Sở Thiên nhìn khuôn mặt thô thiển của Bành Cao Phong thản nhiên nói:
- Thư ký Bành mời nói.
Bành Cao Phòng ho một tiếng lấy giọng:
- Lãnh đạo sợ 4 thứ: tiền tham ô bị cướp, viagra vô tác dụng, chỗ dựa sắp đến tuổi, trên đường cảnh sát hú còi ầm ĩ.
Sở Thiên nghe xong, rất có hứng thú nói:
- Thư ký Bành, mẩu tin nhắn đó đúng là không tồi, tiết tấu văn phong
không chỉ mang hơi hướng đời Tống Nguyên, mà ý nghĩa của nó rất có giá
trị châm biếm suy nghĩ. Mọi người thấy đấy, câu đầu tiên khoản tham ô bị cướp, đại diện cho tiền. Câu thứ hai, viagra không tác dụng, đại diện
cho sắc. Câu thứ ba, chỗ dựa sắp đến tuổi, đại diện cho quyền.
-
Thế không phải là tiền, sắc, quyền đều đủ cả sao? Từ cổ chí kim, chúng
ta đều không từ bỏ được tiền, sắc, quyền, bất cứ người nào cũng đều đạt
được 3 thứ này.
Mọi người cười lớn, Bành Cao Phong nói tức thời:
- Câu thứ tư thì sao?
- Thư ký Bành đúng là không ngại học hỏi người dưới.
Sở Thiên khẽ ho hai tiếng chậm rãi nói:
- Thực ra câu thứ tư mới là nét bút chấm phá quan trọng, nếu không có câu thứ tư thì đoạn tin nhắn này có hay đến mấy thì cũng vẫn bình thường,
còn có đôi chút dung tục. Mọi người xem, còi cảnh sát đại diện cho cái
gì? Là pháp luật, pháp luật đấy.
Mọi người yên lặng nghe, có chút khâm phục Sở Thiên.
Sở Thiên khẽ hắng giọng nói cười:
- Chúng ta thường nói tiền là to lớn, có tiền chúng ta có thể sai khiến
được ma quỷ. Chúng ta nói sắc to lớn, háo sắc làm liều. Thường nói quyền lớn, có quyền làm khuynh đảo triều chính. Nhưng tiền to nữa, sắc to
nữa, quyền to nữa thì có thể qua được pháp luật hay không? Lưới luật
thưa nhưng khó lọt, mọi người nghĩ có phải không ạ.
- Nếu lãnh
đạo nghe thấy tiếng còi cảnh sát còn thấy sợ hãi, chứng tỏ trong cái xã
hội này ngoài tiền sắc và quyền thì cón có phá luật và chính nghĩa tồn
tại.
Sắc mặt của Sở Thiên có chút cô đơn khẽ than thở:
-
Tuy thân phận của các vị có thể mạo phạm pháp luật coi thường pháp luật, nhưng pháp luật và chính nghĩa phía sau bọn họ là cao nhất.
Vừa
dứt lời, tiếng vỗ tay lại vang lên, Bành Cao Phong sải bước ngạo nghễ đi lên, đưa bàn tay to khoẻ ra bắt tay với Sở Thiên cười sảng khoái:
- Người anh em, không, thầy giáo, nghe vua nói một buổi, hơn đọc sách
thánh hiền 10 năm. Tôi Bành Cao Phong nói năng lỗ mãng, thật là nên tự
tát vào mặt mình vài phát.
Mọi người không còn ý nghĩ coi thường
nữa, từ trong thâm tâm ca ngợi Sở Thiên, cũng cảm thấy khâm phục con mắt nhìn của Tô lão gia. Giàu không quá ba họ, quyền không quá hai triều,
chọn người tài mới là bản lĩnh lớn nhất. Mọi người đều tôn trọng thành
tích và thân phận của Tô lão gia, nhưng không ngờ cháu rể ông cũng tài
năng đến vậy.
Ai cũng có thể đoán được, con người tài năng hơn
người như Sở Thiên thì tương lai nhất định là một viên quan mới, vì thế
ai cũng có tư tưởng muốn kết giao. Vì vậy còn lại mười mấy phút Sở Thiên trở thành trung tâm nịnh nọt của các viên chức cao cấp các tỉnh. Mọi
người đều bắt tay vỗ vai gọi là anh em, còn Sở Thiên cũng đưa danh thiếp nhận danh thiếp liên tục.
Đợi Sở Thiên bước ra khỏi phòng họp,
trong túi đầy là danh thiếp của các quan cao cấp. Những danh thiếp của
các ngài đấy đều được in tỉ mỉ đẹp đẽ, không có tên đường, địa chỉ, chỉ
có tên và số điện thoại. Điều này có nghĩa là họ đã coi Sở Thiên là
người của bọn họ, mới đưa cho số điện thoại cá nhân.
Sở Thiên vừa bước xuống lầu dưới thì đằng sau có tiếng bước chân vội vã, rồi xuất
hiện Bành Cao Phong, thân tình khoác vai Sở Thiên nói:
- Người
anh em, hôm nay chúng tôi đều học xong rồi, chiều mai dự tính phải quay
về tổ rồi, trưa nay có rảnh không anh em mình đi uống với nhau vài cốc?
Vốn dĩ định đồng ý vì suy cho cùng đây cũng là cơ hội để gắn kết thêm tình
cảm, nhưng suy nghĩ một lát Sở Thiên mới từ chối khéo:
- Thư ký
Bành, thật ngại quá, tôi rất muốn uống với anh vài cốc, nhưng chiều này
phải đi Trịnh Châu. Hay là đến Trịnh Châu tôi tìm đến nhà anh chơi?
Bành Cao Phong có chút ngạc nhiên nhưng vui vẻ nói luôn:
- Cậu đi Trịnh Châu? được thôi, vậy làm thế đi, đến Trịnh Châu gọi điện cho tôi, nhớ nhé.
Sở Thiên gật đầu nói:
- Thư ký Bành yên tâm.
Bành Cao Phong khẽ thở dài, trong lòng thầm khen ngợi Sở Thiên đúng là một
người có tiền đồ sáng lạng. Có Tô gia làm chỗ dựa vững chắc mà không hề
kiêu ngạo. Không giống như những kẻ con nhà quan, dựa vào thế lực của
gia đình mà hống hách, xem ra ông ta nên có mối quan hệ tốt với Sở Thiên để tốt cho sau này.
Hai người hàn huyên vài câu xong thì Bành
Cao Phong mới chào từ biệt. Tô Dung Dung cũng vừa tan lớp, kéo Sở Thiên
chui vào chiếc xe có cờ đỏ. Không ngờ Tô lão gia đang ngồi trong xe có,
Sở Thiên giật mình khi thấy Tô lão gia đang nhắm mắt tĩnh dưỡng liền
hỏi:
- Lão gia, chẳng phải ông có việc quan trọng phải đi sao? Sao lại ngồi trong xe vậy?
Tô lão gia không trả lời câu hỏi của Sở Thiên mà hỏi ngược lại:
- Thu hoạch thế nào?
Sở Thiên như bừng tỉnh, rút từ túi áo ra một đống danh thiếp nói:
- Một nửa triều chính đang nằm trong tay rồi.
Tô lão gia bật cười nói sang sảng:
- Không hổ là cháu rể của Tô gia.
Sở Thiên nhìn Tô lão gia cảm kích, đúng là gừng càng già càng cay.
4h chiều ở sân bay Trịnh Châu.
Sở Thiên mặc bô vest màu đen rất chỉn chu, khiến cho thân hình càng cao,
vạt áo dài bay nhẹ trong gió, khuôn mặt trưởng thành chín chắn không
giống với độ tuổi của mình, đặc biệt là con mắt nhìn xa xôi thâm thuý.
Mặc dù là đang mở mắt nhưng khiến cho người ta có cảm giác không lường
trước được, thi thoảng đôi mắt ấy chớp chớp.
Sở Thiên ngẩng đầu
hơi cao, nhìn một nửa bầu trời đang ẩn sau mái hiên sáng rực của sân
bay, giọng nói mệt mỏi nhưng đầy rắn rỏi vang lên:
- Không ngở
bầu trời Trịnh Châu lại trong xanh đến vậy, hy vọng chuyến đến Trịnh
Châu này của anh không làm ô nhiễm màu xanh thẳm của bầu trời nơi đây,
Khả Nhi, phản ứng của Đường Môn gần đây thế nào?
Khả Nhi cười duyên như hoa thản nhiên trả lời:
- Mát nhưng không lạnh, tất cả đều trong tầm kiểm soát.
Sở Thiên gật đầu rồi bước ra khỏi sân bay.
Bên trái của hắn kéo Khả Nhi dịu dàng xinh đẹp, không để ý đến biết bao con mắt ngưỡng mộ đang nhìn họ. Chui qua khỏi hàng xe đang đứng đợi để đón
người, để tránh quân địch giở trò Sở Thiên đã bảo Phàm Gian mua 10 vé
máy bay của các hãng khác nhau, gần giờ thì rút ra hai tấm để giảm bớt
mức độ nguy hiểm.
Bóng ma của Bố Xuyên Khốc Tử đến bây giờ vẫn chưa tiêu tan.
Nhìn con đường mà bọn họ đi khỏi, mọi người có chút hoảng hốt, xe đen, mặc y phục đen, đầu, mắt đều đen, Sở Thiên như bị một màu đen hắc ám bao vậy, cho con người ta một cảm giác hắc ám. Chỉ là không ai có thể nghỉ tới,
hắn chính là cái tên gặp hoạ sinh chuyện – Sở Thiên.
Mặc dù Sở
Thiên biết việc mình xuất hiện ở Trịnh Châu khó tránh khỏi bị bọn Đường
Môn phát hiện, nhưng hắn không chút sợ hãi, vì hắn tin rằng trong thời
điểm nhạy cảm này Đường Môn sẽ không làm sinh chuyện thị phi gì to tát.
Sở Thiên biết tập đoàn tài chính Đông Nam Á khảo sát Trịnh Châu, lẽ nào
Đường Môn không có chút thông tin nào? Đây cũng là cách bọn chúng che
đậy sức mạnh của mình.
Từ chỗ Phàm Gian Sở Thiên biết được sau
khi Đỗ Kiếm Minh chết, Quang Tử đứng ngồi không yên ở Khai Phong. Quả
thực không chịu được nữa liền dẫn 200 lính tinh nhuệ chạy đến Trịnh
Châu, muốn chia sẻ hoạn nạn với anh em Soái Quân ở Trịnh Châu, đương
nhiên, không có mệnh lệnh của Sở Thiên thì không được khai chiến bừa
bãi, nhưng lại không ngại uống rượu trút bực.
Vì thế trúng kế
quân địch, trong quán rượu Dị Quốc Tình Điều, có hai thanh niên cố tình
trọc ghẹo anh ta, còn dùng rượu đổ lên người anh ta, hành động này khiến Quang Tử tức giận, không đợi anh em ra tay liền hành động luôn, tự đánh gục hai thanh niên, ít cũng bị gãy 5 cái xương sườn, cảnh sát liền xuất hiện ngay.
Khi Sở Thiên bước vào xe, tình hình trở nên khó lường.
Bầu trời đang trong xanh bỗng dưng có mây đen, chỉ lúc sau mưa đổ xuống.
Nhìn cảnh tượng bên ngoài xe bị mờ đi vì mưa như trút nước, ánh đèn
đường vì xe đi nhanh nên biến thành một vệt sáng dài, tô điểm thêm cho
khung cửa kính xe đầy mưa rơi, khúc xạ lại một ánh hào quanh rực rỡ.
Khả Nhi im lặng ngồi bên trái, ngồi dựa vào bên trái của Sở Thiên ngắm nhìn một nửa khuôn mặt của người đàn ông ấy, rất hiếm khi có cơ hội ngắm
nhìn người đàn ông ấy chăm chú đến thế, nhân cơ hội hiếm có này mà giây
phút ấy trở nên vô cùng quý giá, Khả Nhi đưa tay vuốt nhẹ cằm của Sở
Thiên.
Sở Thiên đưa tay đặt lên vai Khả Nhi, ôm cô gái nhìn thì rất mạnh mẽ nhưng lại vô cùng yếu đuối vào lòng.
Xe dừng lại, người anh em Soái quân quay đầu nhìn Sở Thiên nói:
- Thiếu soái, phía trước có quân địch.
Sở Thiên nhìn chằm chằm, bên ngoài mưa như trút nước, trên đường cũng
không còn xe và người đi lại, cả một con đường vắng chỉ còn lại vài
chiếc xe đang dừng lại sang đèn đỏ phía sau, còn phía trước, trong màn
mưa, 3 người đàn ông mặc y phục màu đen, tay cầm dao đứng ngạo nghễ.
Nước mưa theo mũi dao rơi xuống, rơi xuống dòng nước, mất hút.