Sở Thiên vừa nói dứt lời, Tô Dung Dung nghe thấy liền há hốc mồm.
Tuy cô có đủ tài trí, nhưng những thứ đó không lên mặt báo được hoặc là
không có kinh nghiệm, vì thế Sở Thiên nói nhẹ nhàng dễ nghe, nhưng vẫn
có cảm giác như truyện nghìn lẻ một đêm, Tô lão gia nở một nụ cười hiền
lành khẽ nói:
- Sở Thiên, tiết của ta cháu giảng nhé.
Những người có thể tham gia trường Đảng đều là những quan chức quan trọng của các tỉnh, vì vậy Sở Thiên cười một cách đau khổ, khua tay nói:
- Ông lại đùa cháu rồi, những thứ vớ vẩn ấy chỉ có thể dùng để lừa gạt
những viên quan nhỏ, còn quan chức trường Đảng đâu phải là người cháu có thể đối phó được?
Tô lão gia cười một cách sảng khoái, có chút tiếc nuối nói:
- Sở Thiên, nếu cháu theo chính trị, không quá 5 năm thì sẽ trở thành quan chức mới trong giới chính trị.
Sở Thiên vẻ mặt điềm tĩnh không chút ngạc nhiên nói:
- Chốn quan trường rất mệt mỏi, chỉ mỗi việc giải quyết các mối quan hệ
thôi cũng đủ đau đầu rồi, chỉ có vui vẻ trong giang hồ là thích thú
thôi.
Tô lão gia cũng tỏ vẻ đồng tình, gật đầu rồi trầm ngâm.
Nửa tiếng sau xe có treo cờ hồng đi vào trường đảng trung ương.
Tô lão gia nhận lời mời tham gia giảng dạy chương trình theo hình thức 45
phút, không gì ngoài việc lấy việc phòng chống tham nhũng làm trọng
điểm, các quan chức phải giữ cho bản thân danh tiếng trong sạch, nhất
định không được đi vào con đường tham nhũng không có lối thoát, điều này xưa nay vẫn là trọng điểm của trọng điểm trong giới quan chức chính
trị, vì vậy các quan chức tham gia nghe giảng đều đã nghe không biết bao nhiêu lần cái bài giảng tận tình khuyên bảo này.
Nghe nhiều rồi
thì trở nên nhàm chán, nhưng hôm nay là do Tô lão gia giảng chính, một
người có tiếng tăm như vậy giảng giải cũng đủ để cho người nghe có chút
kính nể sợ hãi. Khi Tô lão gia vừa bước vào phòng hội đàm thì mấy chục
quan chức các tỉnh đều vỗ tay rầm rầm. Ngoài việc lấy lòng ta thì cũng
là có phần tôn trọng ông.
Tô lão gia gật đầu ra hiệu, ngồi xuống
vị trí nghiêm trang chủ đạo nhất. Giơ tay ra tự nhiên cũng thể hiện một
khí phác quyền cao đức trọng, cái khí phách này nếu không được sinh ra
trong một gia đình quyền quý thì phải trải qua biết bao nhiêu năm tháng
mới có thể tích luỹ được và lắng đọng được như vậy chứ?
Tô Dung
Dung đi lên lầu tham gia buổi giảng cơ sở, còn Sở Thiên vốn muốn ngồi
trong xe chờ đợi, nhưng bị Tô lão gia kéo vào. Người dẫn chương trình
không rõ thân phận của Sở Thiên nhưng thấy là Tô lão gia dẫn vào nên
cũng không nói gì. Sở Thiên ở bên cạnh Tô lão gia tìm một chiếc ghế nhỏ
ngồi, như thể một thư ký ghi chép.
Tô lão gia mở đầu bài giảng
bằng việc lấy dẫn chứng từ điển tích, còn Sở Thiên thì nhìn trộm danh
sách tên ở trên bàn, quả nhiên đều là các nhân vật quan chức chủ chốt
của các Tỉnh, không phải thì bí thư Tỉnh uỷ thì cũng là Phó, nhìn một
vòng, ánh mắt của hắn dừng lại ở cái tên của đại diện thư ký Tỉnh uỷ Hà
Bắc – Bành Cao Phong.
Đó là một người gần năm mươi tuổi, người to béo nhưng có vẻ uy nghiêm, hai con mắt cũng ánh lên vẻ nóng nảy, thi
thoảng uống nước thì cũng uống cả ngụm to. Lông tay tuy đã được cạo tỉ
mỉ nhưng vẫn không thể che dấu được vẻ hoang dã, đầy tinh lực. Chỉ cần
nhìn dáng vẻ bên ngoài cũng đủ đoán được con người này là một con người
đầy dã tâm.
Sở Thiên đặc biệt thích những quan chức có dã tâm, điều này đồng nghĩa với việc dễ tiến gần đến với cơ hội thăng tiến.
Huống hồ lại là đại biểu Bí thư tỉnh uỷ Hà Nam, đại biểu Bí thư với Bí thư
không khác nhau là mấy, nhưng thực chất thì có sự khác xa một trời một
vực. Bành Cao Phong lần này đến trường đảng học cải cách, chắc chắn quay về sẽ có cơ hội vứt bỏ cái chữ “đại biểu” kia đi, đương nhiên, nếu thêm một chút thành tích chính trị, có hội sẽ lớn hơn, nhanh hơn.
Tô
lão gia đang giảng giải một cách hứng khởi, đột nhiên có thư ký cúi
người bước vào, vẻ mặt rất nặng nề, hoàn toàn không để ý gì đến ánh mắt
của những người xung quanh, ghé người nói thầm vào tai Tô lão gia mấy
câu. Vẻ mặt ông biến sắc, đứng dậy nói:
- Thưa các vị, tôi có chút việc phải đi, thực sự vô cùng xin lỗi.
Mọi người ai cũng đã từng trong giới quan trường lăn lộn vài năm trời,
đương nhiên biết phải có việc gì to lớn xảy ra thì mới Tô mới đột nhiên
dừng bài giảng như vậy. Hơn nữa người khiến cho ông ta phải rời khỏi
buổi giảng giải quan trọng không phải là một nhân vật chính trị cục
chính trị Trung ương, e rằng không có người nào có đủ sức mạnh để lôi
ông ấy đi như thế, vì thế mọi người đều đứng dậy nói:
- Ông Tô, cứ đi làm việc của ông đi.
Tô lão gia gật đầu đang định đi khỏi thì kéo Sở Thiên đứng dậy giới thiệu với mọi người:
- Các vị, đây là cháu rể tôi, tên là Sở Thiên, con người rất thông minh
lanh lợi, còn mười mấy phút thì để cậu ta giúp tôi giảng nốt bài hôm
nay, tiện thể cho mọi người chỉnh sửa, làm phiền mọi người rồi.
Mấy chục viên quan chức các tỉnh nhìn lướt qua Sở Thiên, trong lòng có chút cười đểu nhưng miệng vẫn nói:
- Tô lão gia yên tâm, chúng tôi biết phải làm thế nào.
Tô lão gia cười với Sở Thiên rồi đi, Sở Thiên mắt tròn há hốc mồm, lại còn đẩy mình lên làm thay thật chứ. Người dẫn chương trình nhìn Sở Thiên
một lát rồi nói với mọi người:
- Các vị, mời ngồi, Tô lão gia đã gửi lời lại là nên xưng hô thế nào chưa ạ?
Sở Thiên thở phì bớt bực tức cười nói:
- Gọi tôi Sở Thiên hoặc tên nhóc đều được, chỉ đừng gọi Tô phò mã là được.
Vừa nói xong mọi người đều cười ồ lên, trong lòng bọn họ lúc nãy đều đang
nghĩ như thế, Sở Thiên có tư cách gì mà giảng bài cho bọn họ cơ chứ? Đầu tiên không cần nói đến việc Sở Thiên không quan không chức, nhưng cái
vẻ trẻ trung của hắn có vẻ thiếu sót khiếm khuyết gì đó, hắn ta có kinh
nghiệm gì mà giảng giải cho bọn họ? Chẳng phải là cái tiếng cháu rể Tô
lão gia đang phát huy tác dụng.
Người dẫn chương trình cười, không khí đã bớt lúng túng rồi nói:
- Vậy thì mời người anh em lên bục giảng giảng bài cho mọi người, xin mời.
Tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt, chỉ là ý nghĩa có chút không giống nhau.
Thực ra lúc ấy Sở Thiên cũng có thể dùng những lời nói mà khả năng tài
hèn ít mọn của hắn ra để thoát khỏi cái bục giảng này, nhưng hắn muốn
tiếp cận Bành Cao Phong, vì thế cố ở lại. Nếu có thể thu phục được Bành
Cao Phong trong trường hợp này thì sau này Hà Nam hoàn toàn là bầu trời
của hắn.
Tiếng vỗ tay vừa dứt, Sở Thiên vẫn chưa nói gì, uống xong nửa cốc nước thì Bành Can Phong nói:
- Người anh em họ Sở, cậu có biết tiền là gì không?
Câu hỏi này rất thâm sâu, nếu Sở Thiên nói tiền chính là ngân phiếu hay đại loại những lời thấp hèn như vậy thì e rằng những quan chức to ở đây đều sẽ coi thường hắn, và cũng sẽ tung tin là cháu rể Tô lão gia là kẻ ngu
dốt ăn bám. Nhưng nếu nói theo thuyết của Mác Lênin tiền là hàng hoá, là vật dụng… thì sẽ trở nên vô cùng bình thường.
Sở Thiên dẫn dắt vào bằng một câu danh ngôn, rồi ngữ khí chuyển đổi nhanh chóng, đầy mạnh mẽ nói:
- Về vấn đề tiền, giải thích đơn giản thì không có nhiều ý nghĩa gì. Tôi
kết hợp chủ đề phòng chống tham nhũng của ngày hôm nay để giải thích.
Mọi người đều biết cách viết chữ tiền của thời cổ đại không? Đó là một
chữ kim bên cạnh hai chữ qua.
Các vị quan đều nghiêng đầu nhìn Sở Thiên, muốn biết hắn đang phét lác gì.
Sở Thiên bước lên trước vài bước, viết chữ tiền lên trên bảng, rồi quay người nói với mọi người:
- Biết là ý nghĩa gì chưa ạ? chữ qua là binh khí trên tay chiến sỹ. Các
ngài nghĩ xem, hai binh sỹ cầm binh khí, canh giữ nghiêm ngặt bảo vệ chữ kim, tiền là có thể tuỳ tiền lấy được sao?
Vừa nói xong, các vị quan đều sững người, tên nhóc này đúng là có tài.
Có một người trung tuổi cười xong nói đầy ẩn ý:
- Đã có hai chiến sỹ canh gác tiền, vậy thì tôi vượt qua bọn họ để lấy là ok, cậu nghĩ xem, bọn họ làm binh sỹ có tiền để làm gì đâu, thà vui vẻ
hợp tác với mọi người, tôi tốt anh tốt mọi người đều tốt.
Những
người cao cấp tụ tập thành nhóm, bọn họ sẽ phải cởi bỏ mặt nạ, trừ khi
đối diện với người có thành tích kém hơn họ thì mới có dáng vẻ thách
thức khiêu chiến. Đương nhiên, nếu đối diện với một người có quyền lực,
bọn họ sẽ kính trọng lễ phép, nhưng gặp phải người có chức vụ ngang nhau thì sẽ trở nên dung tục.
Vì thế Sở Thiên không ngạc nhiên khi
những vị quan thanh liêm trên tivi, lúc này lại cười ha hả. Quay đầu
nhìn người đầu bạc, thấy trong danh sách của ông ta có tên là Từ Thiếu
Lâm rồi cười khẽ:
- Ngài Từ, không biết ngài có nghe truyền thuyết về mối quan hệ thép?
Từ Thiếu Lâm có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu hỏi:
- Truyền thuyết gì vậy?
Sở Thiên biết hù doạ bọn khác, ngữ khí nhẹ nhàng hơn:
- Trong dân gian đều truyền, bây giờ có 5 kiểu quan hệ thép nhất, đó là
cùng nhau xa quê, cùng nhau cầm súng, cùng nhau cùng một khung cửa sổ,
cùng nhau chơi gái, cùng nhau chia trác tang vật. Nếu không có 5 kiểu
quan hệ này mà lấy tiền linh tinh, người ta trước sau gì cũng sẽ bán anh đi.
Nói tới đây Sở Thiên có chút xấu hổ, sao lại có cảm giác như đang dạy người ta cách tìm đồng bọn tham ô. Nhưng lời nói của hắn có
chút châm biếm, các vị quan cao cấp đều cười sảng khoái, và cũng vỗ tay
nhiệt liệt. Lần vỗ tay này có chút ý tán thưởng, ngay cả người dẫn
chương trình cũng khẽ gật đầu.
Bành Cao Phong cũng nhếch mép cười, rồi rút điện thoại nói lớn:
- Người anh em, anh nói đến chia tang vật, ở đây đúng lúc có tin nhắn
đến, cũng có chữ tang vật, tôi học kém tài mọn, phiền anh giải thích
giúp tôi.