Đô Thị Thiếu Soái

Chương 319: Chương 319: Tinh binh của Thiếu soái




Xe jeep chạy chầm chậm trên con đường cát bụi, nhìn núi xanh xa xa, trong lòng Sở Thiên bỗng khẽ xúc động. Ngẩng đầu nhìn Phong Vô Tình, nói:

- Đến quân doanh!

Phong Vô Tình hiểu ý Sở Thiên, lập tức bẻ tay lái chạy về hướng vùng ngoại ô.

Bốn doanh trại, một sân huấn luyện, một kho hàng lớn, đấy chính là căn cứ huấn luyện của Soái quân ở kinh thành.

Phương Tình hiển nhiên không nghĩ đến Sở Thiên sẽ đến đây, cho nên khi thấy Sở Thiên, trong mắt cô đều là kinh ngạc không ngờ và vui sướng. Không hề quan tâm đến ánh mắt người xung quanh, cô giống như con chim nhỏ nhào vào trong lòng Sở Thiên.

Sở Thiên ôm Phương Tình, hôn lên môi cô, sau đó nhìn kỹ một Phương Tình đã nhiều ngày không gặp. Thời gian một tháng trôi qua, khí chất giỏi giang của Phương Tình càng ngày càng rõ ràng, từng động tác nhấc tay đều mang theo vài phần soái khí. Dùng một thành ngữ để miêu tả thì chính là “Oai hùng hiên ngang”.

Sở Thiên cười dịu dàng, thản nhiên nói:

- Có thể cho anh đi kiểm tra kiểm tra tinh binh do chị Tình dạy dỗ không?

Phương Tình khẽ gật đầu, cảm thụ hơi thở quen thuộc trên người Sở Thiên, nói:

- Đương nhiên là có thể, Thiếu soái tuyệt đối sẽ chấn động.

Sau khi Phương Tình nói xong, vung tay lên, cô gái đứng phía sau lấy một cái còi ra, thổi một tiếng dài.

Chỉ sau một lúc, chính xác là năm mươi giây sau, bốn mươi hai cô gái và bốn mươi chàng trai đã xếp thành bốn hàng ngay ngắn trước mặt Sở Thiên. Mỗi người đều sĩ khí hiên ngang, giơ tay lên chào kiểu binh, động tác nhịp nhàng. Không còn vẻ lộn xộn mất trật tự, lười nhác suy sút không gì có thể so sánh của lúc trước nữa.

Càng làm cho mắt Sở Thiên tỏa sáng chính là, có một chàng trai đứng hàng đầu, tay cầm một cây cờ. Trên mặt cờ thêu một từ “Soái” rất lớn đang phập phồng tung bay không ngừng.

Sở Thiên nhìn Phương Tình, Phương Tình tất nhiên là nhìn ra tâm trạng Sở Thiên, cười nói:

- Ngưng kết lòng người.

Trong lòng Sở Thiên dâng lên vạn trượng hào hùng, từ khi vào xã hội đen đến nay, hắn không có giây phút nào không ở trong hoàn cảnh hiểm ác cố gắng giãy dụa thoát ra. Cho đến giờ phút này, vẫn là như thế, như thế nào có thể ở trong thất bại tìm được chiến thắng, có thể ở trong nghịch cảnh tìm được đường sống, chính là vì hắn cảm nhận được ý nghĩa của mạng sống. Bây giờ đứng ở đây nhìn lá cờ đón gió tung bay, cảm thấy cố gắng của bản thân rốt cuộc đã gặt được thành tựu. Trong lòng ngập tràn ý chí chiến đấu và cảm động.

Dưới ánh sáng mặt trời sáng sớm, ai nấy sĩ khí dâng trào, hô to ba tiếng “Thiếu soái”, vang vọng khắp sân huấn luyện. Người khác nghe được cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, chí lớn hào hùng. Sở Thiên giống như được trở về thời cổ đại, về đến cảnh tượng điểm binh trước trận chiến cổ đại.

Cờ xí tung bay, khí thế dâng cao, đây là máu mới của Soái quân. Nhìn bọn họ, Sở Thiên lập tức tràn ngập tin tưởng và ý chí chiến đấu, cùng với tự hào. Chỉ cần bọn họ còn ở đây, Soái quân sẽ vĩnh viễn không bị hủy diệt, không bị đánh bại.

Phương Tình cười thản nhiên, trên mặt thêm vài phần tự hào nói:

- Đây là tám mươi hai tinh nhuệ của Soái quân chúng ta. Chia làm tám đội, trừ hai người liên lạc, mỗi đội có mười người. Đội hình hàng ngang là năm nam năm nữ, quân đoàn là mười nam hoặc mười nữ. Bây giờ lấy đơn vị đội chỉ huy hành động, mỗi đội có một đội trưởng, theo hành động và hoàn cảnh cụ thể có thể thay đổi sắp xếp đội hình.

Sở Thiên gật gật đầu, ý tưởng chôn sâu tròng lòng cũng dần dần trỗi dậy. Mặc kệ tương lai sẽ phát triển đến đâu, mặc kệ tương lai có nhiều ít nhân viên địa bàn, mình phải lập tức nắm giữ mấy chi đội, mới có thể khống chế tốt các thế lực ở nhiều phương diện khác nhau.

Phương Tình thấy Sở Thiên không nói gì, tiếp tục mở miệng nói:

- Hà Hãn Dũng có đủ nghĩa khí, phái hai huấn luyện viên dạy phương pháp vật lộn cho chúng ta, cũng dạy kỹ xảo chiến đấu cho chúng ta. Rất có hiệu quả, lúc chấp hành nhiệm vụ tuyệt đối không chịu thiệt.

Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ mũi nói:

- Cái này anh biết biết. Nếu không họ cũng không dễ dàng ám sát Long Vũ!

Phương Tình nghe khẳng định của Sở Thiên, trong lòng rất vui sướng.

Sở Thiên buông Phương Tình ra, tiến lên trước vài bước, bỗng nhiên nâng cao cánh tay hô to:

- Người nào theo Thiếu soái Sở Thiên tôi, Sở Thiên tôi nhất định sẽ đồng cam cộng khổ, cùng sinh cùng tử với mọi người.

Hai câu nói dùng nội kình phóng ra, truyền khắp núi rừng, vang vọng lại, thanh thế vô cùng lớn.

Mọi người cùng reo hò hoan hô đáp lại:

- Thề sống chết đi theo Thiếu soái, giục ngựa qua đồng bằng!

Sở Thiên vừa lòng gật gật đầu, trong mắt hiện lên nét uy nghiêm, nói:

- Những người tham gia trận chiến thiên hữu thần miếu, bước ra khỏi hàng!

Mấy chục thanh niên thiếu nữ không hề có chút do dự bước ra, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Sở Thiên.

- Rót rượu cho họ.

Sở Thiên hô lên hào phóng:

- Tôi phải kính những công thần này của Soái quân!

Phong Vô Tình đã sớm chuẩn bị tốt rượu mạnh. Mấy chục cái bát xếp thành mấy hàng, rượu mạnh phản xạ ánh sáng rực rỡ chảy xuống chén rượu, mùi rượu nồng đậm tỏa ra, ánh mặt trời ấm áp, gió núi mãnh liệt, tất cả khiến mọi người trở nên hào hùng vạn trượng.

Mấy chục thiếu niên thiếu nữ bưng bát rượu lên, trong mắt đều là lửa nóng cháy rực cùng với cảm động.

Sở Thiên bưng một chén rượu mạnh, hô lên:

- Nào, mọi người đều là người tài giỏi, Sở Thiên kính các ngươi một chén!

Lời nói vừa chấm dứt, Sở Thiên đã cầm chén đặt bên môi, ngửa đầu “ùng ục” uống cạn. Sau một lúc, một chén rượu mạnh đã đi vào bụng Sở Thiên, hóa thành một ngọn lửa bốc cháy trong bụng.

Mấy chục thiếu niên thiếu nữ cũng ngửa đầu uống cạn. Chưa bao giờ uống qua rượu mạnh như vậy, họ cảm giác rượu mạnh khiến người ta sặc lên, nhưng đồng thời cũng cảm giác được kích thích và phóng khoáng. Huống chi đây là rượu Sở Thiên kính bọn họ, cho nên, bất luận là nam hay nữ, rượu trong chén của họ đều cạn sạch. Tuy rằng sau khi uống hết, đã có mấy cô gái cảm giác được có chút mê muội.

Kẻ sĩ vì người tri kỷ mà chết! Trong đầu Phương Tình hiện bỗng hiện ra câu này. Bây giờ cho dù Sở Thiên bảo bọn họ đi chết, bọn họ cũng không hề có chút do dự nào. Sở Thiên rốt cuộc vẫn là Sở Thiên, khống chế người đã quá quen tay rồi.

Sở Thiên quăng chén rượu xuống đất, mấy chục chàng trai cô gái cũng làm theo, quăng chén rượu xuống đất. Tiếng “ba, ba” vang khắp núi rừng, bọn họ quăng vỡ không chỉ là chén rượu, đồng thời cũng biểu hiện ra lòng trung thành của chính mình.

Những chàng trai cô gái còn lại hâm mộ nhìn những người anh người chị của mình có thể uống chén rượu mạnh kia. Trong lòng cũng bắt đầu quyết tâm, nếu có cơ hội, nhất định dùng hết sức hoàn thành nhiệm vụ. Hoàn thành hoàn hảo hơn bọn họ, để mình cũng có thể đứng ở đó uống cạn chén rượu do Sở Thiên kính!

Phong Vô Tình cũng tự mình uống cạn chén rượu mạnh. Sở Thiên chỉ cần một khoảng thời gian ngắn thì đã tạo nên lòng trung thành vững vàng trong lòng những người này, khiến cho kẻ tướng sĩ tình nguyện chết vì hắn. Năng lực khiến người khác nghe theo của hắn quả thật rất tuyệt, linh hoạt biến hóa, không theo luật cũ.

Sở Thiên cởi áo khoác ra, không cần quay đầu lại vứt áo khoác ra sau lưng, cảm giác say khiến hắn thoạt nhìn càng thêm uy nghiêm và phóng khoáng. Nhìn mấy chục cô gái chàng trai không có uống rượu, hắn cười nói:

- Mọi người có muốn uống rượu không?

Mấy chục cô gái chàng trai không chút do dự hô lên:

- Muốn!

Sở Thiên cười sang sảng, nói với bọn họ:

- Muốn uống rượu cũng dễ thôi. Tôi đứng ở đây, nếu mọi người có thể làm cho tôi rời bước, Sở Thiên sẽ kính mọi người một chén rượu mạnh!

Trên mặt mấy chục cô gái chàng trai lộ ra vẻ khát cầu, sau đó nhìn nhau vài lần, lập tức nhảy vọt tới chỗ Sở Thiên.

Sở Thiên ở trong lòng thầm khen một câu. Quả nhiên là tuổi trẻ, điếc không sợ súng, có dũng khí dám đánh dám làm như thế thì đã không hổ là người phụ nữ của Soái quân.

Đầu tiên là bốn chàng trai theo các phương hướng khác nhau tấn công các chỗ khác nhau trên người Sở Thiên, chiêu thức sử dụng đều là của quân đội, thế công đơn giản, sắc bén. Sở Thiên mỉm cười, tay phải vẽ nửa vòng, chặn lại nắm đấm của bọn họ, đồng thời thuận thế đánh tan sức đánh. Bốn chàng trai không giữ vững cơ thể, lảo đảo về phía trước, ngã mạnh xuống mặt đất.

Trong một giây này, ba cô gái nhảy đến sau lưng Sở Thiên, bàn tay ngọc ngà nắm lại thành nắm đấm tấn công dưới nách Sở Thiên, sức mạnh tuy không đủ, nhưng ra tay lại rất gian xảo, chỗ họ tấn công chính là nơi yếu nhất của con người. Có thể thấy bình thường có tập luyện thường xuyên qua.

Sở Thiên nở một nụ cười khen ngợi, tay trái nắm lại, ngón tay phải giơ ra, đang chuẩn bị đón đòn tấn công của ba cô gái thì bỗng nhiên bốn chàng trai đã ngã xuống đất lúc nãy trở nên linh hoạt. Ngay tại chỗ ngồi dậy, đánh vào đầu gối của Sở Thiên, thì ra lúc nãy bọn họ cố tình ngã xuống mặt đất.

Trước sau, trên dưới của Sở Thiên bây giờ đều gặp tấn công, người xem ai cũng sẽ nói, rất khó tránh thoát.

Nhưng Sở Thiên có thể giải trừ, tay trái bắt lấy cổ tay cô hái, tay phải nhanh chóng đánh bay nắm đấm của hai cô gái. Cánh tay của ba cô gái đột nhiên không còn sức lực, rũ xuống, thế công trong một lúc chậm lại. Sở Thiên nhân cơ hội này kéo cô gái bên tay trái, nhẹ nhàng vung lên, chuẩn xác đánh vào bốn chàng trai đang tấn công phía dưới. Đòn tấn công sắc bén của bốn chàng trai sắp thực hiện thành công thì thấy cô gái ngã xuống chỗ bọn họ, che chắn cho Sở Thiên. Họ không còn cách nào khác đành thu đòn lại.

Bây giờ, mọi người lại khôi phục tình trạng giằng co!

Sở Thiên lắc lắc đầu, bóp bóp nắm tay, khen:

- Không thể ngờ một tháng không gặp, thân thủ, lực đạo của mọi người đã biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy. Trận chiến này đến đây được rồi. Rượu, tôi sẽ kính!

Không có tiếng hoan hô như trong tưởng tượng của Sở Thiên. Trong mắt của các chàng trai cô gái đều hiện lên vẻ không cam lòng, trăm miệng một lời hô:

- Không uống!

- Vì sao?

Sở Thiên nâng khuôn mặt tươi cười lên.

Mấy chục chàng trai cô gái sắc mặt kiên nghị, nói như đinh đóng cột:

- Chúng tôi chưa khiến Thiếu soái di chuyển một bước, có tài đức gì uống rượu của Thiếu soái chứ?

Sở Thiên vỗ tay, vừa lòng nói:

- Rất tốt! Quả đúng là tinh thần không đạt được mục đích không bỏ qua của Soái quân ta, xông lên đi!

Mấy chục chàng trai cô gái theo bốn phía tấn công, tình huống dời núi lấp biển khiến Sở Thiên thầm than trong lòng.

Quyền cước tung bay, bóng người lóe lên, không ngừng có chàng trai ngã bay ra ngoài, cũng không ngừng có cô gái lùi về sau. Nhưng cho dù là ai, sau khi té ngã lập tức không hề có chút do dự đứng lên, tiếp tục phóng về phía Sở Thiên. Giống như hôm nay nhất định phải uống được rượu của Sở Thiên mới cam tâm.

Một lúc sau, xung quanh Sở Thiên có hơn mười chàng trai cô gái. Sở Thiên vẫn như cũ bình tĩnh đứng tại chỗ, hai tay đặt sau lưng, lạnh nhạt nhìn họ chậm rãi đứng dậy, kiên cường, kiên nghị.

Phong Vô Tình nhìn Sở Thiên vài lần, cũng chỉ có người như Sở Thiên mới có thể khiến cho họ luôn bình tĩnh không chớp mắt dâng lên ý chí chiến đấu sục sôi như vậy.

Sở Thiên cười nhẹ, ánh mắt thâm thúy xa xôi, nói:

- Còn muốn đánh nữa không?

Những lời này như một giọt nước rơi vào chảo dầu sôi sùng sục, mọi người lập tức sôi trào lên.

Mấy chục nam nữ nhìn lẫn nhau một lúc, cơ hồ là cùng một lúc gật đầu. Mấy cô gái có dáng người nhỏ xinh bước ra, những người còn lại trong chớp mắt nâng họ lên, chạy về hướng Sở Thiên. Ngay lúc sắp đến gần Sở Thiên, đột nhiên buông tay ném các cô gái đi, các cô gái giống như đạn pháo bay về hướng Sở Thiên.

Đây là đấu pháp “Đồng quy vu tận”.

Sở Thiên vươn hai tay, chụp lấy vai của hai cô gái, ngăn chặn xung lượng của họ. Hai cô gái bị ngăn cản lại cũng không hề có vẻ kinh hoảng, vươn tay cuốn lấy cánh tay Sở Thiên. Lập tức bên cạnh có một cô gái vọt tới chặn đứng phần eo của Sở Thiên. Sở Thiên tuy có thể một đá đá bay cô, nhưng hắn không đành lòng. Chỉ trong một giây do dự này, lại có một cô gái vọt tới, xung lượng của hai cô gái khiến cho Sở Thiên không thể không di chuyển sang bên cạnh một chút.

Sở Thiên khẽ thở dài, trên mặt hiện lên một nụ cười tươi, nói:

- Được rồi, mọi người thắng! Tôi rất vui, ở trong lúc gian nan nhất, mọi người vẫn như trước có dũng khí chiến đấu hăng say, còn dám hy sinh bản thân mình. Soái quân có mọi người, mọi người là kiêu ngạo của Soái quân!

Yên lặng, chỉ có tiếng gió vù vù thổi qua. Vài giây trôi qua, tiếng hoan hô vang lên.

- Mấy cô gái kia đều là đội trưởng!

Phương Tình nhích lại gần, giúp Sở Thiên sửa sang lại quần áo.

Sở Thiên có chút kinh ngạc, cười ảm đạm, phất tay bảo mọi người yên lặng, nói:

- Tôi sẽ cho mọi người một cái tên. Mọi người là kì binh quan trọng nhất của Soái quân, tám mươi hai người sẽ hợp thành “Tổ Tinh Nguyệt”. Vì sao lại là “Tinh Nguyệt”? Đó là vì ánh sao và mặt trăng đều chỉ xuất hiện vào buổi tối, cho nên tôi muốn mọi người âm thầm ẩn giấu, chuyên dò hỏi tình báo cơ mật và tiến hành các hoạt động phá hủy ám sát, mọi người có bằng lòng không?

- Bằng lòng!

Tám mươi hai thanh âm đồng thời vang lên.

Sở Thiên vừa lòng gật gật đầu, nâng chén rượu mạnh lên, hô to một tiếng:

- Uống!

Gió núi rất mãnh liệt, rượu mạnh cũng rất tinh khiết và thơm ngon, trong phòng rất ấm áp.

Trong một căn phòng ở doanh trại, Sở Thiên dựa vào người Phương Tình, cảm nhận hơi thở và dịu dàng của Phương Tình, bên cạnh đặt một bình rượu mạnh.

Sở Thiên nắm lấy tay Phương Tình, dịu dàng nói:

- Chị Tình, cảm ơn em!

Bàn tay ngọc ngà của Phương Tình nhẹ nhàng luồn vào trong áo Sở Thiên, lướt qua ngực Sở Thiên, dịu dàng đằm thắm cười nói:

- Có thể làm được chút chuyện cho Thiếu soái, em đã rất vui rồi!

Sở Thiên ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt đưa tình của Phương Tình. Trái tim vốn bằng phẳng đột nhiên như có một dòng nước chảy xiết xông vào, trong chớp mắt khiến cho mặt hồ gợn sóng. Ánh mắt của Phương Tình giống như một mũi tên tình thần kỳ, trong ánh mắt đó bao hàm cả niềm vui sướng sâu trong tim cô, cảm giác phức tạp khó hiểu, chờ mong vô tận. Ai có thể chống đỡ nổi ánh mắt đó chứ?

- Thiêu thân lao đầu vào lửa?

Sở Thiên thở dài:

- Là anh nợ em rất nhiều!

Sở Thiên nhớ lại lần đầu tiên gặp Phương Tình, cảnh tượng Phương Tình chủ động yêu thương, nhung nhớ, theo đuổi hắn. Lại nhớ đến lúc mình cự tuyệt cô, cô yếu ớt biểu hiện ra dáng vẻ “Thiêu thần lao đầu vào lửa” mê người, quá khứ đẹp đến làm lòng người say đắm, bỗng nhiên quay trở về, biến thành sự thật ở trước mắt. Sở Thiên giống như bị “trúng tên”, trong lòng dâng lên xúc động chưa từng có. Bỗng muốn đi ôm lấy cô, thương tiếc cô, an ủi cô, đem cho cô hạnh phúc và vui sướng.

Cho dù là đối mặt với những người con gái khác, hắn cũng chưa từng trải nghiệm qua cảm giác khát cầu khó có thể ngăn chặn này.

Giống như động tác chủ động lớn mật thể hiện tình yêu của Phương Tình lúc trên biển, đã khơi dậy khát vọng giấu tận đáy lòng Sở Thiên vậy. Điều khiến Sở Thiên càng thêm cảm động chính là, Phương Tình không muốn sống một cuộc sống thoải mái vui vẻ, mà tự ném bản thân mình vào vòng xoáy Soái quân hung hiểm, tạo ra một tổ Tinh Nguyệt tinh nhuệ cho Sở Thiên. Người con gái như vậy, Sở Thiên rất muốn ôm lấy cô bằng hai cánh tay mạnh mẽ của mình, âu yếm cô, cố hết sức đi tìm kiếm nét huyền bí trong tim cô.

Phương Tình không nói gì, tay phải lướt qua ngực Sở Thiên, chạy về hướng bụng hắn. Dục vọng còn sót lại của Sở Thiên giống như bị đổ thêm ly rượu mạnh, cháy càng thêm nhiệt liệt hơn. Cổ họng khô khan.

Sở Thiên ngẩng đầu, dùng răng nanh cắn nút áo của Phương Tình. Từng nút từng nút bị răng nanh cắn bung ra. Hôn lên bộ ngực sữa trắng nõn mềm mại của Phương Tình. Phương Tình nhịn không được rên rỉ một tiếng, tay lướt xuống thân dưới của Sở Thiên.

Mùi hương tình dục theo mùi rượu mạnh tỏa ra khắp cả phòng, đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng.

Phong Vô Tình đang ở sân huấn luyện chỉ dạy thành viên của “Tổ Tinh Nguyệt”. Có cái tên Sở Thiên đặt, có rượu mạnh Sở Thiên cạn với họ, người nào cũng dạt dào dâng trào ý chí chiến đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.