Đô Thị Thiếu Soái

Chương 377: Chương 377: Ngang tài ngang sức




Biển người mờ mịt, xe nhiều như nước.

Phạm Tâm Tâm lái chiếc BMW rời khỏi nơi thị phi này, vẻ mặt vẫn nặng nề khó coi như cũ, còn khó coi hơn kẻ có chồng chết.

Như Như ôm hai má đỏ rần rần, ngập ngừng một lát, mở miệng hỏi:

- Chị Tâm, tiểu tử vừa rồi là ai thế?

Phía trước lại bị tắc đường. Xe di chuyển rất chậm chạp.

Phạm Tâm Tâm mất kiên nhẫn nhấn còi, bực dọc trả lời:

- Đừng quan tâm nhiều như vậy. Em không dây vào hắn được đâu.

Như Như lập tức câm miệng. Ngay cả chị Tâm là người mà cô ta sùng bái cũng không đối phó được với hắn. Cô càng không có tư cách nói gì nữa.

Sau khi Phạm Tâm Tâm đưa Như Như đến đài truyền hình bèn lập tức lái BMW đến khu chung cư Thanh Niên.

Cô ta quyết định phải làm gì đó. Cô ta quyết định phải hủy diệt Sở Thiên. Nếu không, cái kim trong tim khiến cô ta đau quá.

Khi một người phụ nữ căm hận một người đàn ông vì đã khiến cô ta nhục nhã thì cô ta sẽ không tiếc sức lực, không tính đến hậu quả, không kể phải trả giá.

Khu chung cư Thanh Niên là một khu chung cư cao cấp, vị trí địa lý ưu việt, thuận tiện cho việc buôn bán. Vì vậy, trong vòng ba năm, giá căn hộ ở đây đã tăng gấp bốn lần.

Khu chung cư Thanh Niên, phòng 808 và 809 đều là tài sản của Phạm Tâm Tâm, nhưng cô ta chẳng ở đó được mấy ngày.

Phạm Tâm Tâm khẽ ấn chuông phòng 808, phòng này vốn đã im lặng lại càng tĩnh lặng thêm.

Người bên trong nhìn theo lỗ quan sát trên cửa, thấy là Phạm Tâm Tâm, bèn thở phào nhẹ nhõm, lập tức mở cửa sắt cho cô ta vào.

Bên trong có hai người đàn ông. Trong đó có một người tuổi trung niên đang ngồi trên ghế sofa xem bản đồ, tướng mạo rất hung hãn, mắt lồi đầu nhọn, như đầu một con rắn bị đánh bẹp. Đứng bên cạnh ông ta là một thanh niên trẻ. Tuy trầm mặc ít lời, nhưng toát ra một vẻ nguy hiểm.

Người đàn ông trung niên thấy Phạm Tâm Tâm bước vào, đôi mắt sáng rực lên, buông tấm bản đồ, tiến lên trước vài bước, vừa ôm vừa lắc Phạm Tâm Tâm, vừa hôn vừa cắn cô ta. Sau đó, nở nụ cười rất nam tính, đi thẳng về phía phòng ngủ.

Phạm Tâm Tâm cũng không phản kháng, tùy ông ta thích làm gì thì làm. Người đàn ông trung niên thuần thục cởi bỏ hết quần áo của cô ta. Sau khi bị ném lên giường, trên người không mảnh vài, cô ta mới khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói:

- Sao lần nào gặp mặt cũng làm chuyện này? Không chán ư?

Tên đàn ông hung hãn vừa hấp tấp tự cởi quần áo vừa trả lời bằng giọng điệu trêu ghẹo:

- Lão tử ta hiến thân vì tín ngưỡng, đã lâu lắm rồi không chạm vào phụ nữ rồi. Ta bỏ ra năm mươi vạn để thuê hai căn phòng của em trong nửa tháng, không kiếm được thêm tí gì từ em thì thiệt thòi quá.

Phạm Tâm Tâm căn rất đúng lúc, thừa dịp tên đàn ông hung hãn tự cởi quần áo, thò tay kéo chăn che lên người, chỉ để lộ ra cặp đùi săn chắc, sờ eo hắn, dâm đãng nói:

- Chẳng phải anh việc gì cũng dám làm sao? Giờ em muốn anh giúp em một chuyện. Giúp em giết một người. Có dám không? Nếu dám thì làm. Không dám thì mặc quần vào.

Dù là tên đàn ông nào thì lúc này lòng cũng đang nóng như lửa đốt. Gã đàn ông hung hãn cũng không ngoại lệ. Đừng nói giết người kia, đến bắt ông ta đi hái trăng cũng sẽ đồng ý không do dự. Ông ta giật phắt cái chăn, thô bạo lôi Phạm Tâm Tâm lại gần, rồi nằm đè lên.

Tên đàn ông hung hãn miệng còn lầu bầu nói:

- Ta cam đoan sẽ thay em hoàn thành. Không có chuyện gì là “Rắn Đuôi Chuông” ta không dám làm.

Sức xuân tràn ngập chung cư Thanh Niên.

Tại giảng đường Nghìn Năm, giải hùng biện đang diễn ra. Khi Sở Thiên tới được giảng đường Nghìn Năm, cuộc thi hùng biện đang tới hồi kết.

Sở Thiên nhìn ngó tìm quanh vài lần, nhanh chóng nhìn thấy bọn Đường Thương Hùng ngồi phía trước bên phải. Vì thế, hắn khom lưng lại như mèo, men theo lối đi nhỏ tìm tới chỗ bọn họ.

Bọn Đường Thương Hùng thấy Sở Thiên tiến đến, nhường một ghế cho hắn. Sở Thiên vừa mới ngồi xuống, Âu Dương Thắng Cơ lập tức trách móc, nói:

- Sở Thiên, cậu tắc đường gì mà tắc lâu quá đi! Cuộc thi sắp kết thúc rồi. Tô Dung Dung đã mấy lần nhìn xuống tìm cậu, khiến anh em chúng tớ đều xấu hổ.

Sở Thiên ngượng ngùng gãi gãi đầu. Còn chưa kịp mở miệng biện bạch, Tôn Bân còn thừa nước đục thả câu, xảo trá nói:

- Yên tâm đi, đêm nay Sở Thiên sẽ mời chúng ta đi ăn một bữa no nê tại khách sạn Thiên Nga Đen, sau đó đi tắm suối nước nóng để tỏ lòng xin lỗi đấy.

Đường Thương Hùng nhẩm tính một lát, báo giá rõ ràng:

- Tiền ăn và phí tự trợ của khách sạn Thiên Nga Đen cho một người là tám trăm tệ. Năm người tổng cộng là hết bốn nghìn. Như vậy cũng không phải là xa xỉ gì. Cho dù Sở Thiên không chịu mời, tớ cũng có thể ký hóa đơn, sau đó đem tới Hồng Phát để thanh toán.

Sở thiên dở khóc dở cười, vỗ vỗ đầu bọn họ, nói:

- Chỉ biết có ăn thôi. Tuy nhiên, xét thấy các cậu đều đã vất vả, đêm nay sẽ mời các cậu một trận ra trò.

Sau đó, xem tình hình chiến đấu trên khán đài, hỏi:

- Lúc này đội nào đang dẫn trước? Dung Dung thể hiện ra sao?

Tôn Bân mặt mày hớn hở, trả lời:

- Hai bên đều rất hùng hổ, không ai kém ai, ngang tài ngang sức. E rằng đến cả trọng tài cũng khó ra quyết định bên nào thắng. Tô Dung Dung vừa dịu dàng vừa phóng khoáng, dùng lý luận chinh phục, lấy nhu thắng cương.

Sở Thiên nghe Tôn Bân nói năng lộn xộn, khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn đề tài hùng biện:

- Kỷ luật có hay không có lợi cho sự phát triển của cá tính. Bên phe Tô Dung Dung là bên chính biện. Học viện pháp luật là bên phản biện. Lúc này, hai bên đều đã trình bày xong phần tổng kết, đang chờ giám khảo cho điểm.

Mệnh đề này dường như càng có lợi cho bên phản biện. Dù sao, ai nhìn thấy kỷ luật cũng đều nghĩ tới sự bó buộc. Mà bó buộc lại chính là từ trái nghĩa của từ phát triển. Sở Thiên có thể tưởng tượng ra, Tô Dung Dung bọn họ phải gian nan thế nào mới chiến đấu được tới bây giờ.

Người chủ trì là Đới Mộng Nghiêu luôn mang nụ cười tươi tắn chờ đợi ban giám khảo đưa ra đáp án. Có như vậy cô mới có thể kết thúc cuộc thi biện luận này một cách mỹ mãn.

Chính phản hai bên cũng đang đợi kết quả, vẻ mặt đều khá căng thẳng hồi hộp. Ánh mắt tô Dung Dung nhìn về phía Sở Thiên. Thấy Sở Thiên im lặng tựa vào ghế, cô tươi tỉnh hoạt bát hẳn lên, nở nụ cười tươi như hoa, nháy mắt ra hiệu với Sở Thiên.

Liễu Yên đứng đứng bên cạnh cũng đã phát hiện ra Sở Thiên, khóe miệng khẽ giật giật, cười rất không tự nhiên.

Tinh thần tự do dân chủ của đại học Thiên Kinh rất nhanh liền được thể hiện. Tuy có năm vị giám khảo nhưng vẫn xuất hiện tỉ số hòa hai hai, vì đã có một vị giám khảo không thể đưa ra quyết định chọn đội nào hơn. Các vị giám khảo còn lại thì đều bảo lưu ý kiến của mình. Vì vậy, đã xuất hiện một sự việc thần kỳ tại nơi thần kỳ này.

Khi khán giả được biết không thể phân định thắng thua, tâm lý tò mò bắt đầu trỗi dậy. Tất cả đều rất hồi hộp. Một số bạn sinh viên đã chuẩn bị ra về lại đua nhau ngồi lại chỗ cũ, chờ đợi kết quả mà ngay cả ban giám khảo cũng rất khó khăn để quyết định.

Vì hôm nay là trận chung kết, tất nhiên không thể có kết quả hòa. Vì vậy, năm vị giám khảo bắt đầu vùi đầu thảo luận.

Mấy phút sau, ban giám khảo đã nhất trí kết quả, gọi người dẫn chương trình Đới Mộng Nghiêu lại.

Sau một lát, Đới Mộng Nghiêu gật gật đầu, tươi cười trở lại vị trí của người dẫn chương trình, cầm Micro lên, dùng giọng nói ngọt ngào rành mạch truyền đạt tới mọi người:

- Các thầy cô giám khảo thật sự khó đưa ra kết luận bên chính biện hay bên phản biện thắng. Vì vậy, sau khi suy nghĩ kỹ, các thầy cô quyết định đưa thêm vào một phần thi nhỏ để đi đến quyết định thắng thua cuối cùng.

- Chị này quả thật cũng không tệ lắm!

Đường Thương Hùng nuốt nước miếng, mắt hơi sáng lên:

- Tiếc quá, chị ta lớn tuổi hơn mình. Thật lãng phí!

- Lớn tuổi hơn mới tốt chứ, thế mới biết thương yêu cậu.

Tôn Bân cười trêu chọc, nói:

- Mẹ vẫn dạy: “Gái hơn hai, trai hơn một”

Đường Thương Hùng bực dọc phẩy tay, khinh thường nói:

- Thôi thôi, cậu thì biết cái gì. Bố tớ còn nói này: “Phải tìm đứa kém mình 5 tuổi, như thế mới gắn bó lâu dài được”. Ít ra cũng không bị già quá nhanh. Nay bông hoa tươi thành bông hoa héo, đời còn gì là vui.

Sở Thiên cười khổ. Lâu rồi không gặp, mấy cậu công tử bột này vẫn chẳng bớt ba hoa. Hắn vội xua tay ra hiệu bọn họ giữ im lặng để nghe Đới Mộng Nghiêu nói.

Đới Mộng Nghiêu đưa Micro sang tay trái. Sợi dây chuyền trên cổ lấp lánh tỏa ánh hào quang. Cô ta thánh thót nói:

- Hôm nay, tại đây, chắc chắn có không ít bạn tới cổ vũ cho đội của mình. Do đó, phần thi phụ này sẽ do hai đội chỉ định một khán giả mà đội đó tin tưởng để tiến hành đặt câu hỏi và trả lời. Ban giám khảo sẽ căn cứ vào sự thể hiện của bạn khán giả đó để thêm một điểm quyết định đội nào thắng.

Đề nghị này đúng là một biện pháp khi không còn biện pháp nào khác. Nhưng biện pháp này cũng không làm mất công bằng. Hai bên đều phải đánh cược vào vận may của mình.

Học viện Luật nhanh chóng chỉ định một cậu con trai khá nổi danh làm khán giả đưa ra câu hỏi. Nghe mọi người bàn tán, cậu ta là Tạ Vĩ San, Phó chủ tịch hội sinh viên của học viện Luật, có hai bằng chuyên ngành, từng ba năm liền nhận được học bổng hạng nhất, cũng lại là Đội trưởng đội hùng biện của học viện Luật. Có thể thấy rằng học viện Luật đã khá quyết tâm.

Đội Tô Dung Dung nhìn quanh trong số khán giả của viện mình. Bọn họ đều dồn mắt cả vào Sở Thiên.

Sở Thiên là một thiên tài bẩm sinh. Trọng trách này không hắn đảm nhiệm thì còn ai nữa.

Sở Thiên nhanh chóng phát hiện ánh mắt bọn họ đều dán cả vào người mình, khẽ thở dài. Còn chưa ngồi nóng chỗ đã lại bị họ lôi lên khán đài rồi.

Tô Dung Dung vẫy vẫy tay gọi Sở Thiên. Sở Thiên đành cười, đứng lên, thay học viện kinh tế và quản trị dành lấy gọng cỏ có thể đè chết cả lạc đà này.

Tất cả các bạn sinh viên lập tức im lặng. Họ đưa mắt nhìn đại diện của hai bên đang đứng ở bên phải và trái. Một số sinh viên biết mặt Sở Thiên và Tạ Vĩ San, đôi mắt sáng lên đầy hy vọng, mong đợi màn biểu diễn hỏi và trả lời của hai thanh niên trẻ tuổi tài cao này.

Dẫn chương trình Đới Mộng Nghiêu nhìn thấy Sở Thiên, nụ cươi hơi chững lại, rồi lại lập tức nở ra tươi tắn.

Bên phản biện học viện Luật đặt câu hỏi trước. Đại diện cho học viện Luật hắng giọng, trên mặt đầy tự tin, cầm lấy micro, hỏi như bắn pháo:

- Xin hỏi đại diện bên chính biện, các bạn bảo vệ mệnh đề “Kỷ luật có lợi cho sự phát triển cá tính”. Tôi xin hỏi, hãy xem quân đội Thiên triều, đó là nơi kỷ luật nghiêm minh nhất. Sinh hoạt của binh sĩ đều theo khẩu lệnh, chỉnh tề như một. Lẽ nào bạn vẫn cho rằng kỷ luật quân đội có thể thúc đẩy cá tính phát triển?

Vấn đề này khá thâm. Nếu ta nói quân đội đề xướng phát triển cá tính, vậy thì kỷ luật nghiêm minh bản chất chủ yếu là để tạo nên tinh thần đoàn kết, hiển nhiên sẽ trói buộc sự phát triển của cá tính.

Nếu ta nói quân đội không đề xướng phát triển cá tính, vậy thì ta đã tự nhận thua trong cuộc thi này.

Năm vị giám khảo đều nở nụ cười trên môi, khá vừa lòng với câu hỏi được đặt ra.

Học viện Pháp luật và các cổ động viên của viện này đều thở phào nhẹ nhõm. Chẳng ngờ anh học trưởng khóa trên này lại lợi hại như vậy, đặt ra một câu hỏi rất khó trả lời.

Phía Tô Dung Dung đương nhiên đánh giá được phân lượng của câu hỏi này, vô cùng tán thưởng đại biểu học viện Luật, nhưng cũng không hề lo lắng cho Sở Thiên. Họ đều tin tưởng rằng câu trả lời của Sở Thiên sẽ càng đặc sắc hơn. Niềm tin lớn lao đến từ thực lực lớn hùng mạnh của Sở Thiên.

Viên đạn đã được bắn ra. Giờ chỉ còn đợi xem Sở Thiên có tránh né được và đánh trả hay không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.