Đô Thị Thiếu Soái

Chương 136: Chương 136: Muốn đánh thì đánh






Lúc này Phương Đại Đồng lộ ra nụ cười, cái tên tiểu tử thối này cũng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Bọn nhóc bây giờ đúng là quá ngây thơ. Phương Đại Đồng không những không nhường đường, ngược lại còn bước thêm một bước, tiến sát Lục Phong.

Lục Phong bỗng nhiên ra tay, lực rất mạnh, thân hình thấp đậm trở nên linh hoạt, nghĩ với khoảng cách gần như vậy nhất định Phương Đại Đồng sẽ bị mất mấy cái răng. Lục Phong rất tự đắc với thân thủ của mình, dù sao gã cũng học ba năm thái cực quyền, ngay cả các huấn luyện viên đều nói gã có tố chất, nếu không vì gia đình phản đối, còn định giới thiệu Lục Phong theo con đường võ thuật.

Phương Đại Đồng nhìn cách ra quyền của Lục Phong, đoán chừng là gã tiểu tử này ở một võ quán gà rừng nào đó luyện qua mấy chiệu, cho nên mới tự đắc như vậy, tự cho quyền pháp của mình là vô địch. Thời điểm mà Lục Phong giơ nắm đấm sắp chạm đến người, Phương Đại Đồng không hoang mang, vận khí lực, cứng rắn tiếp nhận quyền của Lục Phong. Lục Phong được một quyền, trong lòng vui sướng, lại cảm thấy cơ thịt của Phương Đại Đồng rất cứng rắn, đấm vào lại thấy tay mình đau, Lục Phong vội rút tay về.

Phương Đại Đồng thừa lúc Lục Phong thu tay về, tung ra một cú đấm móc về hướng cằm của Lục Phong. Lục Phong lúc này lại không nghĩ ra chiêu quyền nào học ở võ quán ra đỡ, vội dung tay phải ra đỡ theo bản năng, không ngờ, lực ra đòn của Phương Đại Đồng rất mạnh, tay phải của Lục Phong chỉ hoá giải được ít lực tấn công mà hông thể ngăn nắm đấm dừng lại. Lục Phong vội vàng lui về phía sau, Phương Đại Đồng thấy Lục Phong lùi về phía sau, giống như có linh tính, lại đấm thêm một quyền nữa vào cằm Lục Phong. Trương Nhã Phong nhìn bọn họ đánh đấm nhau hoảng sợ ra mặt.

‘Bịch” một tiếng, cằm của Lục Phong hứng trọn nắm đấm, còn khiến gã đứng không vững lảo đảo ngã về phía sau, nằm ngay xuống cái bàn bên cạnh Trương Nhã Phong. Cô ta kéo Lục Phong lên, nhưng không được. Lục Phong vất vả tựa vào bàn đứng lên, nhổ ra một ngụm máu tươi, lẫn mấy cái răng. Lục Phong đúng là có máu đàn ông, vừa sờ thấy máu tươi bên mép, lại vung tay lên đấm tiếp. Phương Đại Đồng mỉm cười, xông lên, nắm đấm của Lục Phong vừa tới, lại bị Phương Đại Đồng dùng cánh tay khi nãy kẹp lại, sau đó nhấc chân phải lên, dùng sức ấn Lục Phong ép xuống cái bàn bên cạnh, một tay nắm cổ, một tay vỗ mặt Lục Phong nói:

- Nhãi ranh, học được mấy chiêu đã đòi xông lên làm anh hùng cứu người. Mày bị những người ở võ quán gà rừng nào đấy lừa rồi, thật sự mất mặt, nếu như hôm nay không phải tâm trạng tao tốt, tao đã bóp chết mày như con gián.

Lục Phong mặt đầy phẫn uất, nhưng cũng không thể làm gì được, còn học đòi anh hùng cứu mỹ nhân, thật là quá mất thể diện.

Lúc Phương Đại Đồng buông Lục Phong, vẫn không quên bồi thêm một quyền vào bụng gã, sau đó mới trở về bên cạnh Lâm Hùng Tuấn.

Lâm Hùng Tuấn thấy bọn học sinh cấp 3 vẻ mặt sợ hãi, cũng không thoải mái lắm, nếu không vì muốn thể hiện trước mặt Tiêu Niệm Nhu thì y cũng không ra tay. Y không muốn ức hiếp lũ nhóc học sinh này, nhưng vì Tiêu Niệm Nhu xinh đẹp ngời ngời kia, tất cả đều đáng. Lâm Hùng Tuấn muốn thấy vẻ khiếp sợ trên mặt Tiêu Niệm Nhu, nhưng cô ta mặt vẫn rất bình thản, đối với màn vừa rồi không coi ra gì, trong lòng thầm khen sự bình tĩnh của Tiêu Niệm Nhu, ham muốn có được cô ngày càng mãnh liệt.

Lâm Hùng Tuấn không thiếu nữ nhân, nhưng lại không có ai làm y rung động.

Y nhấp một ngụm rượu cao cấp trong ly, lại nói bằng giọng tục tằn:

- Không biết tiểu thư có định khai tên ra không? Có thể cùng nâng cốc ngắm trăng rồi chứ?

Sau đó giọng y trầm hẳn xuống:

- Tính nhẫn nại của ta cũng có hạn, vì cô, vì bạn cô, vẫn muốn mời tiểu thư đi cùng được không?

Câu nói kế tiếp, ai cũng nhận ra đó là lời uy hiếp trắng trợn, nhưng điều đó tuyệt đối có thể trở thành sự thực.

Bọn Trương Nhã Phong đều nhìn Tiêu Niệm Nhu, đợi câu trả lời của cô. Trương Nhã Phong muốn nói ra ông ngoại Trương Uy Phong là Ủy viên thị chính, nhưng thấy hai tay Đỗ Vũ bị giữ quặt về đằng sau, lại nghe thấy bọn họ là người Tương bang, thì lập tức ngậm miệng không nói, sợ nói ra, đụng chạm đến bọn chúng, khó tránh bọn chúng làm hại, mặc dù mình có sức khoẻ tốt nhưng cũng không thể chống lại được mấy người con trai này.

Tiêu Niệm Nhu cười lạnh một tiếng:

- Bổn cô nương không có hứng thú, nếu có người muốn cùng ngắm trăng uống rượu thì đó chỉ có thể là anh nuôi ta không phải là anh.

Sở Thiên cười gượng một tiếng, tiểu nha đầu kia bình thường dịu dàng, nhỏ nhẹ, vừa đến quán bar đã thành một con người khác, chỉ sợ thiên hạ không loạn, lời nào cũng nói ra được, rõ ràng là muốn gây sự.

Trương Nhã Phong chấn động, không phải nghĩ đến Sở Thiên lợi hại bao nhiêu, mà nghe đến từ “cùng anh nuôi” liền liên tưởng đến cảnh tượng Tiêu Niệm Nhu cùng Sở Thiên mây mưa điên đảo.

Ánh mắt của bọn Trương Nhã Phong đều tập trung vào Sở Thiên. Bọn Lâm Hùng Tuấn đoán Sở Thiên chính là người anh nuôi mà Tiêu Niệm Nhu nhắc đến, vì vậy cười lạnh nhìn Sở Thiên. Người trẻ tuổi này không cường tráng bằng Lục Phong, nhưng thần thái rất tự tin, lạnh lùng, tựa hồ như bao trùm cả thiên hạ, xoay chuyển được Càn Khôn. Nhưng tên tiểu tử đó lúc này cũng không động thủ, làm cho bọn Lâm Hùng Tuấn nghĩ rằng Sở Thiên thấy sức mạnh của chúng đã sợ hãi không dám bước đến

Tiêu Niệm Nhu quyết định mượn tay Sở Thiên dạy cho bọn chúng một bài học, hơn nữa Sở Thiên lại là Tam đương gia của Tương bang, giáo huấn bọn Lâm Hùng Tuấn này cũng hợp lẽ, trên mặt Tiêu Niệm Nhu lộ ra một tia cười đáng sợ, quyến rũ ôn nhu nói:

- Nếu Lâm đường chủ muốn đi cùng bổn tiểu thư, có bản lĩnh thì đến đây ôm đi.

Sở Thiên trong lòng thầm than, tâm tư cô gái nhỏ này làm sao mà giấu được mình. Rõ ràng là muốn mượn tay mình giúp cô trị bọn kia, nhưng mà, bọn Lâm Hùng Tuấn thực sự cũng đáng chịu chút đau đớn.

Bọn Lâm Hùng Tuấn cười lớn, điều mà Tiêu Niệm Nhu khiêu khích không có chút gì là khó.

Lâm Hùng Tuấn đứng dậy, trên mặt lộ vẻ cợt nhả, bước lên hai bước, tay trái cầm ly rượu, tay phải ôm eo Tiêu Niệm Nhu, trong mắt dần dần lộ ra sự vui vẻ, nói:

- Tiểu thư thật là trắng.

Lúc tay phải Lâm Hùng Tuấn định sờ eo Tiêu Niệm Nhu, chợt nghe một tiếng thở dài, chớp mắt tay gã đã bị Sở Thiên giữ chặt không di chuyển được.

Sở Thiên lập tức hất tay Lâm Hùng Tuấn ra, lại thở dài:

- Tương bang ở Thượng Hải tiếng tăm lừng lẫy, đường đường chính chính đường chủ Tương bang, lại làm cái chuyện này, thật không biết tốt xấu.

Trương Nhã Phong chợt thấy bộ dạng Sở Thiên lúc này thật cuốn hút, ngày càng càng muốn dâng hiến cho Sở Thiên bằng mọi giá.

Lâm Hùng Tuấn sờ sờ tay có chút đau, trong lòng hơi giật mình, ngay cả mình cũng không thấy tên ranh này ra tay thế nào. Hơn nữa cảm giác lực tay này còn mạnh hơn gấp mấy lần, vì vậy lui ra phía sau vài bước, khẽ gật đầu. Phương Đại Đồng hiểu ý, bước lên hai bước, nhìn Sở Thiên đánh giá cẩn thận, sau đó giơ tay định đánh vào vai Sở Thiên, muốn cảnh cáo cho hắn biết muốn thò tay vào chuyện của người khác sẽ không có kết cục tốt đẹp, anh hùng cứu mỹ nhân nhưng cuối cùng anh hùng cũng bị chôn vùi.

Lúc tay Phương Đại Đồng định đập vào Sở Thiên, Sở Thiên nhẹ di chuyển bước chân, không giấu được vẻ mặt mang nụ cười, Phương Đại Đồng không chạm tới vai hắn, hơi sững sờ nói:

- Thì là mày cũng là cao thủ, thảo nào dám mở miệng giáo huấn Tương bang, hy vọng được chỉ giáo mấy chiêu, Đại Đồng vô cùng cảm kích.

Phương Đại Đồng biết rõ, chỉ cần đánh bại cái tên “anh nuôi” tướng mạo anh tuấn kia, thì đường chủ có thể dễ dàng ôm Tiêu Niệm Nhu dời đi, chỉ cần Tiêu Niệm Nhu thấy tất cả người bên cạnh đều ngã xuống, ngay cả “anh nuôi” cũng bị thua, thì chỉ có thể ngoan ngoãn đi cùng đường chủ. Người trước mặt đoán chừng cũng biết chút võ nghệ, nhìn bước chân tự nhiên vừa rồi của hắn, cũng phải là công phu vài năm luyện tập, đáng tiếc gặp phải đối thủ là mình, người có tài năng số một của Tương bang Long đường, chắc chắn sẽ bị đánh bại. Phương Đại Đồng còn tưởng tượng ra cái thời điểm mà Sở Thiên bị giẫm nát dưới chân gã, hình ảnh Tiêu Niệm Nhu cầu xin đường chủ, cảm thấy thật thoả mãn, đến lúc đó đường chủ nhất định sẽ ban thưởng.

Những người trong cái quán bar hỗn độn này, nhanh chóng nhìn thấy sự việc phát sinh ở đây, không ít người chạy tới quan sát, thủ hạ của Phương Đại Đồng muốn đuổi họ đi, Lâm Hùng Tuấn giật mình, ngăn lại nói:

- Hãy để cho bọn họ thấy sự lợi hại của Tương bang, để xem sau này còn có ai dám đối đầu với Tương bang nữa hay không.

Nháy mắt, chỗ này đã bị vây kín, tất cả đều thấy hiếu kỳ và phấn khích, khiêu vũ lúc nào cũng có thể, nhưng đánh nhau lại hiếm khi được xem, hơn nữa, có cái gì hấp dẫn hơn xem đánh nhau đâu?

Lâm Hùng Tuấn vẫn nhìn chăm chú vào Tiêu Niệm Nhu, dùng con mắt xén đi y phục của Tiêu Niệm Nhu, tưởng tượng cái nét gợi cảm của cô, cái cảm giác tuyệt vời không thể diễn tả khi cưỡi lên thân hình xinh đẹp đó. Đối với trận đấu Phương Đại Đồng với Sở Thiên, y không có một chút hứng thú nào. Tuy Sở Thiên làm y có chút khiếp sợ, nhưng y cho rằng mình uống rượu qua nhiều nhất thời không tỉnh táo nên mới bị Sở Thiên may mắn nắm cổ tay, huống chi Phương Đại Đồng đã trải qua trăm trận đấu, thân thủ nhanh nhẹn, tất nhiên sẽ giải quyết gọn cái tên anh nuôi không biết chui từ đâu ra này. Y đặc biệt có hứng thú với mỹ nhân trước mặt.

Phương Đại Đồng chặn ở giữa, nhìn Sở Thiên với nụ cười coi thường, trong lòng tính xem sau khi đánh bại Sở Thiên thì sẽ làm nhục hắn như thế nào, đã to gan lớn mật như vậy, dám đối nghịch với Tương bang, còn dám mở miệng giáo huấn, thật là chán sống.

Sở Thiên vươn vai, vừa định bước lên ứng chiến, Tiêu Niệm Nhu bỗng nhiên chạy tới, đột nhiên ôm chặt Sở Thiên, khẽ hôn hắn trước mặt bao người, sau đó buông hắn ra, hưng phấn hô to:

- Anh, cố lên.

Lục Phong và Đỗ Vũ Minh ghen ghét nhìn Sở Thiên, trong lòng không những không trách Phương Đại Đồng lúc nãy đánh mình răng rơi đầy đất, ngược lại hy vọng Sở Thiên bị Phương Đại Đồng đánh cho một trận.

Trương Nhã Phong cũng đố kỵ ghen ghét, không phải đố kỵ Sở Thiên, mà là đố kỵ Tiêu Niệm Nhu, hai tay không ngừng bóp chặt, thỉnh thoảng còn hiện lên vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống.

Sở Thiên lắc đầu, bước lên phía trước, biết rõ Phương Đại Đồng đợi hắn ra tay trước, nên mỉm cười, chầm chậm bước lên hai bước, vận động một chút, nhẹ nhàng đẩy ra một chưởng không có lực.

Mọi người đều buồn cười đối với động tác của Sở Thiên, nếu như trên thế giới này mỗi trận đánh nhau đều giống như người trẻ tuổi này đoán chừng đánh một trận cũng phải mất mấy tiếng, hơn nữa cũng không ai bị thương.

Phương Đại Đồng nhìn Sở Thiên với ánh mắt khinh thường, nảy lên cái suy nghĩ mèo vờn chuột, không chỉ không tránh né, ngược lại còn bước lên một bước, dùng thân thể đỡ tay phải của Sở Thiên, muốn Sở Thiên bị hất đẩy về, thể hiện tài năng của mình trước mặt mọi người

Tay phải Sở Thiên đánh vào ngực trái của Phương Đại Đồng, gã vẫn mỉm cười, không cảm giác được chút đau đớn nào, bỗng nhiên, nụ cười của Phương Đại Đồng vụt tắt, trên mặt lộ ra thái độ vô cùng chấn động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.