Diệp Phi nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh,
không tin sự thật trước mắt mình, nhìn bộ dáng của tên kia rất bình
thản, không hề tốn chút sức nào. Khuôn mặt rất bình tĩnh giống như làm
một chuyện hết sức bình thường, khí độ tự tin toát ra không thể che dấu, người này tuyệt đối không phải bình thường.
Nhưng rất nhanh
dâng lên tinh thần AQ (tinh thần tích cực), tự mình an ủi. Thằng nhóc
này chẳng qua là có chút cậy mạnh, cùng chính mình chém giết khẳng định
không linh hoạt cường hãn bằng mình, nghĩ vậy lòng tin của hắn lại khôi
phục. Nhìn về phía Hoắc Vô Túy, ẩn ý hỏi:
- Không biết em tên là gì?
Hoắc Vô Túy hừ lạnh:
- Không có hứng thú với anh.
Diệp Phi không giận mà cười lên. Cô nàng này rất thú vị đấy, trong lòng tính toán làm sao đoạt được nàng, dùng thực lực của bản thân không cần
sử dụng tới sức mạnh của gia đình, đây là tác phong trước sau như một
của gã. Bởi vì, chỉ có dựa vào thực lực bản thân lấy được giai nhân niềm vui nhân lên gấp bội, cảm giác thành tựu càng lớn.
Đương nhiên, nếu không chiếm được, thỉnh thoảng dùng vài ba thủ đoạn
thủ đoạn hèn hạ, gã cũng sẽ không chú ý, hơn nữa càng ưa thích tại chiếm lấy bằng bạo lực, máu chảy đầu rơi, khoái cảm này vô cùng kích thích,
chỉ gã mới được cảm nhận.
Kỳ thật, vừa rồi Sở Thiên đã đánh
giá thực lực mấy người trước mắt này. Diệp Phi nhìn như ưu nhã, kì thực
thực chất bên trong lộ ra khí tức tà mị. Mà phía sau hắn hai tên cuồng
ngạo thanh niên lại quả thực lại để cho Sở Thiên lau mắt mà nhìn, khí
tức cuồng ngạo kia xác thực là có bổn sự không phải bong bóng xì hơi;
sát khí trên người bọn họ tỏa ra lạnh thấu xương.
- Sòng bạc Kim Thạch là một trong ba sòng bạc lớn nhất Macao Tam thực
lực hùng hậu, Hongkong không có sòng bạc hợp pháp, vì vậy lợi nhuận rất
cao, cho nên tôi nghĩ muốn cùng Hắc Dạ hội hợp tác đầu tư sòng bạc tại
Hongkong, cam đoan các vị sẽ phát tài lớn.
Sở Thiên không bình luận gì thêm mà lắc đầu cười nói:
- Không nên cùng tôi đàm phán thực lực của các anh có bao nhiêu, nói về sự hùng hậu, tôi có thể đơn giản nói cho anh biết, thực lực của các anh so với tôi mà nói không đáng một đồng, chẳng qua là lợi ích, nếu như
hợp tác, các anh có thể cho tôi cái gì tốt, mà các anh lại muốn dựa dẫm
vào tôi lấy đi cái gì. Đem những này nói rõ, tôi sẽ cân nhắc.
Hoắc Vô Túy giống như hoa si thốt lên:
- Phu quân thật uy vũ!
Nếu như không phải nhiều người ở đây như vậy, Sở Thiên khẳng định không cần cân nhắc mà đánh vào mông cô hai cái.
Diệp Phi ghen ghét nhìn qua Hoắc Vô Túy, lập tức thẳng vào mặt Sở
Thiên, một lúc sau, gã vẫn không thể tin được, người trước mặt trông rất tầm thường này lại dám nói chuyện với mình như thế. Bình thường làm gì
có người trẻ tuổi nào dám như thế với mình, sau đó nói:
- Tôi hi
vọng Hắc Dạ xhội nắm giữ sòng bạc ngầm có thể cho sòng bạc Kim Thạch
nhập cổ phần, hàng năm chia hoa hồng 4:6 hồng như thế nào.
Không đợi anh ta nói xong, Sở Thiên ngắt lời, nở nụ cười thâm sâu khó dò, chậm rãi nói ra:
- Cái này hoàn toàn không có vấn đề, bất quá chúng tôi cũng có điều
kiện tiên quyết, các anh ở sòng bạc Kim Thạch cũng có thể để cho Hắc Dạ
hội chúng tôi nhập cổ phần, tôi không tham lam, hàng năm chia 3:7 là
được anh 7 tôi 3 được chứ?
- Cái gì?
Diệp Phi nghi ngờ lỗ tai mình đã nghe nhầm. Con mắt trừng lớn, ngược lại đám anh Húc bên cạnh lại lộ ra vẻ nghiền ngẫm tười cười.
Sở Thiên đẩy người phụ nữ bên cạnh ra, sửa sang lại quần áo cười nói:
- Dù là diện tích hay là nhân khẩu Hongkong đều lớn hơn so với Macao,
hơn nữa bên kia sòng bạc trải rộng, dùng một chút cổ phần nho nhỏ để đổi lấy tiềm lực phát triển thị trường Hongkong, tôi cảm thấy các anh chiếm tiện nghi rất lớn.
Diệp Phi nở nụ cười tà ác. Giọng nói nhỏ nhẹ:
- Sở Thiên, đây là anh nói đùa với tôi sao, lời của anh để cho tôi có
cảm giác rất không có thành ý. Hongkong tuy nhiên người bản địa nhiều,
nhưng về phần đánh bạc lại không phổ biến bằng Macao, đổ khách tiêu phí
kém hơn nhiều, lợi nhuận lại càng không thể so sánh.
Các sòng bạc ở Macao bị sòng bạc Kim Thạch chiếm tới hơn hai thành, lợi ích cực
lớn, bọn họ không có khả năng mở cửa để cho Hắc Dạ hội tiến đến ngồi đợi chia hoa hồng, bọn họ sở dĩ đến Hongkong đầu tư, nhìn trúng xu thế phát triển của nó trong tương lai, đều muốn gia nhập cổ phần vào sòng bạc
ngầm của Hắc Dạ hội, không chỉ có ý đưa vào ít vốn, càng muốn trong
tương lai có thể toàn diện khống chế sòng bạc ngầm của Hongkong.
Sở Thiên duỗi lưng một cái, nhìn chằm chằm vào Diệp Phi xem ý gã muốn gì, nhàn nhạt nói:
- Có thành ý hay không, mọi người trong lòng đều rõ rõ, hơn nữa tôi có
thể vạch trần trò hề của anh, anh phái bốn gã bài bạc gian lận đến Vân
Đính Sơn Trang đánh bạc, không chỉ muốn thăm dò sòng bạc hư thật, có
thực lực hợp tác với anh hay không mà còn có ý đồ thâm độc khác.
- Đó là thắng tiền khiến cho tài chính sòng bạc suy sụp. Đến lúc đó lại ra mặt đàm phán đạt thế chủ động, thậm chí có thể trở thành đại cổ
đông, tương lai thậm chí có thể khống chế toàn bộ sòng bạc ngầm ở
Hongkong, hợp tác chẳng qua là kế ngụy trang để các anh có đường lui mà
thôi! Đáng tiếc tính toán của các người vẫn có sai sót!
Mí mắt Diệp Phi giật giật, nhưng vẫn bảo trì sự bình tĩnh, bỏ đi nụ cười giả tạo nói:
- Sở Thiên, không có thành ý hợp tác, cũng không cần phải phải tạo bừa
ra cái tội ham muốn nhà người khác đổ lên đầu tôi? Không hài lòng, thì
tôi cũng không miễn cưỡng, tôi cũng không tin đất Hongkong lớn như này
lại không có ai hợp tác cùng tôi.
- Có phải bịa đặt tội danh hay không, mọi người đều hiểu rõ trong lòng!
Sở Thiên lại đẩy Hoắc Vô Túy ra, vẻ mặt tự nhiên tiếp tục vạch trần:
- Thật sự là muốn hợp tác, tại sao lại mua chuộc Tiêu Tiêu trong ứng
ngoại hợp? Xé rách cái lớp ngụy trong sạch của các người thì toàn là lũ
dơ bẩn.
Hoắc Vô Túy chửi thề:
- Còn đê tiện hơn bổn tiểu thư!
Công phu Diệp Phi cao hơn nữa, lòng dạ sâu hơn, khi bị Sở Thiên vạch
trần trước mặt mọi người, tức muốn nổ phổi, thường ngày gã cao cao tại
thượng đâu chịu nổi vũ nhục như vậy, mặt đỏ lên mà lại ngón tay run run, âm trầm nói:
- Sở Thiên, anh sẽ vì phải trả giá thật nhiều vì sự vô lễ ngay hôm nay, chúng ta đi.
Diệp Phi đang định dẫn mọi người ra khỏi cửa.
Sở Thiên chỉ tay vào bốn gã khách cười nói:
- Các người có thể đi! Bốn người bọn họ nhất định phải phế một cánh tay mới được đi.
Anh Húc vỗ tay, hơn mười người Hắc Dạ hội lập tức tràn vào, giơ khảm đao sáng loáng lên.
Bộ mặt Diệp Phi vặn vẹo khó coi, nghiến răng nghiến lợi quát:
Hai gã thanh niên cuồng ngạo rút đao ra khỏi vỏ, triển khai tư thế,
động tác hoàn mỹ không tỳ vết, nhưng không có hương vị giương cung bạt
kiếm.
Lần đầu thấy bọn họ rút đao Sở Thiên và anh Húc đều trong lòng run sợ.
Phải biết rằng coi như là nhất lưu hảo thủ, chỉ cần dùng binh khí chuẩn triển khai thế công, thủ đều tỏa ra khí thế sát phạt bức người, nhưng
bọn họ không thể tùy tâm khống chế được. Tùy tâm sử dụng, thực đã đạt
đến đạt cảnh giới tông sư cấp, sự huyền diệu trong đó chỉ có những cao
thủ như Sở Thiên, anh Húc mới có thể biết.
.
Diệp Phi nhìn thấy sự kinh ngạc của đám người kia, trên mặt không khỏi
lộ ra vẻ đắc ý. Hai người trẻ tuổi này chính là bảo tiêu cha mình tìm về từ sa mạc lớn, không chỉ có dũng mãnh thiện chiến, hơn nữa trung thành
tuyệt đối nên Diệp gia rất coi trọng, đi tới những nơi quan trọng đều
mang bọn họ theo cùng. Mà bọn họ cũng chưa từng làm mất mặt.
Nhìn thấy cao thủ như thế, Sở Thiên có chút rục rịch, đang muốn vung
đao tiến lên lại bị Hoắc Vô Túy giữ chặt, mặt không đổi sắc cất giọng
nói:
- Khốn kiếp, anh không phải bị thương sao? Còn muốn cậy mạnh đấu võ, bổn tiểu thư cũng không muốn anh chết sớm như thế, anh nhiều bộ hạ như vậy, tùy tiện gọi mười cái đi lên chém bọn họ là được.
Sở Thiên dở khóc dở cười, người phụ nữ này đúng là điên rồi.
Đôi mắt Hoắc Vô Túy nhìn quanh, trông thấy Thiên Dưỡng Sinh lạnh lùng
vô tình, đang tựa ở cạnh cửa cắn màn thầu. Tại quán bar Điên Cuồng Hoắc
Vô Túy cũng được chứng kiến sự lợi hại của anh ta, vì vậy chỉ vào gã la
lớn:
- Kia là ai, liền anh á. Tảng đá giống như môn thần (thần
giữ cửa), nghe Thiếu soái phu nhân phân phó, chém hai tên nhóc cuồng
vọng kia đi.
Đổi thành những người khác, ít
có khả năng nghe lời cô nói, nhưng Thiên Dưỡng Sinh trời sinh chính là
phần tử hiếu chiến, nghe thấy mình có cơ hội đối phó hai tên cao thủ,
nhất thời trong lòng trở nên hưng phấn, cũng chẳng để ý ngữ khí của Hoắc Vô Túy vênh mặt hất hàm sai khiến, ngược lại cảm kích xuyên qua đám
người, nhanh chóng tới trước mặt hai tên trẻ tuổi.
Sở Thiên thản nhiên nói:
- Giữ lại mạng sống.
Thiên Dưỡng Sinh gật đầu, không nhanh không chậm tới lắc mình rút ra
thanh đao trông rất bình thường, trên mặt không có lộ ra chút e sợ nào,
ánh mắt toát ra sát khí lăng lệ, ác liệt nhìn đối thủ, mặt không có biểu tình gì nói:
- Cùng lên đi!
Hai tên
thanh niên cuồng ngạo rất kinh ngạc, nhưng thấy động tác đơn giản của
Thiên Dưỡng Sinh, lại thấy rõ thái độ của anh ta.
Nghe thấy lời anh ta. Ánh mắt của Hai tên trẻ tuổi cũng sắc bén hơn, quát:
- Được!
Song đao huy vũ, chém ra đao khí, đến trước mặt Thiên Dưỡng Sinh, giống như một cơn bão cát quyét qua, khiến không khí vốn đang ấm áp lại trở
nên rét lạnh đến thấu xương cốt.
Khiến mọi người kinh dị, bọn họ phát ra kình khí lại giống như quăng từng hạt cát bắn vào
người Thiên Dưỡng Sinh khiến da đau nhức. Khí kình kì lạ như thế là
Thiên Dưỡng Sinh lần đầu gặp phái, ánh mắt càng trở nên cuồng nhiệt,
hưng phấn. Vòng đao lên tạo thành một cái ám thuẫn đỡ lấy đao khí của
đối phương.
Hai gã trẻ tuổi thắng thế không buông chịu tha người, như mãnh hổ vồ mồi, hai chân khẽ chống
xuống đất, lao lên, thanh đao như không có tí lực nào đâm tới Thiên
Dưỡng Sinh. Nhưng mọi người trong sảnh lại cảm thấy thanh đao nặng như
ngàn cân, có thể thấy lực đạo của hai tên kia lớn như thế nào.
,
Hoắc Vô Túy nhân cơ hội ôm Sở Thiên thật chặt.
Sở Thiên âm thầm gật đầu, hai người này đao pháp đã đạt tới cử trọng
nhược khinh, không bao lâu nữa có thể sánh bằng Lão Yêu.
Thiên Dưỡng Sinh bộ dáng uể oải không chút e ngại. Đao khí nhanh như
chớp tiến sát thân mình, rút đao lại gần người như nước chảy mây trôi
nghiêng người tránh né, sau đó vớt một đao nhanh như thiểm điện bao phủ
toàn bộ thế công của hai gã kia.
Ba đao chém vào nhau.
Hai gã trẻ tuổi loạng choạng cùng ngã xuống, dù Thiên Dưỡng Sinh đã hạ
thủ lưu tình nhưng chúng vẫn khó khăn mới đỡ được thanh Hắc đao, hổ khẩu đau nhức. Người đó chiếm thế thượng phong nhưng không tiến lại lùi về
vị trí cũ lạnh lùng nhìn chúng, chờ đợi họ phản công.
Dùng quyết đấu sống chết mà luận, bọn họ đã thua.
Hai gã đó kinh hoàng, thầm nghĩ nếu không phải Thiên Dưỡng Sinh hạ thủ
lưu tình, không tới năm chiêu chúng đã đi đời nhà ma. Họ không tấn công
nữa, cúi đầu thu hồi song đao tỏ vẻ biết ơn, thừa nhận họ thua tâm phục
khẩu phục. Sự khẳng khái của họ làm bọn Sở Thiên có thêm vài phần hảo
cảm.
Sắc mặt Diệp Phi rất khó coi, muốn đích thân ra tay nhưng lại cảm không có nắm chắc, chỉ có thể bất đắc dĩ mắng:
- Hai tên phế vật!
Thiên Dưỡng Sinh đi lên, lớn tiếng quát, chỉ vào mặt gã:
- Ngươi tới.
Diệp Phi đương nhiên không dám ứng chiến, làm bộ như không có nghe thấy về phía sau quát:
- Phế tay rời đi!
Sau khi nói xong, không để ý tới bất kỳ ai rời khỏi đại sảnh, hai tên
trẻ tuổi cuồng ngạo đi theo, còn dư lại bốn gã đổ khách lập tức sắc mặt
trắng bệch. Anh Húc không chút khách khí phất tay, hơn mười người Hắc Dạ hội tức vọt lên. Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, quay người kéo Hoắc Vô Túy rời đi, đi chưa được mấy bước, bốn thanh kêu thảm thiết liên tục vang
lên.