Đô Thị Thiếu Soái

Chương 223: Chương 223: Ba Cánh Cửa Đá (1+2)




Đối mặt với loại rắn kinh khủng như vậy, Sở Thiên chỉ có thể nhanh chân bỏ chạy. Không có vũ khí bên người mà muốn đánh bại dạng đao thương bất nhập như vậy đúng là chuyện viển vông. May mà sơn động này tuy chỉ rộng hơn 500m2 nhưng chỗ có thể né tránh lại không ít, có hơn mười khối nham thạch cao thấp khác nhau, bằng không thì hôm nay Sở Thiên nhất định sẽ trở thành phân rắn!

Cho dù là vậy, Sở Thiên vẫn cảm thấy lực bất tòng tâm, vừa mới trốn lên một tảng đá thì đuôi rắn đã quét ngang tới. Loại sinh vật có thể cảm ứng trong đêm để săn bắt, nếu như con rắn này muốn đối phó Sở Thiên là quá thừa thãi, chỉ cần tùy tiện quét đuôi vài cái, đất đá liền vỡ vụn, bay tứ tung. Sở Thiên chật vật chạy trốn khắp nơi, lúc này rắn giống như không muốn lập tức dồn Sở Thiên vào chỗ chết, sau mỗi lần công kích đều dừng lại một chút, cho Sở Thiên có một thời gian giảm xóc, giống như là đang chơi trò mèo vờn chuột vậy.

- Sở Thiên, Sở Thiên, tình huống bên trong như thế nào? Có mộ thất hay không?

Giọng nói hưng phấn của Dư Hiểu Lệ từ trong điện thoại truyền ra.

Sở Thiên cười khổ một tiếng, vừa tránh né rắn công kích, vừa bất đắc dĩ quát vào trong điện thoại:

- Có một con rắn rất to, đủ để ăn một năm, nhanh xuống bắt lấy nó!

Dư Hiểu Lệ lập tức câm miệng, không ho he chút gì, đoán chừng toàn thân nổi da gà!

Sở Thiên biết mình phải nhanh chóng chạy trốn, bằng không khẳng định sẽ bị con rắn này cầm chân, hành hạ tới chết. Đường trốn hiện giờ chỉ có theo đường cũ đi lên hoặc là từ cửa động 2m kia nhảy ra ngoài. Nhưng ngoài cửa động 2m kia là gì hắn cũng không rõ, quan trọng hơn là con rắn này quen con đường kia hơn hắn, nói không chừng bên ngoài còn có cả tình nhân của nó! Bằng không thì tại sao ở đây lại có trứng? Xem chừng là theo đường cũ quay lại vẫn an toàn hơn!

Đã có mạch suy nghĩ, Sở Thiên đột nhiên đề khí, nhảy qua đuôi mãng xa, vọt về phía cửa động. Rắn vậy mà hiểu được ý đồ của Sở Thiên, thân hình di chuyển, đuổi theo, đầu rắn bắn tới, miệng há lớn, như một bồn máu đợi Sở Thiên tự chui đầu vào lưới. Sở Thiên vội vàng dừng bước, nhìn trứng rắn ở bên cạnh, trong lòng có kế hoạch. Mặc dù kế này có chút vô sỉ, nhưng tình cảnh sống chết trước mắt, không còn cách nào khác.

Chân phải Sở Thiên đá một tảng đá bay về phía conrắn. Rắn khinh thường nhìn khối đá bay tới, nghiêng đầu đánh bay khối đá này sang bên cạnh. Sở Thiên thừa cơ hội này, ôm lấy trứng rắn to như quả bóng rổ chạy thục mạng. Đánh không lại con rắn khổng lồ này, hắn đành cầm trứng rắn để bảo vệ sự an toàn của bản thân, áp chế con rắn rắn. Hổ dữ không ăn thịt con, con rắn này nhất định cũng sẽ coi trọng tình thân!

Rắn thấy Sở Thiên ôm trứng của mình, bắt đầu nổi giận, thân hình chuyển động cực nhanh, đất đá dưới chân chấn động. Sở Thiên cảm thấy từ đằng sau có một cơn gió tanh thổi tới, vội vàng tung người nhảy lên một tảng đá nhô ra ở vách động, cách mặt đất chừng hơn ba mét. Sau khi đứng vững, người ôm trứng rắn thì lúc này rắn cũng đã đuổi tới dưới chân, bắt đầu dựa vào thành động dựng đứng thân thể lên, phun lưỡi, ánh mắt toát lên vẻ tức giận, nhìn chằm chằm vào Sở Thiên.

Sở Thiên ôm quả trứng rắn lớn như vậy đứng trên mỏm đó, hành động vô cùng bất tiện. Gió tanh từ miệng rắn thở ra khiến hắn cảm thấy khó chịu, đưa tay che miệng, lại quên trong tay có trứng rắn. Vì vậy trứng rắn rơi tự do, bịch một tiếng hóa thành một đống nhão nhoét, hắn theo phản xạ hô hào:

- Ta không phải cố ý!

Hắn lập tức nhảy rời khỏi, chỉ chưa đầy một giây sau là đầu rắn đã đập mạnh lên vị trí hắn vừa đứng, một tiếng ‘rầm’ lớn vang lên, không ít đá vụn rơi xuống.

Sở Thiên rơi trên mặt đất, trong lòng thầm than nguy hiểm, lập tức sững sờ. Vị trí hắn đứng xuất hiện một cái hố, ánh mặt trời có thể chiếu vào trong động này, lại có thể trông thấy thác nước, đúng là có chút thần kỳ.

Nhưng Sở Thiên không có thời gian suy nghĩ nhiều thì rắn đã tung mình tới, vô cùng linh hoạt. Nếu như vừa rồi nó chỉ muốn chơi đùa với Sở Thiên thì hiện giờ nó muốn ăn tươi nuốt sống, mỗi đòn đều là sát chiêu, đầu rắn bẹt đánh tới. Sở Thiên vừa mới nhảy thoát, thân rắn lại lao về, hắn chật vật chạy về sau thì đuôi rắn quét ngang đánh tới. Thân thể dài 5m được con rắn này sử dụng linh hoạt, nhuần nhuyễn vô cùng!

Sở Thiên biết là không thể tiếp tục dây dưa, nhất định phải nhanh chóng đào tẩu. Hắn nhìn cửa động vừa lộ ra, trong lòng có kế, thân thể phóng nhanh về phía trứng rắn. Rắn cho là Sở Thiên lại tập kích trứng của nó, lập tức như một gợn sóng trườn tới, tuy kích. Đột nhiên Sở Thiên quay người, dùng toàn lực lao về phía cửa động mới xuất hiện. Rắn vừa mới dùng lực quá độ, thân thể tạm thời không dừng lại được, đến khi quá vài mét mới phát hiện Sở Thiên giảo hoạt đã bỏ chạy về phía khác. Sở Thiên chạy tới cửa động, cho rằng rắn không có lực truy kích, thầm mừng trong lòng. Nhưng đột nhiên có một cỗ hấp lực kéo Sở Thiên lại, khiến hắn cảm thấy không tiến lên không được, hắn đành nhảy lên, hai tay nắm lấy cửa động, rốt cục mới ngừng lui về phía sau. Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đầu rắn kia há lớn cái miệng đỏ lòm, thân thể phập phống liên hồi!

Trời đánh thánh vật! Đầu rắn biến dị này kinh khủng đến vậy, còn biết cả hấp tinh đại pháp?!! Không trách trên núi ngay cả cục *** chim cũng không có! Càng thần kỳ chính là rắn vừa có thể hấp khí vừa có thể di chuyển, thân hình ngày càng gần Sở Thiên. Sở Thiên toát mồ hôi lạnh, biết cứ như vậy thì chẳng bao lâu nữa mình sẽ trở thành phân rắn. Hắn vận chuyển toàn bộ chân khí, tay phải nắm chặt cửa động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đống trứng rắn ở dưới, thân hình ngang ra, tay trái cầm hai viên đá vụn, đột nhiên dùng một góc 45° bắn vào vách tường, hai khối đá vụn dùng một góc 45° bắn ngược lại, tránh thoát hấp lực, đánh trúng hai quả trứng rắn. Rắn nghe thấy tiếng trứng vỡ, ánh mắt đảo qua, thấy đứa con tương lai dưới sự bảo vệ của mình vẫn đi gặp thượng đế, nhất thời phân tâm, hấp lực lập tức dừng lại một chút.

Sở Thiên đột nhiên cảm thấy hấp lực biến mất, biết đây là cơ hội chạy trốn ngàn năm có một, nếu đợi rắn kịp phản ứng lại, hắn chết không còn nghi ngờ gì nữa. Tay phải hắn dùng sức ấn một cái, thân hình phá vỡ cửa động, lăn ra bên ngoài. Sau khi Sở Thiên chạm đất, thân thể lăn vài vòng, sợ rắn truy sát. Điều kỳ lạ chính là rắn đi tới cửa động cũng không đuổi giết Sở Thiên, chỉ nhìn thác nước vài lần, quay người vào, rống giận!

Sở Thiên ngồi dậy, vỗ ngực, đúng là mạng lớn, thở dốc một hồi, sau đó xoa chỗ chảy máu trên đầu cùng bóp bả vai. Lập tức, Sở Thiên muốn dùng di động báo cho đám người Dư Hiểu Lệ hắn còn sống, bảo họ không được qua đây, bằng không nhất định sẽ bị đầu rắn này dùng để phát tiết, nhưng hắn phát hiện điện thoại sớm bị đập nát, đành lắc đầu cười khổ một tiếng, đứng dậy, lập tức ngây người, nơi đây đúng là thế ngoại đào nguyên, nhân gian tiên cảnh.

Trước mặt Sở Thiên có hơn mười thân cây, tất cả đều lớn như thùng nước, cách đó không xa có một ngọn núi nhỏ cao gần 100m, cây cỏ sum suê, có một chút chim choc thỉnh thoảng lại bay lên hạ xuống, bóng cây râm mát, tầm mắt mở rộng, một thác nước như từ trên trời đổ xuống, nước từ độ cao hơn 10m theo vách đá dựng đứng ầm ầm trút, khí thế mạnh như cự long, bọt bắn tung tóe, nước văng khắp nơi, sương khói mù mịt theo gió lan tỏa ra xung quanh. Ánh nắng chiếu xuống mặt nước, cùng với hơi nước tạo thành cầu vồng bảy sắc rất đẹp cắt ngang qua!

Ánh mắt Sở Thiên sáng lên, khi gió núi thổi qua thác nước, hắn phát hiện ra ở giữa có một hang động, trong lòng thầm nghĩ hẳn đây là vị trí của thạch quan mộ. Trương Thiên Tung quả nhiên cao minh, có thể lợi dụng thiên thời địa lợi thiết kế mộ thất ở nơi này, đúng là một kỳ nhân!

Tiếng rầm rầm rầm vang từ sau vang lên, thậm chí Sở Thiên còn cảm thấy mặt đất rung chuyển. Hắn tưởng rằng rắn đuổi tới, vội vàng quay đầu lại nhìn nhưng không phát hiện ra gì, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng chỉ cho rằng rắn vừa rồi chịu thiệt, cho nên không ra đây. Hắn duỗi duỗi người, đi về phía thác nước, sau khi thấy mấy cây liễu liền cảm thấy không đúng, nhưng không thể nào diễn tả được. Hắn nhìn xem trước mặt, đông có mấy cây, tây có một đám, chính giữa có mấy con đường mòn, giăng đi khắp nơi, không biết rõ đầu kia là nơi nào. Sở Thiên không để ý tới, chọn đại một con đường mòn đi tới. Sau hơn mười phút, nhìn xung quanh cảnh vật vẫn như vậy, trong lòng nghĩ:

- Đúng là quỷ dị, rừng liễu này chỉ cần lộ trình vài phút, nhưng sao mình đi lâu vậy?

Sở Thiên suy nghĩ cần thận, sau đó lưu lại ký hiệu ở cây liễu bên cạnh. Hắn tiếp tục đi tới, sau hơn mười phút Sở Thiên kinh ngạc phát hiện ra lại là gốc liễu mình đánh dấu hiệu! Sao có thể như vậy? Chẳng lẽ từ nãy tới giờ mình đi vòng quanh? Chẳng trách đi nửa giờ vẫn ở trong rừng liễu này.

Chẳng lẽ là trận pháp ngũ hành bát quái? Sở Thiên thất kinh, bắt đầu chú tâm nhìn kỹ, quả nhiên mỗi gốc liễu đều chếch đi một chút, tạo thành hình cung. Hắn mỉm cười, quả nhiên là trận pháp Bát Quái, phương vị đông tây nam bắc bị điên đảo. Nhưng hình như người bày trận cũng không hao tổn quá nhiều tinh lực và thời gian, bằng không thì số lượng cây liễu cũng không ít như vậy, ngoài ra khẳng định cũng sẽ gia tăng thêm nhiều loại cây khác, đánh lạc hướng ánh mắt, tăng thêm độ khó. Chỉ thuần túy dùng liễu bày trận, dễ dàng bị tìm thấy chủ vị, chỉ cần tìm ra chủ vị là có thể phân biệt đông tây nam bắc, khi đó liền đi ra ngoài được.

Sở Thiên là người thông tuệ, nhìn thác nước phía xa liền biết nơi đó ẩn dấu chủ vị, tiếp theo liền phân biệt đông tây nam bắc ở đâu, rẽ trái rẽ phải, đi lên ba bước, sang trái một bước, tiến sáu bước, sang trái hai bước… cứ như vậy chỉ qua vài phút đã xuyên qua được rừng liễu, tiến tới trước thác nước, bọt nước bắn tung tóe lên mặt!

Nhìn ngọn núi trong núi, nhìn thác nước như từ trên trời đổ xuống, trong lòng Sở Thiên thầm vang lên mấy chữ: Tàng phong đắc thủy, Ngũ Hành bất khuyết.

Nhìn sơn động ẩn hiện sau thác nước, Sở Thiên lại lấy dao găm ra, nạo mấy cành cây liễu to, tạo thành một cái búa đơn giản, bai tay nắm lấy, ném về phía cửa động.

Sau hơn hai mươi phút, Sở Thiên đứng trong sơn động. Sơn động này giống như một cánh cửa vào, sau cửa động vài mét là một không gian trống, không khác xà động vừa rồi nhiều lắm, ở giữa có đá trải đường. Sở Thiên theo đường đá tiến về phía trước hơn mười thước, vòng vo ngoằn nghoèo một hồi, đột nhiên ba cánh cửa đá hình chữ nhật dài 2m, rộng 1m xuất hiện trước mặt, khe cửa đã xuất hiện chút rêu xanh, thậm chí có một số vị trí giống như đã liền với nhau.

Ầm ầm ầm.

Lại mấy tiếng nổ vang lên, xuyên qua thác nước truyền vào trong tai Sở Thiên. Đây không phải là tiếng sấm, không phải là tiếng rắn gặp vật cản mà là tiếng nổ mạnh. Sở Thiên có chút kinh ngạc, quay đầu lại xem chuyện gì đã xảy ra thì lại phát hiện thác nước đã chắn ngang tầm mắt.

- Sở Thiên, Sở Thiên, anh còn sống không? Anh đâu rồi?

Giọng nói Dư Hiểu Lệ xuyên qua màn nước truyền vào trong tai Sở Thiên.

Trong lòng Sở Thiên khẽ động, vận khí, hét lớn:

- Ta ở sơn động sau thác nước!

Sau đó hắn ném ra mấy viên đá để họ dễ dàng xác định vị trí.

Sau hơn mười phút, nhóm người Dư Hiểu Lệ và giáo sư Vương xuất hiện trước mặt Sở Thiên, có hơn mười người xa lạ xuất hiện, mỗi người đều hành động rất nhanh nhẹn.

Nơi nên tới rốt cục đã tới! Sở Thiên thầm thở dài một câu.

- Sở Thiên, anh không sao chứ?

Phương Tình như con chim nhỏ nhào vào lòng Sở Thiên, vừa rồi rắn ở xà động thiếu chút nữa khiến cô sợ đến ngất đi, nhưng thứ cô lo nhất chính là an nguy của Sở Thiên:

- Điện thoại của anh không gọi được, khiến em sợ muốn chết.

Phương Tình quyết định không bao giờ rời khỏi Sở Thiên nữa, ngồi lo lắng cho sự an nguy của hắn không bằng cùng sống cùng chết thật thoải mái!

Tâm tình Dư Hiểu Lệ dường như rất tốt, nụ cười sáng lạn, nhìn Sở Thiên, đầy thâm ý nói:

- Sở Thiên, may mà có anh. Anh đánh động rắn, khiến chúng tôi mới có thể tìm tới đây. Bằng không cho dù đánh chết chúng tôi cũng không nghĩ tới trong núi còn có núi. Nơi này phong thủy tốt như vậy, xem ra ngôi mộ này hẳn là rất lớn!

Dùng kinh nghiệm nhiều năm, Dư Hiểu Lệ đã xác định nơi này bất kể là địa hình địa chất, thủy văn thổ nhưỡng, hoàn cảnh khí hậu đều rất thích hợp để mai táng, vì vậy khẳng định sẽ có mộ.

- Con rắn kia sao rồi?

Sở Thiên không để ý tới Dư Hiểu Lệ nói nhảm, hắn có hứng thú với kết cục của con rắn kia hơn.

Dư Hiểu Lệ cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao Sở Thiên không hỏi những người cạnh mình tại sao xuất hiện tại đây? Sở Thiên không hỏi, vậy cô cũng không cần nói ra những lời nói dối đã chuẩn bị từ trước.

Hứa Giai Giai thở dài, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi:

- Hai con rắn kia bị nổ chết rồi. Huyết nhục bay tứ tung, thi cốt vô tồn, nhưng cũng chết mất mấy người anh em. Ta cảm thấy kỳ lạ sao anh có thể bình yên thoát thân khỏi loại sinh vật khủng lồ như vậy?!!

Sở Thiên thầm than may mắn, quả nhiên có hai con rắn. May mà hắn không nhảy ra từ cửa động 2m kia, bằng không thì xong rồi. Nhưng trong lòng hắn không khỏi thở dài, kêu “đáng tiếc”, lấy loại rắn này làm tiêu bản thì tốt rồi!

Sở Thiên không hỏi bọn họ dùng cách nào xuyên qua rừng liễu, nếu hắn đoán không sai hẳn là đều dùng thuốc nổ mở đường.

Trên mặt giáo sư Vương cũng hiện lên vẻ đáng tiếc, nhìn xung quanh mấy lần, sau đó hỏi Sở Thiên:

- Sở Thiên, có phát hiện thạch quan mộ thất hay không?

Sở Thiên kéo Phương Tình, nhàn nhạt nói:

- Đi theo tôi.

Lập tức, hắn dẫn mọi người đi tới trước cửa đá, mặt không chút cảm tình nói:

- Ở sau một trong những cánh cửa đá này!

Một người bên cạnh Hứa Giai Giai cầm máy thăm dò quét cẩn thận một lúc, quay đầu nhìn Dư Hiểu Lệ, cao hứng nói:

- Đằng sau có khỏang trống rất lớn, thạch quan mộ thất hẳn là ở phía sau.

Dư Hiểu Lệ càng hưng phấn, phất tay nói:

- Nhanh mở nó ra, cẩn thận một chút.

Sáu thanh niên khỏe mạnh lập tức cầm theo công cụ, đeo mặt lạ phòng độc, đi tới ba cánh cửa đá. Sở Thiên vội vàng hét lớn:

- Chậm đã!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.