Đô Thị Thiếu Soái

Chương 291: Chương 291: Mưa lớn




Mưa rồi

Mưa lại còn rất to, chẳng ai có thể ngờ được tháng chín ở Kinh thành lại có mưa to như vậy.

Sở Thiên cũng không ngờ đến nên hắn cho xe Jeep chạy tới cửa quán bar Mê Tình rồi vào quán, đóng cửa gỗ bỏ lại trận mưa như trút nước ở bên ngoài cánh cửa. Bọn Hồ Bưu đang chơi bài trên tầng hai thấy Sở Thiên quay lại thì chỉ cười rồi lại hăm hở chơi tiếp. Tình thế có nghiêm trọng hơn hay thời tiết có xấu hơn nữa thì cũng không thể ngăn cản bọn họ tranh thủ vui vẻ trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi được.

Bước vào Mê Tình bar, Sở Thiên cởi chiếc áo gió màu nhung đen treo lên chiếc giá áo ở góc tường, lúc quay người lại thì tay phải đã cầm ly rượu Trúc Diệp Thanh màu xanh lục bích.

Kiểu thời tiết như vậy được uống ngụm rượu này thì không còn gì bằng.

Sở Thiên cầm ly rượu lười biếng nằm ở góc cửa sổ trong Mê Tình quán, màu xanh lục bích ban đầu của ly Trúc Diệp Thanh chuyển dần sang màu xanh nhạt.

Hương thơm ngọt ngào cùng mùi vị tinh tế ấm áp của ly rượu đã xua tan đi hoàn toàn cái lạnh trong hắn.

Nhưng Sở Thiên lại cảm thấy mệt mỏi thậm chí có phần cô độc.

Phương Tình cùng Thứ Đầu dắt theo hai nhúm huyết dịch mới đến quân doanh ở ngoại ô huấn luyện. Sở Thiên nét mặt thảnh thơi khác thường, ban ngày cùng Hồng Khởi Nghiệp đi tới đi lui ở trường đại học Thiên Kinh, tối đến lại ngồi ở Mê Tình hoặc dẫn anh em đi chinh chiến, âm thầm quan sát động thái của các bang phái trong kinh thành đặc biệt là Hổ Bang cùng hội Hắc Long. Về phần cái đầu của hắn giá trị 100 triệu đã có Chủ Đao Y Sinh âm thầm đi thanh lý đám sát thủ nên cũng không có điều gì quá lo lắng.

Đối với mỗi một sự việc hắn đều có kế hoạch vô cùng tỉ mỉ, chi tiết. Làm việc gì cũng phải có kế hoạch rõ ràng không thể lãng phí chút sức lực nào cũng không được phép sơ sểnh vì hắn hiểu rõ rằng sơ suất là máu tươi còn chủ quan chính là tính mạng.

Hai mươi mấy ngày nay Sở Thiên vẫn còn cảm giác thành công vì mười mấy đêm hành động liên tục đã làm cho quân số của Soái Quân mở rộng đến hơn hai trăm người, toàn bộ đều là quân tinh nhuệ cường tráng. Tuy nhiên so với hơn ngàn người của Hổ Bang và hội Hắc Long, Sở Thiên có thể dùng hơn 200 người để lấy ít thắng nhiều không phải là việc khó thì cũng khá liều lĩnh.

Cố Kiếm Hoa ban đầu là bất đắc dĩ thần phục đến bây giờ từ đáy lòng cũng đã khăng khăng một lòng.

Lúc làm những việc này Sở Thiên cũng không hề kiêng nể gì. Thời điểm trước khi kết thúc đại hội Đảng toàn quốc, hắn biết hội Hắc Long cùng Hổ Bang sẽ không chủ động công kích mình nên chỉ có thể nhân cơ hội này để khuếch trương lực lượng chuẩn bị đối đầu với đám mây đen đang đè trên đầu.

“Rầm, rầm, rầm”

Kính cửa sổ bỗng nhiên bị vỡ vụn, mấy chiếc bình đất nung có đốt lửa được ném vào Mê Tình bar bén lửa khi gặp vật dễ cháy. Bọn Hồ Bưu phản ứng rất nhanh chạy từ trên tầng xuống một vài người tìm bình cứu hỏa vội vàng dập lửa, một vài người chạy ra ngoài cửa tìm kiếm.

Sở Thiên từ đầu đến cuối không hề kinh hãi mà mơ màng, ly rượu ngon làm hắn cảm thấy thoải mái nằm trên sofa như thể tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến hắn.

Hồ Bưu dẫn người đuổi theo ra ngoài chỉ thấy một chiếc xe màu trắng đang vội vã rời đi. Hồ Bưu không tiếp tục đuổi theo mà quay về chỗ Sở Thiên nói :

- Một chiếc xe màu trắng không biển số đang chạy về phía đầu đường.

Sở Thiên gật đầu cầm lấy điện thoại bấm số nhẹ nhàng nói:

- Kiếm Hoa huynh, có một chiếc xe màu trắng không biển số đang đi về phía các anh, hãy giúp tôi chặn nó lại, nếu có người chống cự giết hết không tha.

Sở Thiên ngồi duỗi người đặt ly rượu xuống nói với bọn Hồ Bưu:

- Đừng vội dọn dẹp đống thủy tinh kia, để cho kẻ gây chuyện tự giải quyết.

Hồ Bưu ngày càng bái phục khả năng tiên đoán kỳ diệu của Sở Thiên đã biết trước sẽ có người đến Mê Tình quán làm những việc hạ lưu như thế cho nên đã chuẩn bị kỹ càng để Thường ca cùng Cố Kiếm Hoa mỗi bên dẫn theo gần trăm huynh đệ dàn trận thành ba hướng chặn từ đầu đến cuối phố cho nên đám người này tưởng phóng hỏa xong là đi được, thật quá ngây thơ.

Hơn mười phút sau Cố Kiếm Hoa mang theo mười mấy người áp giải mấy tên mặt chuột tiến vào Mê Tình quán nói:

- Thiếu soái, đây là bốn tên trong chiếc xe trắng không biển kia, chúng tôi vừa rút dao ra bọn chúng đã đầu hàng rồi.

Sở Thiên nét mặt khinh bỉ nhìn mấy gã trên mặt đất bình tĩnh hỏi:

- Những chiếc bình này là các ngươi ném?

- Không phải không phải, chúng tôi tuyệt đối không làm.

Một gã khác lớn tiếng:

- Chúng tôi chỉ đi ngang qua, các ngươi bắt nhầm người rồi.

Sở Thiên nhẹ nhàng cười ngẩng đầu nói với Hồ Bưu:

- Hồ Bưu ngửi xem trên tay bọn chúng có mùi xăng không, nếu có thì chém cho tôi.

Hồ Bưu vừa mới gật đầu trên mặt mấy người đó đã như bị lửa đốt vội vã giấu tay nói:

- Là chúng tôi, là chúng tôi làm.

Sở Thiên lười nhác nghiêng người đưa mắt ra hiệu với Hồ Bưu, gã hiểu ý liền đánh mấy tên này thâm tím mặt mày rồi mới xoa tay lôi đến trước mặt Sở Thiên.

Sở Thiên thở dài một tiếng lạnh nhạt nói:

- Hãy nhớ nếu như các ngươi còn nói dối thì bọn chúng không phải là đánh đâu mà sẽ giết luôn đấy.

Dù Sở Thiên ngữ khí bình thản nhưng trên mặt mấy người đều cảm giác lạnh sống lưng không tự chủ được đều gật đầu nói:

- Không nói dối không nói dối.

Sở Thiên đột nhiên quát lớn:

- Tại sao các ngươi phóng hỏa?

- Là Bát Hầu sai chúng tôi làm.

Kẻ tình nghi bị Sở Thiên dọa đến nỗi sợ cuống lên vội khai ra những gì mình biết.

- Gã đó đưa chúng tôi mỗi người năm ngàn để chúng tôi ném bình lửa vào còn nói là trời đang mưa to sẽ không có chuyện gì lớn.

Ánh mắt Sở Thiên khẽ nhướng lên, giọng nói bình thản:

- Bát Hầu là ai? Người ở đâu?

- Gã là người ăn trộm ở phố Hòa Bình, sống ở phố đó, bây giờ gã còn đang đợi chúng tôi về ăn lẩu.

Một người trong số đó hiểu biết sự tình nhìn thấy lưỡi dao sáng loáng xung quanh mình thì quên hết nghĩa khí:

- Gã nói quán bar Mê Tình làm mất mặt mình nên tô chút màu cho Mê Tình bar để xem chơi.

Sở Thiên đưa mắt một lượt biết bọn chúng không nói dối thế nhưng tên Bá Hầu này cũng thật lạ, quán bar Mê Tình có đến gần một tháng không mở cửa còn có thể làm mất mặt gã? Lại còn có thể làm cho gã ta hào phóng như vậy chi ra đến mấy vạn để thuê người đến phóng hỏa quán bar Mê Tình. Gã đó là một tên ăn trộm thì có được bao nhiêu tiền, nhất định có người đứng sau lưng ra lệnh cho gã.

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, bóng dáng người đi lại trên phố cũng chẳng còn thấy.

Bát Hầu đang ngồi hàng ăn nóng lòng không yên gắp miếng thịt bò mấy lần đều trượt. Gã thầm nghĩ mấy tên kia sao vẫn chưa về, chẳng phải đã hẹn xong việc sẽ gặp nhau ăn lẩu ở đây, không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Bát Hầu đưa miếng thịt bò hương vị quen thuộc đã nửa cuộc đời gã lên miệng vừa nhấm nháp nuốt thì thấy mấy tên trẻ ngồi xuống cười nhạt nhìn gã làm gã phát run. Một người trẻ tuổi rút khắn giấy trên bàn lau mồ hôi trên mặt bình thản hỏi gã:

- Ngươi chính là Bát Hầu

Bát Hầu không phải người ngu, khi người đang đợi không đến lại xuất hiện mấy người lạ mặt lập tức bỏ đũa xuống lắc đầu:

- Huynh đệ tôi không phải Bát Hầu, người nhận nhậm người rồi.

Rồi bình tĩnh gọi:

- Ông chủ tính tiền.

- Mưa to thì dễ chôn xác.

Sở Thiên lấy đôi đũa dùng một lần ngoáy trong nồi lẩu nóng hổi một lúc gắp lên một miếng thịt bò bình thản nói:

- Tôi vừa mới đem chôn năm xác người cùng với chiếc xe màu trắng không biển số rồi.

Gương mặt Bát Hầu lập tức biến sắc, trở nên cứng đơ lộ rõ nỗi sợ hãi xen lẫn thống khổ nhưng gã cũng không quay đầu lại nhìn Sở Thiên. Gã bỗng cảm giác được rằng chính mình không có cách nào khống chế sự việc đi theo ý mình để che giấu thân phận bản thân và bảo toàn tính mạng của mình.

Ông chủ cửa hàng còn chưa thấy đâu, chỉ có mấy người lao đến lôi gã dậy ném ra ngoài mưa. Bát Hầu vừa đứng dậy đã bị Hồ Bưu đá trúng đầu gối làm gã lại ngã lăn ra đồng thời một bàn chân dẫm lên lưng gã.

Sở Thiên nhìn Bát Hầu đang giẫy dụa trong bùn nước nhàn nhạt nói:

- Mưa không chỉ làm cho người ta tỉnh táo mà còn có thể làm cho người ta thản nhiên tương kiến.

Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp:

- Từ xưa tới nay mưa luôn là đại từ thay thế cho sự thương cảm của con người. Trong mưa người ta dễ dàng nghĩ đến những việc không nên nhớ, cũng có thể làm cho người ta quên hết mọi việc mà nói ra tất cả.

Bát Hầu cố sức rên rỉ:

- Tôi không biết các ngườii, các người nhận nhầm người rồi.

Sở Thiên đưa mắt nhìn Hồ Bưu rút ra một con dao ngắn chém vào tay Bát Hầu làm gã chỉ kêu lên một tiếng thảm thiết rồi máu tươi theo nước mưa chảy thành dòng trên mặt đất.

- Bát Hầu ta hỏi ngươi là ai sai nhà ngươi phóng hỏa quán bar Mê Tình?

Sở Thiên gắp một miếng thịt bò lên cắn:

- Ngươi có thể không nói nhưng ra không biết máu tươi trên người ngươi bị nước mưa rửa như thế này có thể được bao lâu.

Hồ Bưu lập tức giơ cánh tay bị thương đến trước mặt Bát Hầu để cho gã nhìn thấy máu đang chảy xuống.

Từng cơn đau từ vết thương trên cánh tay truyền đến cùng với tâm lý thừa nhận làm gã bắt đầu sợ hãi.

Sở Thiên gắp miếng thịt bò đang bốc hơi đưa qua đưa lại trước miệng Bát Hầu, làm cho người ta có cảm giác ấm áp trong tiết trời lạnh giá này.

Sở Thiên nét mặt bình tĩnh cười nói:

- Ngươi muốn máu chảy trong mưa mà chết hay là muốn thoải mái mà ngồi trong cửa hàng ăn lẩu ăn thịt bò đây?

Ý chí vốn kiên cường của Bát Hầu đã bị tan rã như vậy, ngẩng đầu lên gió lạnh thổi đến run rẩy nói:

- Tôi nói tôi nói.

Mây đen đã qua nhưng mưa vẫn to mà dường như còn không có ý định ngớt.

- Túy Nguyệt lâu.

Lý Thần Châu đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu để chờ đón hai người sắp đến.

Cánh cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, Chu Chí Minh đi vào quần áo sạch sẽ nét mặt cười rạng rỡ.

Lý Thần Châu mỉm cười:

- Chu tổng thật đúng là khí phách phong độ à.

Chu Chí Minh hơi sững người chưa kịp hiểu ý Lý Thần Châu đã cười ha ha:

- Đội trưởng Lý đúng là đang cười nhạo rồi. Tôi bị Sở Thiên đá khỏi vị trí Phó tổng rồi còn gì mà khí phách phong độ nữa?

Rồi lập tức ý tứ nói:

- Đội trưởng Lý không chịu đứng ra giúp Chu Chí Minh thì tôi ở kinh thành này đúng là không có chỗ đứng rồi.

- Chu tổng, người làm sao mà có thể không có chỗ đứng chứ?

Ngoài cửa truyền đến âm thanh bình tĩnh mà uy nghiêm.

- Lão thần người thần thông quảng đại bên trên quyền quý dưới còn có thể quen biết lũ lưu manh đúng là làm Sở Thiên bái phục.

Người vừa nói chính là Sở Thiên thần sắc không chút gợn sóng. Bước vào trong phòng, Sở Thiên liền cởi chiếc áo khoác trên người ném lên kệ đè lên áo của Chu Chí Minh vừa cởi ra làm cho ông ta này vô cùng tức tối.

Chu Chí Minh đột nhiên đứng dậy nói với Lý Thần Châu:

- Đội trưởng Lý, sao tên tiểu tử ngông cuồng này cũng tới. Nếu hắn ở đây thì Chu Chí Minh tôi xin cáo biệt.

Sở Thiên tự kéo ghế ngồi lạnh nhạt nói:

- Chu tổng rời đi như vậy có phải là có tật giật mình à?

- Sở Thiên, ngươi có ý gì?

Chu Chí Minh làm bộ quay người lại nhã nhặn hỏi Sở Thiên:

- Hôm nay ngươi hãy nói rõ cho ta nghe.

Nồi lẩu vừa rồi có hơi mỡ nên Sở Thiên rót chén trà xanh từ tốn uống một ngụm rồi nhìn Chu Chí Minh đang giận dữ cười lớn:

- Chu tổng đừng có căng thẳng như vậy, Sở Thiên chỉ là buột miệng nói ông đừng để bụng. Vừa nãy tôi có gặp một người tôi chỉ thuận miệng nói như vậy mà anh ta tâm hoảng ý loạn không cẩn thân đâm vào ô tô máu chảy be bét, à đúng rồi anh ta tên là Bát Hầu.

Chu Chí Minh bỗng biến sắc, Bát Hầu từng là công nhân của Hồng Phát, về sau vì trộm cắp mà bị công ty khai trừ, còn bị đưa đến đồn cảnh sát xử lý. Bát Hầu đã cầu khẩn Chu Chí Minh để cho gã một con đường sống. Để tạo cơ hội cho Bát Hầu cảm ơn, Chu Chí Minh đã chuẩn bị cho gã dạy cho Sở Thiên một bài học để giải tỏa nỗi oán hận vì bị Sở Thiên chiếm ngôi. Lúc này nghe Sở Thiên nói ra như vậy ông ta biết Bát Hầu đã xảy ra chuyện và cũng biết mình tuyệt đối không thể thừa nhận. Nghĩ đến đây Chu Chí Minh không giận dữ mà cười cười rồi bình tĩnh ngồi xuống nói:

- Sao tôi lại để bụng được chứ. Lão già này đã sớm học được cách nhẫn nại rồi.

- Vậy sao? Vậy tại sao ông lại để Bát Hầu đến quán bar Mê Tình giết người?

Sở Thiên bỗng lớn tiếng:

- Đâm chết hai gái một trai ông đừng có không thừa nhận. Bát Hầu cũng đã nói chính ông ra lệnh cho anh ta làm, ông chính là kẻ chủ mưu đứng sau hung thủ giết người.

Chu Chí Minh chỉ vừa mới bình tĩnh trở lại, sắc mặt lần nữa biến đổi không tự chủ được hô:

- Nói bừa tôi lệnh cho nó giết người bao giờ? Tôi chỉ bảo nó đến phóng hỏa cảnh cáo nhà ngươi.

Lý Thần Châu khẽ thở dài Chu Chí Minh như vậy thì sao đấu được với Sở Thiên chứ? Sở Thiên cứ từng bước từng bước một để cho ông ta tự mình phun ra chân tướng sự việc.

Sở Thiên tươi cười vỗ vai Chu Chí Minh nói nhạt:

- Xin lỗi tôi nhớ nhầm đúng là phóng hỏa thật. Vậy Chu tổng giải thích cho tôi xem.

Chu Chí Minh lúc này mới biết bị Sở Thiên đùa giỡn, mặt đỏ tía tai chỉ vào Sở Thiên:

- Tiểu tử ngươi sớm muộn chết cũng không yên đâu. Ta thừa nhận là có sai bọn chúng phóng hỏa đó thì sao? Ngươi có thể làm gì ta? Ngươi có thể áp giải ta đến cảnh sát sao?

Sở Thiên uống xong cốc trà liền vỗ vỗ tay, ngoài cửa mấy viên cảnh sát đi vào, người đi đầu chính là Đội trưởng Văn.

Sở Thiên gật đầu nói với đội trưởng Văn:

- Thật ngại với mấy đồng chí quá, trời mưa to thế này còn để các đồng chí phải vất vả.

Đội trưởng Văn nghiêm túc trang trọng khách khí lắc đầu:

- Bảo vệ tính mạng và tài sản của nhân dân chính là chức trách của chúng tôi.

Đồng thời giơ thẻ đến trước mặt Chu Chí Minh nói:

- Chu Chí Minh ông có liên quan đến vụ án phóng hỏa, mời ông đi theo chúng tôi đến đồn cảnh sát để kết hợp điều tra.

Sở Thiên cố ý nén cười, cái tên Đội trưởng Văn này còn ra vẻ đạo mạo diễn cũng chuyên nghiệp, đoán chừng khi trở về sẽ liền đến xem trong phong bì Hồ Bưu nhét cho anh ta có bao nhiêu ông già hồng hồng đây.

Chu Chí Minh nhìn thấy Sở Thiên đúng thật dẫn theo nhiều cảnh sát như vậy cũng giật mình nhìn Lý Thần Châu:

- Đội trưởng Lý, tôi vì ông làm nhiều việc như vậy ông phải đứng ra làm chủ cho tôi chứ.

Lý Thần Châu nét mặt căng thẳng, ông ta cũng không ngờ Sở Thiên mang theo cảnh sát tới liền lập tức nhìn Sở Thiên cười nói:

- Sở Thiên tôi thấy việc này thôi bỏ qua đi vậy, mọi người không đánh thì không quen biết, sau này ở kinh thành còn có nhiều cơ hội gặp mặt.

Sở Thiên vặn mình hướng về phía Lý Thần Châu cười nhạt:

- Cảnh sát họ cũng đến rồi thì cũng phải để cho họ có chút việc làm chứ? Ít nhất cũng nên đến đồn cảnh sát làm biên bản phóng hỏa đốt nhà chứ.

Lý Thần Châu nhìn thần sắc Sở Thiên biết rõ ý đồ của cậu ta liền vòng vo:

- Chu tổng ông cứ yên tâm đi, tôi đảm bảo ông chân trước bước vào đồn cảnh sát chân sau sẽ bước ra ngay lập tức.

Chu Chí Minh không hiểu rõ ý nhưng ông ta biết rõ Lý Thần Châu nhất định sẽ giúp mình, vì vậy tức giận đứng dậy ánh mắt tàn độc nhìn chằm chằm vào Sở Thiên rồi bước đi theo Đội trưởng Văn.

Chu Chí Minh đi rồi Sở Thiên mới đóng cửa nói với Lý Thần Châu:

- Có biết là Chu Chí Minh là thân thích với hội trưởng hội Hắc Long không?

Lý Thần Châu đang uống trà lập tức nước phun ra đầy mặt hỏi:

- Làm sao có thể? Làm sao cậu biết được?

Sở Thiên ngồi xuống, trong lòng khẳng định Lý Thần Châu không có liên quan gì với hội Hắc Long liền cười nói:

- Tôi tự nhiên biết được, tôi còn biết được ông sẽ không tin nên lần này cho ông ta vào đồn cảnh sát. Anh cũng đừng có bảo lãnh cho ông ta ra rồi xem đến lúc ai sẽ đưa ông ta ra thì sẽ rõ điều tôi nói có phải là thật không.

Lý Thần Châu thầm cảm thán tài tính toán của Sở Thiên. Trong thâm tâm anh ta còn có một nỗi sợ hãi, nếu như Chu Chí Minh thực sự là người của hội Hắc Long thì sự việc sẽ bất lợi. Dù sao thì những việc anh ta làm cùng Chu Long Kiếm thì Chu Chí Minh đều có can dự vào. Chu Chí Minh lúc nào cũng có thể lấy việc đó ra gây áp lực buộc anh ta phải làm việc cho hội Hắc Long.

Sở Thiên nhìn trán Lý Thần Châu toát mồ hôi trong lòng biết được chắc chắn Lý Thần Châu có tham gia vào những việc của Chu Chí Minh, sợ Chu Chí Minh lấy những việc đó ra để khống chế nên mới hoảng loạn như vậy.

Đây cũng chính là mục đích mà Sở Thiên muốn đạt được. Bây giờ hắn chưa tiện giết Chu Chí Minh vì e ngại hội Hắc Long ra tay trả thù nên đã đẩy việc này cho Lý Thần Châu. Hắn tin rằng chỉ cần Lý Thần Châu biết được Chu Chí Minh là người của hội Hắc Long thì anh ta sẽ ra tay với Chí Minh.

Mượn dao giết người, đây mới thực sự là giết người không thấy máu. Sở Thiên một hơi uống cạn tách trà.

Mưa liên tục đã ba ngày, không ai nghĩ mưa sẽ kéo dài như vậy. Ông trời dường như muốn nhấn chìm hết tất cả mọi thứ mới chịu cam tâm.

Thời tiết như vậy, Sở Thiên chỉ ở lì trong Mê Tình Bar, vốn tưởng có thể ngủ nướng ai ngờ Lý Thần Châu lại đường hoàng xuất hiện ở đây. Việc này làm cho Sở Thiên có hơi bất ngờ, tên này trước nay bình thường hôm nay lại vác mặt đến đây chắc chắn là đã có việc gì đó.

Lý Thần Châu thần sắc có phần tiều tụy bưng tách trà còn bốc hơi nóng nghi ngút lên ôm trong lòng bàn tay đồng thời cất tiếng thở dài não nề áp lực.

Sở Tiên cười cười biết Lý Thần Châu mấy ngày nay chắc đang bận rộn đi xóa chứng cứ phạm tội di chuyển trận địa để tránh bị Chu Chí Minh áp chế. Sở Thiên cầm trên tay “Hậu Hắc học” ném vào góc sofa nói:

- Chẳng lẽ Chu Chí Minh đúng là đã được người của hội Hắc Long bảo lãnh cho ra rồi?

Lý Thần Châu không gật đầu ngữ khí bình thản nói:

- Tất cả bạn bè thân thích của Chu Chí Minh đều đến nộp tiền bảo lãnh cho ông ta, tôi đều để yên đó không để ông ta ra thực chất là muốn xem năng lực của ông ta tới đâu. Kết quả là sáng nay ông ta đã được Phó cục trưởng Cổ thả ra.

Sở Thiên sững sờ trong lòng hồ nghi nhưng không hỏi luôn mà thăm dò:

- Lão Cổ thả Chu Chí Minh ra à? Vậy chứng minh là tôi đã sai rồi, hắn không phải người của hội Hắc Long.

Lý Thần Châu lắc đầu khẽ nói:

- Vấn đề là bọn chúng vốn dĩ không có quan hệ qua lại gì, điều này mới làm cho tôi càng sinh nghi, cục phó Cổ vốn không có quan hệ gì vì sao lại thả Chu Chí Minh? Chuyện này nhất định có nội tình sâu xa, thậm chí cục phó Cổ cũng có thể là người của hội Hắc Long.

- Chẳng cục phó Cổ nhận không thể hối lộ sao?

Sở Thiên trong lòng cũng thấy kỳ lạ cho hành động của cục phó Cổ nhưng vẫn không tìm được lí do.

- Đội trưởng Lý cũng không thể nói cứng rằng ông ta là người của hội Hắc Long được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.