Cho đến buổi chiều ngày hôm sau, cả Lý Thần Châu và Phàm Gian đều không có tin tức gì của phần tử Đột Đột, bọn chúng cứ như là biến mất hoàn toàn khỏi kinh thành vậy. Tuy nhiên, Sở Thiên vẫn không hề cảm thấy lo lắng, bởi nếu tình hình khẩn cấp quá thì hắn vẫn còn quân át chủ bài.
Sở Thiên thay bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, xử lý xong một số việc gấp trước mắt, lệnh cho Phàm Gian nắm bắt mọi động tĩnh tại kinh thành, rồi mang theo Phong Vô Tình đến Đại học Thiên Kinh, xem cuộc thi hùng biện của Tô Dung Dung. Vì đã hứa với Dung Dung rồi, hắn nhất định phải làm được.
Đến lúc sắp đi Sở Thiên vẫn còn do dự một lát, chọn một chiếc xe bình thường. Hắn là người rất cẩn thận tỉ mỉ, đi vào Đại học Thiên Kinh phải thật khiêm tốn, tránh va chạm với các trụ cột tương lai của nhà nước.
Phong Vô Tình từ trong gara lái xe đi ra, Sở Thiên chưa kịp bước lên, xe của anh Thành đã lại vào hoa viên Tiềm Long. Sở Thiên hơi xúc động, biết là Anh Thành đến tìm mình lúc này ắt có việc quan trọng, nếu không anh ta phải ngồi ở phòng thấm vấn trung tâm chống khủng bố mới đúng.
Ý tưởng xẹt qua đầu Sở Thiên, hay la thẩm vấn Maria đã có tin gì?
Cửa xe chưa mở ra hết, anh Thành đã vội vàng nhảy xuống, chạy lại chỗ Sở Thiên, nụ cười trên gương mặt anh ta thật khó diễn đạt, hấp tấp gọi:
- Thiếu soái, có tin rất quan trọng cần bẩm báo, là tin đại trọng, tin tốt!
Sở Thiên vẫy vẫy tay gọi anh Thành, vẻ mặt hề hấp tấp, giọng hết sức bình tĩnh:
- Em phải đi ngay bây giờ, anh lên xe của em luôn, vừa đi vừa từ từ kể!
Anh Thành vội vàng gật đầu, theo Sở Thiên lên xe. Anh Thành vừa ngồi xuống, mặt mày hớn hở nói:
- Thiếu soái, lần này phát rồi, đại phát rồi! Tám trăm triệu đô! Tám trăm triệu đấy!
Sở Thiên dường như đã hiểu chuyện gì, nhưng vẻ mặt vẫn hết sức bình tĩnh, vỗ vai anh Thành nói:
- Bình tĩnh nào, đừng quá kích động thế!
Anh Thành hơi giật mình, tâm lý kích động vì lập được công liền giảm hẳn, trở nên hiền lành trở lại.
Vẻ mặt Phong Vô Tình không chút thay đổi, chậm rãi lái xe ra khỏi hoa viên Tiềm Long. Đến ba giờ Tô Dung Dung mới bắt đầu thi, thời gian vẫn còn nhiều.
Sở Thiên đợi anh Thành bình tĩnh trở lại, nhàn nhạt nói:
- Anh Thành, có chuyện gì thì nói ngay đi.
Anh Thành gật gật đầu, trên mặt tuy còn vui sướng, nhưng đã không hết điên cuồng, cười nói:
- Thiếu soái, Maria khai rồi. Nữ ma đầu này cũng thật cứng đầu. Tôi dùng cả hai phương pháp cô ta đều cắn răng không nói. Đến khi tôi ra quân át chủ bài thì cô ta mới không chịu nổi, khóc sướt mướt khai ra toàn bộ những điều Thiếu soái muốn biết.
- Ố? Cô ta khai những gì?
Sở Thiên trong lòng thầm khen. Chẳng ngờ đến Maria cũng phải chịu anh Thành, có thể tưởng tượng Maria đã phải chịu khổ như thế nào. Nhưng hắn không quan tâm điều đó. Đã là phần tử khủng bố, phải xác định đối mặt với tất cả, cả tử vong và tra tấn.
Mắt anh Thành bỗng sáng rực lên, vẽ tay ra hiệu, tự hào nói:
- Maria nói: Bọn phần tử Đột Đột có tám trăm triệu đô la Mỹ gửi trong ngân hàng Thụy Sĩ. Cô ta còn viết cả mật mã ra nữa, sau đó cho tôi biết, nếu chỉ có mật mã sẽ không thể lấy được tiền từ ngân hàng Thụy Sĩ. Cần phải có sổ tiết kiệm đặc chế và chìa khóa mật mã nữa.
Anh Thành vừa phấn khích giảng giải vừa rút trong người ra một tờ giấy, khúm núm đưa cho Sở Thiên, bổ sung nói:
- Thiếu Soái, đây là mật mã.
Sở Thiên nhẹ nhàng mở tờ giấy mỏng ra, xem kỹ càng, ghi nhớ trong đầu, rồi xé nát tờ giấy đó, ngẩng đầu nhìn anh Thành, nói:
- Anh Thành, anh đã xem qua mật mã đó chưa?
Anh Thành trong lòng hơi run. Câu hỏi của Sở Thiên khiến anh ta sởn da đầu, lắc đầu thật mạnh, nói:
- Tuyệt đối chưa xem qua! Thành tôi cũng biết chừng mực. Sở dĩ tôi bắt Maria viết ra, chính là sợ nhiều người nghe thấy. Như vậy sẽ không tốt cho mọi người.
Sở Thiên cười sang sảng, vỗ vỗ vai anh Thành, khen:
- Càng ngày em càng tin anh sẽ sống trên trăm tuổi.
Anh Thành khẽ thở phào. Trước khi gia nhập xã hội đen, anh ta đã xem không ít phim về xã hội đen, ít nhiều cũng biết việc giết người bịt miệng.
Sở Thiên nghĩ đến tám trăm triệu đô la Mỹ, trong lòng bắt đầu lâng lâng. Số tiền này có thể giúp Soái quân phấn đấu nhiều năm. Vì thế, hắn hỏi:
- Sổ tiết kiệm đặc chế và cái chìa khóa mật mã kia hiện đang ở đâu? Chẳng lẽ nằm trong tay bọn Nặc Đính? Vậy thì phiền to!
Phong Vô Tình bỗng phanh lại. Phía trước có quản chế giao thông. Các xe đều di chuyển rất chậm chạp.
Khóe miệng anh Thành tươi cười, khẽ nói:
- Thiếu soái, sổ tiết kiệm đặc chế và chìa khóa mật mã không nằm trong tay Nặc Đính mà nằm tại Vân Nam, thành phố biên cương của Thiên Triều. Nó nằm trong một két bảo hiểm trong ngân hàng Thiên triều tại Vân Nam. Còn chìa khóa của két bảo hiểm nằm trong tay con gái nuôi của Maria là Oánh Tử Tử.
Sở thiên khẽ nhíu mày. Không ngờ Maria lại cẩn thận như vậy, tính toán quá phức tạp. Nhưng đây cũng chính là giá trị của cô ta. Nếu không, Nặc Đính cũng không vì cô ta, nhiều lần tập kích bản doanh của Thiên triều để cứu cô ta.
Sở Thiên quay đầu nhìn anh Thành, nhàn nhạt nói:
- Giờ trình tự sẽ là: Cần phải tới biên giới, thành phố Vân Nam. Sau đó, tìm Oánh Tử Tử, lấy chìa khóa két bảo hiểm ngân hàng. Từ trong két bảo hiểm sẽ lấy được sổ tiết kiềm đặc chế và chìa khóa mật mã, sau đó đi Thụy Sĩ.
Anh Thành nịnh một câu rất đúng lúc, giơ ngón tay cái lên thán phục:
- Thiếu soái anh minh! Tư duy hoàn toàn chính xác. Tuy hơi phức tạp, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hơn sáu tỷ nhân dân tệ chứ đâu phải vừa. Có thể dùng để trang bị vũ trang toàn bộ cho anh em.
Sở Thiên vỗ nhẹ đầu anh Thành, nhưng cũng biết lời anh thành nói có lý. Vì vậy, hắn cười cười, nói:
- AnhThành, thẩm vấn tốt lắm. Em sẽ nhắc Phàm Gian ghi đại công cho anh.
Sau đó lại sầm mặt, nói:
- Tuy nhiên, anh phải nghĩ kế khiến Maria câm miệng.
Nụ cười trên môi anh Thành lập tức bị đóng băng, trong lòng sợ hãi, anh ta dò hỏi:
- Hay là…Bây giờ tôi quay lại, tìm cách khử cô ta đi.
Sở Thiên khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:
- Không cần phải giết, nhưng có thể nghĩ cách khiến cô ta câm miệng.
Anh Thành bừng tỉnh, gật đầu. Anh ta đã hiểu được ý Sở Thiên, cũng đã biết phải làm gì.
Từ lúc Phong Vô Tình giảm tốc cho tới giờ, hai lăm phút đã trôi qua. Vậy mà họ mới đi được mười lăm mét.
Sở Thiên nhìn đồng hồ, vốn có đủ thời gian rảnh rỗi thì giờ lại hao phí cả vào tắc đường. Mười lăm phút nữa là cuộc thi hùng biện đã bắt đầu rồi.
Sở Thiên ló đầu ra nhìn ra khỏi xe, thở dài. Kiểu này sẽ bị muộn. Vì thế, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Tô Dung Dung, xin lỗi nói:
- Dung Dung, anh đang trên đường Lập Giao, nhưng chỗ này bị tắc rồi. Có lẽ anh sẽ tới hơi muộn. Thành thật xin lỗi!
Tô Dung Dung đương nhiên biết tình hình giao thông ùn tắc của thủ đô. Vì thế thông cảm nói:
- Không sao, Sở Thiên, anh tới được đã là tốt lắm rồi.
Sở Thiên cười cười, dịu dàng nói:
- Ừ! Anh cố gắng tới sớm.
Đặt điện thoại xuống, Sở Thiên quay lại, bắt gặp nụ cười kỳ quái của anh Thành, bị anh ta nhìn đến nổi cả da gà, bèn hỏi:
- Anh Thành, anh cười gì mà gian vậy? Cứ như là cái xác khô đang cười được đào từ mộ Hán Vương ấy!
Anh Thành lập tức ngậm miệng, nhìn vào gương chiếu hậu để xem nụ cười của mình ra sao. Anh ta đã xem tin tức đó. Các nhà khảo cổ học đào được một cái xác khô từ mộ Hán Vương. Do khí hậu đặc biệt của Thiên triều, đào được xác khô đã là việc ma quái lắm rồi. Người ta còn ngạc nhiên hơn vì cái xác khô này giữ trên môi nụ cười rất ma mị, khiến ai ai nhìn thấy cũng phải nổi da gà, lạnh cả gáy.
Anh Thành nhìn đi nhìn lại, chẳng thấy nụ cười của mình ma quái chút nào, lại nhìn vẻ mặt Sở Thiên, biết hắn trêu ghẹo mình. Vì thế, nhân cơ hội khơi chuyện cho vui, hỏi:
- Thiếu soái, lần này tới kinh thành, sao không gặp Phương Tình nhỉ? Cô nàng này, ban đầu còn cứng đầu lắm.
Sở Thiên sờ mũi, vờ buồn bã nói:
- Anh Thành, tốt nhất anh đừng để bị cô ấy bắt gặp. Nếu không, với năng lực của cô ấy lúc này, đủ để khiến anh sống dở chết dở. Anh phải biết là Khả Nhi đã truyền cho cô ấy không ít chiêu. Dưới tay cô ấy còn có hơn trăm tinh binh mãnh tướng nữa.
Anh Thành cười sang sảng, vênh mặt nói:
- Nếu không có lão Thành tôi, cô ta làm sao được như ngày hôm nay?
Sở Thiên chỉ cười cười, không thèm để ý tới anh ta nữa.
Tình hình giao thông cuối cùng cũng thông thoáng trở lại, dường như một người nín thở quá lâu, nay mới được phì hơi ra, vô cùng sảng khoái.
Phong Vô Tình nhìn đồng hồ, cuộc thi hùng biện của Tô Dung Dung đã bắt đầu rồi. Vì vậy, anh ta bắt đầu luồn lách rất thành thục. Chỉ tội, mọi người đều bị tắc đường đã gần năm mươi phút, ai ai cũng bực dọc, vì vậy lái xe đều không được như lúc trước. Điều này ảnh hưởng tới việc phát huy tay lái điêu luyện của Phong Vô Tình
Anh Thành biết Sở Thiên đang vội, bèn nhìn ngó xung quanh. Một lát sau mặt mày tươi tỉnh, nói với Phong Vô Tình:
- Người anh em, đi theo chiếc xe Mercedes Benz có biển sáu số sáu ở bên phải kia đi. Đảm bảo tốc độ nhanh gấp bội.
Phong Vô Tình bán tín bán nghi, quẹo xe qua bên đó, bám theo sau chiếc Mercedes Benz. Đúng như anh Thành đã đoán: Tung hoành không sợ gì hết, vượt xe, mắng chửi người xung quanh, thứ nào cũng tinh thông cả. Tốc độ thì nhanh hơn các xe khác rất nhiều. Có chiếc xe này mở đường, xe của Sở Thiên cũng nhanh hơn nhiều.
Anh Thành đắc ý, mỉm cười, giảng giải rất kinh nghiệm:
- Chủ những chiếc BMW, Mercedes Benz đều là những kẻ khét tiếng, không là nhà giàu mới nổi thì cũng là quan tham nhũng. Có quyền lực đỡ sau lưng, họ ít khi lái xe với tốc độ thông thường. Nếu không phải là chạy quá tốc độ thì cũng là va chạm phải người khác đâm vào giải phân cách. Cảnh sát giao thông thấy xe họ thì đến rắm cũng không dám đánh nữa.
Sở Thiên nghe xong thứ kinh nghiệm hoang đường của anh Thành chỉ biết dở khóc dở cười. Anh Thành này cũng vơ đũa cả nắm quá đi.
Ai ngờ, lời của anh Thành ứng linh thật.
Phong Vô Tình bám theo chiếc Mercedes Benz được hơn mười phút thì bắt đầu giảm tốc độ và dừng lại, khẽ lắc đầu.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn ra xa. Vài viên cảnh sát giao thông chỉ tay ra hiệu cho Phong Vô Tình và Mercedes Benz dừng lại. Bên cạnh cảnh sát còn có vài phóng viên đang phỏng vấn các chủ xe khác đang bị chặn lại, cười khổ nói:
- Chẳng trách giao thông ùn tắc như thế. Hóa ra là cảnh sát và phóng viên cấu kết với nhau, giúp chính phủ làm vài cái công trình bề mặt.
Anh Thành ủ rũ lắc đầu, than thở:
- Thế là xong! Xong rồi! Chiếc xe chỉ mười mấy vạn của chúng ta chắc sẽ bị họ cho lên thớt. Thiếu soái, sao anh không lái chiếc Audi chống đạn hay chiếc Red Flag kia chứ. Như vậy có thể hù cho lũ khốn khiếp này một trận.
Sở Thiên khẽ xua tay, thản nhiên nói:
- Đừng suy luận ba lăng nhăng nữa. Anh Thành, anh đi xử lý chuyện này đi. Nhớ chú ý giữ thể diện đấy!
Anh Thành gật gật đầu. Anh ta hiểu thân phận của Sở Thiên khiến hắn không tiện ra mặt. Vì thế mở cửa xe, giương giương tự đắc tựa vào thân xe, trên mặt là nụ cười khó hiểu, nhìn viên cảnh sát đang tới gần và đám phóng viên chực xông tới bất cứ lúc nào.
Một viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi cũng mang vẻ mặt kiêu ngạo, biết rõ kinh thành chỉ bé bằng cái mắt muỗi. Nhìn thấy xe là đã biết thế lực và gia cảnh của chủ xe. Vì thế, hắn nghiêm nghị nói với anh Thành:
- Các anh vi phạm quy định giao thông rồi. Vượt đèn đỏ có biết hông hả? Sau kiểm tra, tốc độ cũng vượt quy định.
Anh Thành rút điếu xì gà, hút nhả khỏi phì phèo, khiến viên cảnh sát trẻ ho sặc sụa. Sau đó, anh Thành dùng thái độ vô cùng hữu hảo, nói:
- Biết rồi, chúng tôi sai rồi. Vì vậy chúng tôi nhận tội. Anh viết giấy phạt đi. Chúng tôi đang vội đi.
Viên cảnh sát trẻ hơi kinh ngạc, chẳng ngờ anh Thành lại có thái độ hợp tác đến vậy, thầm lắc đầu. Xem ra, các bậc tiền bối dạy cấm có sai. Dân thường quần chúng đều không dám ho he. Vì thế, anh ta tỏ ra cao ngạo, nói:
- Nhớ sửa đấy! Có biết các người lái xe như thế là rất dễ xảy ra chuyện hay không. Nếu đâm chết người thì phải làm sao?
Anh Thành cau mày. Với tính cách của anh ta, chắc sớm đã cho tên cảnh sát giao thông này cái tát. Nhưng nhớ lời Sở Thiên dã dặn, anh ta kìm được, nói:
- Lần sau không dám nữa. Thôi đừng nhiều lời nữa. Mau lên! Chúng tôi đang vội lắm!
Lúc này, một viên cảnh sát giao thông lớn tuổi đi tới, mặt mày ủ ê, nói với viên cảnh sát trẻ:
- Thế nào?
Thái độ của viên cảnh sát trẻ rất cung kính. Hắn cười nói:
- Đã giải quyết xong rồi ạ. Chẳng có tí hàm lượng kỹ thuật nào.
Viên cảnh sát lớn tuổi thở dài, ngoảnh đầu nhìn chiếc Mercedes Benz, nói:
- Cũng may mà cậu giỏi. Ta đoán chọc phải tổ ong, chủ xe Mercedes-Benz không chỉ không bị phạt mà còn đòi gặp lãnh đạo của chúng ta ấy chứ. Nếu không, còn lâu họ mới chịu đi. Cũng chả biết là thần thánh phương nào.
Anh Thành nhìn bọn họ khinh bỉ. Hai tên chó đẻ này, quả đúng là bọn chỉ nhìn xe không nhìn người. Nếu bọn chúng biết ngồi trong xe là Thiếu soái, phòng chừng đã chân nam đá chân xiêu mà chạy mất dép. Đáng tiếc, Thiếu soái không cho anh ta ra uy.
Ôi dào, khiêm tốn nào có tốt hơn kiêu ngạo đâu. Anh Thành thổi khói xì gà mù mịt.
Anh Thành nhận giấy xử phạt, chẳng thèm xem qua liền đút luôn vào túi quần sau, quay đầu định trở lại xe.
Bỗng nhiên, một nữ phóng viên lao đến, phía sau còn có camera đi theo, vẻ mặt hớn hở nhìn ngắm chiếc xe, chạy tới bên anh Thành, nói như bắn pháo rang:
- Thưa anh, giờ tôi muốn phỏng vấn anh. Xin hỏi vì sao lại phạm luật.
Anh Thành thấy ống kính camera thì không chỉ trốn tránh mà còn ngẩng đầu thẳng lưng, khinh khỉnh trả lời nữ phóng viên:
- Đầu tiên, tôi phải sửa lại câu hỏi của cô. Chúng tôi phạm quy chứ không phạm luật. Thứ hai, cô có thể phỏng vấn tôi, nhưng tôi có quyền không bị cô phỏng vấn.
Nữ phóng viên trong lòng hơi tức giận. Cô ta chưa gặp ai dám phản bác vấn đề của cô ta, từ chối phỏng vấn. Vì vậy, cô ta tiếp tục truy vấn:
- Thưa anh, anh lái xe vi phạm luật, không thấy rằng đã làm mất mặt người thủ đô ư? Anh không tiếp nhận phỏng vấn của tôi, có phải vì cảm thấy rất xấu hổ không? Nếu đã thấy xấu hổ, tại sao lại còn phạm luật? Mời anh thẳng thắn trả lời câu hỏi của chúng tôi.
Sở Thiên ngồi trong xe đã nghe được những lời nữ phóng viên nói, khẽ lắc đầu. Đạo đức nghề nghiệp kiểu gì thế này!
Anh Thành hơi biến sắc mặt, chỉ muốn cho cô ta hai cái tát. Nhưng đàn ông mà đánh đàn bà thì không hay. Huống chi Sở Thiên đã dặn không được động thủ. Vì thế, anh ta nén tức giận, chui vào xe, không thèm để ý tới vấn đề độc địa cô phóng viên kia đưa ra.
Nữ phóng viên thấy anh Thành không thèm đếm xỉa tới cô ta, sắc mặt u ám, vẫy tay cho người quay camera tới quay riêng chiếc xe của Sở Thiên. Nữ phóng viên miệt thị nhìn chiếc xe, trong lòng thầm nghĩ: Để xem sau khi công bố ra, các người còn dám ngẩng mặt ở kinh thành này được không.
Làm xong chuyện này, cô ta liếc nhìn chiếc Mercedes Benz phía trước, chạy đến bên cửa sổ còn mở, lặp lại câu hỏi vừa rồi.
Anh Thành khẽ hừ nhẹ một câu:
- Tự tìm họa!
Vừa mói nói xong, cánh cửa xe Mercedes-Benz mở ra, một cô gái thanh thoát trong bộ đồ đen bước xuống. “Bốp, bốp!” hai tiếng, hai cái tát không chệch vào đâu hằn trên má nữ phóng viên, còn lạnh lùng quát:
- Có bản lĩnh, hỏi cô mày lần nữa xem!
Nữ phóng viên nổi giận lôi đình, dùng micro đánh tới tấp vào người cô gái trẻ. Cô gái nghiêng đầu tránh, đang định xông tới, một cô gái áo trắng bước xuống xe, đưa tay ra chặn lại, kéo tay cô gái áo đen, khuyên nhủ nói:
- Chị, thôi đừng gây sự nữa.
Cô gái áo đen dừng chân. Nữ phóng viên lại xông đến. Cảnh sát giao thông vội lao vào can lại.
- Có tiền thì ghê à? Có tiền thì được đánh người à?
Nữ phóng viên gào thét.
- Ngươi biết cô đây là ai không? Tiền của cô cũng ném chết được các người đấy. Cứ đợi đấy!
Sở Thiên chẳng hứng thú vài màn hài kịch này chút nào, phẩy tay ra hiệu cho Phong Vô Tình lái xe đi.
Lúc đi ngang qua cô gái áo đen, anh Thành kêu lên:
- Thiếu soái! Thiếu soái! Là bọn họ.
Sở Thiên hơi kinh ngạc, nhìn qua cửa kính bên cạnh anh Thành, quan sát cô gái áo đen, cười khổ, nói:
- Vô Tình, dừng xe đi. Chẳng trách dám tát cả phóng viên. Xem ra chúng ta lại gặp phiền phức nữa rồi. Hai tiểu ma đầu này đến kinh thành làm gì?
Bọn họ không ai khác, chính là cặp song sinh của Bát gia – Hai chị em nhà họ Tiêu.
Sở Thiên mở cửa xe đi xuống, anh Thành cũng vội vàng theo sau. Dựa vào trực giác của anh ta, lần này được phép phô trương hống hách rồi.
Tiêu Tư Nhu đang lạnh lùng nhìn nữ phóng viên. Ánh mắt hết sức khinh miệt.
Tiêu Niệm Nhu thì hơi bối rối, nắm chặt lấy tay chị, sợ cô lại tiến tới tát người ta.
Dưới sự khuyên nhủ của cảnh sát giao thông, nữ phóng viên đã bình tĩnh trở lại, không xông tới liều mạng nữa mà rút điện thoại ra gọi cứu binh.
Tiêu Tư Nhu bọn họ không nhìn thấy Sở Thiên đang đến từ phía sau, vẫn khinh bỉ nhìn nữ phóng viên, nói:
- Gọi cả ba cô sáu bà của ngươi đến đi, để họ nói xem, hai cái tát của ta có đúng tội không.
Viên cảnh sát lớn tuổi khẽ thở dài, bối rối nhìn nữ phóng viên, đã bảo cô ta chú ý thái độ khi phỏng vấn, vậy mà không chịu nghe, còn nói là có lãnh đạo sau lưng. Giờ chẳng biết chọc phải ma nữ phương nào. E rằng hôm nay loạn mất.
- Tát là đúng rồi, nhưng em không nên tát nhiều như thế.
Sở Thiên đứng sau Tiêu Tư Nhu, cười khổ nói:
- Chẳng ngờ tính tình đại tiểu thư vẫn không sửa được tí nào, vẫn hống hách như xưa. Em không sợ chịu thiệt ư?
Hai chị em nhà Tiêu gia nghe tiếng nói quen thuộc, giật mình, vội ngoảnh cả lại, đều hoan hô, xô tới ôm Sở Thiên.
Sở Thiên hơi xấu hổ. Giữa ban ngày ban mặt, ôm hai chị em song sinh đẹp như hoa như ngọc này, dễ bị người ta đó kỵ mà ném đá mất. Vì vậy, hắn vỗ vỗ lưng họ, bảo họ buông tay, rồi tách họ ra, nhẹ nhàng nói:
- Sao hai em lại tới đây?
Khóe miệng Tiêu Tư Nhu là nụ cười ái muội, cô ta thản nhiên nói:
- Nhớ anh nên ghé qua thăm anh một lát.
Mắt Tiêu Niệm Nhu chan chứa yêu thương, nhẹ nhàng nói:
- Bà ngoại tới kinh thành tái khám. Bọn em đến thăm bà.
Sở Thiên gật gật đầu, giờ mới hiểu vì sao bọn họ lại có mặt tại kinh thành.
Cảnh sát giao thông rất đỗi ngạc nhiên, chẳng ngờ người thanh niên đi chiếc xe ghẻ kia lại có sức hấp dẫn lớn như vậy, khiến hai cô gái đi xe Mercedes Benz nhảy ào tới ôm hôn thắm thiết. Bỗng nhiên, ông ta giật mình. Lẽ nào chàng thanh niên này có gia cảnh hiển hách?
Hơn mười phút sau, một chiếc BMW, hai chiếc Toyota xuất hiện. Một cô gái và tám tên đàn ông lực lưỡng hùng hổ xuống xe. Cô gái đeo kính đen, khóe miệng nhếch lên, mặt nhìn trời, trông rất đỗi vênh váo.
Nữ phóng viên dường như gặp được “Bao Thanh Thiên” có thể giúp cô ta phân xử, vội hấp tấp chạy lại, nói:
- Chị, cuối cùng thì chị cũng tới. Hai con bé này đáng ghét quá! Dám tát cả em.
- Như Như, đừng sợ! Có chị ở đây.
Cô gái vỗ vai nữ phóng viên, trấn an nói:
- Chị sẽ đòi lại công lý cho em.
Nữ phóng viên cảm kích gật đầu, lập tức nhìn viên cảnh sát giao thông đang cản cô ta bằng ánh mắt khiêu khích.
Cô gái kia còn chưa bước tới, tám tên đàn ông lực lưỡng đã vây cả lại, trên mặt là nụ cười đe dọa, nhìn cơ thể nhô ra lượn vào của hai chị em nhà họ Tiêu và cả gương mặt mịn màng của bọn họ, đôi mắt thèm thuồng như muốn ăn tươi nuốt sống, yết hầu cũng đưa lên đưa xuống.
Viên cảnh sát giao thông biết sắp có kịch để xem rồi, không nên xen vào thêm rối, vì vậy, rất biết điều mà trốn ra xa vài mét. Nhưng lúc lùi ra xa, ông ta không quên vờ vịt hô:
- Không được gây rối! Không được gây rối! Mọi người nên nói chuyện bình tĩnh.
Cô gái bước tới, khinh khỉnh nhìn hai chị em nhà họ Tiêu, thấy cũng quen quen, nhưng cũng kệ, giọng lạnh tanh nói:
- Có biết đây là thủ đô không? Có biết tôi là ai không? Mercedes biển ngoại tỉnh mà cũng dám ngông cuồng như thế à? Lại còn dám tát em tôi nữa chứ! Có tin tôi bán các người cho nhà thổ? Nếu biết điều thì ngoãn ngoãn quỳ xuống xin tha tội.
Hai chị em nhà họ Tiêu đều biến sắc mặt. Họ đã nhận ra cô ta chính là người đã làm ầm ĩ tại buổi mừng thọ cha. Mối thù mới thù cũ đều ùa tới.
Sở Thiên biết Tiêu Tư Nhu đã nổi giận thật rồi, sợ cô gái nhỏ này có hành động kinh người, vội vỗ vỗ vai của các nàng, giúp các cô bình tĩnh trở lại, sau đó bước ra từ phía sau bọn họ, chậm rãi nhìn chằm chằm vào cô gái đeo kính râm, thản nhiên nói:
- Phạm Tâm Tâm, cô nói ai phải ngoan ngoãn quỳ xuống?
Cô ta đúng là Phạm Tâm Tâm. Nhìn thấy Sở Thiên bước ra từ phía sau hai chị em họ Tiêu, bộ mặt kiêu căng ngạo mạn của cô ta lập tức trở nên xám xịt. Trong đời này, cô ta hận khá nhiều người, nhưng cô ta chưa hận ai sâu sắc như hận Sở Thiên. Ngoài việc do Sở Thiên đã vài lần khiến cô ta mất mặt, chủ yếu là cô ta không cách nào trả thù được Sở Thiên.
Sắc mặt Sở Thiên lạnh lùng, nhàn nhạt nói:
- Không ngờ cô bị Lâm Đại Pháo cho một vố, hội Hắc Long vẫn chưa muốn lấy mạng của cô. Cô đúng là mạng lớn phúc lớn. Nếu đã được đại phúc rồi thì không nên ra ngoài gây hấn nữa, càng không nên nói ra những lời vừa rồi.
Phạm Tâm Tâm đúng là có mạng lớn phúc lớn, lừa được từ tay Trần Cát Mộng tám triệu tệ. Tuy phải trốn khỏi Hắc Long Tower, dạt ra ngoại tỉnh ẩn náu một thời gian, nhưng có được mười ba triệu tệ thù lao, lo lắng sợ hãi cũng là đáng giá. Nghe tin hội Hắc Long bị tiêu diệt, cô ta hoàn toàn yên tâm, trở lại kinh thành để hưởng thụ cuộc đời. Chỉ có điều không may là hôm nay lại gặp phải Sở Thiên.
Phạm Tâm Tâm nhìn Sở Thiên vài cái. Cô ta hiểu rằng với thế lực hiện nay của Sở Thiên, bản thân cô ta ra mặt tranh chấp với hắn chỉ là tự tìm cái chết, đành nuốt nỗi nhục nhã hôm nay, đợi thời cơ đánh lén Sở Thiên mới là thượng sách. Vì vậy, cô ta quay sang nói với nữ phóng viên:
- Chúng ta đi.
Nữ phóng viên không hiểu vì sao người mình sùng bái là chị Tâm lại phải sợ chàng thanh niên này, đảo đảo đôi mắt đẹp, băn khoăn hỏi:
- Chị! Sao lại…
Phạm Tâm Tâm cũng không quay đầu lại, lôi cô ta đi thẳng ra chỗ chiếc BMW.
Tám tên đàn ông to lớn cũng quay lưng đi theo. Tên cầm đầu trong số đó khi bỏ đi còn không quên nói một câu rất kịch:
- Tiểu tử, hôm nay chị Tâm đang vui, bọn ta mới không thèm tính toán với các người. Lần sau thì cẩn thận đấy!
Sở Thiên khẽ “Hừ” nhẹ một tiếng, nháy mắt với anh Thành. Anh Thành lập tức hiểu ý, bước lên trước vài bước, tung cú đấm Karate, vừa hay trúng tên cầm đầu khiến hắn đổ về phía trước, xô vào người những tên khác làm chúng ngã lộn vào nhau.
- Mẹ kiếp! Bọn mày mới phải cẩn thận ấy.
Anh Thành hùng hổ, không hề sợ phải một chọi tám.
Những tên đại hán không bị ngã đều giận dữ, xông vào anh Thành. Dù sao anh Thành cũng là một đại ca, tửu sắc có hại cho sức khỏe nhưng không ảnh hưởng gì đến thân thủ của anh ta. Vì vậy, anh ta vừa né vừa đánh, đánh gục được mấy tên đại hán. Đương nhiên, khóe miệng cũng bị trúng một cú đấm, máu đang chảy ra.
Anh Thành chùi máu ở khóe miệng, giận sôi máu. Mẹ kiếp, nhân vật quan trọng của Soái quân mà bọn này cũng dám đánh, chán sống rồi. Anh Thành cởi áo khoác, xắn tay áo, đang chuẩn bị tiếp tục khai chiến. Có Sở Thiên làm hậu thuẫn, anh ta biết anh ta không thể chết được.
Phạm Tâm Tâm đang đi phía trước vội biến sắc mặt. Cô ta biết những tên đại hán do cô ta mang tới đã gây họa lớn, ngay lập tức, không thèm để ý bọn họ sống chết ra sao, vội chạy nhanh tới xe BMW, mở cửa xe, tống nữ phóng viên vào xe, sau đó ngồi vào ghế lái, lái xe bỏ chạy.
Tám vị đại hán không hiểu vì sao Phạm Tâm Tâm lại bỏ đi như vậy. Nhưng lúc này, cuộc chém giết đang đạt tới cao trào nên bọn chúng cũng không nghĩ nhiều nữa. Huống chi, trước khi đến đây Phạm Tâm Tâm đã thanh toán toàn bộ tiền cho bọn chúng. Vậy thì, đánh gục anh Thành, rồi đem hai cô gái trước mắt đây về thưởng thức dần, rồi đòi ít tiền là bọn chúng thỏa mãn rồi.
Năm tên đại hán vây quanh anh Thành. Ba tên còn lại định bắt Sở Thiên. Giải quyết xong đàn ông thì đàn bà thì dễ như trở bàn tay.
Anh Thành đối phó với mấy tên đại Hán đã khá mệt, giờ năm tên vây lại cùng một lúc, rất nhanh liền cảm thấy lực bất tòng tâm. May mà ngay sau đó nghe tiếng “Bốp! Bốp! Bốp”, ba tên đại hán vây đánh Sở Thiên đã bị đánh bay, khiến năm tên đại hán kia giật mình, thế tấn công cũng chậm lại.
Sở Thiên tiến lên trước vài bước, đi tới bên cạnh anh Thành, tay phải xuất liền mấy chiêu. Mấy tên đại hán không ngờ Sở Thiên ra tay nhanh như vậy, hoảng hốt chống đỡ. Nào ngờ chưa tới nửa phút, bọn chúng đều đã lăn lộn trên đất không thể ngồi dậy được, hiển nhiên đều đã bị Sở Thiên đánh trúng điểm yếu hại.
Sở Thiên lắc đầu, miệt thị nói:
- Thân thủ như thế này mà cũng dám lăn lộn giang hồ à? Cút mau kẻo muộn!
Tên đại hán cầm đầu cắn răng lồm cồm bò dậy, ánh mắt hung hãn, nói:
- Có bản lĩnh thì nói tên ra.
Sở Thiên quắc mắt, vẻ bá đạo tự nhiên toát ra, lạnh lùng nói:
- Sở Thiên. Nếu còn không phục thì tới hoa viên Tiềm Long tìm ta.
Tên đại hán cầm đầu gật mạnh đầu, còn chưa kịp phản ứng gì, quay đầu lại đỡ mấy tên huynh đệ của gã, rồi dường như nhớ ra điều gì, bỗng ngồi phịch xuống đất, toàn tân run rẩy, hoảng sợ nói:
- Anh! Anh là Thiếu soái?
Anh Thành lau máu tươi khóe miệng, đắc ý đáp:
- Không sai. Cậu ấy chính là Thiếu soái.
Tám vị đại hán biến sắc mặt, đều quỳ cả xuống, khiếp hãi nói:
- Thiếu soái, chúng tôi có mắt không biết Thái Sơn. Xin hãy tha cho bọn tôi.
Sở Thiên không thèm tính toán với chúng, phất tay nói:
- Đi đi.
Anh Thành vẫn không cam tâm, nhíu mày nói:
- Thiếu soái, cứ như vậy để cho họ đi ư? Hay qua đó cho bọn chúng một trận.
Sở Thiên khoát tay, khẽ nói:
- Không cần nữa. So đo với mấy người này chỉ tổ lãng phí sức lực.
Anh Thành bất đắc dĩ buông ống tay áo. Mấy ngày rồi không được ra tay, chẳng đã chút nào.
Tám vị đại hán chạy bán sống bán chết ra xe Toyota. Kẻ cầm đầu vừa chạy vừa thì thầm:
- Bà nó chứ, Phạm Tâm Tâm đúng là hại người không ít, bảo chúng ta đến đối phó với Thiếu soái. Thế khác nào bảo chúng ta đi chết! Nếu không phải là tên Tân Tạng đó đỡ lưng cho cô ta, hôm nay chúng ta đã luân phiên làm nhục cô ta rồi.
Sở Thiên rất thính tai, nghe rõ mồn một họ đang nói gì, khẽ động lòng, hét lên:
- Đứng lại!
Tám vị đại hán lập tức như lão tăng nhập định, đều dừng cả lại, quay lại cười hỏi:
- Thiếu soái, có gì cần sai bảo?
Sở Thiên nhìn nhìn Phàm Gian, suy nghĩ một lát, nhàn nhạt nói:
- Các ngươi vừa nói người Tân Cương, Tây Tạng là chỗ dựa cho Phạm Tâm Tâm, ta rất tò mò. Nhưng giờ ta không có thời giờ nghe các ngươi kể. Giờ các ngươi cứ về hoa viên Tiềm Long trước đã, tìm quân sư của Soái quân là Phàm Gian, đem những điều các người biết về tình hình của đám người Tân Cương, Tây Tạng kể cho cậu ta nghe, hiểu chưa?
Tám vị đại hán thấy Sở Thiên nói tìm họ không phải để tính sổ thì cũng thở phào, vội đáp:
- Được, Thiếu soái đã sai bảo, chúng tôi nất định sẽ làm được. Giờ chúng tôi tới hoa viên Tiềm Long ngay đây!
Sở Thiên gật gật đầu, phất tay ra hiệu cho bọn họ rời đi, sau đó quay đầu lại nhìn chị em nhà họ Tiêu, dịu dàng nói:
- Các em tới kinh thành sao không gọi điện cho anh?
Tiêu Tư Nhu chẳng hề ngại ngùng chút nào, tựa vào Sở Thiên, thân mật ôm lấy eo hắn, nói đầy ẩn ý:
- Muốn cho anh bất ngờ đấy. Nhưng giờ bọn em phải đi thăm bà ngoại rồi. Có lẽ phải muộn một chút mới lại qua tìm anh. Nhớ chuẩn bị phòng cho bọn em nhé!
Sở Thiên bị thân thể mềm mại của cô ta cọ sát, lại còn cố tình có những cử chỉ ám chỉ mà chẳng biết phải làm sao. Nhưng hắn vẫn gật gật đầu, nhàn nhạt nói:
- Yên tâm đi, anh sẽ cử người lo liệu cho các em. Phải rồi, nghĩa phụ khỏe chứ?
Tiêu Tư Nhu gật gật đầu, cười nói:
- Cuộc sống hiện nay của cha em nhàn nhã vô cùng, lúc thì đàm luận thế cục thiên hạ cùng Đường chủ Đặng, lúc thì câu cá, đánh cờ với ông Trương, thi thoảng tham dự những buổi họp mặt quan trọng của Thượng Hải. Đi tới đâu người ta cũng kính nể cái tên “Bát gia” vô cùng. Cha nói: Đó đều là nhờ anh đã chống cho cha em đứng thẳng lưng.
Sở Thiên khẽ thở dài. Được Bát gia khen ngợi, đó mới là vinh hạnh lớn nhất của hắn.
Tiêu Niệm Nhu thấy chị mình thân mật ôm Sở Thiên, trong lòng không khỏi thở dài, chung quy thì cô vẫn không có được dũng khí như chị. Cô giơ tay nhìn đồng hồ, dịu dàng nói:
- Anh, thời gian không còn nhiều. Bọn em phải nhanh chóng vào bệnh viện. Tối sẽ tìm anh tâm sự nhé!
Sở Thiên gật gật đầu, đưa bọn họ lên xe Mercedes Benz, vẫn không quên nhớ dặn dò:
- Tư Nhu, đừng đi quá nhanh! Cẩn thận một chút!
Chị em nhà họ Tiêu nhìn Sở Thiên cười rạng rỡ, sau đó đạp mạnh ga, chiếc xe lao vụt đi.
Sở Thiên khẽ thở dài, cùng anh Thành lên xe, nhàn nhạt nói:
- Vô Tình, đi bằng tốc độ nhanh nhất tới đại học Thiên Kinh.