Đô Thị Thiếu Soái

Chương 322: Chương 322: Lâm Đại Pháo giảo hoạt




Trên mặt Lâm Đại Pháo lộ ra vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng. Gã uống cạn ly cà phê, đột nhiên đứng dậy, nói:

- Quá tốt, quả nhiên đến đây. Chúng ta ngay bây giờ đến bãi đỗ xe giết hắn không kịp trở tay.

Sở Thiên lẳng lặng nhìn Lâm Đại Pháo. Cảm giác có chỗ nào đó không đúng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không nói được không đúng chỗ nào.

Lâm Đại Pháo thấy Sở Thiên nhìn gã, cười ha hả vài tiếng, đi đến bên cạnh vỗ vỗ vai Sở Thiên, nói:

- Thiếu soái, Lâm Hải Huy nợ ân tình to bằng trời của Thiếu soái. Trận chiến này Lâm mỗ sẽ không kéo Thiếu soái xuống nước. Nếu Lâm mỗ bất hạnh chết trận, hy vọng Thiếu soái có thể giúp Lâm mỗ nhặt xác, thắp nén hương!

Sở Thiên cười khổ trong lòng, hắn hoàn toàn nghe không ra thật giả trong lời nói của Lâm Đại Pháo.

Lâm Đại Pháo chắp tay chào tạm biết, sau đó nhanh như gió mang theo Lão Yêu và bang chúng rời khỏi.

Sở Thiên lắc nhẹ ly cà phê, ánh mắt xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn ánh mặt trời chiếu rọi khắp phòng.

Phong Vô Tình bước lên trước nửa bước, nghi hoặc hỏi:

- Lâm Đại Pháo hôm nay sao tốt bụng như vậy chứ? Không nhờ chúng ta hỗ trợ gì cả.

Sở Thiên lại cười khổ. Hắn đã hiểu hết tất cả mọi chuyện, lắc đầu nói:

- Lâm Đại Pháo tốt bụng thì heo mẹ cũng biết trèo cây rồi. Một tên tùy thời đều có thể đem tâm phúc ra làm vật hy sinh sẽ suy nghĩ cho chúng ta ư? Đúng là chuyện nực cười nhất trên đời này. Hắn để chúng ta ở lại chỗ này chính là muốn hãm hại chúng ta đấy.

Phong Vô Tình không hiểu gãi gãi đầu, nói:

- Tại sao chứ?

Sở Thiên nhấp hai ngụm cà phê, giọng điệu bình tĩnh nói:

- Anh cảm thấy bây giờ ở trang viên Lục Thượng còn bang chúng Hổ Bang nữa không?

Phong Vô Tình suy nghĩ, lập tức gật đầu nói:

- Có, khẳng định có. Lúc nãy tôi thấy trong phòng cà phê này nhiều lắm chỉ có năm mươi người. Vì vậy ở trang viên Lục Thượng chắc chắn còn có người bám trụ hội Hắc Long. Nếu không, lúc hội Hắc Long xông qua chém giết, phát hiện trang viên không có ai, tất nhiên là sẽ phát hiện mình bị lừa. Kiều Ngũ nhất định sẽ báo ngay cho Chu Triệu Sâm biết. Như vậy thì kế hoạch mai phục ở Đế Vương Building của Lâm Đại Pháo chẳng có ý nghĩa gì cả.

- Rất đúng. Anh có nghĩ, cho dù là hội Hắc Long bị trang viên Lục Thượng dẫn qua không ít người. Cho dù là Chu Triệu Sâm bị Lâm Đại Pháo giết không kịp trở tay.

Sở Thiên nhẹ nhàng đặt ly cà phê xuống mặt bàn, thản nhiên nói:

- Với mấy chục người Lâm Đại Pháo có thể giết Chu Triệu Sâm không còn mảnh giáp sao? Chẳng lẽ bên cạnh Chu Triệu Sâm không có cao thủ bảo vệ sao?

Phong Vô Tình lắc đầu, càng lúc càng khó hiểu. Anh ta nói:

- Nếu giết Chu Triệu Sâm mà dễ dàng như vậy thì gã cũng không có được thành tựu và địa vị ngày hôm nay rồi, Lâm Đại Pháo tự nhiên cũng biết điều này. Vậy vì sao gã lại lỗ mãng dẫn theo mấy chục người hành động chứ? Đây không phải là đi tìm chết sao?

Sở Thiên nhẹ nhàng thở ra, thản nhiên nói:

- Gã đương nhiên sẽ không đi chịu chết. Tôi nghĩ, bây giờ chắc chắc gã đã cao chạy xa bay rồi. Sau đó tìm một chỗ an toàn trốn tránh.

Phong Vô Tình lộ ra vẻ kinh ngạc, không tin nói:

- Chẳng lẽ gã không muốn giết Chu Triệu Sâm sao? Chẳng lẽ gã lại hy sinh năm tên tâm phúc nằm vùng một cách vô ích, cùng với mấy chục bang chúng Hổ Bang ở trang viên Lục Thượng chỉ vì chạy trốn, tìm một nơi trốn mới thôi sao?

Sở Thiên không trả lời câu hỏi của Phong Vô Tình, ngược lại lại hỏi:

- Vô Tình, tôi hỏi anh, trong Đế Vương Building có tổng cộng mấy thang máy?

Phong Vô Tình suy nghĩ một lúc, trả lời rất chắc chắn:

- Năm thang máy! Lúc nãy đứng chờ thang máy lên, tôi còn kinh ngạc vì tốc độ cực nhanh của thang máy nữa.

Sở Thiên gật gật đầu, thản nhiên nói:

- Vậy anh có để ý không? Năm thang máy có cái dừng ở tầng một, có cái dừng ở tầng hai, có cái lại đi rất nhanh. Nhưng điểm kỳ quái là chúng luôn dừng lại ở lầu ba. Đây là phòng cà phê vì mời chào khách hàng mà dùng số tiền lớn xây dựng.

- Vô Tình, nếu đổi lại là anh, anh sẽ dùng cách gì để giết chết Chu Triệu Sâm?

Sở Thiên lẳng lặng nhìn Phong Vô Tình.

Sắc mặt Phong Vô Tình bắt đầu biến đổi, trầm giọng nói:

- Đặt thuốc nổ vào tất cả các thang máy. Chờ đến khi Chu Triệu Sâm bước vào thang máy thì có thể nổ tan xương nát thịt Chu Triệu Sâm, vạn kiếp bất phục. Cách này sẽ hiệu quả hơn rất nhiều cách dẫn người mai phục Chu Triệu Sâm. Tỷ lệ thành công cũng cao hơn nhiều.

- Nhưng nó có quan hệ gì với chuyện chúng ta ở đây chứ? Chu Triệu Sâm đã chết, Lâm Đại Pháo muốn hãm hại chúng ta cũng không có nghĩa lý gì.

Phong Vô Tình hỏi.

Sở Thiên cười khổ, chỉ vào thang máy bên ngoài phòng cà phê, nói:

- Nếu chẳng may Chu Triệu Sâm mạng lớn, không bị nổ chết thì sao? Lâm Đại Pháo để chúng ta ở chỗ này chính là muốn Chu Triệu Sâm thấy được chúng ta. Anh nói xem, nếu chẳng may Chu Triệu Sâm không bị nổ chết, sẽ đối phó chúng ta như thế nào? Hoặc là nói, cho dù là Chu Triệu Sâm bị nổ chết, nhưng người hội Hắc Long nhìn thấy chúng ta từng xuất hiện ở Đế Vương Building. Họ sẽ xử lý chúng ta như thế nào hả?

Sắc mặt Phong Vô Tình trở nên lạnh như băng, nói:

- Sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào đối phó chúng ta.

Sở Thiên gật gật đầu, bưng ly cà phê lên, uống cạn ngụm cà phê cuối cùng.

- Thiếu soái, vậy chúng ta bây giờ hẳn là nhanh rời khỏi chỗ này!

Phong Vô Tình nói với Sở Thiên:

- Có lẽ vẫn còn kịp rời khỏi đây.

Sở Thiên bước lên vài bước, chỉ vào hơn trăm bang chúng hội Hắc Long ở phía dưới, nói:

- Vô dụng, trừ phi lúc nãy chúng ta cùng Lâm Đại Pháo rời khỏi chỗ này. Bằng không sẽ không còn cơ hội nữa. Nếu bây giờ chúng ta đi ra ngoài, nhất định sẽ đụng phải người canh gác bốn phương của hội Hắc Long, như vậy đồng thời cũng khiến Chu Triệu Sâm cảnh giác. Một khi như vậy, Chu Triệu Sâm sẽ phát hiện trong thang máy có bom, cũng sẽ tính món nợ này lên đầu chúng ta. Cho nên chúng ta vẫn lựa chọn đứng đây xem Chu Triệu Sâm có chết hay không sẽ tốt hơn nhiều.

Phong Vô Tình thở ra một hơi dài, nói:

- Lâm Đại Pháo quả thật âm hiểm, khiến chúng ta không thể không nuốt con mèo chết tiệt gã để lại.

Sở Thiên mỉm cười, thản nhiên nói:

- Lâm Đại Pháo đúng là rất âm hiểm, mưu kế cũng đủ ác độc. Nhưng đáng tiếc hắn vẫn tính sai một chuyện.

Ánh mắt Phong Vô Tình tràn ngập tò mò không hiểu, anh hỏi:

- Tính sai chuyện gì?

Sở Thiên đứng dậy, bình tĩnh nói:

- Gã không nên để lại hai triệu.

Phong Vô Tình im lặng. Anh biết Sở Thiên đã nghĩ ra phương pháp thoát khỏi cục diện này.

Sở Thiên dùng đao khoan một lỗ nhỏ trên cửa kính thủy tinh phòng cà phê. Sau đó mỉm cười, nắm lên một đống giấy hình đầu ông lão đo đỏ, ném qua lỗ nhỏ. Tờ tiền trị giá năm trăm đồng bị gió nhẹ nhàng thổi đi, lập tức tung bay đầy trời.

Tiền là thứ tốt, rất dễ dàng làm người ta trở nên điên cuồng.

Phong Vô Tình bước lên hai bước, rõ ràng nhìn thấy dòng người dưới tòa nhà trở nên hỗn loạn. Đám người chen lấn xô đẩy nhau chụp lấy tiền giấy. Tiền từ trên trời rơi xuống rất nhanh khiến đám người vượt qua vòng cảnh giới của hội Hắc Long, trở nên hỗn loạn.

Sở Thiên lại lấy thêm vài tờ ném xuống, sau đó ném hộp đựng qua cho Phong Vô Tình, vỗ vỗ vai anh nói:

- Người anh em, bây giờ nơi này trở nên hỗn loạn rồi. Chúng ta muốn đi ra ngoài cũng dễ dàng hơn. Chúng ta đi thôi.

Trên mặt Phong Vô Tình lộ ra nụ cười, gật gật đầu.

Bang chúng hội Hắc Long dùng mười lăm phút xông vào trang viên Lục Thượng. Lại dùng thêm năm phút bắt giữ khống chế chém giết bang chúng Hổ Bang.

Tay trái Kiều Ngũ chuyển động thiết đảm, đứng giữa núi thi thể của mấy chục bang chúng Hổ bang. Ánh mắt như chiêng đồng cẩn thận nhìn xung quanh, rồi quay đầu hỏi thân tín bên cạnh:

- Có nhìn thấy Lâm Đại Pháo hay thi thể của gã không?

Thân tín bên cạnh cầm đao dính đầy máu, lắc đầu, trả lời ngắn gọn:

- Sống không thấy người, chết không thấy xác!

- Báo cáo Kiều gia, ở đây còn có người chưa chết!

Một bang chúng hội Hắc Long chạy đến, thở phì phò.

Kiều Ngũ sải chân bước nhanh, đi đến bang chúng Hổ Bang bị trọng thương, giọng điệu bình tĩnh nói:

- Lâm Đại Pháo đi đâu? Nếu mày nói ra, tao sẽ lưu lại mạng cho mày, đồng thời kêu người đưa mày đến bệnh viện.

Tên Hổ Bang bị trọng thương kia bịt chặt vết thương, trong mắt hiện lên khát vọng sống sót, gian nan phun ra mấy câu:

- Tôi thật sự không biết đại ca đi đâu. Sáng sớm hôm nay đại ca đã dẫn theo mấy chục anh em đi ra ngoài rồi. Nói là muốn đánh Chu Triệu Sâm không kịp trở tay, bảo chúng tôi ở lại canh giữ trang viên Lục Thượng.

Kiều Ngũ lập tức hoảng sợ, đầu bắt đầu hoạt động hết công suất. Sau một lúc, mồ hôi lạnh chảy ra, vội cầm điện thoại gọi cho Chu Triệu Sâm, lo lắng nói:

- Hội trưởng Chu, ngài bây giờ đang ở đâu? Chúng ta trúng kế điệu hổ ly sơn của Lâm Đại Pháo rồi. Ở trang viên Lục Thượng chỉ có mấy chục bang chúng Hổ Bang thôi, Lâm Đại Pháo sáng sớm đã dẫn người ra ngoài. Chúng tôi từ miệng một tên còn sống moi ra, Lâm Đại Pháo muốn phục kích ngài!

Chu Triệu Sâm đang chuẩn bị đi vào thang máy bỗng nhiên biến sắc, vội vàng dừng lại. Tín hiệu di động trở nên mãnh liệt hơn, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì, “ầm, ầm, ầm”. Vài tiếng nổ vang lên. Thang máy hoàn toàn bị nổ tung. Chu Triệu Sâm cũng bị xung động vụ nổ thổi bay. Cả người bay một vòng, sau đó ngã mạnh xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Sở Thiên và Phong Vô Tình vừa mới rời khỏi Đế Vương Building không xa thì đã nghe thấy tiếng nổ. Quay đầu lại nhìn, từ tầng dưới đến tầng ba của Đế Vương Building khói bốc lên mù mịt, lửa cháy hừng hực, cả hai đều không tự chủ dâng lên sợ hãi. Tên khốn Lâm Đại Pháo, bom nổ quả thật lợi hại, may mắn mình chạy nhanh, bằng không chỉ sợ bản thân cũng bị nổ chết rồi.

Kiều Ngũ hiển nhiên nghe được tiếng nổ mạnh ở đầu dây bên kia. Gã vô cùng lo lắng hô vài câu:

- Hội trưởng Chu, hội trưởng Chu!

Đầu dây bên kia không có người trả lời, tiếng “tút, tút, tút” vang lên không ngừng.

Sắc mặt Kiều Ngũ trắng bệch, điện thoại trong tay rơi xuống đất, đột nhiên gã đoạt lấy dao bầu của bang chúng, xoay người về phía bang chúng Hổ Bang lúc nãy bị thương còn lại mấy hơi thở, hung dữ chém xuống. Đường dao hung tợn, liên tục chém mấy chục dao mới chịu dừng tay.

Bang chúng hội Hắc Long không biết vì sao Kiều Ngũ lại tức giận như vậy, nhưng nhất định là đã xảy ra chuyện lớn. Mọi người đều không dám nói chuyện, ai cũng sợ hãi nhìn Kiều Ngũ, sợ người Kiều Ngũ chém chết kế tiếp sẽ là mình.

Kiều Ngũ vứt dao pha xuống đất, vẻ mặt dại ra, nếu Chu Triệu Sâm thật sự có chuyện, Kiều Ngũ gã chỉ có thể lấy cả chết tạ tội với hội Hắc Long.

Kiều Ngũ đột nhiên nhớ đến Phạm Tâm Tâm, trong lòng oán hận mắng: kỹ nữ, gái điếm.

Phạm Tâm Tâm bây giờ đang ở phòng nghỉ bất an đi tới đi lui. Nhớ đến thủ đoạn độc ác của Kiều Ngũ, cô bây giờ có hơi hối hận tìm đến Kiều Ngũ. Nhưng nghĩ đến mười triệu trong tay, trong lòng lại tăng thêm vài phần vui sướng, cũng cảm thấy may mắn. Chẳng sợ là cơ hội chỉ là một phần trăm, cô đều phải nghĩ cách trốn ra ngoài.

Cửa phòng nghỉ bỗng nhiên mở ra, hai tên bang chúng hội Hắc Long cười lạnh bước vào, lập tức đóng cửa lại.

Phạm Tâm Tâm bỗng nhiên cảm giác được sát khí trên người họ.

Phạm Tâm Tâm lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, bối rối lùi về sau vài bước, nói:

- Các người muốn làm gì?

- Tụi tao là tới giết mày!

Tên bên trái nhe rằng cười ác độc, rút dao ngắn ra, nói:

- Kiều gia bảo tụi tao giết mày!

Phạm Tâm Tâm không hề nghĩ đến Kiều Ngũ thật sự sẽ giết mình, hoảng sợ hô lên:

- Đừng giết tôi, đừng giết tôi, chỉ cần các anh đồng ý thả tôi đi, tôi cái gì cũng đáp ứng các anh. Mười triệu cũng có thể đưa cho các người.

Hai tên bang chúng hội Hắc Long nhìn nhau, trên mặt bỗng lộ ra một nụ cười không hề có ý tốt lành gì. Liếc mắt nhìn chằm chằm cái cổ trắng và bộ ngực đầy đặn của cô, gằn từng chữ nói:

- Thật sự chuyện gì cũng đáp ứng?

Dáng người Phạm Tâm Tâm tuy không còn tha thướt như vài năm trước, nhưng cô càng ngày càng thành thục, càng ngày càng quyến rũ. Trên người còn có vẻ phong tình nói không nên lời.

Phạm Tâm Tâm từ trong mắt hai tên bang chúng đọc ra được dục vọng của đàn ông. Vì thế giọng điệu của cô càng thêm vài phần lo lắng, dịu dàng nói:

- Đúng, chỉ cần các anh đồng ý thả tôi đi, các anh muốn gì tôi cũng chiều theo.

Đối với chuyện này, cô luôn luôn rất tự tin vào khả năng của mình, vì cô biết mình có thể thỏa mãn và làm đàn ông vui sướng. Tuy rằng bây giờ đàn ông bên cạnh cô không được nhiều như trước, nhưng mỗi lần trên giường đều rất sung mãn nhiệt tình. Phạm Tâm Tâm bây giờ so với bản thân trước kia càng biết hưởng thụ niềm vui sướng của chuyện này. Không những có tiền vàng, còn có thể thỏa mãn nhu cầu sinh lý, cô cũng càng biết làm nhứ thế nào đi hưởng thụ niềm vui sướng đó, thậm chí có khi còn chủ động yêu cầu.

Trong mắt hai tên bang chúng hội Hắc Long bắn ra tia cười độc ác, lập tức gật gật đầu. Dù sao bây giờ cũng không có ai biết cả, có thể đặt kỹ nữ kinh thành ở dưới thân kêu la không phải là một chuyện thú vị sao. Hơn nữa, sau khi thỏa mãn có thể giết chết cô ta rồi báo cáo với Kiều Ngũ.

Hai bên bang chúng hội Hắc Long lập tức xông lên. Hai tay luồn vào áo cô, tiếp xúc với bầu ngực ấm áp mềm mại. Ngón tay của bọn chúng bắt đầu dùng sức, thậm chí vì hưng phấn mà run rẩy, ẩm ướt.

Cơ thể quyến rũ của Phạm Tâm Tâm đột nhiên bắt đầu vặn vẹo, ánh mắt cũng trở nên mê ly.

Hai tên bang chúng hội Hắc Long xé rách áo Phạm Tâm Tâm, trong mắt bọn chúng bây giờ đã không nhìn thấy thứ gì nữa, chỉ còn lại lửa dục vọng. Chỉ có bầu ngực mềm mại của Phạm Tâm Tâm, còn có ngọn lửa đang cháy trong người.

Bỗng nhiên, ánh mắt của bọn chúng trở nên mơ hồ, lập tức dừng lại động tác thô bạo. Cúi đầu xuống nhìn chỗ hơi đau của mình, bọn chúng không thể tin được trên ngực trái trần trụi của bọn chúng lại cắm một con dao, và bàn tay ngọc ngà nắm con dao của Phạm Tâm Tâm.

Phạm Tâm Tâm đột nhiên đẩy bọn họ ra, dùng tốc độ nhanh nhất mặc vào quần áo của bọn họ. Đồng thời sử dụng tốc độ nhanh nhất mở cửa phòng rời đi.

Kiều Ngũ quỳ bên đầu giường nhìn Chu Triệu Sâm, lẳng lặng đợi Chu Triệu Sâm tỉnh dậy. Bác sĩ nói Chu Triệu Sâm chỉ bị thương nhẹ vài chỗ, chỉ là bị xung lượng vụ nổ chấn động ngất xỉu mà thôi, nghỉ ngơi một lúc sẽ tỉnh lại.

- Ưm.

Chu Triệu Sâm bắt đầu nhúc nhích, nhỏ giọng kêu:

- Nước, nước!

Kiều Ngũ vội bưng một ly nước ấm đến, cẩn thận cho Chu Triệu Sâm uống mấy ngụm. Trên mặt đều là vẻ áy náy.

Chu Triệu Sâm uống vài ngụm nước, cả người tỉnh táo hơn rất nhiều. Gã nhìn thấy Kiều Ngũ quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Kiều Ngũ, đứng dậy đi, tôi biết cậu đã tận lực. Tất cả mọi chuyện không thể chỉ trách mình cậu được. Huống chi không có cuộc gọi của cậu, tôi bây giờ có thể đã bị nổ chết rồi cũng nên.

Kiều Ngũ khóc thảm thiết, lắc đầu nói:

- Chu hội trưởng, đều là Kiều Ngũ vô dụng, khiến cho liên hoàn kế của Lâm Đại Pháo thành công.

Chu Triệu Sâm tựa vào giường ngồi dậy, đau đớn trên lưng khiến sát ý trong mắt gã trở nên nồng đậm hơn, gã nói:

- Ai có thể tưởng Lâm Đại Pháo giảo trá âm hiểm đến mức này cơ chứ? Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ khiến gã nợ máu phải trả bằng máu. Kiều Ngũ, dùng hết tất cả các lực lượng, lùng tìm Lâm Đại Pháo cho tôi, sau đó khiến gã ta chết không được tử tế!

Kiều Ngũ gật gật đầu. Gã biết Chu Triệu Sâm đang cho mình một cơ hội lập công chuộc tội, trong mắt tràn ngập cảm kích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.