Đô Thị Thiếu Soái

Chương 648: Chương 648: Làm Tốt Cấp Dưới




Sở Thiên sững sờ, cười đến đau cả bụng.

Cười xong, Sở Thiên thản nhiên nói:

- Tôi biết anh Quang sẽ xảy ra truyện, nhưng không ngờ lại là tội danh này, thú vị thật, chỉ là cục cảnh sát chẳng lẽ không biết anh ta là Quang Tử sao? Bình thường hai bên vẫn giao thiệp tốt với nhau sao? Thế mà cũng muốn bắt anh ta vào tù?

Phàm Gian cũng cười khổ, nhẹ nhàng thở dài nói:

- Là có người khiêu khích trước!

Sở Thiên lắc đầu, hắn đã đoán được bản chất rồi, bình tĩnh nói:

- Đúng là có người khiêu khích trước, nhưng mục đích không phải là đối phó anh Quang, mà là tôi, chắc chắn đây là âm mưa quỷ kế của Đường Môn, bọn chúng không muốn tôi ngồi chỉ huy ở thủ đô, cho nên muốn thông qua việc bắt Quang Tử, mục đích là dẫn tôi rời thủ đô tới Trịnh Châu để sát hại.

Phàm Gian cẩn thận hỏi:

- Bây giờ chúng ta phải làm sao?

Sở Thiên vặn eo bẻ cổ, trả lời:

- Đường Môn thông qua cảnh sát bắt Quang Tử, chắc rằng sẽ không dễ dàng thả anh ấy, muốn tôi tới đó? Được, thỏa mãn bọn chúng, tôi không ngại lại chôn thêm xác đệ tử 3000 Đường Môn nữa. Nghe nói Diệp gia cũng thuê hơn trăm tên hảo thủ, lần này liền thuận tiện bạt tai Diệp gia hai nhát!

Phàm Gian gật đầu, nói nhỏ:

- Điều bao nhiêu người đi?

Sở Thiên giơ hai ngón tay lên.

Phàm Gian thở ra, cười nói:

- 2000 anh em, tôi phải đi chuẩn bị!

Sở Thiên lắc đầu, chậm rãi nói:

- Hai người, tôi và Khả Nhi!

Phàm Gian biến sắc, thốt ra:

- Hai người?

Sở Thiên cất bước đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại, nói:

- Hai người đã đã đủ rồi. Đường Vinh lần này đánh chính là trận chiến thể diện, để có cái giao cho Diệp Hoắc hai nhà, chỉ cần đánh cho ông ta đau đớn thì tự sẽ phải chạy. Phàm Gian, trong khoảng thời gian này tụ tập tinh nhuệ, sau khi đánh xong Trịnh Châu, tôi muốn thừa cơ truy kích, cắn Đường Môn mấy nhát.

- Mua hai vé may bay buổi chiều!

Phàm Gian cung kính trả lời:

- Được!

Sở Thiên vốn là muốn đi tới Tô gia, muốn gặp Tô lão gia thảo luận phương án, dù sao kế hoạch đi Trịnh Châu của mình khá mạo hiểm, làm không tốt sẽ chọc giận chính quyền địa phương. Nhưng, vừa mới cửa Tô gia, gặp Tô lão gia cùng Tô Dung Dung chuẩn bị đi ra ngoài, đang lúc do dự không biết làm sao thì Tô Dung Dung đã bước lên khoác tay hắn.

Miệng Tô Dung Dung cong lên, trầm lặng nói:

- Trở về lâu như vậy cũng không tìm em.

Sở Thiên khẽ cười khổ, thổi mạnh cái mũi của cô, trêu ghẹo:

- Nữ Bộ trưởng tương lai, tính còn như con nít thế này? Đi, để cho anh chào ông trước.

Tô Dung Dung nhẹ nhàng nắm lấy Sở Thiên, cười mắng:

- Miệng lưỡi ngày càng trơn tru!

Sở Thiên nắm tay cô đi tới trước mặt Tô lão gia. Ông biết Sở Thiên tới đây, nhất định có chuyện quan trọng:

- Sở Thiên, có chuyện gì quan trọng lên xe rồi nói!

Hôm nay, Tô lão gia toàn thân mặc bộ đồ màu trằng, rất khó có thể tưởng tượng khí chất của ông có ảnh hưởng lớn tới bao nhiêu người, tựa hồ chỉ cần bị hai mắt ông nhìn tùy ý, là chuyện kiêu ngạo nhất vậy. Đây mới thực sự là khí chất quý tộc, tuyệt đối không phải dựa vào quần áo hay mấy cái động tác giả tạo ưu nhã để tạo ra.

Sở Thiên vẫy tay, cung kính nói:

- Lão gia, vốn có chút việc muốn thảo luận với ông, nhưng ông đang có chuyện quan trọng phải làm, để hôm khác cháu tới thăm ông!

Tô Dung Dung lôi kéo Sở Thiên tới xe con Hồng Kỳ, chui vào, khẽ cười nói:

- Đi thôi, cũng coi như là đi giúp em. Hôm nay, em muốn lên lớp lý luận ở trường Đảng, mà ông là em mời tới xem chương trình học cẩn thận. Ông vốn khinh thường giảng bài, không có biện pháp, vì em tại trường Đảng nhiều thêm sức nặng.

Sở Thiên muốn nói cái gì, xe con đã đi về phía trước rồi.

Sau khi xe chạy được mấy trăm mét, Tô lão gia nhìn qua Sở Thiên, cười nói:

- Sở Thiên, gần đây Macao có tới chỗ cháu tìm xui xẻo không?

Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, nhàn nhạt đáp lại:

- Có lão gia giúp cháu đánh Thái Cực, chính thức đã không có bất cứ động tĩnh gì rồi, chỉ có Diệp gia muốn đòi lại chút tiền vốn.

Ánh mắt Tô lão gia sáng như đuốc, mang theo vài phần ngạo khí mở miệng:

- Một Diệp gia nho nhỏ, có gì phải sợ? Muốn liên hợp mấy tên quan chức trong chính quyền Macao làm xằng làm bậy, trong mắt ta đơn thuần là tự rước lấy nhục. Ông để cho các doanh nhân Hồng Đính của Vinh gia gây áp lực khiến bọn chúng không thở nổi. Một nửa chính quyền Macao còn không bằng Vinh gia.

Trong lòng Sở Thiên khẽ động, biết Vinh gia là thần thánh phương nào, càng thêm cảm kích Tô lão gia, đang muốn nói lại bị ông phất tay ngăn lại. Uy nghiêm trong hòa ái, chậm rãi nói:

- Sở Thiên, cảm ơn cũng không cần nói, cháu trước tiên đem chuyện quan trọng nói ra, nếu như không lầm, là Trịnh Châu?

Sở Thiên trịnh trọng gật đầu, lập tức nhỏ giọng đem kế hoạch của mình nói ra. Cuối cùng, nói:

- Ông à, kế hoạch này có chút mạo hiểm, chủ yếu là lo lắng chọc giận chính quyền địa phương, tuy nhiên cháu có thể làm được bên ngoài gọn gang, sạch sẽ, nhưng trong lòng chỉ sợ ai cũng biết là do Soái quân gây ra.

Sau khi nghe xong, Tô lão gia tử ý vị thâm trường cười nói:

- Kế hoạch có thể áp dụng, mặc dù sẽ khiến chính quyền địa phương có chút tức giận, nhưng lợi ích bị mất, cháu có thể bù lại. Dù sao, tương lai Trịnh Châu sẽ là nơi tiêu tiền của vùng duyên hải, cho nên Soái quân nện một chút tiền vào cũng không oan uổng.

Sở Thiên bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, mặt rất vui vẻ.

Hai người lại hàn huyên hơn 10 phút, vẫn không thỏa mãn tiếp tục nói. Tô Dung Dung ở cạnh cười khổ, tựa vào người Sở Thiên nói:

- Anh lại muốn đi Trịnh Châu à? Khi nào có thể ở mấy tháng ở Thủ đô? Anh không có ở đây, em buồn chán chết mất, cuối tuần còn phải viết báo cáo, anh xem đi.

Thể hiện mình rất bận rộn, khó khăn, Tô Dung Dung còn lấy ra vài trang tài liệu cho Sở Thiên xem, Sở Thiên nhìn qua đề mục liền đau đầu, “Dự toán tài chính như thế nào để trả lương đúng hạn cho cấp dưới”. Hôm trước, Sở Thiên nghe Tô Dung Dung kể, bây giờ cô giấu diếm thân phận thực tập tại Cục Tài chính, chuyên môn giúp đỡ trưởng phòng ghi tài liệu.

Sở Thiên cảm thấy, Tô Dung Dung còn trẻ, sâu sắc nhưng khi thực sự vào làm việc cũng không dễ dàng. Áy náy, ôm lấy bả vai cô. Tô Dung Dung cảm thấy cái ôm rất ấm áp, cười nói:

- May mà những báo cáo này cũng không khó, mười ngày hoàn thành nộp lên, em chỉ cần hai ngày để hoàn thành, lần này trưởng phòng còn không khen ngợi em?

Ánh mắt Tô lão gia liếc qua tập tài liều, có điều suy nghĩ nói:

- Sở Thiên, giúp Dung Dung nhìn xem, tuy nhiên đây là ban ngành báo cáo chính phủ, nếu làm cực đoan quá sẽ bị lãnh đạo ấn tượng. Cháu trên giang hồ dốc sức đã lâu, ít nhiều cũng biết nên viết cái gì, mà cái gì lại là không nên viết!

Tô Dung Dung nhanh nhẹn, vui vẻ như chim sẻ đưa bản báo cáo cho Sở Thiên.

Sở Thiên gật đầu thuận theo, cầm lấy xem kỹ báo cáo của cô, phải nói Tô Dung Dung viết rất xuất sắc đấy, con số mẫn cảm cùng thí dụ đều lẩn tránh vô cùng tốt, giao ra đi tuyệt đối là cái ưu tú bài văn mẫu, nhưng suy nghĩ kỹ, cười nói:

- Dung Dung viết rất không tốt, nhưng nhanh quá, cũng thiếu rồi.

Tô Dung Dung cầm lấy bản báo cáo, tìm tòi nói:

- Nhanh? Thiếu gì?

Sở Thiên ý vị thâm trường nói:

- Báo cáo viết quá nhanh, hơn nữa không có chỗ sai!

Tô Dung Dung ngẩn người, hồi lâu mới phản ứng:

- Có ý gì vậy?

Sở Thiên nhìn qua Tô lão gia, ông cũng không có phản ứng gì, hít sâu mấy lần, lấy thêm can đảm nói:

- Ở chốn quan trường, dù cho em viết được tài liệu hoàn thiện tới mức nào, số liệu tỉ mỉ chính xác ra sao, lãnh đạo vì biểu hiện trình độ của mình ít nhất phải trên em mấy cấp, sau khi xem xét sẽ đưa ra ý kiến sửa chữa.

Khóe miệng Tô lão gia lộ ra nụ cười, điều này cổ vũ Sở Thiên, sắp sếp lại ngôn từ, nói tiếp:

- Nếu như trong thời gian làm, lãnh đạo sẽ không sợ người khác làm phiền đưa ý kiến ra cho em, cho em không ngừng dựa theo ý kiến mà sửa chữa, tình huống này không thể tránh khỏi tiến thoái lưỡng nan.

Tô Dung Dung gật đầu, tiếp tục nghe Sở Thiên giảng giải:

- Nếu như hoàn toàn dựa theo ý kiến lãnh đạo sửa chữa, sẽ khiến báo cáo hoàn thành thay đổi, nếu như không sửa chữa theo ý lãnh đạo, đó lại là không tôn trọng. Nếu muốn báo cáo là báo cáo của mình, đồng thời tôn trọng lãnh đạo, biện pháp duy nhất là kéo dài thời gian.

- Kéo dài?

Tô Dung Dung kinh ngạc.

Sở Thiên trịnh trọng gật đầu, nhàn nhạt nói:

- Không sai, kéo dài, dù cho em hoàn thành rất sớm, nhưng đến khi lãnh đạo hỏi thì nói là đang bổ sung số liệu, như vậy lộ ra báo cáo khó, không phải lập tức có thể hoàn thành, lãnh đạo cũng sẽ biết cảm thấy em vất vả, cũng liền không bức bách thúc ép em.

- Một mực kéo dài đến khi khẩn cấp phải sử dụng, lãnh đạo cân nhắc vấn đề thời gian, xem báo cáo cũng sẽ không quá chăm chú, hơi chút cho em sửa chữa một chút rồi đem ra dùng, đương nhiên, em cũng phải để mấy lỗi câu cú hay lỗi chính tả dễ nhận ra. Như vậy thuận tiện lãnh đạo ra chỉ thị cuối cùng, cũng thuận tiện cho em sửa chữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.