Đối với Chu Triệu Sâm mà nói, hôm nay quả thật là ngày tốt. Bởi vì Hắc Long Tower trên danh nghĩa tiến hành trao đổi với chính phủ Nhật Bản. Hiệp nghị này ký kết thành công có thể ngăn cản chính phủ Thiên Triều trưng thu Hắc Long Tower, bảo toàn nghĩa trang, lại có thể biểu hiện ra sức mạnh không tầm thường của hội Hắc Long nữa.
Chu Triệu Sâm đứng trước gương ngắm kĩ bản thân mình. Một thân quần áo đắt tiền, mỗi một bộ quần áo, mỗi một bộ trang sức, thậm chí là kính mắt và đồng hồ, đều là hàng hiệu khó tìm. Mọi thứ đều tôn lên thân phận và địa vị của Chu Triệu Sâm.
Chu Triệu Sâm nâng tay lên xem đồng hồ, tám giờ ba mươi phút. Qua chín mươi phút nữa chính là lúc ký kết hiệp nghị “Trao đổi vật nghiệp”. Chu Triệu Sâm vì muốn biểu hiện ra sức mạnh của hội Hắc Long, nên đã định địa điểm ký hợp đồng là ở Hắc Long Tower này.
Phụ trách an toàn, cảnh vệ là Kiều Ngũ. Kiều Ngũ trước trước sau sau, trái trái phải phải kiểm tra mọi nơi thật kỹ càng. Ở tầng tám Hắc Long Tower, nơi ký kết hợp đồng, anh ta cử tinh nhuệ của hội Hắc Long canh giữ. Bất kỳ ai ra vào đều phải kiểm tra đối chiếu thân phận, camera cũng lắp khắp nơi, không bỏ qua một góc chết nào cả.
Kiều Ngũ rất tin tưởng, tin tưởng không có phần tử bất hợp pháp nào có thể ngăn cản buổi ký kết hiệp nghị này!
Nhưng sâu trong nội tâm của Kiều Ngũ, anh ta vẫn có chút bất an, lại nhớ đến Lâm Đại Pháo. Vài ngày nay, mấy ngàn người phái ra ngoài tìm kiếm cũng không tìm được bóng dáng của Lâm Đại Pháo. Anh ta biết hơn trăm người không có khả năng biến mất không thấy bóng hình, càng không thể trong thời gian ngắn rời khỏi Kinh thành. Nhất định là trốn ở nơi nào đó không người biết được, chờ đợi thời cơ Đông Sơn tái khởi.
Kiều Ngũ không chắc chắn hôm nay Lâm Đại Pháo có xuất hiện hay không. Dựa theo lẽ thường, Lâm Đại Pháo cùng hơn một trăm người đến đây quấy rối, không khác nào là tìm đường chết. Nhưng lại nghĩ đến hành động nổ tung nghĩa trang ngoài ý muốn kia, nội tâm gã lại bắt đầu do dự.
- Kiều gia!
Một đàn em thân tín vẻ mặt vội vàng chạy vào, ghé vào tai Kiều Ngũ thấp giọng nói:
- Có một cô gái muốn gặp ngài, nói có tin tức quan trọng về Lâm Đại Pháo.
Trong lòng Kiều Ngũ khẽ động, chân mày nhíu lại, hai thiết đảm trong tay rung động sàn sạt, nói:
- Lai lịch như thế nào? Người đang ở đâu?
Thân tín chỉ chỉ phòng nghỉ bên cạnh, thấp giọng nói:
- Cô ta che nửa khuôn mặt, không chịu mở ra, cũng không nói cho chúng tôi biết cô ta là ai, chỉ nói muốn gặp người phụ trách. Tôi vốn định đuổi cô ta đi, nhưng lại cảm giác có chuyện rất quan trọng, không dám tự làm chủ, cho nên tôi đã an bài cô ta đến phòng nghỉ bên cạnh. Còn phái hai anh em trông chừng, chờ Kiều gia đến định đoạt!
Kiều Ngũ khen thưởng vỗ vỗ thân tín. Làm việc đủ cẩn thận, không uổng công mình bồi dưỡng.
Kiều Ngũ ngồi trên sô pha ở phòng nghỉ bên cạnh, thiết đảm trong tay chuyển động, lẳng lặng quét nhìn cô gái xa lạ. Khí thế uy nghiêm khiến cô gái cảm thấy khiếp sợ, không tự chủ cúi đầu xuống, tránh đi ánh nhìn dữ tợn của Kiều Ngũ.
Kiều Ngũ rất hài lòng với động tác của cô gái, lập tức mở miệng hỏi:
- Nghe nói cô có tin tức của Lâm Đại Pháo?
Cô gái gật gật đầu, nhưng không lập tức mở miệng nói chuyện.
Kiều Ngũ dừng lại động tác chuyển động hai thiết đảm, ngồi thẳng lưng, cười lạnh nói:
- Tôi sao có thể biết cô nói thật hay giả chứ? Ngay cả mặt thật cô cũng không chịu lộ ra.
Cô gái suy nghĩ một lúc thì bỏ khăn che mặt màu đen ra, để lộ khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của mình.
Kiều Ngũ nở nụ cười, gã tất nhiên là biết cô gái là ai. Kỹ nữ kinh thành Phạm Tâm Tâm, bọn họ còn cùng lên giường qua nữa mà. Chính xác mà nói, chính Kiều Ngũ là người biến Phạm Tâm Tâm từ một cô gái ngượng ngùng thành một người phụ nữ thật sự. Lúc đó Phạm Tâm Tâm mới làm nghề này không lâu, được mời tham gia tiệc rượu của hội Hắc Long. Kiều Ngũ nhìn trúng vẻ đẹp thanh thuần của Phạm Tâm Tâm, đêm đó liền đẩy cô vào toilet bên cạnh phòng bày tiệc rượu, bá vương ngạnh thượng cung. Sau khi xong chuyện, Kiều Ngũ quăng cho cô tờ chi phiếu một trăm ngàn đồng. Phạm Tâm Tâm lập tức ngừng khóc, kiểu gặp dịp thì chơi này còn kiếm được nhiều tiền và nhanh hơn cả lúc gặp giường thì chơi nữa.
- Phạm tiểu thư, đã lâu không gặp.
Kiều Ngũ trêu đùa nói:
- Nghe nói Phạm tiểu thư càng ngày càng nổi tiếng, giá cả cũng càng ngày càng đắt.
Phạm Tâm Tâm tựa hồ bị Kiều Ngũ đâm trúng chỗ đau, ánh mắt hiện lên tia giận dữ, nhưng vẫn khách khí nói:
- Kiều gia, em đến để giao dịch với anh. Không phải anh muốn biết chỗ trốn của Lâm Đại Pháo, cùng với hành động tiếp theo của ông ta sao?
Kiều Ngũ vỗ vỗ đầu, sao mình lại có thể quên chuyện lớn như thế chứ. Vì vậy khôi phục sự uy nghiêm, nói:
- Em biết được cái gì?
Phạm Tâm Tâm nở một nụ cười, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Em muốn có hai mươi triệu!
Thiết đảm trong tay Kiều Ngũ nhanh chóng chuyển động, đó là trạng thái tức giận. Hắn lạnh lùng nói:
- Hai mươi triệu? Phạm tiểu thư có phải nâng giá mình lên quá cao rồi không? Hay là cho rằng đám người Lâm Đại Pháo rất đáng giá?
Phạm Tâm Tâm lấy ra một điếu thuốc, “ba” một tiếng châm lên, hít một hơi, nói:
- Một chút cũng không đắt. Hai mươi triệu đổi lấy hơn một trăm mạng người, còn có thể khiến Kiều gia lập công lớn cho hội Hắc Long nữa. Dùng máu tươi rửa sạch sỉ nhục ở nghĩa trang của các anh, sao có thể đắt chứ?
Kiều Ngũ giật mình, nhưng không biểu hiện cảm xúc ra mặt, thản nhiên nói:
- Ai biết lời Phạm tiểu thư nói có phải sự thật hay không, lỡ như tiểu thư thu được tiền chạy mất thì sao? Muốn thu hai mươi triệu, Phạm tiểu thư ít nhất phải lộ ra một chút nội dung khiến anh đây cảm thấy hứng thú chứ.
Phạm Tâm Tâm thở ra khói thuốc, lại dùng sức hít một hơi, nói:
- Kiều gia quá lo lắng, Phạm Tâm Tâm sao có thể ở trước mặt Kiều gia đùa giỡn chứ? Lại có năng lực đùa giỡn cái gì chứ? Tuy nhiên vì tỏ rõ thành ý của Phạm Tâm Tâm, em sẽ nói cho Kiều gia một chuyện. Buổi sáng mười giờ, Lâm Đại Pháo sẽ có hành động với Hắc Long Tower. Mục đích không phải ngăn cản Chu Triệu Sâm ký kết hiệp nghị thay đổi với Nhật Bản, mà là muốn giết chết Chu Triệu Sâm.
Thiết đảm của Kiều Ngũ trong chớp mắt dừng chuyển đồng, ánh mắt trợn to như la bản, nhìn chằm chằm Phạm Tâm Tâm, gằn từng tiếng nói:
- Em nói đúng sự thật chứ? Phải biết rằng, từ bây giờ em phải có trách nhiệm với lời nói của mình, thậm chí có thể dùng tính mạng để trả giá nữa đấy.
Phạm Tâm Tâm bị vẻ mặt của Kiều Ngũ làm cho sợ hãi. Điếu thuốc trong tay không được nắm chặt, “ba” một tiếng rơi xuống đất. Cô nhanh tay cúi xuống nhặt lên, nhấn đầu điếu thuốc vào gạt tàn dập tắt, bình tĩnh nói:
- Toàn bộ đều là sự thật. Lâm Đại Pháo trước kia đã sắp xếp năm thân tín không quan hệ với nhau trong Hắc Long Tower rồi.
Kiều Ngũ không nói gì, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt Phạm Tâm Tâm.
- Em còn biết tên của năm người này!
Trên mặt Phạm Tâm Tâm biểu lộ ra vẻ vui vẻ, nói:
- Bây giờ em có thể nói tên của năm người này cho Kiều gia. Kiều gia bắt giữ họ, tự nhiên sẽ biết lời của em đúng hay sai. Nhưng sau khi Kiều gia kiểm tra những lời của Phạm Tâm Tâm nói là đúng thì phiền Kiều gia chuyển mười triệu vào tài khoản của em. Em sẽ nói hành động của Lâm Đại Pháo cho Kiều gia biết.
Kiều Ngũ bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến vô cùng quỷ dị, thản nhiên nói:
- Được, chúng ta quyết định như vậy đi!
Trong đầu Kiều Ngũ suy nghĩ, sau khi thu phục được Lâm Đại Pháo liền thuận tay giết luôn ả kĩ nữ này, lấy lại hai mươi triệu.
Phạm Tâm Tâm cũng không phải người ngây thơ lương thiện gì, nhìn nụ cười của Kiều Ngũ, liền biết tên khốn này nổi lên ý muốn giết người. Bản thân phải cẩn thận mới được, sau khi lấy được mười triệu thì tìm cơ hội bỏ trốn, miễn cho bị tên tâm ngoan thủ lạt này giết luôn mình.
Thiết đảm của Kiều Ngũ lại chuyển động, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Phạm tiểu thư, bây giờ có thể cho anh biết tên của năm người kia rồi chứ? Nếu Hội trưởng Chu xảy ra chuyện gì, Phạm tiểu thư chỉ sợ khó tránh khỏi bị thiết đảm của Kiều mỗ đánh chết.
Sắc mặt Phạm Tâm Tâm khẽ biến đổi, cô cũng biết đây không phải trò đùa gì. Nếu bây giờ Chu Triệu Sâm có chuyện gì, người thứ nhất bị Kiều Ngũ giết hả giận chính là mình. Vì vậy cô trầm giọng nói:
- Chu Tân Long, Vương Triệu Đức, Trương Hùng, Phương Chu Chu, Tống Ngọc Mai.
Kiều Ngũ không thể không khiếp sợ. Nên biết Chu Tân Long là người đắc lực có khả năng nhất của Hắc Long Tower, còn Tống Ngọc Mai lại là bí thư công tác của Chu Triệu Sâm.
- Em biết họ sẽ dùng phương thức gì để tập kích hội trưởng Chu không?
Hô hấp của Kiều Ngũ trở nên dồn dập, nói:
- Dựa vào năng lực của họ, đừng nói là ám sát hội trưởng Chu, chỉ riêng việc đến gần hội trưởng Chu cũng đã rất khó khăn rồi!
Phạm Tâm Tâm cười mỉm, không chút do dự mở miệng:
- Mỗi người đều có một quả lựu đạn đặc chế, uy lực rất lớn, có thể nổ tung bốn phòng nghỉ.
Sắc mặt Kiều Ngũ rốt cuộc cũng thay đổi, thậm chí ngón tay cũng hơi run run, đứng dậy, nói:
- Bây giờ Phạm tiểu thư đi theo Kiều mỗ, một bước cũng không rời. Chờ anh bắt được năm người này, mười triệu lập tức chuyển vào tài khoản của Phạm tiểu thư.
Phạm Tâm Tâm biết tin tức mình nắm trong tay quan trọng cỡ nào. Nếu không thì Kiều Ngũ cũng không lộ ra vẻ mặt như vậy. Vì vậy cô gật gật đầu, vỗ vỗ tay, lấy khăn che mặt, theo sau lưng Kiều Ngũ đi ra ngoài cửa.
Mặt Kiều Ngũ đã khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày, dẫn theo mấy tên đắc lực có khả năng và Phạm Tâm Tâm đi xử lý chuyện này. Chu Tân Long là người phụ trách cảnh vệ phía Tây lầu tám, gã đang hết sức chăm chú kiểm tra từng góc một. Bỗng thấy Kiều Ngũ dẫn người đến, gã vội cung kính đứng bên cạnh, nói:
- Chào Kiều gia!
Kiều Ngũ mặt không biến sắc, thản nhiên nói:
- Tình hình ở đây thế nào rồi?
Chu Tân Long không hề đề phòng trả lời:
- Thưa Kiều gia, không phát hiện có gì khác thường cả!
Kiều Ngũ bỗng nở một nụ cười quỷ dị, vỗ vai Chu Tân Long nói:
- Vậy sao? Chẳng lẽ cậu không phải rất khác thường sao? Cậu là người của Lâm Đại Pháo đúng không?
Sắc mặt Chu Tân Long thay đổi, cái này đồng thời cũng khẳng định Kiều Ngũ đã biết gã là người của Lâm Đại Pháo. Gã di chuyển chân, giống như chim sợ cành cong, nhảy tới thang lầu hướng Tây.
Trên mặt Kiều Ngũ lộ ra vẻ khinh thường, tay trái dùng sức vung lên, thiết đảm giống như đạn pháo bắn ra ngoài, đánh thẳng vào gót chân Chu Tân Long. Hai tiếng “Ca, ca” vang lên, xương gót chân Chu Tân Long đã vỡ vụn. “Ầm” một tiếng, té ngã trên mặt đất, sau khi kêu rên hai tiếng, đang muốn từ trong người lấy ra hai quả lựu đạn đặc chế thì vài người thân cận bên cạnh Kiều Ngũ đã xông lên. Mấy con dao pha vung lên, trong chớp mắt đã chém đứt hai tay của Chu Tân Long. Máu tươi văng khắp nơi, khiến cho Phạm Tâm Tâm nghiêng đầu qua một bên, không đành lòng nhìn lại. Dù sao cô ta cũng là người đã bán đứng Chu Tân Long.
Vẻ mặt Kiều Ngũ lạnh lùng, bình tĩnh nói:
- Quăng gã vào tầng hầm ngầm canh giữ. Nhanh chóng dọn sạch sẽ chỗ này, không được ảnh hưởng đến buổi ký hiệp nghị lúc mười giờ.
Hai gã đắc lực giống như kéo lê Chu Tân Long đang bị thương giống như đang kéo một con chó chết, đi về hướng tầng hầm ngầm.
Kiều Ngũ quay đầu lại, nhặt lên lựu đạn đặc chế rơi trên mặt đất, cười nói với Phạm Tâm Tâm:
- Phạm tiểu thư, tình báo của em rất đáng giá!
Phạm Tâm Tâm nhìn thấy lựu đạn đặc chế, lui về sau nửa bước, cau mày nói:
- Mong Kiều gia giữ lời hứa. Sau khi bắt giữ hết năm người sẽ chuyển mười triệu vào tài khoản.
Kiều Ngũ nở một nụ cười sâu không lường được, bình tĩnh nói:
- Yên tâm, nhất định sẽ chuyển!
Tống Ngọc Mai là một người phụ nữ rất có năng lực. Năng lực này không chỉ nói riêng về chuyện công tác, mà còn nói về cả chuyện cuộc sống, tất nhiên là cả chuyện trên giường nữa.
Cho nên Tống Ngọc Mai luôn được Chu Triệu Sâm quan tâm.
Tống Ngọc Mai đang ở phòng họp chuẩn bị tư liệu và dụng cụ dùng trong buổi ký kết hợp đồng, vẻ mặt khẩn trương hơn ngày thường. Nhìn phòng họp không người, cô lấy lựu đạn đặc chế trong người ra, lặng lẽ nhét vào bên trong ghế dựa. Vừa mới đặt xong, bàn tay ngọc ngà còn chưa kịp lùi về thì cửa phòng họp bỗng nhiên mở ra, Kiều Ngũ dẫn theo vài người bước vào.
Sắc mặt Tống Ngọc Mai biến đổi, trong lòng bắt đầu chột dạ.
Kiều Ngũ đi đến trước mặt cô, thản nhiên nói:
- Bí thư Tống, hình như cô đang rất khẩn trương thì phải?
Tống Ngọc Mai chảy mồ hôi, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, mở miệng nói:
- Kiều gia nói đùa, Ngọc Mai không khẩn trương.
- Không khẩn trương? Không khẩn trương sao cô lại chảy mồ hôi nhiều như vậy chứ?
Ánh mắt Kiều Ngũ giống như dao nhỏ sắc bén nhìn chằm chằm Tống Ngọc Mai.
Hô hấp của Tống Ngọc Mai trở nên dồn dập, miễn cưỡng nở nụ cười, nói:
- Có thể là do Ngọc Mai cảm thấy khẩn trương. Hội nghị ký kết hôm nay rất quan trọng, không thể có sai lầm, cho nên Ngọc Mai cảm thấy có chút áp lực.
Kiều Ngũ hừ lớn một tiếng, cười lạnh nói:
- Quả nhiên là nhanh mồm nhanh miệng, trách không được có thể trở thành tâm phúc của Lâm Đại Pháo. Trách không được có thể ở hội Hắc Long làm gián điệp lâu như vậy.
Bàn tay ngọc ngà sắp xếp tài liệu của Tống Ngọc Mai đột nhiên dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ xám xịt, nhưng cô vẫn như cũ nói dối:
- Kiều gia thật hài hước, Ngọc Mai là người hội trưởng Chu tuyển nhận vào, sao có thể trở thành người của Hổ Bang chứ?
Kiều Ngũ nhẹ nhàng phất tay, hai người đắc lực lập tức đi đến ghế chủ lục soát. Sắc mặt Tống Ngọc Mai biến đổi lớn, ống tay áo vung lên, hai con dao nhỏ sắc bén hung dữ bắn về phía ngực Kiều Ngũ. Thời gian ra đòn nhanh gọn, nắm chặt thời cơ, hai điều này đã nói rõ Tống Ngọc Mai là một người lợi hại.
Kiều Ngũ khinh thường nhìn Tống Ngọc Mai, anh ta không trốn tránh, ngược lại ưỡn ngực đón nhận. Hai con dao nhỏ đâm vào người Kiều Ngũ, rồi rơi xuống. Hiển nhiên là do Kiều Ngũ có mặc áo chống đạn bằng tơ vàng, đao thương bất nhập.
Một đòn của Tống Ngọc Mai không trúng, thân thể mềm mại uốn éo, nhảy đến hai người đang giữ lựu đạn đặc chế của cô. Tay đang muốn vươn ra cướp lấy lựu đạn thì cô bỗng phát hiện hai tay mình không có sức, giống như bị kiềm sắt kẹp lại vậy, không thể nhúc nhích. Cô bình tĩnh ngước nhìn thì đã thấy cánh tay rắn chắc của Kiều Ngũ đang nắm chặt cổ tay cô, trên mặt hiện ra nụ cười hả hê.
Tống Ngọc Mai cảm giác được Kiều Ngũ đang dùng sức, cổ tay của mình càng ngày càng đau, vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ đau đớn.
“A” một tiếng, Tống Ngọc Mai ngã ngồi trên mặt đất. Cổ tay giống như sợi mì đặt trên mặt đất, mồ hôi thấm ướt cả người. Cổ tay quả nhiên là bị Kiều Ngũ vặn đứt.
Phạm Tâm Tâm hơi hơi nhắm hai mắt lại, trong lòng càng kiên định với ý nghĩ sau khi thu được mười triệu sẽ chuồn. Nếu không đến lúc mình không còn giá trị lợi dụng nữa, mình nhất định sẽ chịu kết cục giống như vậy.
Hai tay Kiều Ngũ cử động một chút, thản nhiên nói:
- Hương vị của ả đàn bà này cũng không tồi, đưa ả vào câu lạc bộ đêm của hội Hắc Long, để ả tiếp đủ một trăm lượt khách. Nếu ả tiếp xong một trăm người khách vẫn còn sống thì cho một con đường sống.
Lập tức có hai người bước đến, kéo Tống Ngọc Mai ngồi trên mặt đất đi.
Nước mắt của Tống Ngọc Mai lại chảy xuống, ngay cả giãy dụa cũng không muốn giãy dụa nữa.
Chỉ cần có thể sống, cái gì cũng có thể nhịn được.