Lý Thần Châu khẽ thở dài, không muốn nhắc đến vấn đề này, vấn đề này
tương đối làm tổn thương tình cảm lẫn nhau, liền chuyển sang chuyện khác hỏi:
- Hàng Châu đã rơi vào trong tay cậu, tiếp theo làm như thế nào vậy? Là nghỉ ngơi dưỡng sức hay là huy binh Hàng Châu hoặc là Ninh
Ba. Hoàn toàn mang thế lực Đường Môn đuổi ra khỏi đất Giang Tích?
Sở thiên vỗ đầu một cái, cảm kích nói:
- Đội Trưởng Lý, may mà ông nhắc nhở tôi, không thì tôi cũng quên mất
Tô Phó và Ninh Ba rồi. Hai vùng đất này của Đường Môn số bang chúng
chẳng qua là mấy trăm tên, nhưng nếu như không nhân cơ hội bắt lấy bọn
chúng thì Đường Môn vẫn có cơ hội coi đây là căn cứ địa để phản công
tôi, thật là bất cẩn quá!
Lý Thần Châu gượng cười, thì ra mình vừa tạo ra oan nghiệt rồi hả?
Lúc này, Sở Thiên đã cầm điện thoại gọi cho Phong Vô Tình, Nhiếp Vô
Danh cùng với Hải Tử bảo bọn họ tối hôm nay cần phải ăn gọn bọn Đường
Môn nơi đó, Hải Tử ở Từ Châu người đông thế mạnh tự nhiên không thể có
vấn đề, nhưng hai người Phong Vô Tình lại có vài phần khó xử, dù sao ở
đó cũng chỉ có mình và mười mấy thành viên tổ Tinh Nguyệt.
Mười mấy người đối phó với mấy trăm người thì quả thực có thua kém một chút.
Sở Thiên sớm đã có chuẩn bị trước, khi bắt đầu quyết chiến đã để 300
Soái quân của Thượng Hải nơi này đợi chờ mệnh lệnh, vì thế đem phương
thức liên lạc báo cho bọn họ biết. Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh nghe
thấy có 300 tinh nhuệ tất cả nỗi buồn lập tức được giải đi, lập tức bảo
đảm với Sở Thiên sẽ lấy được phân đường của Đường Môn.
Khi Sở Thiên cúp điện thoại, đã là nửa tiếng sau rồi.
Lý Thần Châu nhún vai, thản nhiên nói:
- Cậu bị thương rồi, cũng không nghỉ à? Còn bận hơn cả tôi nữa, xem ra vị trí của lão Đại Hắc bang quả thực khó ngồi quá!
Sở Thiên khẽ cười,nhắm mắt lại trả lời:
- Chúng ta là sinh tồn trong sự bon chen, mà các ông có vô số tài nguyên còn danh chính ngôn thuận điều phối.
Lý Thần Châu duỗi lưng một cái, đầy thâm ý nói:
- Không nói chuyện chính sự nữa, cậu có đói không?
- Có cần gọi tiểu cô nương xinh đẹp nấu súp canh gà bồi bổ cho cậu không?
Sở Thiên không hề do dự trả lời:
- Muốn chứ.
Lý Thần Châu vẻ mặt không có thuốc nào chữa được rồi đi ra ngoài cửa gọi người làm đồ ăn khuya tới.
Vừa mới đặt chân ra khỏi cửa, phòng điện thoại của Sở Thiên lại vang
lên. Hải Tử lúc này không ngờ lại gọi điện thoại cho mình, chắc anh ta
là có việc gì quan trọng vì thế vội vàng lên tiếng hỏi:
- Anh Hải, có việc gì không? Có phải bang chúng Đường Môn bị bao vây bắt lại rồi?
Hải Tử đầu bên kia điện thoại chần chừ một lát, cuối cùng vẫn gượng cười nói ra:
- Tam đệ, chúng ta gần như không cần làm bất cứ cái gì, 500 bang chúng
Đường Môn toàn bộ đã bị bắt sống. Bởi vì bọn họ vừa đói vừa khát nên
không có bất kỳ sự phản kháng nào. Bây giờ chúng ta nên xử lý bọn chúng
thế nào? Thả hay giết?
Lúc Hải Tử nói tới chữ ‘giết’ cuối cùng, rất rõ ràng có thể đoán được cách nghĩ của anh ta.
Điểm mấu chốt từ đầu đến cuối của Hải Tử đều thâm hơn chính mình, là người đối mặt với vô tội hoặc bất lực để chống lại.
Bất luận anh ta có mạnh mẽ như thế nào cũng khó mà hạ thủ, nhưng mệnh
lệnh lại khó mà chống lại, cho nên mới lại gọi điện thoại đến dò xét
thái độ của chính mình.
Sở Thiên cúi đầu xuống suy nghĩ, biết chuyện này không thể lưu lại vết đen trong tâm của Hải Tử, bèn cười nói:
- Không ngờ không có lực để phản kháng, Soái quân của chúng ta quay về
làm người tốt vậy. Cho bọn chúng ăn bữa cơm no sau đó giúp bọn chúng mua vé xe lửa đi Thâm Quyến sau này cảnh cáo bọn chúng ít đối kháng với
Soái quân thôi.
Hải Tử mừng rỡ luôn miệng trả lời:
- Được! Được.
Sau khi cúp điện thoại Sở Thiên cũng khẽ cười. Hắn đột nhiên cảm thấy hành động thả người của mình không phải là chuyện tốt.
Tuy nhiên đối với kẻ địch nhân từ chính là hung ác đối với chính mình,
nhưng ít nhất có thể chứng tỏ với Đường Vinh bản thân không phải con
người không từ thủ đoạn nào. Cũng có thể khiến gã biết rõ trận hỏa hoạn ở bệnh viện Bình An không phải làdo Soái quân gây lên.
Một mùi thơm rất nhanh truyền tới, cửa phòng chậm rãi đẩy ra. Nữ bác sĩ xinh đẹp ban nãy đứng ở cửa mỉm cười, tay bưng canh gà nóng hổi. Sở
Thiên cười gượng một chút giễu cợt.
Lý Thần Châu thật sự sai người đến cho mình ăn rồi.
Buổi đêm ở Hàng Châu, nhất định không ngủ!
Sáng sớm Thâm Quyến, rực rỡ mê say như nhau.
Cốc thứ 13 rồi, uống mỗi một cốc cà phê Đường Vinh liền tự trách mình một lần về phần thất bại ở Hàng Châu.
Tô Phó và Ninh Ba chấm dứt, Từ Phó cũng tổn binh hao tướng. Hiện thực
tàn khốc trước mặt anh ta cuối cùng cũng cân nhắc đến tất cả các tình
tiết rồi.
Nhưng tất cả đều đã quá muộn, mảnh đất Giang Tích đã quay về tay Soái quân.
Đáng sợ hơn chính là Đường Môn trong hai năm sẽ không có sức tái chiến!
Tuy số đệ tử của Đường Môn tính bằng đơn vị hàng nghìn, nhưng những
bang chúng thực sự được xưng tụng lại không có bao nhiêu, người mạnh ở
Hàng Châu lại chiếm một phần ba, cho nên Hàng Châu bị diệt làm lòng
Đường Vinh càng thêm nặng nề.
Ngay cả chín thuộc hạ trung thành mất đã mây đen đầy mặt, huống chi là viên Đại tướng Triệu Quát.
Đường Vinh khe khẽ thở dài, nhấp ít cà phê cuối cùng, nhìn cấp dưới từ khắp nơi chạy tới thản nhiên nói:
- Sự việc mọi người cũng đã rõ rồi, chúng ta thất bại rồi hơn nữa còn là thất bại thảm hại.
- Người do Đường chủ điều đi tất cả cũng bị chết, sức lực của chúng ta
tổn thương nặng nề, tiếp theo cần phải suy xét phòng ngự rồi.
Ngũ đường chủ Cao Đạt Tuyền là một người có tính cách thẳng thắn, không hiểu khi nghe Đường Vinh nói phải phòng ngự, lắc lắc vỗ vào bàn đá
quát:
- Đại ca, sợ cái gì, đệ cho 3000 bang chúng để đệ đi uốn
đầu của Sở Thiên xuống báo thù cho Nhị Đường Chủ và những anh em đã
chết.
Triệu Quát của Nhị
Đường Chủ tự nhiên chết đi. Khi bọn họ đều là thanh niên trẻ nắm lấy
bánh ngọt có tiếng. Sau khi cho bọn họ đường sống quyết một lòng đi theo Đường Vinh.
Đường Vinh cũng chính là dùng bọn họ để tổ chức
Đường gia, cho nên cảm tình của mọi người cũng tương đối nồng hậu, do
vậy nghe thấy lời của Cao Đạt Tuyền đều khẽ gật đầu.
Nhưng Đường Vinh lại lắc đầu, bình tĩnh nói:
- An tâm một chút chớ nóng vội! Chúng ta bây giờ lấy cái gì để đấu với
người ta? Là tiền nhiều hơn người ta, hay là người nhiều hơn?
Nghe nói như thế Cao Đạt Tuyền ôm đầu thì thào tự nói:
- Não của chúng ta nhiều hơn, chúng ta có 10 người còn kém hơn tên tiểu tử kia à?
Thất Đường Chủ Bạch Vũ Đường cùng với Cao Đạt Tuyền đồng thanh hả giận bèn tích cực phụ họa:
- Cái gọi là ba Gia Cát Lượng, không, ba thợ giày thối đánh một Gia Cát Lượng, Soái quân tuy hùng mãnh, chỉ cần kế hoạch của chúng ta chu toàn, không chỉ có thể một lần nữa đoạt lại Tô Châu thậm chí có thể tiêu diệt Sở Thiên.
Đường Vinh khẽ gượng cười, sai người pha ly cà phê cho mình, chậm rãi mà nói:
- Não? Trước tối hôm qua. Tôi trước sau đều cho rằng Sở Thiên có thừa dũng mãnh nhưng mưu trí không đủ, khó thành người tài.
- Nhưng kết quả như thế nào đây? Bên thua trong cuộc chiến ở Hàng Châu
lại là chúng ta. Sở Thiên cố ý liên tiếp bại ba trận, cũng khiến cho đầu của chúng ta mê mẩn.
- Ai có thể nghĩ được đó là kế
của Sở Thiên, cho chúng ta rất nhiều tinh nhuệ hấp dẫn sau đó mới tiêu
diệt, các người vẫn dám nói não nhiều hơn người ta.
Diệt Lực từ phía sau đi tới thản nhiên nói:
- Tôi đi giết hắn.
Đường Vinh khua tay ngăn lại, trong mắt tồn tại quá nhiều mất mát và cô đơn nhưng đầu óc lại tỉnh táo bình tĩnh nói:
- Không nói tình thế đã định trước, dựa vào nhân tố cá nhân mà nói thì
không còn cách nào xoay chuyển tình thế có thể đủ để giết Sở Thiên rồi.
Bên cạnh hắn toàn là cao thủ, tôi làm sao lại có thể để ngươi mạo hiểm?
Đã bị thua thiệt, đã bị lừa, luôn sẽ để ý.
Đại Đường Chủ Phương Tuấn khẽ than thở rồi mở niệng nói:
- Đại ca, em cũng tán thành cách nghĩ của anh. Nguyên khí của Đường Môn tổn thương nặng nề, thực sự không tiện cùng soái quân chống trọi, chúng ta liền tránh đi sự sắc bén, nghỉ ngơi dưỡng sức lại mưu toan sau. Tuy
nhiên chúng ta không thể tiêu cực phòng thủ, có thể làm vài việc khác.
Tôi nghe nói kẻ thù của Sở Thiên không ít?
Đường Vinh nhếch lên tươi cười,thoáng suy nghĩ trả lời:
- Phương Tuấn, ý của cậu nói là kẻ địch của địch chính là bạn?
Phương Tuấn gật đầu, đầy thâm ý trả lời:
- Chúng ta có thể dụ kẻ thù của Sở Thiên quấn lấy hắn, vừa có thể làm
cho hắn mệt mỏi ứng phó cũng có thể cho chúng ta có thởi gian tạm nghỉ.
Kẻ thù của Sở Thiên dường như rất nhiều, tổ Sơn Khẩu, tổ chức Đột Đột,
Đông Hưng hội… cũng đủ khiến cho Sở Thiên trở tay không kịp.
Đường Vinh suy xét một chút, thản nhiên nói:
- Được! Phương Tuấn, việc này giao cho cậu đi làm, tôi sẽ thông qua
trung ương để tạo áp lực cho Sở Thiên, khiến hắn trong vòng mấy tháng
không giám công kích Đường Môn để cho chúng ta được thời gian nghỉ ngơi, các Đường Khẩu nên nắm chắc nòng cốt để gây dựng Đường Môn, để sau này
quyết chiến sống chết với Soái quân!
Chín tên Đường chủ đồng thời đáp:
- Vâng!
Sau khi chờ bọn họ đi rồi, Đường Vinh mới thở phào nhẹ nhõm một chút,
uống xong hai phần cà phê tựa vào ghế nghỉ ngơi, nghiêng đầu nói với
Liệt Dực:
- Nhớ là không cần nói tình hình cho lão gia biết. Ông
ấy vừa mới tỉnh lại sức khỏe vẫn chưa hồi phục. Nếu như đểnghe thấy tin
này, ông ấy không trúng gió mới là lạ đấy!
- Lão gia đã biết rồi, muốn qua tìm ông một chút.