Đô Thị Thiếu Soái

Chương 222: Chương 222: Vách Đá Dựng Đứng (1+2)




Mấy người giáo sư Vương tìm được một ít cành cây ở xung quanh nhưng lại phát hiện ra không có diêm hay bật lửa. Tất cả đều là người hiện đại, công cụ lấy lửa mang theo đương nhiên cũng rất hiện đại, nhưng vừa rồi đã bị đất đá cuốn đi nơi nào. Mặc dù ai cũng biết người nguyên thủy có thể dùng đá để lấy lửa, nhưng chưa ai từng thử qua, giáo sư Vương và Dư Hiểu Lệ dựa vào lý luận chỉ đạo Hà Kiện và Lưu Toản, đáng tiếc thử vài chục lần vẫn không thành công. Cho dù là Lý Trường Cửu là dân bản địa nghĩ tới quá trình mấy ông lão trong thôn dùng đá lấy lửa, cầm hai viên đá trốn ở một bên ngồi gõ nửa giờ cũng không có chút kết quả.

Đúng lúc mọi người đang ủ rũ thì Sở Thiên và Phương Tình mang theo hai túi nước và mấy bó rau dại trở về. Đám người Dư Hiểu Lệ nhìn thấy Sở Thiên, chần chờ một chút rồi nói:

- Các thứ trên núi đều có độc, hai người cho rằng những thứ này có thể ăn sao?

Sở Thiên mỉm cười, cầm mấy cọng rau dại đưa vào trong miệng, còn uống thêm vài ngụm nước suối, nói với đám người Dư Hiểu Lệ:

- Yên tâm, tôi có thể sống, mấy người không chết được!

Đám người Dư Hiểu Lệ thấy Sở Thiên không có việc gì cũng an tâm hơn, lại nhìn mấy bó rau dại và hai túi nước, tâm tình có chút vui vẻ. Sở Thiên có thể tìm được thức ăn và nước uống trong núi, như vậy tạm thời tất cả sẽ không sao, vấn đề sinh tồn cơ bản nhất đã được giải quyết, những thứ khác sẽ dễ dàng hơn trước nhiều.

- Sở Thiên, sao cậu biết nước và những rau dại này có thể ăn?

Giáo sư Vương hổ thẹn hỏi vấn đề mà ai cũng muốn biết.

Phương Tình mỉm cười, nói lại những lời Sở Thiên vừa giải thích cho cô, mọi người ngoài tán thưởng còn không khỏi thương cảm cho sự bất lực của bản thân.

- Sở Thiên, anh dùng thứ gì để đựng nước thế? Dung tích lớn như vậy?

Hứa Giai Giai chuẩn bị rót nước uống nhìn thấy hai túi nước rất lớn, hiếu kỳ hỏi.

Sở Thiên mỉm cười. vỗ nước nói:

- Bóng bay, khi chúng ta tới mang theo mấy bóng bay tính bền dẻo rất tốt để đùa nghịch, ai ngờ lấy ra để đựng nước cũng rất được!

Mặt Phương Tình ửng hồng, có vài phần ngượng ngùng. Trước khi từ Thượng Hải tới Tam Đô, Sở Thiên từng bảo cô mang theo hai hộp bóng bay, Phương Tình lại hiểu lầm, tưởng là mang theo hai hộp Durex. Khi ở Tam Đô, Sở Thiên lại đi mua thêm một ít bóng bay, lúc đó Phương Tình vẫn ngây thơ tự hỏi, mang bóng bay tốt hơn mang “áo mưa” sao? Không ngờ tới Sở Thiên mang bóng bay theo là để đựng nước, hiện giờ nghĩ lại đúng là ngại muốn chết.

Hà Kiện và Lưu Toản thở dài, ném gậy gỗ và ván gỗ sang bên cạnh, lắc đầu với Dư Hiểu Lệ. Lý Trường Phong cũng buông tảng đá trong tay xuống, di chuyển cánh tay đau nhức, lầu bầu:

- Cổ nhân có phải lừa người ta hay không? Sao tảng đá này gõ hoài mà vẫn không ra lửa.

Sở Thiên mỉm cười, đám người Dư Hiểu Lệ mang theo những trang bị công nghệ cao kia liền vô địch thiên hạ, nhưng nếu không có những trang bị kia ngay cả một mồi lửa cũng không tạo ra, đúng là bi ai nha.

Sở Thiên cầm hai túi nước đặt lên tay Hứa Giai Giai, sau đó đi tới vài bước, cầm ván gỗ và gậy gỗ, quay đầu hỏi mọi người:

- Ai có khăn tay không?

Bất kỳ một người phụ nữ nào đều mang khăn tay trên người, cho nên rất nhanh, Sở Thiên đã có hai chiếc khăn tay. Sở Thiên lấy một cái, xé vụn, đặt vào trong lỗ, sau đó đặt hai tờ khăn giấy lên mặt gỗ, cuối cùng dùng gậy gỗ trên tay cắm vào, không ngừng xoay, chuyển động càng ngày càng nhanh, lực ma sát sinh ra nhiệt lượng, chỉ trong chốc lát trong lỗ tỏa ra khói xanh, khăn vụn bắt đầu cháy. Sở Thiên vội vàng dùng miệng thổi để hai tờ khăn giấy bên cạnh cũng cháy lên, để vài cái lá thông khô lên, lửa bắt đầu cháy to, đám người Hứa Giai Giai thấy vậy hoan hô liên hồi, thần sắc chẳng khác nào trúng giải đặc biệt trị giá năm trăm vạn!

- Wow, Sở lão đệ thật giỏi nha. Mấy người chúng ta hì hục nửa giờ cũng không có nổi một tia lửa, cậu cần chưa đầy nửa phút đã thành công!

Lý Trường Cửu cao hứng vỗ bả vai Sở Thiên, khen:

- Hơn nữa cậu còn tìm được đồ ăn nước uống trên núi này, đúng là không đơn giản chút nào, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên!

Có lửa, có thức ăn nước uống, tâm tình mọi người trở nên tốt hơn nhiều, áp lực trong lòng cũng giảm bớt, bắt đầu cười nói, vây quanh bếp lửa nấu nồi canh rau dại, món ăn nóng duy nhất trong hai ngày qua.

Ban đêm ở đây có vài phần thê lương, nhưng may mắn là có vài phần ấm áp. Tuy rằng gió núi rất to, rất lạnh, nhưng nhờ vào nhiệt độ tỏa ra từ đống lửa, mọi người nằm chen chúc vào nhau, một đêm trôi qua vô cùng thoải mái.

Hai ngày sau đó, tốc độ của đám người Sở Thiên rất chậm. Lên tới độ cao này, tầm mắt đã bắt đầu rộng hơn, mặc dù đám người Dư Hiểu Lệ không còn những trang bị tốt, nhưng những kỹ năng chuyên nghiệp cũng bắt đầu phát huy tác dụng. Bọn họ dùng ánh mắt xem xét hoàn cảnh địa lý xung quanh, họ tin tưởng nếu gần đây có một tòa cổ mộ, họ có thể dễ dàng đoán được niên đại, nên dùng phương pháp gì để tiến vào trong, nơi nào là nơi để đồ vật bọn họ muốn tìm.

Sáng hôm nay, đám người Sở Thiên trải qua mấy tiếng đi bộ, trong tay cầm gậy gỗ, kiếm gỗ, đứng trên độ cao hơn 2700m so với mực nước biển, 100m cuối cùng cũng không bò lên nổi. Không phải bọn họ không muốn lên, mà là đã không còn đường. Con đường núi duy nhất đã dừng lại ở vị trí này, ngổn ngang trước mặt bọn họ là vách núi dựng đứng cao hơn mười mét. Nếu không phải là dụng cụ trong tay Dư Hiểu Lệ cho mọi người biết đây mới đạt tới vị trí 2700m so với mực nước biển, e là mọi người đã cho rằng đây là đỉnh núi.

Hà Kiện và Lưu Toản cầm Khai Sơn đao và gậy gỗ gõ gõ một hồi, tiếng kêu trầm đục vang lên, chứng tỏ đằng sau vách núi không trống rỗng, sau đó lại gõ liên hồi lên mặt đầu, nhưng cấu tạo và tính chất đất ở đây quá cứng, không có chút hiệu quả, cuối cùng đành lắc đầu với Dư Hiểu Lệ.

Dư Hiểu Lệ có chút sững sờ. Thạch quan mộ? Chẳng lẽ là không ở bên trên? Hay là căn bản không ở nơi này?

Hứa Giai Giai thở dài, tiếc nuối nói:

- Nếu như có ra-đa thì tốt rồi, có thể kiểm tra sau vách núi có căn phòng trống hay không, nếu như có, vậy tìm cách để đi tiếp, còn nếu không thì theo đường mòn trở lại, không cần đau đầu như bây giờ!

- Có cách!

Sở Thiên ngồi dưới đất khẽ thở dài.

Mọi người chăm chú nhìn Sở Thiên, hiện giờ Sở Thiên giống như đã thành thần trong mắt họ. Sở Thiên lắc đầu, thì thào:

- Nếu như có sấm sét thì tốt rồi!

Mọi người kinh ngạc nhìn, không hiểu rõ rại sao Sở Thiên lại nói vậy. Phải biết rằng nếu có một cơn mưa to, khó mà đẩm bảo sẽ không xuất hiện đá lở, đến lúc đó không ai có thể chạy thoát.

Ầm ầm!

Một tiếng sét đánh vang lên, giống như hưởng ứng lời kêu gọi của Sở Thiên.

- Đúng là ông trời có mắt!

Sở Thiên giật mình đứng lên, vỗ vỗ tay:

- Dù thế nào cũng phải thử một lần!

- Mọi người tản ra xung quanh, đứng thật vững, không nói gì, tập trung tinh thần cảm ứng động tĩnh dưới chân.

Sở Thiên hét lớn, phất tay:

- Nhanh, trước khi tiếng sấm biến mất chúng ta phải tìm ra đáp án.

Tuy rằng đám người Dư Hiểu Lệ không rõ lý do, nhưng biểu hiện của Sở Thiên trên đường khiến ai cũng phải tin phục. Vì vậy mọi người tạo thành một vòng tròn trên vùng đất trống, đứng vững, nhắm mắt lại, chờ tiếng sấm thứ hai vang lên.

Vài phút sau, đợt sấm thứ hai vang lên. ‘Ầm ầm ầm…’ khiến ai cũng run sợ. Lý Trường Cửu hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống, run rẩy nói:

- Vì sao sét đánh trên trời, phía dưới cũng phát ra tiếng nổ vậy?

Sở Thiên trợn trừng mắt, vội vàng đi tới cạnh Lý Trường Cửu. Lúc này, tiếng sấm thứ ba vang lên, Sở Thiên cảm giác được dưới chân giống như có tiếng sấm truyền đến, mỉm cười, vẽ một vòng tròn, nói:

- Được rồi, ta đã tìm ra đường thông lên đỉnh núi. Nếu như thạch quan mộ thực sự ở phía trên, vậy dưới vị trí này chính là lối vào.

Tất cả giật mình nhìn Sở Thiên, trăm miệng một lời hỏi:

- Sao anh biết ở dưới có lối đi?

- Nguyên lý của tiếng vang!

Sở Thiên bẻ cổ, dựa vào tiếng sấm truyền tới mà bắt đầu tính toán vị trí:

- Nếu như dưới chân có chỗ hổng thì sẽ nghe được hai tiếng sấm vang, giống như khi mấy người dùng Khai Sơn đao gõ sàn nhà vậy!

Mọi người không khỏi khâm phục sự thông minh và sáng dạ của Sở Thiên một lần nữa. Dư Hiểu Lệ thậm chí có một suy nghĩ hoang đường, nếu Sở Thiên gia nhập hàng ngũ trộm mộ, vậy nhất định sẽ có không ít người khác chết đói.

Hứa Giai Giai nghe thấy dưới đất có đường đi, lập tức dùng thanh Khai Sơn đao duy nhất đào. Nhưng chỉ được vài cái liền thôi, đất ở đây còn cứng hơn cả đá, một đao bổ xuống chỉ tạo thành một vệt chém bé tí tẹo.

- Nếu như có thuốc nổ thì tốt rồi, có thể trực tiếp tạo thành đường xuống, bớt được nhiều công sức!

Hứa Giai Giai hoài niệm ưu điểm của công nghệ cao, trong lòng cảm than:

- Biết cửa vào ở đâu nhưng không đi được, tình cảnh đúng là bi đát mà!

Sở Thiên phất phất tay, bảo mọi người im lặng. Hắn muốn vẽ ra phương hướng tiếng sấm truyền tới, như vậy khi tìm kiếm cửa vào cũng không mù quáng. Tiếng sấm lại vang lên mấy lần, mỗi lần Sở Thiên đều vẽ lên mặt đất một vòng tròn. Sau một lúc, đã có năm vòng tròn trên mặt đất, nhìn giống như một chuỗi trân châu treo nghiêng. Khi Sở Thiên vẽ tới vòng tròn cuối cùng, lập tức ném hòn đá trong tay xuống, duỗi duỗi người. Nếu không có điều gì ngoài ý muốn thì hẳn là cửa vào ở dưới vòng tròn này, hơn nữa cửa vào cũng có đường gấp khúc. Làm như vậy gió không thổi vào, mưa không trút xuống, đây đúng là kiệt tác của Trương Thiên Túng, Sở Thiên cũng bắt đầu cảm thấy bội phục.

- Bây giờ nên làm gì?

Giáo sư Vương xấu hổ hỏi. Nhìn Sở Thiên dùng phương pháp nguyên thủy, công cụ nguyên thủy nhưng vẫn có thể tìm ra được cửa vào, trong lòng ông thầm than mình đã sống uống phí vài chục năm!

Sở Thiên mỉm cười, cơi dây lưng xuống, lập tức trở thành một dây da lớn như đầu ngón tay, dài khoảng mười thước. Sau đó, hắn quấn lấy một nhánh cây, biến thành một sợi dây thừng kiên cố, kéo kéo thử vài phát, cảm thấy đã đủ để chịu đựng sức nặng, vì vậy mở miệng nói:

- Ta đoán cửa vào ngay ở dưới vách núi. Hiện giờ ta đi xuống trước xem có nguy hiểm gì hay không, nếu không có gì nguy hiểm thì sẽ gọi mọi người xuống. Với độ cao hiện giờ, điện thoại của mọi người đều có tín hiệu rồi, có thể giữ liên lạc.

Phương Tình muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cô muốn xuống cùng với Sở Thiên, nhưng cô lại sợ mình sẽ khiến Sở Thiên vướng víu, vì vậy dừng bước. Sở Thiên cùng bất đắc dĩ, gật đầu với Phương Tình. Hắn cũng không muốn để Phương Tình ở lại bên cạnh đám người Dư Hiểu Lệ, nhưng mang theo cô xuống quá nguy hiểm. Huống chi trong lòng Sở Thiên luôn cảm thấy có điều gì đó bất an!

Hà Kiện và Lưu Toản kéo dây thừng, thả ra từng chút từng chút một. Sở Thiên nắm dây thừng, từ từ rơi xuống, hai chân không ngừng đạp lên vách núi. Ai cũng hiểu, chỉ cần Sở Thiên sơ suất một chút là sẽ rơi xuống sơn cốc không thấy đáy.

Lần này Sở Thiên phát hiện hắn đã sai rồi. Gió ở vách núi mạnh hơn dự đoán của hắn vài lần, hắn chỉ miễn cưỡng xuống được 6m liền bị gió thổi dạt sang, không thể đứng vững. Sở Thiên khẽ cắn môi, móc ra dao găm Thụy Sĩ, đâm mạnh vào trong lớp nham thạch, hai chân đạp mạnh, lúc này mới miễn cưỡng giữ được cân bằng.

Khi dây thừng còn 2m, Sở Thiên phát hiện màu sắc cỏ ở dưới chân đậm hơn một chút, biết đây là do ám quang trong động phát ra, vì vậy nói vào điện thoại ở cổ:

- Ngừng!

Hà Kiện và Lưu Toản ở phía trên lập tức quấn dây thừng vào một thân cây, sau đó hô lớn vào điện thoại:

- Được rồi, đã cố định!

Sở Thiên nghe vậy, thân thể đột nhiên uốn éo thành hình gợn sóng, buông tay khỏi dây thừng, nhảy vào vị trí cỏ màu đậm hơn. Rầm một tiếng, Sở Thiên đè lên đám cỏ, bắt được một nhánh cây, cố gắng ổn định thân thể, dọn toàn bộ cỏ cây ở cửa vào, quả nhiên một cửa động đường kính ước chừng một mét hiện ra. Sở Thiên dùng dao găm Thụy Sĩ cắt rễ cây, cúi đầu bò vào. Sau khi đi được ba mét, có một lối rẽ, đúng như sở liệu của Sở Thiên, cửa động kết cấu theo hình số 7. Sở Thiên vội vàng hô hào:

- Sơn động đường kính khoảng một mét, không rõ bên trong có gì, ta đi trước xem, sau đó sẽ liên lạc!

Đám người giáo sư Vương ở trên sơn đạo mừng rỡ như điên. Dư Hiểu Lệ liếc mắt đưa ý với Hứa Giai Giai, Hứa Giai Giai liền đi sang bên cạnh, thừa dịp mọi người không chú ý lấy ra một đồ vật nhỏ, sau đó lại điềm nhiên trở về chỗ cũ, giống như không có việc gì xảy ra.

Trong động giống như một cái phễu úp ngược, địa thế càng ngày càng thấp, càng sâu xuống bên dưới lại càng rộng, nhưng lại không chút ẩm ướt, từ đó có thể thấy lỗ thông gió được sắp xếp chuẩn xác đến cỡ nào. Sở Thiên mượn ánh đèn điện thoại, đi vào trong mấy chục bước, không ngờ dẫm lên một tảng đá, thân hình trượt ngã, rơi xuống đường hầm, sau một lúc mới dừng lại được. Điều kỳ quái chính là ở dưới đây cũng không phải tối đen như mực, Sở Thiên phát hiện không rõ có ánh mặt trời từ đâu chiếu vào. Hắn ngẩng đầu nhìn lại thì phát hiện bên trái có một động lớn chừng 2m, cửa động bóng loáng, không chút cỏ dại hướng về phía ánh mặt trời, bên ngoài hình như là Lan Giang. Sở Thiên đưa tay vuốt vuốt, phát hiện tay trái cảm thấy mát lạnh, vì vậy quay đầu lại nhìn, phát hiện bên chân có bốn năm quả trứng rất lớn, cỡ tầm như quả bóng rổ.

Trong lòng Sở Thiên khẽ giật mình, nghĩ Thiên Đô phong ngoại trừ những sinh vật nguyên thủy, ngay cả chim cũng không có, sao ở đây lại xuất hiện trứng lớn như vậy? Chẳng lẽ là trứng khủng long? Ở đây có trứng lớn thế, vậy chủ nhân của những quả trứng này là ai, giờ đi đâu rồi?

Lúc này tiếng sàn sạt vang lên từ trong động lớn kia, một cơn gió hôi tanh phả vào mặt Sở Thiên. Sở Thiên nắm thân cây, quay đầu nhìn lại. Wow, không phải khủng long, nhưng cũng đáng sợ không kém, là một con rắn châu Phi biến dị, dài hơn 5m đang từ cửa động bò tới, đầu bẹt thở ra khí tức kinh khủng, con ngươi màu bích lục càng thêm âm trầm đáng sợ. Nó đi tới đâu, cát đá lăn sang, không trách ở cửa động trụi lủi, không có một cọng cỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.