Khách sạn Phong Vân, bất kể ra sao đều phải bảo vệ, nếu không biết ăn nói thế nào với Quang Tử và Thiếu soái?
Khi định cầm điện thoại gọi cho Quang Tử, bên ngoài truyền đến những âm
thanh pha tạp, rất lớn, sau lại có tiếng giết dồn dập vọng vào. Đỗ Kiếm
Minh hoảng hốt. Một gã người anh em Soái quân chạy vào, kinh hoàng thông báo:
- Đường chủ Đỗ, mấy trăm bang chúng Đường Môn đang tấn công đường khẩu! Các anh em đang ngăn cản ngoài cửa lớn.
Đỗ Kiếm Minh sững sờ, bang chúng Đường Môn còn muốn tấn công đường khẩu?
Anh ta đang muốn gọi điện cho các anh em đi cứu viện khách sạn trở lại,
nhưng cảm thấy mặt mũi muốn hỏng hết. Mẹ kiếp! Khinh người quá đáng!
Thiếu Soái có thể dùng 3000 anh em xử lý 6000 bang chúng Đường Môn, hôm
nay bố mày cũng liền dùng 100 người tiêu diệt bọn chúng.
Đố Kiếm Minh cầm khảm đao nhảy ra, hét lớn:
- Giết chúng nó!
Tuy rằng ở đường khẩu phòng thủ chỉ có 100 anh em, nhưng anh ta không hề sợ hãi, chỉ có điều Đỗ Kiếm Minh không phát hiện điểm khác biệt của nhóm
bang chúng Đường Môn này. Sức chiến đấu của mỗi người đều rất mạnh,
thường thường phải ba Soái quân mới đổi được hai mạng quân địch. Anh ta
chỉ biết các anh em ngã xuống không ít, máu nóng càng tăng lên.
Những hảo thủ do Diệp gia mời tới dễ dàng chém vài tên Soái quân, lập tức
thọc sâu vào trong đường khẩu. Ánh mắt Đỗ Kiếm Minh đỏ rực, kẻ giết anh
em của tao ắt phải chết! Vì thế nắm chặt khảm đao trong tay giết ra, tốc độ cực nhanh, như tên rời khỏi cung, xông thẳng về phía trước mấy trăm
mét.
Khi chạy qua đầy các thi thể trên mặt đất, cũng không hề
dừng lại. Thân hình hơi cao lại lần nữa nhảy lên, chợt lóe xông lên phía trước chém giết với kẻ địch. Anh ta vừa xông đến, vài tên hảo thủ Diệp
gia cũng xách đao xông tới, nhưng những kẻ chạm trán với Đỗ Kiếm Minh
không thể ngờ anh ta xông tới nhanh như thế.
Mấy người kia ngơ
ngác, không để bọn chúng kịp định thần, Đỗ Kiếm Minh chém xuống, nháy
mắt giết tên ở giữa, tiếp theo, tung chân trái lên đá văng tên bên cạnh, sau đó xoay đao hộ thân, chém chết tên địch đang xông lên. Tất cả động
tác nhanh như thiểm điện.
Tuy liên tiếp giết hai người, nhưng
động tác quá nhanh cũng không có bị người thấy rõ, cho nên mấy kẻ địch
phía sau xông tới cũng chỉ nhìn anh ta vài lần, cũng không để anh ta
trong mắt. Người đàn ông đứng trước nhất cười lạnh hai tiếng, hai tay
nắm chặt đao đem, vận hết sức lực, bổ vào Đỗ Kiếm Minh trước mặt, hét
lớn:
- Đi chết đi!
Đao này rất nhanh, nhưng Đỗ Kiếm Minh
còn nhanh hơn. Khai Sơn Đao vừa bổ tới gần đầu, người đã ăn một đao vào
mặt, Thân thể Đỗ Kiếm Minh cao lớn, lực tay mạnh kinh người, lại thêm đà đang chạy, chiêu này đâu chỉ nặng trăm cân?
“Rắc, rắc”, nửa đầu
tên đại hán bay ra ngoài, như rẻ rách bị ném ra ngoài, xa tới bốn, năm
mét. Sau khi rơi xuông mặt đất, thân thể cũng ngã xuống, thất khiếu rỉ
máu? Lần này, kẻ địch ở xung quang đều nhìn rõ, hít một hơi khí lạnh, Đỗ Kiếm Minh cũng quá mức kinh khủng.
- Tao giết mày!
Hai
tên hảo thủ Diệp gia vung mạnh đao bổ tới Đỗ Kiếm Minh, Đỗ Kiếm Minh
cười lạnh vài tiếng, thò hai tay ra, thân hình hơi nghiêng, né tránh đao bên trái, đón đỡ, tay trái bắt lấy cổ tay, tay phải đâm khảm đao vào
phía sườn, ngực bụng rách ra toang hoác, quát:
- Chết đi cho tao!
Sau khi giải quyết tên đó, Đỗ Kiếm Minh cũng thừa cơ tránh thoát đao phía
phải, cúi người xuống quyét chân trụ, làm tên kia ngã chổng vó lên trời, sau đó trấn mạnh vào đầu gã. Người nọ vừa ngẩng đầu lên đã bị đạp
xuống, xương cổ gãy lìa, đầu văng ra ngoài.
Thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, không sống nổi.
Hảo thủ Diệp gia cùng bang chúng Đường Môn vọt tới thấy tự nhiên xuất hiện
một người quá dũng mãnh, tên đó lại hùng hổ liền giết mấy người, sợ tới
mức co đầu rụt cổ lại, thế công bị trì hoãn. Ánh mắt Đỗ Kiếm Minh ngưng
đọng lại, không để cho bọn chúng có cơ hội chuẩn bị, khảm đao trong tay
chỉ về xa xa phía trước, quát:
- Giết!
Còn lại hơn 70 anh em Soái quân sĩ khí đại chấn, hò hét phản công.
Xa xa nhìn cuộc chiến, khóe miệng Đường Thiên Ngạo nở ra nụ cười lạnh!
Phương Tuấn rút ra thuốc lá ra hút, chậm rãi nói:
- Có hứng thú với người này sao?
Đường Thiên Ngạo lắc đầu, lạnh lùng nói:
- Tôi chỉ muốn giết Sở Thiên!
Phương Tuấn nở nụ cười, đáp lại:
- Yên tâm, sẽ không quá lâu đâu!
Đỗ Kiếm Minh anh dũng hung mãnh, không chỉ khiến anh em Soái quân tăng
thêm vô số dũng khí, cũng khiến cuộc chiến vốn không có trật tự càng trở nên hỗn loạn. Khảm đao trong tay anh ta vung vẩy như vào chỗ không
người, vừa điên cuồngchém giết, vừa chửi ầm lên:
- Con bà nó! Cũng dám đến đánh lén đường khẩu của ông mày, muốn chết!
Trận giết chóc này rất thê thảm, hai bên đều là dạng người hung ác, hiếu
chiến ngươi chém ta một đao, ta lập tức trả lại ngươi một đao. Tình cảnh máu tuôn ra, tiếng gào thét thảm thiết không ngừng, mùi máu tươi đậm
đặc tràn ngập. Tuy nhân số Soái quân kém xa nhưng nhờ dũng khí mà khoảng cách được kéo gần lại.
Đỗ Kiếm Minh, một người một khảm đao, tả
xung hữu đột, dũng mãnh vô cùng, chém chết, chém thương vô số bang chúng Đường Môn. Không bao lâu sau, khảm đao có vết mẻ, Đường Thiên Ngạo
không nhịn được, cầm lên một thanh cương đao đi tới trung tâm. Phương
Tuấn phất tay kêu lên hai tên thân tín:
- Bảo vệ tốt thiếu gia!
Hai tên bang chúng Đường Môn gật đầu đi theo.
- Tất cả cút ra cho ông mày!
Giọng Đường Thiên Ngạo như sét giữa đồng bằng, áp đảo tất cả tiếng chém giết
trên chiến trường. Bang chúng Đường Môn cùng người của Diệp gia tự động
tránh ra hai bên, tạo thành con đường rộng gần 2m. Thân thể Đường Thiên
Ngạo chậm rãi di chuyển, vừa mới bắt đầu chạy chậm, nhưng càng lúc càng
chạy càng nhanh, lúc xông vào giữa đám người như đang chạy nước rút.
Mục tiêu của gã, đương nhiên là Đỗ Kiếm Minh.
Vài tên Soái quân nhìn thấy Đường Thiên Ngạo vọt tới, không chút sợ hãi,
giơ khảm đao lên chặn đánh gã. Đường Thiên Ngạo khẽ nhíu mày, tay trái
đột nhiên dương ra, hơn mười quả độc châm xuyên vào lồng ngực hoặc cổ
họng anh em Soái quân, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, ngã xuống
đất co rút, giật giật vài cái rồi im luôn.
Tất cả mọi người lạnh
toát, chém giết lại dùng ám khí, ám khí có độc, điều này khiến bang
chúng Đường Môn cùng người của Diệp hơi chút xấu hổ cùng khó chịu, nhưng cũng biết gã là thiếu gia Đường gia, cũng không dám nói cái gì đó. Anh
em Soái quân mỗi người đều vô cùng bi phẫn, tiếng sỉ vả hèn hạ, vô sỉ
không ngừng vang lên.
- Nhóc con, để mạng lại!
Đỗ Kiếm
Minh cũng rất bi phẫn, đi lên nghênh chiến Đường Thiên Ngạo. Khảm đao
giơ lên. Đường Thiên Ngạo cười lạnh vài tiếng, nhấc cương đao, xoay tròn bổ tới. “Đương” vang lên, hai thanh đao chạm nhau tóe lửa, hai người
lui về sau vài bươcs, hổ khẩu đau nhức.
Đỗ Kiếm Minh
không để ý tới khí huyết đang sôi sục, anh ta chỉ muốn giết chết tên
trước mặt này, không hề do dự tiếp tục xông tới.
- Thiếu gia cẩn thận!
Nghe tiếng la của bang chúng, Đường Thiên Ngạo vừa hồi chút sức lực kinh
hãi, không thể ngờ Đỗ Kiếm Minh mạnh mẽ như vậy. Lúc này Đỗ Kiếm Minh đã áp sát, đao chém xuống.
Thế công hung mãnh khiến Đường Thiên
Ngạo không kịp phản ứng, hai bang chúng được phái ra bảo hộ Đường Thiên
Ngạo vội vàng lao tới, sau đó ngang đao đón đỡ thế công của Đỗ Kiếm
Minh. “Rắc” tiếng gãy vụn, lực lượng lớn vô cùng của Đỗ Kiếm Minh không
chỉ chém đứt đao của tên bang chúng kia mà còn chém phăng luôn cả cổ tên đó.
Phụt!
Máu tươi nóng hổi phun trào ra bốn phía, bắn cả lên mặt Đỗ Kiếm Minh.
Anh ta hừ lạnh một tiếng, hô lớn:
- Các anh em, giết...!
- Giết chết hắn. . .
Đỗ Kiếm Minh chém thân tín Phương Tuấn, xung quanh mấy tên chúng Đường Môn bang tru lên đánh tới. Nhân vật như vậy, Đỗ Kiếm Minh căn bản không để
vào mắt, khóe miệng hiện lên sự miệt thị, hoành đao chống đỡ, nhẹ nhõm
đỡ đao bọn chúng bổ tới, sau đó, hai cánh tay vung mạnh, lần nữa chém
chết hai người.
Đường Thiên Ngạo gào thét đứng dậy, một
lần nữa vung mạnh đao đánh tới Đỗ Kiếm Minh. Đỗ Kiếm Minh cười ha ha,
vung đao tới tương chiến, hai người như cây kim so với cọng râu, đánh
nhau vô cùng kịch liệt, rất đặc sắc. Đỗ Kiếm Minh cao to đen hôi, bản
thân chiếm ưu thế nhất định, nhưng Đường Thiên Ngạo cũng là linh hoạt
nhanh nhẹn, ra chiêu càng là ngoan độc âm hiểm.
Vừa mới bắt đầu,
anh em Soái quân mượn một cỗ sức lực phi thường chống lại bang chúng
Đường Môn, nhưng theo thời gian trôi qua, thương vong của anh em Soái
quân càng lúc càng lớn, người còn có sức chiến đấu càng ngày càng ít,
dần dần ngăn cản không nổi đối phương đối phương đang tấn công như thủy
triều. Từng đám Soái quân ngã xuống dưới ánh đao.
Vòng vây kẻ địch dần dần co lại.
Tuy Đỗ Kiếm Minh cùng Đường Thiên Ngạo dây dưa không ngớt, nhưng trong lòng anh ta lại dần dần lo lắng, anh ta chợt nhớ tới kẻ bị giết trước đó có
kêu lên “Thiếu gia cẩn thận”, hi vọng trong lòng lại dâng lên chút ít,
chẳng lẽ đây là thiếu gia Đường Môn?
Nếu như thế... chính mình đem bắt gã, há không phải có thể hóa giải nguy cơ đêm nay sao?