Không ai biết người kia là ai, chỉ biết gã cùng Sở Thiên ở trong thư phòng của Hải Tử nói chuyện hơn 10 phút, khi đi ra, thái độ hai người đều rất vui vẻ, dường như cuộc nói chuyện rất tốt đẹp.
Đợi cho người khách lạ đi rồi, Hải Tử và Quang Tử đứng bên cạnh Sở Thiên, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, muốn biết người khách lạ là ai, Sở Thiên cười cười, cúi đầu nói khẽ bên tai hai người mấy chữ. Hai người nghe xong, lộ vẻ dường như khó mà tin được. Sở Thiên sờ sờ cái mũi, sau đó hưng phấn nói với mọi người
- Thời điểm bang Phủ Đầu bị tiêu diệt đã trong tầm tay.
Sở Thiên cùng hai người uống nửa ấm trà, lại có một chiếc xẻ con cao cấp đi vào, lần này không có một ai của Tương bang vây tới, còn có vẻ thân mật, bởi vì đó là xe của Thanh bang. Quan hệ của Sở Thiên với Bát gia, cùng với biểu hiện của Thanh bang đêm đó, làm cho người của Tương bang nhận định rằng Thanh bang là bạn không phải là địch. Chiếc xe dần dừng lại, cửa xe chậm rãi mở ra, không có Bát gia trong xe, mà là một cô gái trẻ và vô cùng xinh đẹp, rất cuốn hút: Tiêu Niệm Nhu.
Sở Thiên không ngờ hôm nay Tiêu Nhiệm Nhu đến tìm hắn, theo hắn nghĩ, dù cho chị em Tiêu gia đến thì cũng sẽ là Tiêu Tư Nhu, mà không phải là Tiêu Nhiệm Nhu dịu dàng lương thiện.
Sở Thiên cho rằng sự thu hút người khác là tài hoa thiên bẩm, là ngạo khí không coi ai ra gì. Tối nay Tiêu Niệm Nhu mặc một bộ đồ đen, trên mặt trang điểm một lớp phấn nhạt, đeo trang sức, các đường cong than thể gợi cảm hiện ra sau lớp quần áo đen, đôi lông mày có nhiệt lực nhộn nhạo, khuôn mặt quyến rũ chết người.
Sở Thiên hơi sững lại, ngay lập tức khôi phục tinh thần, lên tiếng hỏi:
- Sao em lại đến đây? Chẳng lẽ cha nuôi có chuyện?
Tiêu Niệm Nhu hơi cười cười, dưới ánh đèn càng lộ ra vẻ đẹp mê người, nhẹ nhàng nói:
- Chiều nay cha cùng chị đi Hàng Châu thăm bà ngoại, ngày mai mới về, đúng lúc em thấy trong người không khoẻ, nên không đi cùng. tối này nhớ ra 10h có sinh nhật của người bạn, em muốn đi tham gia, lại sợ gặp nguy hiểm, cho nên đến đây tìm anh, hi vọng anh có thể đi cùng.
Sở Thiên quả thực dở khóc dở cười, cô gái này không có mắt hay không sợ chết? Tối qua sóng gió như vậy cũng không làm cô ta sợ sao? Đêm nay lại một mình chạy đến Thủy Tạ Hoa Đô tìm mình? Lại còn muốn đi dự tiệc sinh nhật đêm, chẳng lẽ không biết Thượng Hải bây giờ khắp nơi đầy rẫy nguy hiểm? Thiên Lang giáo bọn họ mặc dù không tìm Diệp Tam Tiếu báo thù, không có nghĩa là bọn họ không có mưu đồ, không cẩn thận một chút sẽ bị cuốn vào cuộc đấu tranh của các bang phái, đến lúc đó bị đao côn loạn lạc chém chết cũng là điều khó tránh.
Tiêu Niệm Nhu thấy bộ dạng Sở Thiên, biết hắn khó xử, liền lộ ra vẻ nhõng nhẽo, bĩu môi nói:
- Anh, anh đi cùng em đi, chỉ hai tiếng thôi, được không? Xin anh đấy, nếu không đám bạn kia sẽ xem thường em.
Tiêu Niệm Nhu làm nũng đầy vẻ con gái nhu tình, làm người khác khó kháng cự.
Sở Thiên hơi suy nghĩ, gật đầu nói:
- Anh sẽ đi cùng em, nhưng chỉ hai tiếng thôi.
Tiêu Niệm Nhu vui mừng, gật đầu liên tục, vẻ rất là nghe lời.
Sở Thiên quay đầu nói:
- Hải ca, phiền anh điện thoại cho chú Trung, nói cho chú ấy biết, Tiêu Niệm Nhu ở chỗ chúng ta, để tránh chú ấy lo lắng đi tìm khắp nơi.
Sau đó hắn cùng Tiêu Niệm Nhu đi ra phía con Audi, chạy vào trung tâm thành phố.
30 phút sau Tiêu Niệm Nhu dẫn Sở Thiên vào quán bar “Thiên Thượng Nhân Gian”, đây là quán bar có vũ trường, sương phòng, hát hò, bởi vậy rất nhiều người lui đến. Tiêu Niệm Nhu nhanh chóng kéo Sở Thiên vào một góc khá khuất, bên trong đã có mười mấy người ngồi sẵn ở đó, tuổi cũng trạc Tiêu Niệm Nhu, xem ra đều là bạn học của cô.
Trai gái bên trong thấy Tiêu Niệm Nhu đến, đều vỗ tay. Một cô gái chân dài, với cái ngực căng tròn cười lớn nói:
- Niệm Nhu, cậu đến muộn mười năm phút, phạt uống hai bình rượu, nhảy một bài.
Cô gái này có vẻ rất thô tục, trên cổ còn đeo một chiếc vòng vàng, tay phải đeo ba chiếc nhẫn, khuyên tai cũng rất lớn, như thể sợ rằng có người không biết cô ta giàu có vậy, nhưng không thể phủ nhận, cô ta cũng khá xinh đẹp.
Tiêu Niệm Nhu cười lớn, cũng không từ chối, cầm chai bia trên bàn uống ừng ực, vài hớp liền cạn chai bia, sau đó lại chuẩn bị mở chai nữa uống, Sở Thiên giữ tay cô lại:
- Niệm Nhu, không nên uống quá nhiều, nếu cần để anh uống giúp em một chai.
Hắn cầm lấy chai bia, mặt không đổi sắc uống hết một chai bia, sau khi uống xong, thầm thở dai một tiếng: cái loại bia này so với Trúc Diệp Thanh còn kém xa.
Đêm nay hình như là sinh nhật của cô nàng thô tục kia, thấy Sở Thiên uống thay Niệm Nhu, liền cầm đầu vỗ tay, đợi Sở Thiên uống xong, mới mở miệng nói với Tiêu Niệm Nhu:
- Niệm Như, thì ra cậu đã có bạn trai, vậy Lục Phong và Đỗ Vũ Minh chẳng phải sẽ khóc chết đi sao? Ba năm đeo đuổi cậu vô ích rồi?
Sở Thiên thấy hai người con trai đỏ mặt lên, có chút xấu hổ, nhưng lập tức ngẩng đầu, nhìn Sở Thiên với ánh mắt đầy thù hận. Sở Thiên mỉm cười, đoán chừng hai người đó chính là Lục Phong và Đỗ Vũ Minh, nếu không cũng không tỏ thái độ như vậy.
Tiêu Niệm Nhu lại không có biểu hiện gì, thậm chí còn không có vẻ ngượng ngùng, hoàn toàn không giống cái dáng vẻ lúc Sở Thiên thấy Tiêu Niệm Nhu trên xe, mở miệng cười nói:
- Trương Nhã Phong, đừng nói linh tinh, đây là anh nuôi mình, tên là Sở Thiên.
Sau đó, lại giới thiệu Sở Thiên với mọi người. Sở Thiên không bận tâm lắm, chỉ phân biệt được Lục Phong thấp hơi đậm người, Đỗ Vũ Minh thì cao gầy.
Trương Nhã Phong đợi Tiêu Niệm Nhu giới thiệu xong, không che miệng nói:
- Niệm Nhu, nếu như là anh của cậu, lại đẹp trai như vậy thì hãy nhường cho Trương Nhã Phong tớ đi, coi như đó là quà sinh nhật, thế nào?
Trương Nhã Phong vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Sở Thiên, tựa như muốn chiếm đoạt hắn vậy. Sở Thiên thầm cười khổ, sao con gái bây giờ lại “cởi mở” như vậy?
Tiêu Niệm Nhu lại uống một hớp rượu, không trả lời câu hỏi của Trương Nhã Phong, đứng dậy nói:
- Trương Nhã Phong, đêm nay tớ sẽ nhảy cho cậu một bài, nhìn kỹ nhé.
Sau đó vỗ vỗ Sở Thiên, đứng dậy đến sân khấu, hình như bốn chữ cuối cùng là nói với Sở Thiên. Lục Phong với Đỗ Vũ Minh dường như cũng cảm giác như vậy, lại nhìn Sở Thiên với ánh mắt đầy thù hận.
Tiêu Niệm Nhu bước lên sân khấu, dáng vẻ vô cùng diễm lệ, động tác nhảy điêu luyện hấp dẫn bao con mắt. Cô nhanh chóng trở thành tiêu điểm của sự chú ý, cả trai lẫn gái ánh mắt đều dán lên người cô, nam là sự thèm muốn, nữ là sự đố kỵ.
Sở Thiên thừa nhận, dáng người của Tiêu Niệm Nhu rất gợi cảm, đặc biệt là các động tác uốn éo, sắc mặt còn mỉm cười, thân thể rất cuốn hút, toả ra một cảm giác khiêu khích không thể cưỡng lại đối với người khác. Sở Thiên không có cách nào thấy được sự lêen hệ giữa một Tiêu Niệm Nhu dịu dàng, thuỳ mị, lương thiện trước kia với một Tiêu Niệm Nhu hấp dẫn gợi cảm của hiện tại. Cô bây giờ còn có vẻ mê người hơn cả chị cô Tiêu Tư Nhu, hoặc có lẽ đây là sự biến đổi của con gái?
Lục Phong và Đỗ Vũ Minh cùng một số bạn học đều xoay về phía Tiêu Niệm Nhu, hò hét cổ động cô. Nhưng Trương Nhã Phong không lên, tựa hồ như đã biết dáng người thiên sứ của Tiêu Niệm Nhu cùng kĩ thuật nhảy điêu luyện sẽ làm cho mọi người cảm thấy ngạc nhiên, hưng phấn như vậy, thấy góc khuất này chỉ còn cô ta và Sở Thiên, vì vậy cầm một bình rượu, bước đến ngồi bên cạnh Sở Thiên, ngực lắc lư dường như lúc nào cũng có thể chạm vào Sở Thiên, khuôn mặt mang một nụ cười ý vị sâu sa, lắc lắc bình rượu nói:
- Làm anh trai, chỉ uống rượu thay Tiêu Niệm Nhu, mà không thèm uống cũng Trương Nhã Phong tôi a…
Sở Thiên bấy đắc dĩ cầm một chai bia chưa mở, dung một chiếc đũa bên cạnh, nhẹ nhàng nạy ra, cái nắp liền bay ra ngoài. Trương Nhã Phong ngạc nhiên kêu lên một tiếng, cả người bất giác tiến lại gần Sở Thiên, nói:
- Anh thật lợi hại, em học cái này ba tuần liền cũng không được, hôm nào đó nhất định phải dạy em nha.
Sau đó dùng chai rượu trên tay cùng chạm với Sở Thiên, thoải mái uống rượu.
Sở Thiên bất đắc dĩ phải uống cùng cô ta, vừa buông bình rượu, Trương Nhã Phong bỗng nhiên ngả đầu lại gần, hạ giọng nói:
- Anh, chi bằng đêm nay đến nhà em uống cho thoải mái? Chỉ có mình em ở nhà.
Lời của Trương Nhã Phong vô cùng mập mờ, nhưng bất kỳ nam nhân nào cũng nhận ra ý đồ thật sự của cô ta. Sở Thiên đương nhiên cũng biết, lại càng kinh ngạc, Trương Nhã Phong này quả thật vô cùng dễ dãi. Hắn có chút khó chịu, định nghĩ cách làm thế nào để thoát khỏi cô nhóc này. Trương Nhã Phong thừa dịp Sở Thiên đang suy nghĩ, trực tiếp dùng bàn tay trắng muốt cầm tay phải của Sở Thiên, mặt biểu lộ chút sửng sốt:
- Tại sao không thể làm bạn?
Sở Thiên không kịp trốn tránh, vội vàng kéo tay Trương Nhã Phong ra, đứng dậy tránh đi, lúc này Tiêu Niệm Nhu đã dẫn theo một đám người vô cùng hưng phấn trở về. Lục Phong và Đỗ Vũ Minh cao hứng khen ngợi sự hấp dẫn của Tiêu Niệm Nhu. Trương Nhã Phong thấy bọn họ đang đi tới, đành phải dịch xa Sở Thiên, sau đó để hai chân giao nhau, ánh mắt dần khôi phục vẻ bình thường, rồi lại nhếch chân lên, hứng thú nhìn Sở Thiên, thầm nghĩ, Sở Thiên không cự tuyệt, chứng tỏ mình còn có chút diễn xuất, có cơ hội sẽ thêm chút lửa để chinh phục anh chàng đẹp trai này dưới váy của mình.
Thấy mọi người trở về, Trương Nhã Phong vỗ tay, giọng dịu dàng nói:
- Phục vụ, mang lại đây hai chai bia với đá.
Tiêu Niệm Nhu không biết đã say hay là dư vị của sàn nhảy điên cuồng vẫn chưa hết, nghe đến bia, liền cao hứng đập tay xuống, cầm chai bia của mình lên uống ừng ực. Sở Thiên còn chưa kịp ngăn lại, Đỗ Vũ Minh đã kéo chai bia xuống, quan tâm nói với cô:
- Sao cậu vẫn còn điên cuồng như vậy? Uống nhiều như vây, cậu về làm sao được?
Lục Phong bên cạnh cũng gật đầu.
Tiêu Niệm Nhu làu bàu trong miệng:
- Sợ cái gì, đang uống vui mà, hơn nữa, tôi uống say, anh tôi sẽ đưa tôi về.
Tiêu Niệm Nhu vừa nói xong, mặt Lục Phong và Đỗ Vũ Minh liền trở nên rất khó coi, cầm chai bia mà phục vụ đưa đến, lớn tiếng hô hào nói;
- Nào, đêm nay chúng ta không say không về.
Hiển nhiên họ muốn Sở Thiên cũng say, như vậy bọn họ mới có thể yên tâm.
Tiêu Niệm Nhu cao hứng cầm một chai lên, lắc cái eo nhỏ nhắn khiến vô số nam nhân bị mê hoặc, đến lúc uống vui đến cực điểm, không biết đã có ba người con trai đứng bên cạnh từ lúc nào, dưới ánh đèn lộ ra vẻ mặt vô cùng đáng sợ. Bọn chúng đợi Tiêu Niệm Nhu uống xong, một tên có vết sẹo cười nói:
- Vị tiểu thư này không chỉ có vũ đạo tốt, mà tửu lượng cũng khá, đúng là giai nhân hiếm có trên đời. Tôi là Phương Đại Đồng, đại ca của tôi muốn kết bạn với tiểu thư, hân hạnh mời tiểu thư đến sương phòng.
Bọn Sở Thiên đều thầm nghĩ, người này thật sự là ngạo mạn, Phương Đại Đồng, người không biết còn tưởng hắn chi phối hai châu.
Tiêu Niệm Nhu tuy uống nhiều, nhưng vẫn còn tỉnh, cười:
- Cái tên nào dám phách lối như vậy? Muốn bổn tiểu thư dời bước? Dựa vào cái gì? Biết ta là ai không? Ta là Bát…
Cô định nói là con gái Bát gia, nhưng đã bị Sở Thiên ngầm đá cho một cái. Tiêu Niệm Nhu lập tức ngậm miệng lại không nói nữa.
Lúc này sắc mặt Phương Đại Đông vẫn thân thiết như cũ, ngữ khí hoà nhã nói:
- Bất luận tiểu thư là nhà giàu hay nhà nghèo, đại ca của chúng tôi cũng đều muốn làm bạn, không có ý gì khác, chúng tôi chỉ muốn hiểu biết thêm về tiểu thư một chút.
Trương Nhã Phong uống hết ngụm bia, mỉa mai nói:
- Chẳng lẽ đại ca các ngươi không nhận ra người? Muốn tán gái còn phải để thuộc hạ trợ giúp?
Sở Thiên thầm nghĩ, Trương Nhã Phong bình thường hẳn là ăn nói càn rỡ ngang ngược, nếu không thì thấy ba người đàn ông như thế đã sớm bị doạ chết rồi, còn dám mở miệng mỉa mai?
- Có bản lĩnh thì gọi đại ca anh ra gặp ta, không ra mặt còn muốn tán tỉnh con gái, nghĩ đơn giản như vậy sao?
Một giọng nói tục tằn vọng đến:
- Nói rất hay, tiểu thư đúng là một mỹ nhân, không chỉ nhảy đẹp, tửu lượng tốt, còn có cá tính như vậy, ta thích, ta đã ra mặt rồi đây.
Bọn người lúc nãy nhất tề cung kính nhường đường, cúi đầu nói:
- Đại ca.
Sở Thiên và bọn Trương Nhã Phong cùng nhìn cái tên “đại ca” đang bước đến, lông mày dày, cái mũi cao, miệng nhỏ, tóc ngắn dựng đứng, đôi mắt nhỏ sáng ngời ánh lên vẻ nghiêm nghị, trên mặt còn cố mang một nụ cười, làm người ta có cảm giác thằng chẳng ra thằng ông chẳng ra ông, mọi người dễ dàng liên tưởng đến hình tượng con gà trống, đều cười thầm trong lòng.
Cái giọng tục tằn đó lại vang lên lần nữa:
- Tôi là Lâm Hùng Tuấn, xin hỏi quý danh của tiểu thư?
Tiêu Niệm Nhu lạnh lùng nói:
- Tên của tôi chỉ nói cho bạn tôi, đáng tiếc anh không phải, tôi cũng không có ý định nói cho anh biết, bọn tôi phải đi rồi.
Tiêu Niệm Nhu quay lại cầm xắc tay, kéo Sở Thiên chuẩn bị rời đi. Bình thường Tiêu Niệm Nhu hiền lành ngây thơ, nhưng thời buổi Thượng Hải loạn lạc như bây giờ, có thể bớt phiền phức thì hãy bớt, tránh gây thêm rắc rối cho cha.
Bọn Phương Đại Đồng nhẹ nhàng bước lên vài bước, chặn lối đi của Tiêu Niệm Nhu. Lâm Hùng Tuấn lập tức chọn chỗ ngồi xuống, con mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Niệm Nhu không rời.
Lúc này Đỗ Vũ Minh cũng nhớ tới cha mình, trên mặt lộ vẻ đắc ý, hôm nay mình ra mặt, dùng danh nghĩa của cha có thể doạ đám người này bỏ đi, đến lúc đó mình trở thành sứ giả bảo vệ hoa rồi, Tiêu Niệm Nhu nhất định sẽ có cách nhìn khác về mình, vì vậy, Đỗ Vũ Minh tiến lên một bước nói hung hổ:
- Các anh muốn thế nào? Muốn ỷ mạnh ăn hiếp đàn bà con gái sao? Có còn coi luật pháp ra gì không?
Phương Đại Đông đột nhiên tát Đỗ Vũ Minh một cái bạt tai, giọng điệu khinh thường nói:
- Luật pháp? Luật pháp là cái gì? Cha mày đây chính là luật pháp.
Đỗ Vũ Minh không ngờ Phương Đại Đồng lại tát gã một cái, gã dùng tay che năm đầu ngón tay trên khuôn mặt từ nhỏ chưa bao giờ bị tổn hại, đau nhức nói ra tên cha:
- Bọn mày dám đánh tao, chúng mày biết cha tao là ai không? Cha tao là Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự khu Phổ Đông.
Phương Đại Đồng thở dài một hơi, lại thêm một cái tát, ngữ khí càng khinh thường nói:
- Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự, ta đánh cả Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự, cha mày trước mặt ta, ta cũng tát cho y hai cái bạt tai như vậy, sau đó y còn phải nói cám ơn.
Đỗ Vũ Minh lần này không dám lớn lối, gã biết rõ tên này dám nói như thế, thì địa vị chắc chắn không nhỏ, vội lui lại một bước, sợ hãi hỏi:
- Các anh, các anhh là ai?
Phương Đại Đồng cười cười, mang vẻ kiêu ngạo nói:
- Nói ra, sợ sẽ doạ chết mày chưa? Mày đã nghe nói qua Tương bang? Vị kia chính là Lâm đường chủ của Long đường.
Trong long Sở Thiên hơi động, nhìn kỹ Phương Đại Đồng cùng Tương bang Lâm đường chủ của Long đường, chả trách Hải Tử không có biện pháp gì trừng trị bọn chúng. Những người này quả thực kiêu ngạo, lại ỷ mình có chỗ dựa vững chắc là cha chúng, còn có sự chiếu cố của bang chủ tiền nhiệm Trường Tôn, làm việc thật không coi ai ra gì, cái việc đánh nam chiếm nữ nhân, Hải Tử và Quang Tử cùng các huynh đệ chân chính khẳng định sẽ không làm.
Tiêu Niệm Nhu bỗng nghĩ đến thân phận Sở Thiên, không khỏi che miệng cười, chẳng lẽ bọn Lâm Hùng Tuấn không biết Sở Thiên chính là Tam đương gia của Tương bang sao? Vừa định mở miệng mỉa mai, lại thấy đầu Sở Thiên hơi lắc, vì vậy cô ngậm miệng không nói gì.
Đỗ Vũ Minh lập tức câm như hến, không dám mở miệng nữa. Cha gã đội trưởng đội cảnh sát hình sự đã từng nói với gã, Tương bang thế lực lớn, gần nghìn huynh đệ, không có việc gì thì không được trêu chọc bọn họ.
Lâm Hùng Tuấn thấy Đỗ Vũ Minh không dám lên tiếng nữa, nở nụ cười, hiển nhiên là thấy vô cùng hài lòng với cái kết quả này, sau đó nói với Tiêu Niệm Nhu:
- Không biết bây giờ tiểu thư đã có thể cho ta biết quý tính đại danh chưa?
Tiêu Niệm Nhu tuy thấy sự bá đạo của bọn Phương Đại Đồng, nhưng vẫn không có động tĩnh gì, vẻ mặt tự nhiên nói:
- Anh cũng không đáng được biết.
Mặt Phương Đại Đồng biến sắc, tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Tiêu Niệm Nhu nói:
- Chưa có ai dám nói với đại ca như vậy, đừng tưởng cô có chút nhan sắc thì mở phường nhuộm, có phải cô chán sống rồi phải không?
Lâm Hùng Tuấn lên tiếng chặn lại nói:
- Đừng nói với vị tiểu thư xinh đẹp như vậy.
Sau đó gã cười cười, nói với Tiêu Niệm Nhu:
- Quả nhiên rất có cá tính, ta thật sự rất thích, đêm nay cùng ta nâng cốc ngắm trăng, thế nào?
Những ngày này Tiêu Niệm Nhu trải qua không ít nguy hiểm, từ nguy hiểm của xe lửa, đến sự khắc nghiệt của cuộc sống trên Vân Thuỷ Sơn Cư, sau khi trải qua những điều như vậy, tất cả đối với cô mà nói, đều không có gì đáng sợ, huống chi lại có Sở Thiên bên cạnh, người anh đánh bại vô số cao thủ đang bên cạnh, hà tất phải sợ Tương bang đường chủ gì gì này?
Lục Phong bên cạnh bỗng nhiên bước ra, từ từ đi đến trước mặt Phương Đại Đồng, lạnh nhạt nói: