Đô Thị Thiếu Soái

Chương 323: Chương 323: Sinh nhật kinh biến




Hoa mai hương tự khổ hàn lai!

Hà Đại Đảm tự tay vung bút viết xuống bốn chữ “Sơn trang Hoa Mai”, nét chữ sắc sảo, mây bay nước chảy lưu loát sinh động.

Trời mùa thu ở Kinh thành vẫn chưa trôi qua, hoa mai ở sơn trang hoa mai đã sớm chớm nở.

Cho nên Hà gia quyết định tổ chức buổi tiệc ở ngay tại hoa viên tràn ngập hương hoa này.

Nếu là trước kia, Hà Đại Đảm sẽ không quan tâm đến sinh nhật của con gái làm gì, cứ mặc cho Hà Ngạo Vi muốn làm gì thì làm. Nhưng năm nay lại khác, Hà gia mới đến Kinh thành, cần phải phân biệt rõ ai là bạn, ai là kẻ thủ. Cho nên Hà Đại Đảm quyết định tổ chức tiệc sinh nhật cho Hà Ngạo Vi. Ông ta gửi thiệp mời cho cả những nhân vật quyền quý hoặc là những người cùng cấp bậc với mình ở Kinh thành. Suốt hai mươi năm phong ba bão táp, Hà Đại Đảm muốn xem có bao nhiêu người tham gia tiệc tối đêm nay.

Ánh trăng mờ ảo, ngọn đèn dầu chiếu sáng mọi ngóc ngách sơn trang hoa mai.

Hà Hãn Dũng đứng bên trái, Hà Ngạo Vi đứng bên phải. Hai lối vào phía sau nghênh tiếp các vị khách quý cấp bậc khác nhau.

Cách tiệc tối còn bốn mươi lăm phút nữa, khách mời giống như thủy triều từ bốn phương tám hướng tràn đến. Mọi người đều mang theo quà mừng phong phú đắt giá, còn có nụ cười rạng rỡ và lòng chân thành không ai đoán biết được hết.

Hà Đại Đảm cũng nói rất rõ ràng với Hà Hãn Dũng và Hà Ngạo Vi. Chỉ cần người tới, thì là khách của Hà gia. Đối xử với mọi người bình đẳng, không phân biệt nghèo hèn hay giàu có, tôn quý hay là ti tiện, bởi vì bọn họ ít nhất đã nể mặt Hà gia.

Hà Ngạo Vi giống như một vị công chúa cao quý, mái tóc dài búi cao lên, một cây trâm lấp lánh trong suốt xuyên qua mái tóc đen mềm mại, phát ra ánh sáng dịu nhẹ, cổ đeo một sợi dây chuyền Nam Phi đơn giản nhưng sang trọng, sườn xám màu trắng hào phóng tôn lên đường cong mê người quyến rũ của cô. Hai bầu ngực căng tròn như ẩn như hiện, phát ra ánh hào quang say lòng người.

Hà Hãn Dũng mặc một bộ quần áo bằng nhung, nụ cười sáng lạn trên môi, cơ thể cao lớn lộ ra sức mạnh vĩnh viễn không bao giờ dùng hết của anh ta. Không ít khách nam thấy Hà Hãn Dũng đều không hiểu vì sao lại sinh ra cảm giác kính sợ, và tự ti. Cảm giác bàn tay to lớn của anh ta có thể dễ dàng đánh ngã bọn họ xuống đất. Phụ nữ mặc dù cũng e ngại Hà Hãn Dũng, nhưng sự dung hợp giữa hoạt bát và dã tính của anh ta khiến không ít khách nữ ngắm nhìn không thôi. Cảm giác không thể chống cự sức hút mãnh liệt kia. Có vài khách nữ chỉ bị ánh mắt lễ phép của anh ta quét qua vài lần thì đã không thể kìm chế không cho tim mình đập bùm bùm.

Sở Thiên dẫn theo Phong Vô Tình đến dự tiệc, nụ cười trên mặt vẫn luôn luôn phóng khoáng thản nhiên. Trên tay Phong Vô Tình có một hộp quà. Đây là quà sinh nhật chị Mị chọn giúp Sở Thiên. Một món quà vừa phải, không quá nặng cũng không quá nhẹ.

Vốn đang khó chịu vì đón tiếp quá nhiều khách đến, Hà Hãn Dũng và Hà Ngạo Vi vừa nhìn thấy Sở Thiên đến, trên mặt đều lộ ra nụ cười ấm áp như gió đầu mùa xuân. Hai người đều không tự chủ bước xuống nghênh đón.

Trên mặt Hà Hãn Dũng mang theo nụ cười tươi, nhiệt tình nói:

- Thiếu soái, Vi Vi nói đêm nay Thiếu soái sẽ đến tham gia tiệc sinh nhật. Tôi còn tưởng em ấy nói đùa thôi, ai ngờ thiếu soái trong lúc bận rộn như thế này cũng đồng ý tới tham gia.

Sở Thiên mỉm cười, thản nhiên nói:

- Sở Thiên cũng không phải là người cao sang gì, Hà gia mời Sở Thiên đến, chính là vinh hạnh của Sở Thiên.

- Hai người các anh đừng khách sáo qua khách sáo lại nữa. Cũng không phải người xa lạ gì.

Hà Ngạo Vi bất mãn nhìn anh trai, bước qua trên mặt anh lại, cong cái miệng anh đào nhỏ nhắn lên, nói:

- Hôm nay là sinh nhật của em, em lớn nhất. Em tuyên bố, các anh không được phép dùng ngôn ngữ xã giao.

Sở Thiên cười khổ, hắn luôn không có cách đối phó với cô công chúa nhỏ điêu ngoa này. Phất tay lên, Phong Vô Tình bước lên nửa bước, đặt hộp qua lên bàn. Người phụ trách nhận quà khách đưa đến đang tính đăng kí thì Hà Ngạo Vi bước lên một bước, nói với người phụ trách:

- Món quà này không cần đăng ký. Tự tay tôi nhận là được rồi.

Hà Ngạo Vi trong lòng rất vui vẻ, hận không thể ngay tại chỗ mở quà ra, nhìn xem Sở Thiên tặng cho cô cái gì.

Ánh mắt Hà Hãn Dũng nhạy bén liếc nhìn Phong Vô Tình vài lần. Phong Vô Tình vẫn trưng khuôn mặt lạnh lùng ra, nhưng khí thế phát ra trên người lại khiến Hà Hãn Dũng khẽ nhúc nhích. Đó là một người dũng mãnh, không thể ngờ bên cạnh Sở Thiên lại có nhiều tinh binh mãnh tướng như vậy. Trách không được có thể lật tay thành mây, đảo tay thành mưa.

Tuy rằng sắc mặt Phong Vô Tình không có chút thay đổi, nhưng Hà Hãn Dũng lại cảm thấy anh ta ta nhìn rất thuận mắt. Thậm chí anh ta còn muốn kết bạn với Phong Vô Tình nữa.

Phía trước lại có mấy chiếc xe có rèm che cao cấp dừng lại. Hà Hãn Dũng thấy có khách đến, ánh mắt có lỗi nói với Sở Thiên:

- Thiếu soái, mời hai người đến trong phòng bên trái ngồi chờ. Hãn Dũng chút nữa sẽ đến uống cùng Thiếu soái một bữa ra trò.

Hà Ngạo Vi vội vàng kéo Sở Thiên, khẩn cấp nói:

- Thiếu soái là do em mời đến, sao có thể đến phòng chờ bên trái chứ? Đương nhiên là phải đến phòng chờ bên phải rồi. Chẳng lẽ anh muốn Sở Thiên nghe những lời giả dối khách sáo sao?

Hà Ngạo Vi vừa nói vừa kéo Sở Thiên đi vào, Hà Hãn Dũng lắc đầu. Quả thật là hết cách với cô công chúa điêu ngoa này. Hơn nữa Sở Thiên cũng không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, cho nên anh không để ý nữa, tiếp tục bước xuống nghênh đón khách mới đến.

Kỳ thật sân bày tiệc bên trái hay bên phải đều giống nhau cả, liên kết nhau bằng hai cái bàn lớn. Ai cũng biết đây là vị trí của Hà Đại Đảm và những người có thân phận rất cao. Đối diện bàn chủ tiệc còn cố ý đặt thêm một chỗ trống, đây là thể hiện địa vị tôn quý của chủ tiệc. Ở giữa hai bên sân bày tiệc có một sân nhỏ. Trong sân nhỏ để những cành hoa mai nụ hoa mới chớm nở. Trong khí trời mùa thu như vậy, đóa hoa càng tăng thêm sức sống dồi dào.

Sở Thiên nhìn xung quanh vài lần, lập tức nhìn ra điểm khác nhau giữa sân bên trái và sân bên phải. Sân bên trái đều là những người có chút tên tuổi, ai cũng biết. Người nào trong số họ đều là nhân vật cực kỳ quan trọng ở Kinh thành. Còn sân bên phải thì tập trung những người thuộc tầng lớp ở giữa. Vô cùng hiển nhiên, đều là nhân vật ở cấp thứ hai. Còn có một điểm khác nhau nữa chính là, những người bên trái đều mang vẻ mặt khiêm cung, còn những người bên phải thì có thêm phần kiêu ngạo.

Hà Ngạo Vi thân mật lôi kéo Sở Thiên vào vị trí tốt nhất trong sân, gần bàn chủ nhà nhất. Điều này khiến Sở Thiên có chút thụ sủng nhược kinh, cũng khiến những người bên sân phải quăng cho Sở Thiên một đống ánh mắt dò xét. Trong lòng họ đều thầm nghĩ, thằng nhóc đó đến tột cùng là có lai lịch gì, không chỉ thân mật khăng khít với thiên kim Hà gia, còn có thể ngồi gần bàn chủ nhà.

Sở Thiên rất tự nhiên hứng chịu ánh mắt xem xét của mọi người. Bởi vì hắn biết, nếu mình lộ ra một chút xấu hổ hoặc khiêm tốn thôi cũng đủ để bị những nhân vật ở trung lưu này cười nhạo. Rồi sẽ dùng những lời đồn đại nhảm nhí nói xấu mình và Hà Ngạo Vi. Bản thân mình thì không sao cả, nhưng không thể để thanh danh của Hà Ngạo Vi bị tổn hại.

Không bao lâu sau, sân bày tiệc hai bên đã đầy khách mời. Sở Thiên âm thầm quét nhìn vài lần, có thể tính ra khách đến dự tiệc đêm nay khoảng chừng gần trăm người. Trong lòng hắn không thể không cảm thán năng lực của Hà Đại Đảm. Chỉ một buổi tiệc sinh nhật của Hà Ngạo Vi thôi cũng có thể khiến cho nhiều quan to mặt lớn xuất hiện. Đúng là không đơn giản chút nào cả.

Thời gian bắt đầu buổi tiệc đã đến, Hà Hãn Dũng và Hà Ngạo Vi cũng từ cửa tiếp khách đi vào. Hà Hãn Dũng tự nhiên là đến sân bên trái chào hỏi khách khứa, còn Hà Ngạo Vi thì đi qua sân bên phải bắt chuyện với mọi người. Sau khi xong xuôi thì lập tức ngồi xuống bên cạnh Sở Thiên, líu ríu nói chuyện với nhau.

Ánh mắt Hà Ngạo Vi có chút mờ ám nhìn Sở Thiên, nụ cười quỷ dị của cô khiến Sở Thiên hoảng sợ. Sở Thiên lấy lại bình tình, bưng ly lên uống vài ngụm trà Phổ Nhĩ, nói:

- Hà tiểu thư, hôm nay là sinh nhật em, phải thể hiện sự hào phóng của mình, đừng nên lạnh lung với khách đến chứ.

Hà Ngạo Vi hoàn toàn không quan tâm lời của Sở Thiên. Khuôn mặt tinh xảo đến gần, cắn cắn lỗ tai Sở Thiên, nói:

- Thiếu soái, em rất thích món quà anh tặng đấy. Không ngờ thiếu soái lại có tình ý như vậy.

Quà là do chị Mị mua, Sở Thiên chỉ nói cho cô biết phải đi dự sinh nhật thôi. Chị Mị sau khi mua về hắn cũng không hỏi mua quà gì, cũng không mở ra xem lại. Bây giờ bị Hà Ngạo Vi nói như vậy, trong lòng bỗng lo lắng, thậm chí trên trán đã có mồ hôi lạnh chảy ra, thử thăm dò hỏi:

- Vậy sao? Anh đã quên mình mua quà gì rồi.

Hà Ngạo Vi lại cười quỷ dị, nháy mắt vài cái, nhìn Sở Thiên, mềm mại nói:

- Vậy sao? Em cũng quên rồi.

Sở Thiên không dám nói nữa, uống ừng ực trà Phổ Nhĩ, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Hà Ngạo Vi. Trong lòng hắn đang đoán, đến tột cùng là món quà gì.

Khách khứa vốn đang náo nhiệt ồn ào bỗng chốc trở nên im lặng. Sở Thiên ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Hà Đại Đảm và vài người từ lầu hai chầm chậm đi xuống. Sở Thiên liếc nhìn những người đi bên cạnh Hà Đại Đảm, kinh ngạc phát hiện mình quen biết hai người trong số đó, Lý Thần Châu và Tô Xán.

Ánh mắt Sở Thiên lướt qua Lý Thần Châu và Tô Xán, rơi xuống một người thanh niên được nuôi dưỡng rất tốt đằng sau Hà Đại Đảm. Dáng người cao gầy đơn bạc, nhưng khuôn mặt lại rất nghiêm túc, thuộc kiểu người hiếm khi thấy cười, nhưng lại có thể mang lại cảm giác bình tĩnh tự nhiên cho người xem. Ánh mắt của người đó rất lợi hại, mũi cao cao, miệng hơi lớn một chút, trán cao cao, bộ dạng vô cùng tôn quý.

Sở Thiên khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng hỏi Hà Ngạo Vi:

- Người thanh nhiên đi sau cha em là ai vậy?

Hà Ngạo Vi nhìn Sở Thiên vài lần, làm bộ kinh ngạc hỏi:

- Thiếu soái không phải ở Kinh thành lăn lộn sao? Ngay cả Âu Dương Vô Kỵ cũng không nhận ra?

Sở Thiên lắc đầu, vô cùng thành thật thừa nhận:

- Thật sự không biết!

- Kỳ thật em cũng không biết anh ta là ai.

Hà Ngạo Vi cười giảo hoạt, dịu dàng nói:

- Em chỉ biết anh ta là con của chiến hữu cũ của cha. Vài ngày trước đến Kinh thành đầu quân bên cha, cha giữ anh ta lại bên người.

Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, hết cách nhìn cô công chúa bướng bỉnh này.

Hà Đại Đảm dẫn đám người Lý Thần Châu đến bàn chủ nhân. Tuy cấp bậc bây giờ của Lý Thần Châu và Tô Xán đều thấp hơn Hà Đại Đảm một chút. Nhưng trong lòng Hà Đại Đảm hiểu được, thế lực sau lưng hai người họ lớn hơn mình rất nhiều. Lý Thần Châu có Thanh Vân Trực Thượng Chu Long Kiếm, Tô Xán có Hồng Sắc Để Tử cường ngạnh. Hai người họ đều không phải là người mình có thể đắc tội.

Hà Đại Đảm mới ngồi xuống, rượu còn chưa rót vào ly, món ngon còn chưa bưng lên thì đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động lớn. Có tiếng con gái hét rầm lên, hoảng sợ hô có quái vật đến sơn trang Hoa Mai.

Sở Thiên đang uống trà ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt cũng có hơi kinh sợ.

Người xông vào buổi tối không phải là quái vật gì, mà là Hà gia nhị công tử Hà Diệu Tổ. Nhưng xem bộ dạng bây giờ của cậu quả thật là rất đáng sợ.

Cả người cậu không có chỗ nào là sạch sẽ. Quần áo trên người rách tung toé, thậm chí đôi giày cũng chỉ còn lại một. Không biết vết máu nhuộm đỏ quần áo trên người là của cậu hay của ai nữa, cả người cậu ta bốc lên mùi máu tanh khó chịu.

Lúc cậu ta chạy vào, cậu ta trông giống như một chú nai con bị thợ săn săn đuổi vậy. Khuôn mặt đều là hoảng sợ, cổ họng phát ra tiếng la đinh tai nhức óc:

- Đại ca.

Hà Diệu Tổ sở dĩ kêu “đại ca” mà không phải “cha” là vì khi Hà Diệu Tổ gây họa, căn bản đều Hà Hãn Dũng xử lý êm gọn.

Hà Hãn Dũng đang cúi đầu uống rượu ngon, nghe được tiếng kêu của thằng em mình, mày khẽ nhíu lại, trong lòng thầm nghĩ nhóc con đó lại trêu chọc phiền toái gì nữa rồi. Lúc ngẩng đầu lên mới chấn động, anh lập tức như con báo chạy nhanh đến, tay còn cầm bình rượu, nâng thằng em dậy, mới la thất thanh:

- A Tổ, sao em lại biến thành cái dạng này hả?

Hà Đại Đảm khi nhìn thấy thằng con bất hiếu của mình thê thảm như vậy, trong lòng giống như bị châm đâm vào, muốn đi qua ân cần quan tâm hỏi chuyện. Nhưng ông lại kiềm nén lại, ông cảm thấy trước khi mình chưa hiểu hết đầu đuôi câu chuyện không nên rối loạn xử lý bậy bạ.

Hà Ngạo Vi thấy anh trai ương ngạnh phong lưu của mình trở nên bẩn thỉu thê thảm như vậy, trong lòng cũng khó chịu, chạy đến đỡ anh đứng dậy.

Hà Diệu Tổ không nói gì, chỉ cướp lấy bình rượu trong tay Hà Hãn Dũng, ừng ực ừng ực uống. Sau một lúc, cậu ta thở dốc bình tĩnh lại được một chút, nhưng vẫn không nói chuyện.

Hà Hãn Dũng nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt em mình, nói:

- A Tổ, em không cần sợ. Em chọc phiền phức gì cũng không cần sợ, có đại ca ở đây, tuyệt đối không để người nào động vào một cọng tóc của em đâu.

Lời này vừa chấm dứt thì Hà Hãn Dũng đã nghe có người cười khinh thường, nói:

- Mày không nên nói những lời này mới phải.

Ánh mắt mọi người hướng về phía cửa ra vào, hai gã thanh niên vẻ mặt cao ngạo bước vào. Phía sau còn có mấy người quản lý phụ trách tiếp khách của Hà gia. Bọn họ đều bụm mặt hoặc che ngực, hiển nhiên là bị hai tên thanh niên đánh đập.

Ánh mắt uy nghiêm của Hà Hãn Dũng quét nhìn hai tên thanh niên. Từ vẻ mặt của bọn chúng có thể đoán ra được chính họ là người chỉnh thằng em mình thê thảm như vậy. Nếu bây giờ là hoàn cảnh khác, anh ta đã sớm xông vào, bẻ gãy cổ của hai tên vênh váo xấc láo này rồi. Nhưng hôm nay thì không được, hôm nay nhiều tai to mặt lớn đến đây, nhất định phải lễ phép, như vậy mới không có kẻ nói xấu sau lưng.

Hà Hãn Dũng bước lên trước hai nước, trên mặt mang nụ cười tức giận, nói:

- Không biết thằng em nhà tôi đã đắc tội gì với hai vị, khiến cho hai vị giận dữ hung hăng truy đuổi đến sơn trang hoa mai vậy?

Gã thanh niên bên trái liếc nhìn Hà Hãn Dũng vài lần, hừ một tiếng, khinh thường nói:

- Thì ra là em mày. Đúng lúc, tụi tao còn sợ không tìm được người tính sổ nữa.

- Không biết là món nợ gì?

Hà Hãn Dũng nhìn vẻ mặt khinh thường của bọn chúng, trong lòng càng thêm tức giận.

Sở Thiên nhìn Hà Hãn Dũng dần dần nắm chặt tay, thầm nghĩ không biết hai nắm đấm đó đấm lên người hai tên kia sẽ như thế nào nhỉ?

Tên thanh niên bên phải đặt tay sau lưng, thản nhiên nói:

- Em trai mày tranh giành đàn bà với thiếu gia chúng tao, còn lấy nước đổ lên đầu thiếu gia chúng tao nữa. Mày nói, chúng tao còn nên tính sổ hay không?

Nắm đấm Hà Hãn Dũng hình như buông lỏng một chút. Hóa ra là thằng em hư hỏng của mình tranh giành đàn bà chọc phiền phức, không giành được thì động tay động chân. Hà Hãn Dũng thậm chí có chút xấu hổ, cảm giác thằng em này quả thật khiến Hà gia xấu mặt trước nhiều người như vậy.

Hà Diệu Tổ qua cơn kinh hoàng mới mở miệng nói:

- Đại ca, đại ca đừng tin lời bọn họ, là con nhỏ đó chủ động đến quyến rũ em. Bọn họ còn giết chết bảy tám ‘háo tử’ nữa. Bọn chúng vặn gãy cổ háo tử, máu của háo tử đều dính đầy quần áo em. Nếu không phải em chạy trốn mau, chỉ sợ em cũng đã chết trong tay bọn họ rồi.

Sở Thiên và Phong Vô Tình tự nhiên biết háo tử là bọn lưu manh.

Hai tay Hà Hãn Dũng nắm chặt lại, vẻ mặt phẫn nộ nói:

- Lời em tôi nói đều là sự thật?

- Là bọn chúng không biết tự lượng sức mình, chết cũng đáng.

Thanh niên bên phải lơ đễnh đáp:

- Dám ra tay với thiếu gia tụi tao, cho nên bọn chúng đều phải chết.

Tất cả các khách mời đều ồ lên, hai người kia cũng quá tùy ý làm bậy rồi. Dưới ban ngày ban mặt mà dám giết người như chặt rau, còn dám đuổi giết nhị công tử Hà gia nữa. Chẳng lẽ lai lịch của bọn họ còn cao hơn Hà gia sao? Hay là bọn họ đều đã điên rồi.

Hà Đại Đảm lạnh lùng nhìn hai tên thanh niên kiêu ngạo ngông cuồng, thản nhiên nói:

- Hôm nay là sinh nhật con gái tôi, tôi không muốn có người mình đầy máu tươi ở buổi tiệc. Hai vị bây giờ có thể đi ngay, nếu các ngươi còn muốn sống vui vui vẻ vẻ qua ngày hôm nay.

Các vị khách trong lòng đều có chút kinh sợ, không ngờ Hà Đại Đảm có thể bỏ qua những câu xấc xược như vậy. Nếu đổi ngược là mình thì đã dùng toàn lực đem hai tên nhóc xấc láo không biết trời cao đất rộng này chém chết. Huống chi với năng lực của Hà gia, xử lý hai thằng ranh này hoàn toàn dư dả.

Sau khi Hà Đại Đảm nói xong, nhẹ nhàng nhìn Âu Dương Vô Kỵ.

Ánh mắt nhạy bén của Sở Thiên nhanh chóng bắt được sát khí trong mắt Âu Dương Vô Kỵ, không thể không liếc nhìn Âu Dương Vô Kỵ thêm vài lần.

- Hừ, ăn nói giống như mình là người cao nhất vậy.

Thanh niên bên trái quét nhìn Hà Đại Đảm, nói:

- Tuy nghe nói Kinh thành nhiều quan lớn, nhưng trong mắt bọn này, chỉ có công tử bọn này mới có thể bảo bọn này đi chết. Các ngươi là ai cũng không thể lấy đi mạng sống của bọn này.

Khí thế ép người, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, tất cả mọi người đều muốn xông tới giết chết hai gã xấc xược kia. Nhưng ở sơn trang hoa mai, Hà Đại Đảm mới là chủ nhân, cho nên tất cả mọi chuyện đều nên nghe Hà Đại Đảm phân phó.

Trong mắt Hà Đại Đảm cũng hiện lên tức giận, nhưng ông vẫn kiềm nén lại, bình tĩnh nói:

- Vô Kỵ, giúp chú đuổi bọn họ đi.

Hà Hãn Dũng nghe được lời cha, biết mình không tiện ra tay. Vì thế mang theo tức giận chậm rãi lùi về sau, nhường lại sân khấu cho Âu Dương Vô Kỵ. Trong lòng thầm nghĩ, ngày mai nhất định phải tự tay nhét gậy gộc vào miệng hai tên nhóc xấc láo này.

Sở Thiên bưng ly trà Phổ Nhĩ lên, chậm rãi uống hai hớp, ánh mắti vẫn như cũ không rời khỏi Âu Dương Vô Kỵ. Âu Dương Vô Kỵ bước đi rất chậm, nhưng mỗi một bước đi đạp lên mặt đất đều phát ra thanh âm, giống như tiếng đinh sắt đóng vào gỗ vậy.

Sở Thiên thở ra một hơi dài, thương hại nhìn hai gã thanh niên không biết sống chết kia.

Hai gã thanh niên vẫn như cũ duy trì cái vẻ kiêu ngạo hung hăng của mình, ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm Âu Dương Vô Kỵ đang bước chầm chậm đến. Đợi đến khi Âu Dương Vô Kỵ cách bọn họ còn ba bước, hai người bỗng nhiên ra tay. Nắm đấm xảo quyệt tấn công thẳng vào Âu Dương Vô Kỵ đang đi tới.

Âu Dương Vô Kỵ nhìn bốn nắm đấm linh hoạt, sắc bén, không hề sợ hãi, vẫn như cũ đạp bước đi về phía trước giống như anh không e ngại gì cả. Nắm đấm chuẩn xác đấm vào mặt, ngực, bụng và cổ của Âu Dương Vô Kỵ. Âu Dương Vô Kỵ ngay cả chớp cũng không chớp mắt, lạnh lùng nhìn hai gã thanh niên.

Hai gã thanh niên kiêu ngạo, ngông cuồng đang vui sướng khi mình dễ dàng đánh trúng, bỗng cảm giác nắm đấm của mình giống như đấm vào tảng đá, trong lòng run sợ. Đúng lúc này, Âu Dương Vô Kỵ bỗng nhiên vươn hai tay ra, đấm thẳng vào bụng hai người. Hai gã thanh niên giống như diều đứt dây, bay thẳng về phía sau ngã mạnh xuống đất, kêu rên không dậy nổi.

Sở Thiên hơi ngạc nhiên: Không ngờ Âu Dương Vô Kỵ lại có ngạnh khí công? Không biết điểm yếu của người này ở đâu nhỉ?

Trên mặt Hà Đại Đảm lộ ra vẻ vui mừng, lập tức khôi phục bình tĩnh, nói:

- Đuổi bọn họ ra ngoài.

Âu Dương Vô Kỵ bước những bước tiêu chuẩn đến trước mặt hai tên thanh niên nằm dưới đất. Mắt hai tên thanh niên toát ra vẻ hoảng sợ, còn có oán độc và tức giận. Hiển nhiên bọn họ lần đầu tiên bị người ta đánh như vậy.

- Các ngươi ai dám đuổi người của Đường Thiên Ngạo ra ngoài?

Một thanh âm lạnh lùng từ bên ngoài vọng vào, khinh cuồng cao ngạo nói:

- Ta xem người đó có phải là sống đủ rồi hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.