Lý Thần Châu nâng tách trà lên uống nửa ngụm cười nói:
- Sở Thiên, cậu thật sự không biết những người đã nhận hối lộ của hội Hắc Long cuối cùng cũng bị ép gia nhập hoặc trở thành nanh vuốt cho bọn họ. Đây là kết luận tôi có được qua mấy chục vụ án rồi.
Sở Thiên khẽ gật đầu. Nếu cục phó Cổ đúng là người của hội Hắc Long thì sau này sẽ phải cẩn thận hơn nữa, ai biết được liệu lão ta có giở trò sau lưng hay không? Sở Thiên thản nhiên vặn mình nói:
- Đội trưởng Lý, Sở Thiên có thể giúp gì được? Tôi ở đây có vài người chém giết giúp anh là không thể được rồi, có góp chút đầu óc cũng được đấy.
Lý Thần Châu cười nhẹ hạ giọng nói:
- Bất luận Chu Chí Minh có phải người của hội Hắc Long hay không tôi đều phải giết lão ta. Nhưng ý tôi là muốn hắn chết một cách yên lặng im ắng, kẻo lại đánh rắn động cỏ lại kéo theo những chuyện phiền phức khác.
Sở Thiên cười cười cái tên Lý Thần Châu này cả đời thông minh mà nhất thời lại hồ đồ thế này, xem chừng mấy ngày nay tâm thần rối loạn bất an mới có thể để cho lão già làm khó như vậy. Sở Thiên bỗng nghĩ tới lúc họp Chu Chí Minh có hút thuốc liên tục liền mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Có vẻ như ông ta rất thích hút thuốc. Thuốc lá là thứ có thể làm cho người ta tê liệt thì tự nhiên cũng có thể khiến cho người ta tử vong. Hắn ta hút thuốc mấy chục năm rồi thì có chết cũng không quá khó.
Ánh mắt Lý Thần Châu quét lên một tia sáng quắc xua tan đi vẻ chán chường lúc ban đầu.
Sở Thiên vẫn gương mặt tươi cười nghĩ tới cục phó Cổ, trong đầu lại bắt đầu phân tích. Cục phó Cổ, Sa Cầm Tú, hội Hắc Long, thành phần khủng bố giữa bốn thành phần này nhất định có liên hệ với nhau. Cục phó Cổ còn có café của Sa Cầm Tú chứng tỏ hai người có quan hệ hợp tác lợi ích. Cục phó Cổ có quan hệ với hội Hắc Long, hội Hắc Long lại có quan hệ với phần tử khủng bố, về lí mà nói thì bọn họ đều có quan hệ hợp tác. Tuy nhiên thành phần khủng bố và Hắc Long dường như giấu cục phó Cổ hạ thủ với Sa Cầm Tú, muốn lấy Sa Cầm Tú ra để đổi hàng dường như ở đây có xung đột về lợi ích.
Sở Thiên bỗng nhiên ngẩn đầu cười hỏi Lý Thần Châu:
- Đội trưởng Lý, muốn hỏi một chút, thành phần “Đột Đột” gần đây có phải rất nghèo không?
Câu hỏi của Sở Thiên làm cho Lý Thần Châu sững người hạ giọng nói:
- Sao cậu biết được?
Sở Thiên chắc chắn sẽ không nói cho Lý Thần Châu biết chân tướng của Bát Vương Phủ mà chỉ nói:
- Lúc bọn họ cướp máy bay có kêu khó sống qua ngày nên tôi mới hỏi ông.
Lý Thần Châu nhìn xung quanh không có người bèn thấp giọng nói:
- Đúng là như vậy, lầm trước bọn họ cướp máy bay là muốn cứu Maria, cô ta là nhân vật thứ hai trong tổ chức Đột Đột cũng là người thân cận của đại ca Nặc Đính, cô ta là người nắm giữ tất cả các tài khoản ngân hàng của Đột Đột. Cô nàng tuyên bố nếu Nặc Đính không cứu cô ta ra thì cô ả sẽ không nói mật mã tài khoản ở ngân hàng Thụy Sỹ, vì vậy Đột Đột trong thời gian này rất khó khăn.
Sở Thiên hiểu ra gật gật đầu có vẻ đã thông suốt nguyên nhân bọn họ bắt cóc Sa Cầm Tú. Xem ra Đột Đột túng quá đến phát điên rồi nên định bắt cóc Sa Cầm Tú để đổi hàng, nhưng Hắc Long lại tham gia cùng làm gì?
Có lẽ chẳng lâu sau sẽ có đáp án. Sở Thiên nhìn nước mưa ngoài cửa sổ nghĩ ngày mai cũng nên đi tìm Tô Dung Dung rồi.
Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc cuối cùng cũng kết thúc.
Lúc người dẫn chương trình đại hội trên màn hình lớn hô “Viên mãn kết thúc” thì Sở Thiên đang ngồi yên bình ăn trưa, ánh mắt ánh lên tia hưng phấn trước cuộc đại chiến. Tô Dung Dung là người tinh ý nên cũng biết được Sở Thiên đang nghĩ gì, cô giơ cánh tay ngọc ngà vuốt nhẹ Sở Thiên nói:
- Bất luận thế nào đi nữa anh cũng nhớ kỹ là ngày nào em cũng muốn nhìn thấy anh cùng mặt trời.
Sở Thiên gật đầu gắp miếng thịt bỏ vào mồm Tô Dung Dung cười nói:
- Yên tâm đi, bất luận thế nào đi nữa anh cũng sẽ sống vì em để ăn món thịt giòn tuyệt hảo này. Chỉ vì bồi bổ huấn luyện quân sự mà mấy ngày nay làm em đói gầy rồi.
Tô Dung Dung khẽ cười há miệng nhai nuốt miếng thịt cảm nhận sự quan tâm săn sóc của Sở Thiên dành cho mình và vị thơm mềm của miếng thịt rồi mới nói:
- Huấn luyện quân sự cũng rất là thú vị, ít nhất nó làm mọi người không lười nhác như trước kia. Hôm trước khi khóa huấn luyện kết thúc có mấy cô sinh sinh viên còn không nỡ chia tay lén lút khóc trong chăn.
Sở Thiên dịu dàng nhìn Dung Dung nhai xong miếng thịt thì lấy khăn lau khóe miệng cho nàng. Ông chủ béo Hứa Chí Vĩ bưng vào hai cốc sữa đậu nành đặt ở trên bàn trước mặt họ thuận miệng trêu ghẹo:
- Chậc chậc, đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ thiên địa tạo nên.
Sở Thiên cười nói:
- Ông chủ Hứa nên đi chăm sóc những khách khác đi, sao lại rảnh rỗi thế à.
Hứa Chí Vĩ thở dài vỗ đầu nói:
- Hai người không thấy ở đây rất lạnh lẽo à. Ngoài hai người ra còn thấy khách khác sao?
Sở Thiên nãy giờ cùng Tô Dung Dung nói chuyện nên không phát hiện ra, bây giờ nhìn bốn xung quanh mới thấy đúng là không có khách. Phong Vô Tình đang yên tĩnh vô cùng. Mấy người phục vụ đang lau đi lau lại sàn nhà đã sạch sẽ, người đập ruồi, người xem tivi.
Tô Dung Dung ngẩng đầu nhìn Hứa Chí Vĩ nét mặt đang sầu não nói:
- Ông chủ Hứa đồ ăn ở đây vị cũng không có tệ mà tại sao lại không có khách thế.
Hứa Chí Vĩ cười khổ một lát mới mở miệng nói:
- Nhà hàng vốn dĩ là dãy phố bên cạnh phá đi khách cũ đã mất đi đến một nửa rồi ở cách đây một nhà lại mới mở thêm một nhà hàng trang trí rất đẹp và sang trọng. Bây giờ nhiều người đến ăn vì quang cảnh chứ không phải vì đồ ăn.
Sở Thiên gật đầu biết Hứa Chí Vĩ nói đúng, nếu không thì sao người ta cứ thích đi nhà hàng Tây chứ.
Tô Dung Dung nhìn Sở Thiên cười nói:
- Sở Thiên giúp đỡ ông chủ béo đi, em vẫn còn muốn uống sữa đậu nành ở đây.
Hứa Chí Vĩ hai mắt sáng rực đi tới vỗ vai Sở Thiên nói:
- Tiểu đệ có diệu kế gì cho nhà hàng có thể khởi tử hồi sinh? Lão ca nhất định sẽ vô cùng cảm kích.
Sở Thiên nhìn Tô Dung Dung cho mình đề khó thở dài suy nghĩ một lát rồi nói:
- Ông chủ Hứa, khởi tử hồi sinh thì tôi không có khả năng ấy, nhưng tôi có một cơ hội cho ông không biết ông có hứng thú không.
Hứa Chí Vĩ kéo ghế ngồi xuống nghe thấy Sở Thiên nói có cơ hội cho mình thì thần sắc trở nên hưng phấn nói:
- Cậu nói thử xem.
- Ông chủ Hứa biết xí nghiệp Hồng Phátchứ?
Sở Thiên cũng là chỉ vừa mới nghĩ ra.
- Hợp đồng thận thầu nhà bếp của xí nghiệp Hồng Phát sắp đến hạn rồi, không biết ông có hứng thú nhận thầu vụ này không.
Hứa Chí Vĩ vỗ bàn nói:
- Đương nhiên là có hứng thú rồi. Hồng Phát là một doanh nghiệp lớn, nhà ăn đương nhiên là một mảnh đất tốt.
Nhưng lập tức vẻ mặt ông lại đau khổ nói:
- Nhưng nhà ăn của họ đều để cho người thân thuộc của các lãnh đạo cao cấp rồi tôi lấy đâu ra cơ hội chứ?
Sở Thiên mỉm cười nhàn nhạt nói:
- Ông chủ Hứa yên tâm đồ ăn của nhà hàng ông rất tuyệt. Ông hãy đi gặp một người ở Hồng Phát người đó sẽ cho ông một cơ hội đấu thầu công bằng, đương nhiên có trúng thầu hay không còn phải xem thực lực của ông rồi.
Sở Thiên lấy bút viết số điện thoại và tên của Đường Thương Hùng đưa cho Hứa Chí Vĩ. Hứa Chí Vĩ kinh ngạc nhìn Sở Thiên, không biết năng lực của cậu đến mức nào mà quen biết cả lãnh đạo cao cấp của Hồng Phát.
Tô Dung Dung tranh thủ thời cơ:
- Sở Thiên chính là Tổng giám đốc điều hành của Hồng Phát.
Cái mồm béo của Hứa Chí Vĩ trợn thành đúng một nửa vòng tròn hồi lâu mới phản ứng lại được.
Tô Dung Dung hiểu được nguyên nhân Sở Thiên sắp xếp cho Hứa Chí Vĩ đi vào Hồng Phát. Mặc dù Hồng Phát đã thanh trừ được hai vị Phó tổng giám đốc ký sinh trùng nhưng bên trong đó vẫn còn không ít người của bọn họ, thậm chí còn không ít thành viên của Hắc Long cùng Hổ Bang. Sắp xếp cho Hứa Chí Vĩ vào nhà ăn trở thành tai mắt cho Sở Thiên thì sẽ có không ít thông tin tình báo có ích, dù sao thì nhà ăn cũng là nơi nhiều chuyện nhất, có thể dễ dàng hiểu được động thái của các lớp nhân viên.
Tô Dung Dung mấy ngày nay đều rất chịu khó xem đi xem lại tư liệu của Sở Thiên, xem xét các việc lớn nhỏ hắn làm. Bây giờ cô cũng có một đặc điểm giống Sở Thiên đó là sự cẩn thẩn tỉ mỉ và vô cùng tinh tế, có thể từ lời nói đơn giản phán đoán được chân tướng sự việc, có như vậy mới có thể giúp hắn đứng vững trong bão táp, lao vào vòng hiểm nguy và có thể có được chỗ đứng như bây giờ.
Sở Thiên quay đầu nhìn bọn Phong Vô Tình lạnh nhạt nói:
- Ông chủ Hứa hãy nhớ nếu trúng thầu thì hãy mang theo những người của ông qua, bọn họ đều là những người nhiệt tình, người nhiệt tình thì nên có cơm ăn.
Hứa Chí Vĩ gật đầu, không cần Sở Thiên phải nói ông cũng sẽ mang họ theo. Những nhân viên cũ đi theo ngoài việc không phải tuyển mới lắm chuyện phiền phức, mà quan trọng hơn là mọi người làm việc với nhau đã lâu ít nhiều cũng có nảy sinh tình cảm.
Phong Vô Tình vẫn giữ nét mặt cười cười đang lau nhà bỗng nhiên sắc mặt anh ta khẽ biến đổi móc từ trong túi áo ra chiếc điện thoại cũ nát. Chiếc điện thoại đang cố rung lên, tay Phong Vô Tình cũng rung rung bấm phím nghe điện thoại, nghe được vài câu gương mặt anh ta biến sắc ném cây lau nhà hét lớn:
- Ông chủ, tôi đến bệnh viện xem mẹ tôi chút.
Nói xong chạy lướt đi nhanh như một cơn gió.
- Thực là hiếu thuận.
Hứa Chí Vĩ thở dài một tiếng.
- Phong Vô Tình ngày nào cũng tranh thủ thời gian thăm bà mẹ bị ung thư của cậu ấy. Người ta nói giường bệnh lâu ngày không có con có hiếu, Phong Vô Tình chính là một ngoại lệ.
Sở Thiên trong lòng khẽ gợn sóng ngẩng đầu hỏi:
- Mẹ của Phong Vô Tình ở viện nào?
Hứa Chí Vĩ duỗi tay phải chỉ ra cửa bên phải nói:
- Chính là bệnh viện ngay bên cạnh đại học Thiên Kinh. Hai hôm trước Phong Vô Tình mới chuyển mẹ cậu ấy qua đây, cậu ấy nói như vậy để tiện chăm sóc. Trưa nào cậu ta cũng mang cơm qua cho mẹ.
Sở Thiên gật gật đầu lập tức uống hết cốc sữa đậu nành trên bàn.
Lúc Phong Vô Tình xông vào phòng bệnh, mẹ cậu ta đã nhắm mắt rồi bất kể cậu có kêu gào như thế nào bà cũng không tỉnh lại.
Những người bệnh khác trong phòng dường như không hề cảm nhận được sự bi thương đang bủa vây lấy Phong Vô Tình và người mẹ vừa mới ra đi của cậu. Mặc dù họ cũng bị bệnh hoặc là người nhà của bệnh nhân nhưng lại không hề ngần ngại tới xem náo nhiệt, còn có chút cảm giác hưởng thụ.
Bác sỹ nhanh chóng xuất hiện tại phòng bệnh đuổi những người hiếu kỳ đang bủa vây quanh đó đồng thời dùng ngữ khí lạnh như băng nói:
- Ông Phong, mẹ của ông đã qua đời, ông cần nhanh chóng thanh toán hết viện phí đồng thời đem thi thể của mẹ ông đi.
Phong Vô Tình nghe thấy lời nói của bác sỹ vô tình như vậy cũng không nổi nóng vì anh ta đã nghe quen rồi trong những ngày bị khinh bỉ vì không có tiền. Cậu nói trong làn nước mắt.
- Bác sỹ liệu mẹ tôi có thể ở trong nhà xác vài ngày để tôi về thu xếp tiền nong không?
- Như vậy không được, ai biết được cậu sẽ không nhân cơ hội chuồn mất đâu?
Người bác sỹ chắc như đinh đóng cột phủ quyết yêu cầu của Phong Vô Tình lớn tiếng nói:
- Bệnh viện không phải tổ chức từ thiện. Cậu đã nợ bệnh viện hai nghìn tệ rồi. Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi không có tiền thì hãy đưa mẹ cậu xuất viện đi cậu không nghe lời lại cứ đòi để bà ấy nằm viện lâu như vậy. Nếu như cậu không thanh toán hết hai nghìn này sẽ làm tôi bị trừ tiền thưởng.
Phong Vô Tình lần sờ trên người mình chỉ lấy ra được mười tệ đưa bác sỹ khẩn cầu:
- Bác sỹ trên người tôi chỉ có mười mấy tệ đưa trước cho ông. Ông đưa mẹ tôi vào nhà xác ngay bây giờ tôi sẽ về gom tiền.
Bác sỹ nhận lấy hơn mười tệ của Phong Vô TÌnh nhét vào khay y tế nói:
- Không được đâu. Hãy để chứng minh thư của cậu lại đây rồi mang xác mẹ cậu đi. Chừng nào có tiền rồi thì hãy quay lại chuộc chứng minh.
- Bác sỹ cầu xin ông hãy để cho mẹ tôi ở trong nhà xác vài hôm.
Phong Vô Tình thực sự không còn cách nào khác, anh không thể vác xác mẹ mình đi lại trên phố, càng không thể đem đến nhà hàng. Đem đi hỏa táng cũng cần một số tiền lớn trong khi trên người anh ta hiện tại không còn đồng nào.
Một người bệnh cũ ở bên cạnh thở dài:
- Tuổi này rồi đúng là không bệnh nổi thậm chí cũng không chết nổi à.
Bác sỹ miệt thị nhìn Phong Vô Tình lạnh lùng nói:
- Cậu có tiền không? Có tiền thì muốn tôi làm gì cũng được.
- Vậy sao? Vậy tôi bảo ông chết đi có chịu không?
Một giọng nói đến không đúng lúc truyền từ ngoài cửa vào.
Bác sỹ mấy người bọn họ quay đầu lại nhìn về phía cửa nơi có tiếng nói thì thấy một đôi trai gái đang đi vào dung nhan xinh đẹp dễ gây chú ý. Không ai có thể phủ nhận được đây đúng là một cặp hoàng tử, công chúa thời hiện đại.
Một lát Sở Thiên cùng Tô Dung Dung đã đi tới trước mặt tên bác sỹ. Sở Thiên không thèm nhìn tên bác sỹ mà chỉ kéo Phong Vô Tình đang ngấn lệ kia đứng dậy, giúp cậu chỉnh đốn lại quần áo đồng thời lấy chăn của bệnh viện đắp lên người mẹ cậu.
Nhìn thấy hành động của Sở Thiên và Tô Dung Dung những người xung quanh bất chợt cũng cảm thấy áy náy. Người chết dù cho nghèo khó đi nữa cũng cần phải giữ gìn sự trang nghiêm thế nhưng từ bao giờ bọn họ lại học được việc tìm vui khi thấy người chết.
Sở Thiên kéo Phong Vô Tình nhìn tên bác sỹ nói:
- Chẳng phải ông cần tiền sao? Có tiền việc gì ông cũng chịu làm sao? Ông nói cho tôi cái giá để ông chịu đập đầu vào tường đi.
Tên bác sỹ đỏ bừng mặt bị Sở Thiên chọc giận như vậy lửa giận bốc ngùn ngụt. Phải biết rằng các bác sỹ ở bệnh viện là những thiên thần áo trắng sao có thể để những người này đối đầu như vậy, rốt cuộc ông ta hét lên:
- Nhóc con, bệnh viện không phải chỗ để ngươi giương oai. Vắt mũi chưa sạch còn dám tới đây giáo huấn người khác hả?
Sở Thiên nhìn tên bác sỹ không thể nói lý này cũng không muốn nói thêm chỉ quay đầu khẽ nói một tiếng:
- Phong Vô Tình cõng mẹ cậu xuống kia có xe dưới tầng chở đến thẳng nhà tang lễ.
Phong Vô Tình cảm kích nhìn Sở Thiên rồi quay lại cõng thân thể người mẹ đã bắt đầu nguội lạnh đi ra. Lão bác sỹ đã bị Sở Thiên làm tức tối tăm mặt mũi, một người đáng kính như ông ta lại bị một tên tiểu tử nhãi ranh giáo huấn thì bốc hỏa lên tận đầu vội chạy đến cửa chặn đường hét lớn:
- Vẫn còn nợ bệnh viện hai ngàn tệ, chưa thanh toán hết thì chưa được đi.
Sở Thiên quét mắt nhìn ông ta một lượt rồi rút từ trong túi áo ra hai nghìn đồng còn mới nguyên một xấp hồng hồng hình đầu ông già tung lên. Hai mươi tờ hồng hồng bay khắp phòng bệnh, Sở Thiên lạnh nhạt nói:
- Hai nghìn đều ở đây, tự đi nhặt đi.
Trước khi gương mặt lão bác sỹ kịp biến đổi, Sở Thiên đã dùng thân mình ép lão đứng gọn sang một bên để Phong Vô Tình có thể đi qua. Sau đó khinh thường nhìn lão bác sỹ một lần nữa hừ một tiếng rồi cùng Tô Dung Dung và Phong Vô Tình đi ra ngoài.
- Y náo, bọn họ chính là y náo.
Tên bác sỹ không cam lòng bị Sở Thiên làm nhục mà không sao phản kích được, trong đầu bỗng đâu xuất hiện mấy từ này.
Sở Thiên đi ở phía trước không nhịn được cười, “y náo” là chỉ mấy người được thuê khi tranh chấp chữa bệnh cùng người nhà bệnh nhân áp dụng dựng linh đường ở bệnh viện, phá hoại đồ vật, ngăn cản bác sỹ chữa bệnh hoặc ẩu đả nhân viên y tế hoặc là đi lại trong phòng khám, phòng làm việc của bác sỹ, lãnh đạo bệnh viện để cản trở trật tự, làm lớn việc gây ảnh hưởng đến bệnh viện đồng thời gây áp lực từ đó kiếm lời đồng thời cũng là thủ đoạn mưu sinh, vì vậy các bệnh viện hận nhất chính là những tên “y náo” này.
Bệnh viện vốn yên tĩnh nghe được hai chữ “y náo” lập tức như sắp gặp phải dại chiến, mấy người bảo vệ chạy tới theo hướng chỉ của tay bác sỹ hướng về phía Sở Thiên bọn họ. Sở Thiên đưa chìa khóa cho Tô Dung Dung rồi quay lại đánh mấy tên bảo vệ nằm rạp trên mặt đất rồi quay lại túm áo tên bác sỹ ném ông ta ra lan can ở hành lang.
Lúc Sở Thiên đánh đập tàn nhẫn ở dưới, thì trên phòng Vip ở tầng trên bốn gã đang chơi mạt chược vô cùng náo nhiệt không hề nghe được bất kỳ động tĩnh nào ở bên dưới. Bọn họ chính là bốn tên của Hổ Bang đang nghỉ ngơi ở đó đã hơn 20 ngày, vết thương trên người cũng đã hồi phục đáng kể rồi. Nếu không phải vì Lâm bang chủ muốn bọn chúng nghỉ ngơi thêm đến khi lành vết thương mới được xuất viện thì bọn chúng đã xuất viện từ lâu rồi ra ngoài hưởng thụ cuộc sống và tìm cơ hội tiêu diệt Sở Thiên.
Một tên trung tuổi mặt mũi nhợt nhạt đang đứng ở cửa tay cầm dao như đang đợi cơ hội.
Lúc bốn người của Hổ Bang đang mải mê chơi mạt chược, người đàn ông trung niên lạnh lùng phi ra một lưỡi dao sáng loáng găm ngay vào người ngồi hướng nam, máu bắn ra tung tóe. Ba người còn lại đều sững người, trong nháy mắt người đó tiến lại giơ hai tay túm lấy yết hầu của hai người ngồi hai bên, một tiếng “rắc” sắc gọn, hai cái đầu đã lủng lẳng.
Vị hổ tướng ở phía Bắc thừa dịp người này không còn tay nào trống đã tranh thủ xông ra phía cửa lao về phía người đàn ông trung niên định đối phó. Người đàn ông trung niên lập tức rút lưỡi dao đang cắm trên người hổ tướng ngồi phía Nam vung lên. Lưỡi dao sáng loáng đâm thẳng vào người đang lao tới. Tên này buông dần hai tay đang nắm cánh cửa rồi nằm lăn ra đất chết ngay tại chỗ.
Người đàn ông trung niên lạnh lùng đi tới thản nhiên rút lưỡi dao ra.
Tay lạnh băng tái nhợt, lưỡi dao trắng loáng.
Lúc đó Lý Thần Châu cùng Chu Long Kiếm đang đi về phía Trung Nam Hải, điện thoại của Lý Thần Châu bỗng rung lên, anh ta rút điện thoại ra xem rồi cười nhạt:
- Tứ tướng xảy ra chuyện rồi. Nói thú vị hơn là lúc Sở Thiên xuất hiện ở đó lại còn xung đột với bác sỹ ở đó.
Chu Kiếm Long sắc mặt bình tĩnh lạ thường hồi lâu mới thốt ra mấy chữ:
- Trời cũng giúp ta.
Chu Long Kiếm không có cách nào không dùng mấy chữ này để biểu đạt niềm vui sướng của mình. Lưỡi dao tàn khốc đã lấy mạng tứ tướng Hổ Bang là chuyện đương nhiên nhưng sự xuất hiện của Sở Thiên ở bệnh viện lúc đó lại có chút bất ngờ, vô hình chung đã làm cho sự việc trở nên chân thực đáng tin. Không biết vì nguyên nhân gì Sở Thiên xuất hiện ở bệnh viện nhưng cái chết của tứ tướng, Hổ Bang nhất định sẽ ghi nợ cho Sở Thiên.
Lý Thần Châu nhìn thần sắc của lão gia biết được ông ta đang nghĩ gì bèn cười nói:
- Đêm nay nhất định sẽ có sóng gió.
Chu Kiếm Long không nói gì nằm trong xe nhắm mắt ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp hồi lâu mới nói:
- Sở Thiên nên nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Lý Thần Châu hiểu ông ta có ý là để ý một chút, đừng để buổi tối xảy ra chuyện gì với Sở Thiên.
Gió đêm lạnh lẽo lại sau mấy ngày mưa như vậy càng về khuya lại càng thêm phần đìu hiu.
Đồng hồ báo thức đã chỉ một giờ sáng. Trên phố từ lâu đã không còn thấy bóng người.
Ba người từ từ bước ra từ cửa nhà tang lễ. Sở Thiên bọn họ vất vả đến bây giờ mới đi từ nhà tang lễ về. Phong Vô Tình nét mặt còn bi thương nhưng ánh mắt nhìn Sở Thiên đầy cảm kích. Tất cả chi phí ngày hôm nay đều là do Sở Thiên trả, lại còn chọn cho mẹ cậu loại tiểu tốt nhất và vị trí đẹp nhất để đặt linh vị. Nhưng làm cho Phong Vô Tình cảm động hơn cả là Sở Thiên và Tô Dung Dung còn dập đầu 3 lễ trước linh cữu của mẹ cậu, thắp ba nén hương. Việc này làm cho trái tim lạnh giá của Phong Vô Tình cảm thấy ấm áp, cảm nhận được tình cảm của Sở Thiên.
Đi ra khỏi nhà tang lễ, Sở Thiên quay lại vỗ vai Phong Vô TÌnh:
- Người anh em hãy bớt đau thương, về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc sáng mai dậy tiếp tục cuộc sống. Tôi tin đây cũng là điều mẹ anh muốn nhìn thấy.
Người anh em của Sở Thiên lại một lần nữa trùng trùng cảm kích. Phong Vô Tình ngẩng đầu lên gương mặt không nét cười mỉa chăm chú nhìn kỹ Sở Thiên:
- Sở Thiên tôi biết cậu là Thiếu soái của Soái quân. Anh coi tôi như anh em vậy có chịu để người anh em này bán mạng vì cậu không?
Sở Thiên mỉm cười cảm giác được sự thay đổi trên người Phong Vô Tình bèn nói:
- Đừng nói là vì tôi bán mạng, mà là mọi người cùng liều mạng để giành lấy sự thống trị vinh hoa cả đời.
- Phong Vô Tình nguyện thề chết theo Thiếu soái.
Phong Vô Tình cảm động lớn giọng hứa hẹn.
Tô Dung Dung ngưỡng mộ dựa vào vai người đàn ông mình yêu thương. Ở Sở Thiên luôn có điều gì dễ dàng làm cho người khác sống chết với mình. Ngay cả đến người gần như phế Phong Vô Tình cũng nguyện sinh tử cùng thì một thời gian nữa liệu có ai có thể địch nổi.
Sở Thiên ánh mắt không nhìn Phong Vô Tình mà nhìn chằm chằm vào đầu đường nơi xuất hiện hơn mười người mặc trang phục đen, quay đầu lại nhìn cuối phố cũng có bằng đấy người mặc trang phục đen tay cầm vũ khí sáng loáng chặn đường. Bốn người cầm đầu từ từ tiến đến gần bọn họ.
Đến kẻ ngốc cũng biết được là bọn này nhằm vào mấy người Sở Thiên.
Tô Dung Dung thở dài ánh mắt có phần thương cảm nhưng là thương cảm cho đám người mặc áo đen này.
Phong Vô Tình hiển nhiên cũng nhìn thấy bọn người không rõ lai lịch này ánh mắt tinh anh nói:
- Thiếu soái trận này để Phong Vô Tình.
Phong Vô Tình nói xong quay người nhìn đám người áo đen đang đằng đằng sát khí.