, không phải là không muốn cho con cơ hội, mà là ngày mai con
phải tổ chức hôn lễ, Hoắc gia là một gia tộc quyền quý ở Hồng Kong, con
đã thích con gái nhà người ta, vả lại gia tộc họ Hoắc cũng đã đồng ý gả
con gái của họ cho con, con nên làm tốt mối quan hệ giữa hai gia đình.
- Hợp tác bền chặt sẽ có ích rất nhiều cho hai bên. Nhưng nếu con làm
chậm trễ việc của Hoắc gia thì sẽ không tránh khỏi nhiều chuyện thị phi. Vì thế việc sòng bạc giao cho chú hai của con giải quyết, con cứ chuyên tâm làm nhiệm vụ chú rể của con đi. Đợt lát nữa sau khi tan cuộc họp,
con nên đích thân đi hỏi công việc cưới xin của ngày mai, con hiểu
không?
Diệp Phi gật đầu, nghĩ tới Hoắc Vô Tuý liền nở một nụ cười vô cùng đàn ông. Sau khi gặp Hoắc Vô Tuý ở Hồng Kong thì đã nảy sinh
tình cảm với cô nàng bá đạo này. Sau này tìm hiểu mới biết cô là con gái cuả Hoắc gia quyền quý, gã lại thêm tin tưởng rằng muôn đăng hộ đối,
thế là cho Chân Vô Lương kẻ nợ tiền lãi cao của sòng bạc Kim Thạch đi
hỏi cưới.
Không ai ngờ được rằng Hoắc gia lại đồng ý, hơn nữa
Đường Hoàng và Diệp Độc Tuý sau khi gặp mặt bàn bạc liền tức tốc chọn
ngày cưới, định ngày cưới. Điều này khiến Diệp Phi và gia đình gã đều
thấy ngạc nhiên, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng phấn chấn. Suy cho cùng nếu được kết giao với Hoắc gia thì sau này việc mở sòng bạc ở Hồng Kong thì vô cùng thuận tiện.
Đúng lúc ấy sòng bạc mang đến một tập
tài liệu, Diệp Độc Tuý nhìn qua rồi đặt lên máy chiếu, trên màn hình
hiện lên vài tấm ảnh rồi bình tĩnh nói:
- Đây là những bức ảnh
lấy từ phía cảnh sát và nội bộ sân bay, đại khái có thể biết được sự
việc xảy ra lúc ấy, mọi người cùng xem đi.
- Đội trưởng đội ứng
cứu khẩn cấp của sân bay Tăng Đại Hải nói rằng người trong bức ảnh này
không nghe theo khuyến cáo, không làm theo quy định hạ cánh xuống sân
bay của bọn họ, cứ đòi hạ cánh xuống con đường sòng bạc phồn hoa, cuối
cùng làm cho sòng bạc của chúng ta tan tành. Tuy Tăng Đại Hải bọn họ có ý muốn đẩy trách nhiệm cho người khác.
- Nhưng dùng những thứ này để đòi hỏi sự can thiệp của chính phủ thì có chút hữu dụng.
Nhìn thân máy bay xung quanh đều bốc lửa cháy ngùn ngụt, mọi người đều cảm
nhận được cảnh tượng hiểm nguy lúc ấy. Diệp Phi nhìn qua thấy bộ dạng
rách rưới của Sở Thiên với ánh mắt nhìn chằm chằm vào thợ săn ảnh liền
hét to:
- Cha, dừng lại, con biết người lái máy bay đó, nó tên là Sở Thiên, là đối thủ của chúng ta.
Diệp Độc Tuý và những người khác đều vô cùng ngạc nhiên, tất cả quay đầu lại nhìn Diệp Phi.
Tất cả dường như đều trở nên chậm lại, như cảnh quay của một bộ phim. Khuôn mặt của Diệp Phi, trong giây phút liền đỏ ửng, ánh mắt nhìn vào bức ảnh rồi xác nhận đó chắc chắn là Sở Thiên, nhận ra trước mắt mình là người
lái máy bay từ trong khoang máy bay nhảy ra thoát thân rồi làm cho sòng
bạc Kim Thạch nổ tung.
Chính vào cái đêm cách đây không lâu, ở
sòng bạc tại sơn trang Vân Đính, tên tiểu tử làm nhục gã. Một kẻ thù dai như gã thì khó mà có thể quên nhanh được đến thế. Hơn nữa vào phút giây quyết đấu cuả đêm hôm đấy có thể là trải nghiệm đáng nhớ hiếm có, đến
giờ vẫn khắc cốt ghi tâm.
Có những mối thù hận có thể mờ dần theo năm tháng, nhưng có những mối thù cả đời không bao giờ quên được.
Diệp Phi tiến lên phía trước chỉ vào đầu của Sở Thiên, có chút phẫn nộ nói:
- Hắn ta là Sở Thiên, là ông trùm của xã hội đen, là Thiếu soái của Soái
quân, kế hoạch tiến quân của chúng ta vào Hồng Kong để xây dựng sòng bạc đã bị hắn phá hỏng, hắn ta còn hạ lệnh treo thưởng cho ai truy sát được con. Nếu không phải con trốn kịp thì bây giờ đã vùi xác ở Hồng Kong
rồi.
Diệp Độc Tuý hít vài hơi thuốc rồi thản nhiên nói:
- Nói tiếp đi.
Diệp Phi cầm tách trà uống vài ngụm cho ướt cổ họng rồi nói tiếp:
- Sau khi con dời khỏi Hồng Kong, chú Phương ở lại Hồng Kong để thăm dò,
kết cục là bị tàn sát thảm thương. 8 ngày trước, cảnh sát Hồng Kong gọi
điện nói họ tìm thấy một xác chết ở bờ biển, chắc chắn là bị bọn ác độc
đấy hãm hại.
Người của Diệp gia đều vô cùng phẫn nộ.
Diệp Phi không dừng lại giọng nói bình thản chậm rãi nói:
- Con chắc chắn trăm phần trăm chú Phương bị bọn Sở Thiên giết chết, Sở
Thiên lo rằng chú Phương đạt được hiệp định với Đông Hưng hội, ảnh hưởng đến việc làm ăn của sòng bạc của bọn chúng nên nhẫn tâm ra tay tàn độc
với chú Phương. Rất có khả năng đây chính là ý của Sở Thiên.
Diệp Độc Tuý hơi cau mày không tin lắm:
- Có căn cứ gì không?
Diệp Phi gật đầu, ánh mắt đầy vẻ đố kỵ nói:
- Suy đoán của con không phải là không có căn cứ, Sở Thiên là kẻ đã từng
đắm say trước nhan sắc của Hoắc Vô Tuý, cố níu kéo mấy lần nhưng đều
thất bại. Hắn ta còn giở trò đùa giỡn với Hoắc Vô Tuý ở sòng bạc Vân
Đính khiến cho con vô cùng tức giận phải ra tay cứu giúp Hoắc Vô Tuý, vì thế mà con hận hắn đến tận xương tuỷ.
Nói đến đây thì Diệp Phi đã cho bản thân hoá thân thành nhân vật chính nghĩa, còn bịa đặt them:
- Đây cũng là nguyên nhân chính của việc không chịu hợp tác mở sòng bạc,
vì thế mà vụ sòng bạc bị phá tan tành e rằng chính là thủ đoạn báo thù
của hắn. Có lẽ là hắn ta đã nhận được tin con và Hoắc Vô Tuý sắp tổ chức hôn lễ.
Vừa dứt lời, mọi người đều nghiệm nghị và phẫn nộ.
Diệp Độc Tuý giận giữ dập tắt điếu xì gà, ánh mắt đầy hung hãn chậm rãi nói:
- Ta cũng đã nghe về lịch sử huy hoàng của tên này, vụt đứng dậy trong
vòng nửa năm trời, chiến tích to lớn nhất là thâu tóm hội Hắc Long, trở
thành bá chủ giới xã hội đen phương Bắc. Gần đây giao chiến với Đường
Môn cũng dành thắng lợi to lớn.
- Có thể nói hắn là một nhân vật
làm mưa làm gió của thế hệ tuổi trẻ, nhưng nếu hắn muốn đối đầu với Diệp gia thì chúng ta cũng không có gì phải sợ hắn ta. Hắn đã cho lệnh truy
đuổi Diệp Phi ở Hồng Kong thì chúng ta cũng sẽ ăn miếng trả miếng, ra
lệnh treo thưởng toàn Macao truy sát Sở Thiên, giải thưởng là 500 vạn,
coi như là đáp lễ lớn cho Hoắc gia.
Không một ai phản đối, mọi người đều gật đầu.
Diệp Độc Tuý chắp tay sau lung, nhìn vào thành viên nữ tham gia buổi họp, lộ vẻ nghiêm nghị đầy thách thức:
- Việc này giao cho Diệp Tuyết, Diệp Tuyết, sau khi lo lót cho phía cảnh
sát, con đi thông báo với tất cả những đại ca tiếng tăm rằng ai lấy được đầu của Sở Thiên sẽ thưởng 500 vạn, ta không tin hắn có thể trốn khỏi
Macao.
Diệp Tuyết là chị họ của Diệp Phi, làm việc nhanh nhẹn lại quyết đoán, sống nổi trong hai bên trắng đen lẫn lộn, nên nhận được sự
trọng dụng của toàn thể Diệp gia. Cô cũng vô cùng yêu mến cậu em họ Diệp Phi, vì thế mà khi nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Phi khi kể lại mọi chuyện, trong thâm tâm đã tự cho Sở Thiên vào danh sách tử của mình.
- Vâng, thưa bác.
Diệp Tuyết đứng dậy gật đầu nhận mệnh lệnh. Cô không hề cảm thấy nhiệm vụ
này gian khó, cho dù không có 500 vạn, cô cũng có thể khiến cho Sở Thiên phải chon xác ở Macao này. Hơn nữa còn cho cả tiền thưởng cho những đầu bò đầu biếu điên dại xã hội đen thì tin chắc rằng chỉ sau đêm nay, mạng sống của Sở Thiên khó mà được bảo toàn.
Sở Thiên đáng thương
không biết mình đang bị treo giải thưởng. Lúc này hắn chỉ biết mùi vị
của món canh gà này thật là ngon, nghỉ ngơi 5, 6 tiếng đồng hồ, truyền
đường lu-cô, còn thêm món canh gà nóng hổi, rồi tắm nước nóng cũng đủ để hắn phục hồi lại tinh thần và sinh lực.
Vì thế là khi hắn từ
buồng tắm bước ra, hai thành viên của nhóm Tinh Nguyệt như không tin nổi vào mắt mình, người thanh niên lực lưỡng đầy sức sống giờ đây chính là
Thiếu soái dở sống dở chết của buổi chiều đây sao. Thảo nào mà anh chị
em đều gọi hắn là Thiếu soái vô địch. Chỉ một chút sức khoẻ được khôi
phục them vào vẻ tự tin sẵn có khiến cho người ta đều có phần sung bái
kính phục.
Sở Thiên vừa ngồi xuống ghế sofa, một tách trà thiết
quan âm đã pha xong được bưng tới, nhấm vài ngụm rồi quay sang hỏi Nhiếp Vô Danh:
- Vô Tình bọn họ đều đến vị trí cả rồi chứ? Nói bọn họ không phải cập vào bờ, cứ ở trên biển đi đã.
- 2h trưa mai đến vị trí đã vạch sẵn trên biển. Haiz, lại là một trận chiến sinh tử ác liệt.
Chương 634: Lệnh Treo Giải Thưởng Macao
Sở Thiên vừa ngồi xuống ghế sofa, một tách trà thiết quan âm đã pha xong
được bưng tới, nhấm vài ngụm rồi quay sang hỏi Nhiếp Vô Danh:
- Vô Tình bọn họ đều đến vị trí cả rồi chứ? Nói bọn họ không phải cập vào bờ, cứ ở trên biển đi đã.
- 2h trưa mai đến vị trí đã vạch sẵn trên biển. Haiz, lại là một trận chiến sinh tử ác liệt.