Chia bài, tăng tiền hoặc bỏ bài, nhìn như mây trôi nước chảy,
nhưng Sở Thiên thấy có gì đó không thích hợp, quay đầu lại nới với anh
Húc:
- Anh có thấy không, trong lúc chia bài, bốn người bọn họ
không hề nhìn tay người chia bài mà cùng nhìn chếch về hướng khác như
muốn nhìn cái gì đó.
Vốn Hoắc Vô Túy trầm mặc bỗng nhiên nở nụ cười, tựa vào người Sở Thiên nói:
- Khốn thật, không ngờ anh quan sát mạnh như thế? Xem ra bản cô nương
không thể để cho anh chết sớm rồi, anh nói không sai, ánh mắt bọn họ
nhìn một góc không đổi. Anh có để ý, hai cạnh của cái bàn chơi có đặt
chiếc chén nhưng không uống nước?
Thấy hai người nhắc nhở,
đám anh Húc đều nhìn lại màn hình, quả nhiên nhìn thấy hai bên cạnh bàn
chơi có chiếc chén nước tinh khiết. Hoắc Vô Túy lập tức cầm lấy chiếc
bút tia laze, chỉ vào cái chén giải thích:
- Với các bậc thầy, họ sẽ biết quân bài chia là quân nào bởi khi chia úp bài, quân bài sẽ phản xạ qua chén nước!
Mọi người nhìn theo hướng của cô nhưng không thấy gì cả.
- Quân bài bị lộ ra chắc chắn có người nhìn thấy, căn cứ theo góc khúc
xạ, tên đàn ông bên trái thường xuyên bẻ cổ mình, nhưng thật chất giả vờ nhìn lên đèn treo bằng thủy tinh trên trần nhà, chỗ đó chính là chỗ mặt nước phản xạ tới, khi gã nhìn thấy sẽ làm dấu ra hiệu cho đồng bọn. Cái trò này tôi học hết ở Nhật rồi.
- Biết điều này thì dễ nhìn
hơn rồi, xem mười đoạn ghi hình, tất cả mọi người có thể nhìn thấy tên
đàn ông bên trái khi thì dùng ngón cái và ngón trỏ cầm bài, khi thì dùng ngón giữa và ngón trỏ cặp bài, có lúc thì để bài trong lòng bàn tay,
hơn mười ván bài không có lần nào có động tác giống nhau, đây là điều
không bình thường.
Đương nhiên, điều này cũng không thể nói
lên điều gì, vì vậy Hoắc Vô Túy biểu diễn cho mọi người thấy, cũng sử
dụng chén nước sau đó ánh sáng của chiếc đèn laze bị phản xạ giúp mọi
người nhìn rõ. Ai cũng rất bất ngờ, một phần vì cách gian lận, một phần
vì sự tỉ mỉ vủa Hoắc Vô Túy.
Nhưng Sở Thiên vẫn chưa hiểu hết, nhìn chăm chú vào chén nước và đèn trần, vẫn không hiểu hỏi:
- Cách này của bọn chúng rất tốt, nhưng vạn nhất người chia bài thay
đổi góc độ, hay chén nước bị người khác đổ đi vậy cách này chả phải là
vứt đi sao?
Hoắc Vô Túy ôm lấy eo Sở Thiên, cười đắc ý nói:
- Lẽ nào anh không thấy bốn người họ ở bốn góc tạo thành góc bù sao? Vô luận góc chia bài nào họ cũng có thể nhìn thấy, đương nhiên, phải có
chén nước ở đó, vì sao nước không bị đổ đi, điều này chắc liên quan đến
người chia bài rồi.
Hiểu “liên quan” có ý chỉ cấu kết với người ngoài làm việc xấu rồi.
Anh Húc búng tay, nhàn nhạt nói:
- Thay đổi người chia bài. Gọi Tiêu Tiêu lên đây.
Hai gã nhân viên sòng bạc lập tức nhận lệnh rời đi.
Lúc này anh Húc rất phấn chấn, đã biết cái trò mèo của đám người Macao
kia, chỉ cần lấy lời khai của người chia bài, có thể lấy lại tất cả
những gì đã mất, quy củ ở đây nếu gian lận bị phát hiện, không chỉ bị
tịch thu tiền thắng cược mà còn bị chặt tay.
Sở Thiên nhìn
trên màn hình, khi thấy người chia bài bị thay đi bốn gã Macao người
nhất thời sửng sốt, tuy rất khó phát hiện ánh mắt họ đang trao đổi cái
gì, nhưng anh Húc biết họ đang tìm cách, lại lần nữa phất tay cười nói:
- Cho các anh em vây lại, nếu như đám người Macao phải rời khỏi, hãy dẫn bọn họ tới đây.
Hai gã Hắc Dạ hội gật đầu đi.
Một lát sau, Tiêu Tiêu bị mấy nhân viên áp giải tới, hung hăng ném tới
dưới chân anh Húc, đợi cô ta ngẩng đầu lên, nước mắt như mưa. Anh Húc
mặc dù không thích ức hiếp đàn bà, nhưng làm xã hội đen hận nhất là kẻ
phản bội, trở nên cứng rắn quát:
- Mày sao dám cấu kết cùng người ngoài?
Nghe thấy anh Húc quát hỏi, Tiêu Tiêu vô cùng khiếp sợ, mặc dù biết bản thân có thể đã bị lộ tẩy, nhưng vẫn là mang theo vài phần may mắn đáp
lại:
- Đại ca, Tiêu Tiêu không hiểu anh nói cái gì, càng không
biết cái gì cấu kết người ngoài, nếu Tiêu Tiêu có sai, xin hãy đại ca
chỉ rõ!
Bỗng nhiên Hoắc Vô Túy mở miệng:
- Không còn gì phải hỏi! Ném xuống lầu.
Sở Thiên dở khóc dở cười, cô gái nhỏ này thật đúng là đem mình làm chủ nhân rồi.
Anh Húc nở nụ cười sang sảng, phất tay nói với đám đàn em:
- Được, làm theo Hoắc tiểu thư!
Hai gã nhân viên công tác liền bắt lấy Tiêu Tiêu, như lang như hổ kéo
ra ngoài cửa, Tiêu Tiêu cố gắng rãy rụa nhưng không thể thoát được,
hoảng loạn hô:
- Đại ca tha mạng a, Tiêu Tiêu không biết sai ở
đâu, nếu như muốn Tiêu Tiêu phải chết, mong rằng đại ca cho cái lý do,
cho dù chết làm quỷ cũng phải biết vì sao.
Hoắc Vô Túy tựa lên người Sở Thiên, e sợ cho thiên hạ bất loạn của nói:
- Cô chỉ là người chia bài nho nhỏ, bóp chết cô hay bóp chết con kiến
cũng chẳng khác gì, còn muốn lý do vì sao thành quỷ, nói cho cô biết, cô đã không có giá trị! Nếu như cô muốn giữ mạng tốt nhất hãy nói ra tin
tức có ích, nếu không thì chỉ có chết!
Tuy rằng Hoắc Vô
Túy bá đạo không thể nói lý, nhưng hiệu quả rất rõ ràng, vừa nói xong,
Tiêu Tiêu cũng chả giả bộ gì nữa, khóc rống quát lên:
- Đại ca,
em sai rồi, sai rồi, em cấu kết bốn người Macao kiếm tiền của sòng bạc,
nhưng cũng là bất đắc dĩ…, em nợ bọn họ tiền…!
Anh Húc nắm
tay tay thật chặt, quả nhiên chân ngoài dài hơn chân trong, nếu như cô
ta không phải là phụ nữ, sợ rằng sớm đã cầm ghế đạp chết rồi, lập tức
móc ra điếu thuốc lá ra cho bớt giận, lạnh lùng của nói:
- Nói hết mọi chuyện ra, bằng không đêm nay vứt vào kỹ viện, cho mày sống không bằng chết.
Thì ra Tiêu Tiêu từng du lịch ở Macao, từng tới sòng bài Kim Thạch một
thời gian, bản thân mình cũng là người chia bài ở Hongkong, cho rằng có
thể kiếm ít tiền ở sòng bài, kết quả thua quá nhiều, vay nặng lãi đến
trăm vạn không có khả năng trả trong thời gian ngắn. Cô báo ra chức
nghiệp và thân phận, biểu thị mình có thể nội ứng ngoại hợp tại Kim
Thạch sòng bạc kiếm tiền.
Hai ngày trước, sòng bạc Kim
Thạch phái tới bốn người, cần cô hỗ trợ làm việc, bắt đầu cứ tưởng việc
khó gì, hóa ra chỉ cần không đổ nước khi chia bài là được, nợ nần có thể thanh toán hết. Tiêu Tiêu há miệng đáp ứng, cứ tưởng họ thắng mấy nghìn vạn rồi thôi ai ngờ thắng tới ba trăm triệu.
- Phu quân ơi, đêm nay biểu hiện của thần thiếp thế nào?
Sở Thiên cười khổ không ngớt, kéo tay cô nàng xuống, nhàn nhạt của nói:
- Hoắc Vô Túy, có âm mưu quỷ kế gì hãy bỏ đi. Còn nữa, tôi không phải
chồng cô, tôi cùng Đường gia nhất định sinh tử đại chiến, có thể không
lâu sau, có lẽ tôi sẽ đâm khảm đao vào ngực cậu cô, hoặc sẽ chết trong
tay gã!
Sắc mặt Hoắc Vô Túy trở nên âm trầm, ánh mắt như kim châm bắn ra, lạnh lùng của đáp lại:
- Anh phải nhất định phải nói những lời mất hứng này sao? Bổn tiểu thư
đúng là đê tiện vô sỉ hạ lưu, nhưng anh có cao thượng tới nơi nào? Cái
gọi là sắc mặt quân tử, cũng ở dưới lưỡi của bản tiểu thư dục tiên dục
tử?
Sở Thiên nhất thời câm miệng không nói gì được, không
phải là không có lý do phản bác lại, mà là đối mặt với người không thể
nói lý, trầm mặc mới là phương pháp tốt nhất.
Khi Tiêu Tiêu
nói xong, trên màn ảnh hiện lên bốn người khách Macao chuẩn bị rời đi,
anh Húc đứng dậy, phất tay bảo mang Tiêu Tiêu đi, hướng Sở Thiên cười
cười nói:
- Thiếu Soái, tôi đi bắt bọn họ ở lại, hai người cứ ở
đây, tin chắc rằng không bao lâu nữa chúng ta có thể ăn khuya chúc mừng
rồi.
Hoắc Vô Túy kéo Sở Thiên đi ra ngoài, miệng lưỡi sắc bén không buông tha người, chậm rãi nói:
- Hai ta ra ngoài góp vui nào! Không phải ai cũng biết em là đàn bà của anh nha!
Sở Thiên cướp cửa mà chạy
Lúc đám người Sở Thiên bước tới sảnh khách quý, thình lình xuất hiện
một người thanh niên phiêu dật xuất trần, tràn đầy tà khí, phía sau gã
là bốn gãkhách người Macao, cùng hai thanh niên tán dật, lãnh ngạo như
đao. Hai mắt khép mở bắn ra tinh quang rạng rỡ, uy thế bức người khiến
không ai dám lại gần.
Tà khí thanh niên nhìn thấy có người
tiến đến, con mắt làm càn nhìn chằm chằm vào thân hình lỗi lõm gợi cảm
của Hoắc Vô Túy. Cô dựa sát vào Sở Thiên, phong tình vạn chủng, vô cùng
hấp dẫn lấy ánh mắt của gã, khiến trong lòng hắn sinh ra một chút của đố kỵ, phụ nữ như vậy tuyệt đối so với mấy mỹ nữ như bình hoa thú vị hơn
nhiều.
Hoắc Vô Túy cảm nhận được ánh mắt của thanh niên đầy
tà khí kia, hung hăng nhìn hắn vài lần, trong lòng mắng: ”Chưa thấy mỹ
nhân bao giờ à?”
Anh Húc nhả khói ra khói thuốc, sau đó
đem điếu thuốc lá dụi vào gạt tàn, mặc dù biết người thanh niên tà khí
này có khả năng cùng việc này có quan hệ, bằng không không có khả năng
xuất hiện đúng lúc như thế, ánh mắt nhìn qua bốn tên đổ khách người
Macao nói:
- Bốn người các ngươi cũng dám ở Vân Đính Sơn Trang chơi bẩn, dựa theo quy củ tịch thu tiền, để lại cánh tay!
Người thanh niên tà khí nhìn Hoắc Vô Túy như nhìn thấy con mồi, vẻ mặt
nghiền ngẫm nhưng không có hành động thực tế nào, nghe thấy lời anh Húc
thì bật cười, phất tay. Bốn gã khách Macao vứt mấy trăm triệu thắng
xuống đất không chút thương tiếc, không bình luận gì thêm nói:
- Tiền thắng, lấy về, tay không lưu lại.
Anh Húc lạnh lùng rả lời:
- Mày không hiểu lời tao nói?
Người thanh niên cảm nhận sát khí toát ra, hứng thú cười nói:
- Tôi là Diệp Phi, thiếu chủ sòng bài Kim Thạch, nếu như tôi đoán không lầm, anh là đại ca Hắc Dạ hội – anh Húc? Thực sự là hạnh ngộ, lần này
bốn gã thủ hạ của tôi tới Vân Đỉnh Sơn Trang chơi bẩn là có chuyện muốn
bàn với anh, đương nhiên đây là chuyện tốt?
Anh Húc thấy thái độ của hắn rất cuồng vọng, lạnh lùng nói:
- Nếu như chúng ta không phát hiện phương pháp gian lận của các người,
chỉ sợ các người đã cầm đi sáu trăm triệu rồi? Chuyện tốt, tuy rằng mày
là thiếu chủ sòng bạc Kim Thạch, cũng không thể đem sáu trăm triệu như
cỏ rác, nói nhảm ít thôi. Bốn tên kia lưu tay lại, rồi cút đi.
Diệp Phi sắc mặt khẽ biến, bắn ra quang mang khiếp người, nhàn nhạt nói:
- Lần này, tôi tới để hợp tác cùng anh kiếm tiền, nên mới phái bốn gã
thủ hạ tới thử thực lực Vân Đính Sơn Trang, đêm nay nhìn thấy các anh
phá giải nguy cơ, thực lực bất phàm, ý đồ hợp tác của tôi càng lớn,
không biết anh Húc có hứng thú nghe thử một chút không?
Nghe
thấy việc hợp tác cùng phận của Diệp Phi, anh Húc có cơ hội kiếm tiền,
nhưng nếu như cứ như vậy mà đáp ứng mà không chấp hành quy củ sòng bạc,
Vân Đính Sơn Trang chỉ sợ cũng không làm ăn được nữa. Vì vậy vỗ vai Sở
Thiên giới thiệu nói:
- Tôi mặc dù là lão đại Hắc Dạ hội, nhưng hiện giờ đã đầu nhập vào người anh em này rồi!
- Nói thẳng, anh có chuyện gì thì nói chuyện với cậu ấy! Thái độ của cậu ấy là thái độ của tôi!
Sắc mặt Diệp Phi hơi biến đổi, vẫn rất ưu nhã cười nói:
- Anh Húc cứ hay nói giỡn? Nếu như không có thành ý hợp tác cứ nói ra,
lấy tên nhóc miệng còn hôi sữa ra làm lão đại vô cùng mất mặt? Phải biết rằng, trên giang hồ, anh cũng là kiêu hùng một phương, cũng không nên
tùy tiện pha trò.
Sở Thiên biết anh Húc khó xử, vì vậy ôm Hoắc Vô Túy đi tơi trước, nhàn nhạt nói:
- Tôi là Sở Thiên! Chuyện của Hắc Dạ hội tôi có thể làm chủ!
Diệp Phi nhìn thấy Sở Thiên không ngờ báo ra tên mình cùng nói chuyện,
tuy rằng khó chịu vài phần nhưng vẫn giả bộ thân sĩ rộng lượng vươn tay
về phía hắn nói:
- Diệp Phi.
Tay hai người phong khinh vân đạm bắt lấy nhau nhưng tiếp xúc lại không rời ra ngay. Diệp Phi
hiển nhiên muốn ra oai phủ đầu với Sở Thiên, trong suy nghĩ của gã, nhất mực cho rằng muốn chinh phục một người phụ nữ, một người đàn ông cường
đại phải tỏ ra một chút thực lực trước mặt tình địch.
Sở
Thiên không thèm để ý chút nào, chậm rãi bỏ thêm sự chú ý, Diệp Phi biến sắc, tuy rằng cắn răng chịu đựng nhưng vẫn không thể giữ được sự ưu nhã vốn có, mồ hôi hột lập tức toát ra sau gáy. Hoắc Vô Túy kinh ngạc nhìn
qua hai người đàn ông, hiểu ra, Diệp Phi muốn khoe khoang bản thân, đáng tiếc gặp phải kẻ chuyên môn làm tan biến mộng tưởng người khác - Sở
Thiên.
Sở Thiên thấy khóe miệng hắn co rúm, hơi cười rồi buông tay ra