Đô Thị Thiếu Soái

Chương 612: Chương 612: Tấn Công Xe Lửa




Người phía trước cũng đã tránh ra, nhưng người phía sau cơ bản là không phản ứng kịp, lúc thấy được không hay muốn lẩn tránh đã không còn kịp nữa.

Chỉ nghe thấy một tiếng Rắc…Khương Trung chém trúng vào bả vai của kẻ địch, người giúp đao uy, đao mượn sức người, cộng thêm với quán tính mạnh mẽ thì nhát đao này thiếu chút nữa trực tiếp chém vai của người đó thành hai khúc.

Bang chúng nhân cơ hội tập kích bất ngờ trở lại, Khương Trung cười khẽ, cổ tay phải lay động khảm đao chém thẳng vào phần bụng của tên đánh lén.

Người kia chết tại chỗ không kịp kêu than. Khương Trung không chút trì hoãn liền dùng chân đá bay thi thể đồng thời thuận thế rút đao ra, theo một tia sáng là lại có bang chúng bên cạnh phụt máu rồi ngã xuống.

Một thân tín của lão đại địa phương xông lên vẫn chưa kịp giơ đao đã bị khảm đao của Khương Trung đã bổ ra.

Mũi đao gần như là lướt qua y phục của gã, suýt rạch da bụng gã ra, gã thân tín này toàn thân đổ mồ hôi lạnh, kêu ra tiếng quái gở, thanh đao trong tay trực tiếp lao thẳng đến đầu Khương Trung, khí thế hung mãnh.

Khương Trung cười nhạt mấy tiếng, chém mạnh trở về, chỉ nghe thấy một tiêng vang lên, giữa lúc hai thanh đao chạm vào nhau tóe ra những tia lửa thì gã thân tín này ko bị đẩy lui mà trực tiếp ngã xuống mặt đất. Trên mặt đất vẻ mặt màu đỏ tím cánh tay vừa xót vừa đau cầm đao, mệt mỏi rủ xuống máu tươi hộc ra từ miệng.

Đao của Khương Trung lập tức đâm vào cổ họng của gã.

Các lão đại đang xem cuộc chiến trong lòng đều lo lắng nhìn nhau vài lần rồi suy nghĩ đối sách.

Khương Trung cách bọn chúng chỉ có mười mét.

Bang chúng chống lại không tới mười người.

Suy nghĩ một lát,bọn hắn ra lệnh cho người lái xe:

- Đi đi.

Người lái xe sững sờ, lập tức đạp xuống chân ga trốn chạy, các lão đại rời đi rồi thì bang chúng ở nơi chém giết này cũng không còn lòng dạ nào mà chiến đấu liền ào ào vừa đánh vừa rút, vừa tới ngã tư còn chưa kịp lên xe thì lại gặp phải bọn Khương Trung đánh lại từ phía sau, trước sau đều có địch, khí thế thì giảm sút cho dù có đông người thì cục diện thất bại cũng đã định.

Lại chém giết thêm vài phút, bang chúng đại phương ngoài gần hai trăm thi thể thì không kiếm thêm được cái gì.

Người còn lại tìm lúc hợp thời bỏ chạy thục mạng, mà Đường Môn cũng đã thương vong hơn năm mươi người, Khương Trung dốc khảm đao vấy máu xuống khẽ thở dài rồi hạ lệnh:

- Những người bị thương và còn sống thì tất cả lên xe, chúng ta đi.

Mười mấy chiếc xe rất nhanh liền chạy ra khỏi hàng phục Đường Môn, vì xe bọn chúng lái là xe do bang chúng địa phương lái tới.

Vả lại bọn chúng là đi xe lủa rời khỏi Hàng Châu, cho nên trên đường qua cửa khẩu rất thuận lợi.

Sau khi Lý Thần Châu nhận được thông báo, có chút suy nghĩ nhưng cũng bảo thuộc hạ không gây khó dễ cho họ.

Bởi vì có người chờ bọn chúng ở trên đường đi.

Khi Khương Trung và đám đệ tử tiến lên xe lửa, vừa mới chậm lại một chút, nhìn cảnh ban đêm qua cửa sổ, bỗng ánh mắt của bọn chúng bị thu hút bởi đám lửa lớn phía đằng xa.

Vẫn còn nghe thấy tiếng rít của chiếc xe chống đạn, tên thân tín bên cạnh lẩm bẩm tự nói:

- Quái lạ, nửa đêm canh ba làm sao có thể xảy ra hỏa hoạn nhỉ?

Hỏa hoạn?

Lòng Khương Trung hơi rung động vội vàng hỏi:

- Đó là nơi nào thế?

Tên thân tín nhìn qua một lát rồi vẻ kinh sợ nói:

- Bệnh viện Bình An?

Hả? Khương Trung suy sụp ngã xuống, nước mắt dâng trào, dường như gã hiểu sự việc là như thế nào rồi.

Xem ra là có người đi đến bệnh viện Bình An phóng hỏa thiêu cháy hai ngàn anh em Đường Môn. Họa của thiên sát chính là muốn hậu họa lâu dài. Người phóng hỏa không phải là Soái quân thì cũng là lão đại địa phương, theo như tình hình giới nghiêm và thế lửa thì phần nhiều là lão đại địa phương làm.

Trận chiến này thất bại thảm hại!

Bang chúng Đường Môn trên xe lửa cũng có vẻ đau buồn, nhưng đây cũng không thể tránh được, toàn quân mấy nghìn anh em đều đã bị diệt rồi.

Còn lại mười mấy người có thể làm được gì chứ? Chỉ có chạy thoát thân, đợi thời cơ báo thù.

Khương Trung đầy nghị lực lấy điện thoại ra báo cho Đường Vinh biết tình hình. Trong đó vô cùng tức giận kể lại việc lão đại địa phương thừa cơ hãm hại, sau khi Đường Vinh nghe xong thì vô cùng thất vọng.

Thắng mấy trận lại bị trận quyết chiến Hàng Châu đánh phủ đầu, hơn nữa còn mất sáu ngàn tính mạng bang chúng Đường. Nhưng lần này gã không có thời gian mà báo thù nữa.

Bởi vì gã phải đề phòng sự tấn công của Sở Thiên!

Sau khi Khương Trung để điện thoại xuống, cảm giác nguy hiểm không ngừng, hơn nữa linh cảm này càng ngày càng mãnh liệt. Vì thế ông ta liền đi thay quần áo sạch sẽ, sau đó lấy điếu thuốc lá đi ra cửa lớn, trong cơn gió lạnh hút vài hơi thuốc, đến nửa điếu thuốc còn chưa hút xong thì ông ta đã nhìn thấy Cô Kiếm.

Áo trắng bồng bềnh, sát khí nồng nặc khác thường.

Hai chiếc xe sang trọng này đều là của bang chúng Đường Môn, nên sự xuất hiện của Cô Kiếm hào nhoáng khác thường.

Cũng làm cho người ta cảnh giác. Khương Trung nhìn anh ta nhưng không lên tiếng. Ngay lúc này, ông ta bắt đầu khóa cửa bên trái khoang xe lại, sau đó phá cửa để vào khoang xe bên phải không được bao lâu sau thì nghe thấy mấy tiếng kêu đau đớn.

Khương Trung vẫn như trước không hề động đậy, từ khí thế đã biết mình không phải là đối thủ của hắn.

Cũng biết anh ta không phát hiện ra mình cũng là người của Đường Môn, không thì đã sớm giết mình đi rồi.

Bang chúng ở bên trái của khoang xe nghe thấy có động tĩnh vội vàng kéo cửa. Lúc này Cô Kiếm đi ra, không chút để ý mở cửa ra.

Bang chúng Đường Môn kéo cửa hô:

- Sao lại thế này?

Cô Kiếm không trả lời màdùng lực khống chế bóp cổ họng của của tên bang chúng, đầu tên này lập tức rủ xuống. Anh ta nhanh chóng vứt thi thể sang một bên. Lần này không chỉ là kêu rên mà còn có nhiều tiếng kêu thảm thiết trầm thấp.

Khương Trung nghiến răng nhưng cũng không dám liều mạng lao tới, ông ta cũng không muốn hi sinh vô ích.

So với việc hy sinh vô ích, ông ta quyết định phải chạy trốn.

Nhưng nếu như bây giờ đi xuyên qua thì chắc chắn sẽ bị Cô Kiếm phát hiện, đến lúc đó khó mà thoát chết.

Ánh mắt của ông ta trầm xuống, bèn liều mạng kéo cửa sổ bên cạnh ra.

Cũng chính chút động tĩnh này đã gây chú ý cho Cô Kiếm, anh ta lau sạch đôi tay từ từ đi ra nhìn chằm chằm Khương Trung bên cạnh cửa sổ.

Khương Trung buồn bã cười, bên ngoài cửa sổ là toàn cát đá, mình mà nhảy ra ngoài là tự tìm đường chết, lúc này chỉ có thể khẩn cầu kỳ tích xuất hiện.

Cô Kiếm đi về chỗ ông ta, giọng điệu bình thản nói:

- Người của Đường Môn?

Khương Trung nản lòng bình tĩnh đáp:

- Tổng quản Đường Gia, Khương Trung.

Cô Kiếm gật đầu, mặt không đổi sắc nói:

- Tốt lắm! Tốt lắm!

Khoảng cách gần 7 bước, Cô Kiếm hùng mạnh đã ép Khương Trung khó thở. Bây giờ mới phát hiện mình xem thường Sở Thiên là ngu xuẩn đến cỡ nào, bên ngoài cửa sổ thoáng qua màu xanh Khương Trung không một chút do dự từ cửa sổ nhảy ra ngoài, có thể hài cốt không còn nhưng nếu không nhảy ra ngoài nhất định bị chết rất thảm.

Cô Kiếm không đi kiểm tra sống chết của ông ta, Khương Trung nhảy ra ngoài có thể vẫn sống, anh ta cũng không có cách nào đuổi giết. Nếu như nhảy xuống chết rồi, cũng không nên than vãn.

Lúc này Sở Thiên đang nằm ở phòng làm việc của Lý Thần Châu.

Nữ bác sĩ xinh đẹp đang điều trị vết thương, nhìn vào mấy chục vết thương, bàn tay trắng mịn của cô ấy có vẻ hơi run rẩy. Khi dùng cồn lau qua, ngay cả cô cũng cảm thấy đau nhức thay Sở Thiên, nhưng nét mặt bĩnh tĩnh của Sở Thiên vẫn y như trước.

Giằng co nửa giờ đồng hồ mới băng bó xong cho Sở Thiên.

Đợi sau khi cô bác sĩ xinh đẹp đóng cửa đi ra, Lý Thần Châu ngồi trên ghế mới mở mắt to rồi khe khẽ giễu cợt:

- Tiểu tử nhà cậu, điều trị vết thương cũng phải tìm nữ bác sĩ xinh đẹp, thật đúng là biết hưởng thụ quá nhỉ! Tiếc là, không biết sống được bao lâu.

Sở Thiên dựa người trên sô pha, uể oải đáp lại:

- Người lăn lộn trên mũi đao như tôi, chính là không biết sẽ sống được bao lâu cho nên phải nắm chặt thời gian vui chơi. Thân thể tôi bị nhiều vết đao như vậy, anh còn muốn tôi đối mặt với bác sĩ nam lạnh lùng và cứng nhắc thì chỉ kéo dài sự đau khổ trong tinh thần tôi thêm mà thôi.

Lý Thần Châu cười cười, không biết làm sao liền khôi phục vài phần nghiêm túc hỏi:

- Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết kết quả của cuộc quyết chiến. Nhưng tôi tin tưởng bang chúng Đường Môn hẳn là bị tiêu diệt rồi, bằng không cậu cũng không thể ở đây chuyện trò vui vẻ. Lão gia bảo tôi nói với cậu phải xử lý tốt toàn bộ dấu vết.

Sở Thiên thở ra mấy hơi dài rồi không chút để ý trả lời:

- Yên tâm đi dấu vết giang hồ tôi sẽ làm cho gọn gàng, còn về phần chính trị và dân chúng thì phải nhờ vào Đội trưởng Lý rồi. Đương nhiên bao gồm cả việc Đường Đại Long phóng được lửa lớn. Tôi vốn tưởng rằng người của lão sẽ nhân từ nương tay, nhưng thật không ngờ ông ta còn âm tàn hơn trí tưởng tượng của tôi nhiều.

Trong lòng của Lý Thần Châu phiền muộn trấn an Sở Thiên nói:

- Ông ta âm tàn hơn nữa cũng chẳng bằng cậu! Huống hồ ông ta từng cam đoan với lão gia là tất cả ân oán biến thành mây khói, chỉ cần cậu giữ lời hứa cho ông ta nửa Hàng Châu để dưỡng lão thì ông ta tuyệt đối không động đến Soái quân. cũng sẽ không có âm mưu quỷ kế gì.

Sở Thiên gật đầu giơ tay qua cầm lấy đường glucô cho thêm vào, nhấp mấy ngụm nhuận họng nói:

- Đội trưởng Lý, nếu anh ở vị trí của tôi thì anh có thể tin không? Tôi thì lại tin, chỉ cần Đường Đại Long không chọc giận tôi thì tôi sẽ không để ông ta xuống địa ngục, hy vọng ông ta thật sự có thể bình an dưỡng già.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.