Người lạ mặt bên cạnh Dư Hiểu Lệ nghe được tiếng Sở Thiên quát bảo ngưng lại, trong lòng cả kinh, cho rằng Sở Thiên muốn ngăn cản bọn họ làm giàu, tất cả đều nhìn Sở Thiên, một vài người thậm chí còn tiến tới bao vây Sở Thiên.
Dư Hiểu Lệ lần này lại không hề ngăn cản thủ hạ, thản nhiên hỏi:
- Sở Thiên, anh lại có cao kiến gì?
Dư Hiểu Lệ đi tới bước cuối cùng này rồi, bây giờ đã tìm được mộ thất, với thiết bị của bọn họ, lấy được đồ vật ở bên trong đã là chuyện nằm trong lòng bàn tay, đối với cô ta giá trị của Sở Thiên đã xuống thấp rất nhiều, tự nhiên không hề sợ hãi nữa.
- Nếu cô mở ba cánh cửa này ra, cô nhất định sẽ nhìn thấy một phần mộ, nhưng cô cũng sẽ bị lũ lụt cuốn đi hoặc bị những sinh vật khác cắn chết.
Sở Thiên dùng vẻ mặt bình thản nói:
- Nếu như tôi đoán không sai thì trong đó có hai cửa tử, một cửa sống.
Dư Hiểu Lệ biến sắc, đoạn đường nguy hiểm này làm cô ta trong lòng sợ hãi, Sở Thiên suy đoán luôn chính xác, nói không chừng mở sai cửa sẽ thật sự phát sinh ra chuyện lớn gì đó, nhìn thấy Sở Thiên bình tĩnh như thế liền mỉm cười nói:
- Thật không ngờ, vậy phải mời Sở huynh đệ giúp đỡ rồi.
Sở Thiên trong lòng cười thầm, muốn mượn việc này để Dư Hiểu Lộ lộ rõ bộ mặt thật, vỗ vỗ tay nói:
- Tại sao tôi phải giúp đỡ? Tôi không muốn mạo hiểm đi tới đích nữa rồi, huống chi chúng ta đã tìm được phần mộ, Giáo sư Vương hoàn toàn có khả năng gọi nhân viên kỹ thuật khảo cổ tới, toàn bộ thiết bị đó có thể xem xét rồi quyết định đi hay không đi đúng không? Giáo sư Vương.
Giáo sư Vương gật gật đầu, vậy là đã tìm được phần mộ rồi, là bảo hộ khai quật hay là bảo hộ nguyên thủy, phải đợi phía trên phái người đến điều tra kỹ lưỡng mới được, nếu như tùy tiện tiến vào, sẽ phá hư rất nhiều cổ vật có giá trị.
- Hiện tại chỉ sợ không phải do ngươi quyết định.
Dư Hiểu Lệ vung tay lên, thần sắc trở nên ngạo mạn:
- Cậu cũng phải giúp, không muốn giúp cũng phải giúp, có thể cậu là thiên tài, có thể cậu không sợ chết, nhưng cậu không sợ bọn họ sẽ chết sao?
Ngón tay Dư Hiểu Lệ nhẹ nhàng đảo qua Giáo sư Vương cùng Phương Tình, khiến cho bọn họ không tự chủ được mà nổi lên hàn ý, không thể tưởng tượng được đồng đội cùng chung sống chết đột nhiên lại trở nên dữ tợn đáng sợ như vậy, lại lấy mạng của bọn họ để uy hiếp Sở Thiên, thật là hạ lưu vô sỉ.
Dư Hiểu Lệ lập tức lấy từ trong người ra một khẩu sung lục nhắm vào Giáo sư Vương cùng Phương Tình, ngón tay đặt trên cò súng.
- Dư Hiểu Lệ, các cô muốn làm gì? Chẳng lẽ các cô không biết chương trình khảo cổ?
Giáo sư Vương thấy Dư Hiểu Lệ lấy ra súng ngắn, trong lòng cảm giác có chút gì đó không đúng, vì cái gì mà bọn người Dư Hiểu Lệ này có súng và thuốc nổ, ông ta mở miệng quát lớn:
- Còn nói là người của nhà nước, khai quật khảo cổ phải có thủ tục phê duyệt nghiêm ngặt, trừ phi văn vật lọt vào tay bọn trộm mộ hoặc bị phá hoại mới có thể bị ép tiến hành khai quật, tôi và cô đều không có quyền đi vào.
Dư Hiểu Lệ không hề nhìn Giá sư Vương, có súng trong tay là có quyền, bây giờ người của mình nhiều súng hơn, lá gan tự dưng cũng lớn lên, lạnh lùng nhìn Sở Thiên:
- Mở hay không mở?
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, biết rõ mình có thể giết nhưng người này, nhưng chưa phải lúc, hơn nữa trước khi giết bọn chúng, chỉ sợ Phương Tình và Giáo sư Vương cũng đã gặp nạn.
Sở Thiên đi đến trước cánh cửa đá, tinh tế phân tích một lần, sau đó gõ vào góc ngoài cùng bên phải của cửa đá nói:
- Đây chính là cửa sinh.
Dư Hiểu Lệ đi tới trước, học theo Sở Thiên quan sát, lại không phát hiện ra gì, ngẩng đầu nhìn Sở Thiên:
- Tại sao? Tôi lại không nhìn ra? Cậu tốt nhất đừng chọn sai, tốt nhất đừng giở thủ đoạn, nếu không tôi sẽ giết hết bọn chúng.
- Lại đây, tôi phổ cập khoa học cho cô một chút, còn muốn đấu cái gì chứ, chút kiến thức nho nhỏ này cũng không có.
Sở Thiên nhẹ nhàng hừ một tiếng, không để ý tới sắc mặt khó coi của Dư Hiểu Lệ nói:
- Đạo lý rất đơn giản, đồ vật bên trong cửa tử nhất định là sau khi làm xong lập tức được đưa vào, có lẽ tất cả đều là thủy ngân, hoặc có thể là nước độc, những thứ này không thể là chờ người chết rồi mới làm? Như vậy thật lãng phí thời gian, cho nên cửa tử bị đóng lại rồi sau này sẽ không thể có người lại đi mở nó ra, cô có thể nhìn ra, những khe đá này đều đã dính lại, còn cửa sinh, ít nhất còn phải mở ra một lần, nếu không thì làm sao đưa được người chết vào?
Dư Hiểu Lệ dường như hiểu ra một chút, nhưng vẫn hỏi:
- Mấy trăm năm tích lũy lắng đọng xuống, dù cho có khác nhau đi chăng nữa cũng không thể nhìn ra?
- Đây là cửa Càn Khôn, công nghệ do thời kỳ chiến quốc lưu lại, trong thư tịch về kỹ thuật cổ đại từng đề cập tới mấy lần. Nghe nói khi cửa đóng có thể tự khắc lên, mà lúc mở ra phải có bốn người dùng sức đẩy lên theo các hướng khác nhau.
Sở Thiên thầm than Trương Thiên Túng này đúng là kỳ tài, ngay cả một cái cửa đá cũng tỉ mỉ như thế này, xem ra cơ quan bên trong càng là trùng trùng điệp điệp, phải cẩn thận một chút:
- Dựa vào kết quả dò hỏi của chúng tôi, chủ nhân của phần mộ này khi còn sống tự mình đi vào, khi mở ra, dùng sức người đẩy ra, cho nên cửa đá này có chút tổn hại, khi đóng cửa sẽ không nghiêm mật như hai cánh cửa còn lại.
Sở Thiên trong lòng bồi them một câu:
- Cái này là cách nhìn của bản thân, có chuyện phải tự mình phụ trách.
Dư Hiểu Lệ mắt nhìn khe hở chỗ Sở Thiên chỉ, không khỏi gật gật đầu, tiểu tử này quan sát tỉ mỉ, suy luận càng là có căn cứ, xem ra có thể tin tưởng, huống chi trong tay mình còn có con tin, hắn không dám làm xằng bậy, vì vậy nói với người bên cạnh:
- Mở cửa ra.
Hai người khỏe mạnh đeo mặt nạ phòng độc, đeo bao tay dây thép tiến lên vài bước, dùng đao giữ khe hở ở cửa, sau đó làm theo giống y như phương pháp của Sở Thiên, hai người bốn tay đồng thời dùng sức mở cánh cửa đá ra theo hướng khác nhau.
Mọi người vội vàng nhảy sang hai bên, tùy thời chuẩn bị chạy trốn.
Két, két, két… -
Tiếng cửa đá vang lên, tim mọi người cũng nâng lên đến tận cuống họng, nhỡ như đây là cửa tử, bên trong sẽ có đồ vật gì đó lao ra?
Rắc rắc… -
Cửa đá cuối cùng cũng dừng lại, không hề có bất cứ vật gì lao ra, người của Dư Hiểu Lệ thăm dò xem xét, trên mặt tràn đầy nụ cười sáng lạn, thật là một hầm mộ lớn, hành lang trước mắt hơn mười thước, cuối hành lang hình như là đại thất, Dư Hiểu Lệ quay đầu nói với người bên cạnh:
- Sau khi mở cửa mười phút, trực tiếp kéo lưới sắt tiến vào.
Giáo sư Vương tuy rất phản đối biện pháp tùy tiện tiến vào của bọn người Dư Hiểu Lệ, nhưng biết rõ mình một cây làm chẳng nên non, không có cách nào ngăn cản, trong lòng lại thêm hiếu kỳ, muốn xem xem bên trong có thật là có mộ quan không nên không hề mở miệng nói chuyện.
Hơn mười phút sau, bọn người Dư Hiểu Lệ ở bên ngoài dựng lên một chiếc đèn chiếu sáng, tỉ mỉ xem xét hành lang, nhìn thấy có không ít lỗ nhỏ, biết rõ hành lang có dấu cơ quan, vỗ vỗ tay, Hà Kiện cùng Lưu Toản lấy ra chiếc nỏ, buộc một cái dây thừng bắn thẳng về phía cuối hành lang, sau đó, mũi tên đâm vào vách tường ở cuối hành lang, hai người đàn ông lợi dụng xu thế cao thấp, để cho lưới sắt dính vào vách tường ở hành lang, sau đó lại một người đàn ông khác lấy ra một quả bóng sắt ném về phía hành lang, hai bên hành lang lập tức bắn ra hàng ngàn mũi tên nhọn, “Viu viu” – tiếng kêu không ngừng, một lúc sau mới ngừng lại.
Hà Tiến cùng Lưu Toản nhìn thấy mũi tên nhọn bay vụt qua, hai người dựng lên một chiếc lưới sắt kéo ra, đi tới cuối hành lang, Dư Hiểu Lệ quay đầu nhìn Sở Thiên nói:
- Nhanh, toàn bộ trốn vào trong lưới sắt rồi đi qua.
Sở Thiên lập tức kéo Phương Tình đi vào trong lưới sắt, hành lang không ngừng có cái gì đó bắn ra nhưng đều bị lưới sắt ở dưới chân chặn lại, Sở Thiên lại thầm than, thiết bị của bọn người Dư Hiểu Lệ thật tiên tiến, tấm lá sắt yếu như vậy mà cũng có thể chống lại được.
Thời điểm khi mọi người đi được một nửa, đỉnh tảng đá chậm rãi áp xuống dưới, Dư Hiểu Lệ nhìn một cái, thản nhiên nói:
- Sáu cái kích.
Sở Thiên thần kỳ nhìn mấy người đàn ông lấy ra từ trong ba lô mấy cái ống, sau đó đặt ở vị trí khác nhau, đỉnh trụ áp xuống cự thạch, cự thạch ngàn cân lập tức đứng vững, dính trụ rồi không có cách nào di chuyển được, mọi người thong dong đi qua hành lang này không gặp phải bất cứ trở ngại nào khác.
Sở Thiên cảm thấy có chút kỳ quái, những cơ quàn này chỉ đơn giản thế thôi sao? Chẳng lẽ Trương Thiên Túng cho rằng người đời sau không tìm thấy quan mộ của ông ta, đối với mấy cái này chỉ cần làm qua loa cho xong?
Cuối hành lang đúng thật có vách tường, thông qua bên phải, tầm mắt trở bên trống trải, mấy trăm mét vuông trên đất trống nghiễm nhiên có một thạch quan niên đại đã lâu lắm rồi, mọi người hô lên một tiếng, vội vàng vây tới nhìn.
Quan mộ bằng đá này dùng cả khối đá xanh đánh bóng điêu khắc thành một hộp đá hình chữ nhật, chia làm ba tầng thượng trung hạ, tầng dưới cùng vùi sâu vào trong đất bùn, tầng giữa lộ ra trên mặt đất cao chừng một mét rưỡi, cạnh của tầng giữa đều có thạch bích bao quanh, trên thạch bích có khắc phù điêu tranh cảnh phong phú sinh động, tầng trên cùng có hình cưỡi ngựa chiến đấu.
Còn có dòng chữ “Duyên mãn nhân gian, giá hạc tiên cảnh”, tầng giữa có sư tử, kỳ lân, bò, dê, phượng hoàng, hình tượng bát ca, còn có bản vẽ cây cối hoa cỏ hồ lô…
Trước thạch quan là một bia mộ, trên đó có khắc bi văn, Sở Thiên biết đó là văn tự cổ đại của Thủy Tộc, nhìn kỹ phía dưới, quả nhiên là mộ đá của Trương Thiên Túng, sau hộp đá có khắc tiên hạc, phượng hoàng hoặc hồ lô, tất cả đều được khắc chế tinh xả, tỉ lệ tương đương vô cùng sống động.
- Ồ, một bộ quan tài như này tốn bao nhiêu tiền mới có thể tạo ra?
Lý Trường Cửu than dài một câu.
Giáo sư Vương cũng vô cùng kích động, lúc này đã không quan tâm gì được đến chương trình khảo cổ nữa rồi, vuốt quan mộ mấy trăm năm, tay đều phát run lên, thật là báu vật vô giá, ông ta hoàn toàn tưởng tượng được quan mộ đá này đối với nghiên cứu văn hóa Thủy Tộc, kinh tế lịch sử vượt thời đại có ý nghĩa như nào.
Tối thiểu có thể bán được mấy trăm vạn. Dư Hiểu Lệ dùng ánh mắt chuyên nghiệp xem kỹ những thứ này, tất cả đều rất tự nhiên, giá trị xa xỉ, trong lòng không ngừng mừng rỡ nghĩ đến, chỉ là cái mộ đá này thôi cũng đã đáng giá như vậy rồi, đồ vật bên trong sẽ càng có giá trị hơn, lần này thật sự là không uổng phí công sức.
Dư Hiểu Lệ dường như đã sớm thăm dò kết cấu mộ đá cùng đặc điểm, thì thào tự nói với bản thân:
- Tầng dưới cùng của mộ đá để an táng người chết, tầng trên để gửi theo quần áo, đồ trang sức cùng ngũ cốc,
- Mau, mau nghĩ cách mở mộ đá, xem xem bên trong có gì đáng giá không.
Dư Hiểu Lệ không kìm nén được sự vui sướng, nói với người bên cạnh:
- Hy vọng lần này có thể tìm thấy cái gì bán được giá.
- Cái gì? Các người muốn mở nắp quan tài? Muốn bán đồ trong đó?
Giáo sư Vương bây giờ mới phản ứng lại gào thét nói:
- Dư Hiểu Lệ, cô ép tôi vào đây tôi đã không nói gì rồi, bây giờ lại tự tiện mở nắp quan tài lấy đồ vật mai táng, đây là làm trái pháp luật, là phạm tội, tất cả những gì trên dưới mặt đất trong cùng lãnh thổ để lại tất cả đều thuộc Thiên Triều, bất luận đơn vị nào cá nhân nào cũng không được tự tiện khai quật.
Dư Hiểu Lệ hừ một tiếng:
- Tôi không chỉ muốn lấy vật mai táng ở bên trong còn muốn lấy mạng các người, làm xong việc này sẽ đối phó với các người, Hứa Giai Giai, coi chừng bọn chúng, dám làm lộn xộn đập chết hết.
Sau khi nói xong, bàn tay trắng nõn của Dư Hiểu Lệ vung lên, bảy tám người lập tức đeo mặt nạ phòng độc, bao tay dây thép, dùng đèn chiếu xuống, toàn lực đẩy nắp quan mộ ra.
Hứa Giai Giai thấy thần sắc của Dư Hiểu Lệ, lấy súng ra nhắm vào phía Sở Thiên.
Vài phút sau, nắp mộ đã bị đẩy ra, bảy tám người dừng lại một lúc, điều chỉnh hướng nắp mộ, cẩn thận từng li từng tí bắt nó di chuyển sang bên cạnh, sau đó nhanh chóng tránh ra, sợ bị cái gì đó từ bên trong bắn ra, hơn nữa không khí trong quan tài đá đục ngầu, không thể tới gần quá, một lát sau cũng không thấy có việc gì phát sinh.
Mọi người đều tiến tới xem, ánh mắt không khỏi kinh ngạc thất sắc, Dư Hiểu Lệ đeo lên kính hồng ngoại tiến lên xem xét, chính là một tấm xác khô, trong tay còn nắm một thanh đao sắt rỉ sét, ngực có một khối ngọc thạch long lanh óng ánh.
- Tại sao người lại ở trên cùng?
Dư Hiểu Lệ cảm thấy kỳ quái, cho dù suy nghĩ của mình có sai lệch đi nữa, nhưng trong lòng cô vất rất cao hứng, thanh chiến đao này, khối ngọc thạch này, thậm chí cả cái xác khô này đều có giá trị rất lớn, về phần giá cụ thể là bao nhiêu, chỉ có Đường Đại Long mới có thể ước định được.
- Chuyển thi thể xuống, gói chiến đao và ngọc thạch vào.
Dư Hiểu Lệ hưng phấn ra lệnh:
- Sau đó mở hai tầng phía dưới cho tôi.
Nếu tầng trên là để người, vậy hai tầng dưới nhất định để vật mai táng.
Sở Thiên nhìn thấy người đàn ông lấy khối ngọc thạch xuống, bỏ vào một chiếc túi chân không thì giật mình, khối ngọc thạch kia sao lại giống khối ngọc trên người mình và Vô Danh như thế.
Giáo sư Vương nhìn thấy bọn người Dư Hiểu Lệ lấy đồ vật trong quan mộ, nhịn không được muốn lao vào, lại thấy Hứa Giai Giai đưa họng súng đen sì đến, đành thở dài, những tên trộm mộ chết tiệt này, đồ vật quốc gia chính là bị hủy trong tay bọn chúng như thế này, Giáo sư Vương hận chính mình đã đi tìm Sở Thiên tìm hiểu về địa đồ trên tấm da dê, để thạch mộ đá vĩnh viễn biến mất trên đời này tốt hơn nhiều so với việc bị những người này chà đạp.
Lúc này, khoảng mười người đàn ông lập tức hành động, phân công vô cùng ăn ý, có thể là tầng thứ nhất không có cơ quan mật gì, trong lòng đều cảm thấy dễ dàng hơn nhiều, khi mở tầng thứ hai ra cũng không cảnh giác như vừa rồi, nắp tầng thứ hai vừa mở ra, chờ cho mùi bốc lên tan ra sẽ thăm dò xung quanh, khi không có gì biểu hiện gì phát ra.
‘Viu viu viu’ – tiếng kêu đâm rách không khí từ hai bên quan mộ đá lao tới.