Nghĩ vậy, anh ta tấn công càng thêm hung mãnh.
Đường Thiên Ngạo
sắp không đỡ được rồi, bởi vì sở trường của gã là ám khí, sở dĩ xách đao cùng Đỗ Kiếm Minh chém giết, là muốn giành chiến thắng trước mặt mọi
người, giành lại chút tôn nghiêm của thiếu gia Đường Môn, lại không ngờ
Đỗ Kiếm Minh quá rắn.
“Đương đương”! Lại là âm thanh hai đao đụng nhau!
Đỗ Kiếm Minh liên tục chém giết đã sức cùng lực kiệt, cho nên lần này lùi
ra sau 2~3m, mà Đường Thiên Ngạo cũng khí lực cũng không còn, hai chân
nhẹ nhàng đơn quỳ trên mặt đất. Đỗ Kiếm Minh là một con Hắc Hùng không
biết mệt mỏi, anh ta liều mạng dùng chút khí lực cuối cùng vọt lên, khảm đao vẫn ổn trọng, nhanh chóng. Nhưng anh ta không phát hiện nụ cười
lạnh của Đường Thiên Ngạo.
Lao tới còn cách tầm một mét, muốn kề
đao vào cổ uy hiếp Đường Thiên Ngạo. Bỗng nhiên, Đỗ Kiếm Minh cảm thấy
đầu gối đau nhức kịch liệt, lập tức cả người đổ về phía trước quỵ xuống. Đường Thiên Ngạo lộ ra nụ cười quỷ dị, cương đao lê một hình vòng cung, hung mãnh đâm vào bụng Đỗ Kiếm Minh, ra sức khoét, máu tươi theo đao
chảy xuống.
Đỗ Kiếm Minh tức giận trừng mắt nhìn Đường Thiên
Ngạo, nhưng đã không có lực phản kích, chỉ có thể không cam lòng chết
đi. Đường Thiên Ngạo lôi con đao đầy máu ra, cũng nhanh chóng rút độc
châm ở đầu gối Đỗ Kiếm Minh, trở lại bên phe mình hét lớn:
- Đường chủ Soái quân đã chết, những người khác nhanh chóng đầu hàng cho tôi! Nếu không giết không tha!
Tuy anh em Soái quân chỉ còn lại hơn hai mươi người, chém giết tiếp cũng
nhất định là toàn quân bị diệt, nhưng không có bất kỳ người nào toát ra
sự sợ hãi, dù cho nhìn thấy Đường chủ Đỗ chết thảm cũng không có lui
bước. Mỗi người lại giơ cao khảm đao, sức cùng lực kiệt nhưng vẫn đứng
một cách ngạo nghễ, muốn đồng sinh cộng tử cùng Soái quân!
Gió yên nước lặng, trăng rụng sao rơi, ngọn đèn lại sáng lên!
Trong đêm khuya lạnh lẽo, chỉ có ngọn đèn là sáng nhất, ấm áp nhất.
Bởi vì nó đang thiêu đốt lấy chính mình. Nó không tiếc thiêu đốt chính mình đến chiếu sáng cho người khác.
Người cũng giống vậy, người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi không có gì đặc biệt, đáng ngưỡng mộ chính là tuyết nham hoạn nạn.
Một người nếu như không tiếc thiêu đốt chính mình, bất kể trong hoàn cảnh tăm tối đến đâu, đều có thể phát sáng lên, tỏa nhiệt.
Còn lại hơn hai mươi anh em Soái quân, toàn bộ huyết chiến mà chết.
Quang Tử biết Phân đường Trịnh Chân thất thủ, toàn bộ mấy trăm anh em hy
sinh, anh ta đứng sững như phi tượng, hồi lâu không có phản ứng, chỉ đến khi thân tín gọi, anh ta mới vung quyền anh đấm vào vách tường, nắm đấm rướm máu, mảnh vữa bay tứ tung. Anh ta hối hận tại sao mình không trở
về Trịnh Châu tọa trấn.
Điện thoại là Sở Thiên gọi tới, hắn hiển
nhiên đã biết rõ tình huống, cũng là thật lâu không có lên tiếng, cuối
cùng mới than ra:
- Ở lại Khai Phong! Chờ mệnh lệnh tấn công lấy lại Trịnh Châu!
Sở Thiên biết Quang Tử là một người rất hay xúc động, nếu để cho anh ta
chỉ huy Trịnh Châu, tất nhiên sẽ bị cừu hận che mờ con mắt, lâm vào cạm
bẫy của kẻ địch.
Quang Tử rất đau đớn không cam lòng, nhưng vẫn phục tùng mệnh lệnh của Sở Thiên.
Đánh lén Trịnh Châu thành công, Đường Môn có thu hoạch rất lớn, không chỉ có chém chết Đỗ Kiếm Minh, cũng đã chiếm được khách sạn Phong Vân. Hai nơi này trở thành cứ điểm của Đường Môn, còn có sự hô ứng từ xa. Đường Vinh nhận thấy có lợi liền tăng số thêm nhân thủ, điều 2000 người từ Thanh
Viên và Thiều Quan tới. Bang chúng Đường Môn ở Trịnh Châu đạt tới 3000
người.
Diệp gia thấy thế cũng vô cùng vui sướng, từ khu vực Đông
Nam Á bí mật tuyển người liều mạng bổ sung cho Đường Môn. Hiện tại, với
Diệp gia mà nói, việc có thể làm cho Sở Thiên càng đau khổ, bọn họ đều
làm không biết mệt. Bên phía Hoắc gia cùng với Đường Vinh thương nghị,
cũng xuất ra 80 triệu giúp đỡ em. Chị em Đường gia từ đây vinh nhục cùng nhau.
Vì vậy, mười ngày kế tiếp, Soái quân hầu như vứt bỏ một
nửa Trịnh Châu, còn lại 800 anh em rút lui, tử thủ đến cùng. Tuy bang
chúng Đường Môn không dám ngang nhiên tiến công Soái quân, nhưng phái
rất nhiều bang chúng tiến hành tu chỉnh, thỉnh thoảng quấy rối anh em
Soái quân ra vào phân bộ.
Quang Tử lo lắng không chịu nổi, mấy lần gọi điện thoại cho Sở Thiên xin chiến.
Sở Thiên đều chỉ có một chữ: chờ!
Sở Thiên chờ không phải là không có lý do, ngoại trừ chờ cơ hội cùng súc
tích lực lượng đánh trả, quan trọng hơn, Tô lão gia nói cho hắn biết,
gần đây kinh tế không quá khởi sắc, vì giảm bớt thành phẩm, không chỉ có vùng duyên hải khu rất nhiều nhà xưởng di chuyển vào nội địa, chính là
các nhà đầu tư cũng có ý tới khu vực Đông Nam Á khảo sát thị trường nội
địa.
Mà Trịnh Châu là sự chọn lựa tốt nhất!
Chính Phủ
tương quan chính sách ưu đãi, giá thuê đất rẻ cùng nguồn nhân lực dồi
dào hấp dẫn ngọai thương. Theo bộ phận mậu dịch kinh tế thu được tin
tức, năm ngày sau, có một đoàn các nhà đầu tư nước ngoài từ xa tới Trịnh Châu khảo sát, cho nên Tô lão gia muốn Sở Thiên bảo trì cục diện yên ổn trong thời gian này, tránh trêu chọc chính quyền địa phương khiến họ
nổi giận.
Sau khi Sở Thiên nghe xong, cung kính hỏi:
- Có bao nhiêu người tới?
Tô lão gia hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cho biết:
- 50 người!
Đây là tin tức tốt đối với chính quyền địa phương, cho nên lãnh đạo tỉnh
rất coi trọng, nếu như có thể có một nửa số đó ở lại đầu tư ở Trịnh
Châu, xây dựng lập nghiệp, như vậy kinh tế Trịnh Châu sẽ có tăng trưởng
đáng kể. Nó không chỉ cải thiện đời sống sinh hoạt của mọi người, cũng
làm tăng thành tích của các vị lãnh đạo.
Sở Thiên nghe được tin
tức này, vì thế để cho anh em Soái quân canh phòng nghiêm ngặt, tử thủ
đến cùng, không được chủ động gây chuyện chém giết, đồng thời cũng bấm
điện thoại cho Sa Cầm Tú. Anh em Soái quân không thể đánh chết bang
chúng Đường Môn chiếm Trịnh Châu, như vậy sẽ dẫn tới một đường cong cứu
nước, không công bằng đối với các anh em Soái quân đã huyết chiến tới
cùng?
Điện thoại vừa mới vang lên tiếng chuông chờ đã có người nghe máy, bên tai truyền đến âm thanh nhu hòa của Sa Cầm Tú:
- Sở Thiên, có khỏe không?
Nhu tình khó tả dâng lên trong lòng, Sở Thiên tựa hồ đã không có sự sắc bén của ngày xưa, trở nên bình thản chân thật, ôn nhu đáp lại:
- Khá tốt, ông trời luôn ưa thích đứng ở bên cạnh anh, cho nên tên anh xứng
với tên Tiểu Cường rồi, Đúng rồi, Cầm Tú, em bây giờ có khỏe không? Ai,
Tam Giác Vàng rộng lớn chắc là rất bận rộn rồi.
Sa Cầm Tú nghe thấy hai từ “Tiểu Cường” thì nở nụ cười, mệt mỏi trên người bay đi không ít, khẽ mở cặp môi đỏ mọng nói:
- Gần đây em đều chú ý động tĩnh của anh, tin máy bay đi Macao gặp tai
nạn khiến em còn sợ tới tận bây giờ, mà đại náo hôn lễ lại làm cho em
rất buồn cười, bắt cô dâu mới của kẻ địch, chỉ sợ chưa từng có.
Sở Thiên nở nụ cười sang sảng, áy náy trả lời:
- Sự việc máy bay đó khiến anh sợ hãi vô cùng, bất quá đó là kỳ tích lớn
nhất đời anh, Cầm Tú, hôm nay gọi điện thoại cho em, là có chuyện muốn
nhờ cậy em, có thể giúp anh thuê 50 sát thủ Đông Nam Á? Anh em của anh
bây giờ không có cách nào điều động.
Sa Cầm Tú không chút do dự, mở miệng đáp ứng:
- Được! Không có vấn đề, ngày mai em cho anh địa điểm tới nhận người, từ
khi yên ổn lên làm chính sự, Quốc Minh Đảng cùng Trú quân thực lực suy
yếu, có rất nhiều người đều tới lấy lòng em, chờ mong có thể cùng Sa gia dính chút quan hệ.
Thực lực cùng địa vị của Sa gia bay lên, hoàn toàn trong dự liệu của Sở Thiên, chỉ là không nghĩ tới sẽ có nhiều
người thu được chỗ tốt từ Sa gia, xem ra thuốc phiện có thể khống chế
không ít thứ, nghĩ thế, Sở Thiên trêu chọc:
- Cầm Tú, hai phần hàng hóa của anh đã ra hết chưa?
Sa Cầm Tú lại vang lên tiếng cười như chuông ngân, phụ nữ trong trạng thái yêu đương luôn khiến Sở Thiên nhung nhớ thưởng thức, ngày thường đều là tư thế hiên ngang, thậm chí còn một chút lạnh lẽo tàn khốc, chỉ có đối mặt Sở Thiên mới có thể hoàn toàn lộ ra vẻ ôn nhu, nghiền ngẫm đáp lại:
- Đương nhiên ra, nhưng tiền này của anh quá dễ kiếm rồi, mua hàng còn để cho em giúp anh bán.
Sở Thiên xác thực rất không biết xấu hổ, bỏ tiền dùng giá gốc mua hàng từ
chỗ Sa gia, sau đó lại để cho Sa gia bán ra với giá gấp mười lần, trùm
buôn thuốc phiện dễ dàng, nhẹ nhõm như thế, toàn bộ thế giới chỉ sợ tìm
không ra người thứ hai, vì vậy Sở Thiên cười khổ mà nói:
- Tiền của Sở Thiên chính là tiền của Cầm Tú, hà tất phải để ý như vậy?
Trong lòng Sa Cầm Tú ấm áp, đây là lời cô muốn nhất nghe đấy!
Hai người cứ như vậy anh anh em em hàn huyên nửa giờ, chỉ đến khi Sa Cầm Tú kêu lên “ai nha” oán trách:
- Sở Thiên, em mải nói chuyện với anh, quên mất hôm nay phải đi Bangkok
gặp người buôn bán vũ khí rồi, anh biết, vũ khí Sa gia đều rớt lại phía
sau rồi, lần trước cùng Trú quân đánh qua mấy trận chiến, tổn hại không
chịu nổi!
- Cho nên quân Sa gia nhất định phải bổ sung nhiều vũ
khí mới, nếu không về sau hai quân mở lại trận chiến, Trú quân hoặc là
Quốc Minh đảng sẽ mang đến rất nhiều phiền toái. Sở Thiên, hôm nay nói
tới đây, 50 tên sát thủ ngày mai sẽ tìm được, ha ha, có rảnh đến Tam
Giác Vàng thăm em nha, Sở Thiên.
Hai lời cuối cùng cực kỳ ôn nhu, Sở Thiên cười nói:
- Sẽ tới!
Sau khi cúp điện thoại, tảng đá trong lòng Sở Thiên rốt cục cũng bỏ xuống!
Nhưng chuyện này dường như vĩnh viễn không dứt, mới vừa đi ra cửa phòng, chén trà trong tay Sở Thiên còn chưa uống xong, Phàm Gian liền sải bước đi
tới, khuôn mặt cười khổ, bất đắc dĩ nói:
- Thiếu soái, Quang Tử trốn đi Trịnh Châu, kết quả lại bị cảnh sát bắt.
- Tội danh lần này là gây rối nơi công cộng.