Đô Thị Thiếu Soái

Chương 273: Chương 273: Thu phục Mã Nghĩ bang




Sở Thiên ngây ngốc ở quán bar Mê Tình cả buổi chiều.

Bởi vì Tô Dung Dung đã gọi điện cho Sở Thiên báo cô phải về nhà ăn cơm chiều nên Sở Thiên phải ở lại quán bar.

Dưới sự chỉ đạo của Sở Thiên quán bar Mê Tình chính thức ngừng kinh doanh, không chỉ vì có nơi để các anh em có chỗ nghỉ ngơi mà còn muốn tránh các phiền toái không cần thiết vì vậy tối nay nơi đây cực kỳ yên tĩnh.

Đêm nay, mục tiêu là “Mã Nghĩ bang”, bang hội này có gần 20 người là những người đàn ông đến từ vùng Đông Bắc, sống chủ yếu dựa vào mấy tiệm inte. Sở dĩ, Sở Thiên chọn “Mã Nghĩ bang” không chỉ bởi họ có số người ít mà chủ yếu những người này tính tình hào sảng, thân thể cường tráng. Qua sự tìm hiểu của Thường ca thì họ cũng không làm mấy chuyện khi nam lấn nữ gì cả. Lần này thu phục bọn họ vào Soái quân, họ sẽ trở thành các thành viên tích cực.

Trong mắt Sở Thiên tinh nhuệ còn quan trọng hơn số lượng, chỉ cần cho Thiên Dưỡng Sinh mười tử sĩ tuyệt đối có thể ăn được 50 tên đại hán của Đường Đại Long.

Chị Mị cũng không hề nhàn rỗi, trong khi bọn họ đang bàn bạc từng chi tiết của kế hoạch thì chị cũng nấu xong một nồi cháo, căn phòng lập tức tràn ngập hương thơm. Mũi Sở Thiên rất thính lập tức ngửi thấy, liền dừng cuộc nói chuyện lại nhanh chóng chạy vào bếp. Đám Thường ca không hiểu đầu cua tai nheo gì cũng chạy vào theo Sở Thiên vào bếp thấy bóng lưng của chị Mị đằng sau còn có nồi cháo đang bốc khói nghi ngút.

Chị Mị quay đầu lại cười nói:

- Các em bàn xong rồi hả?

Sở Thiên tựa đầu lên bờ vai chị Mị nhẹ nhàng nói:

- Thật ra mấy chuyện này hội Thường ca làm cũng được, nhưng đây là lần đầu em cần xuất hiện để lấy lòng tin.

Mị tỷ gật đầu, tắt bếp nói:

- Húp một chút cháo đi.

Cháo của chị Mị có hương thơm đầy dụ hoặc khiến cho người ta muốn ăn nhiều hơn đến cả Phương Tình là phụ nữ mà cũng húp hết hai bát. Cô hiện tại rất khẩn trương nhưng cũng đầy hưng phấn, đã tới thủ đô nửa năm bây giờ mới có chuyện lớn để làm.

Sau hơn mười phút, Sở Thiên rốt cục húp hết bát cháo, vươn vai, vồ vai Thường ca nói:

- Buổi tối hành động phải dựa vào các anh em cùng đồng tâm hiệp lực, trận chiến này đối với chúng ta rất quan trọng, bên ngoài đã có Đội trưởng Văn canh chừng bất kỳ gió thổi cỏ lay đều sẽ giúp chúng ta giải quyết nên chúng ta không cần lo lắng gì cả cứ mặc sức chém giết.

Chị Mị mỉm cười nhìn Sở Thiên, khí phách anh hùng ấy càng khiến cô có cảm giác kiêu ngạo; có lẽ khi cùng Sở Thiên kết bái chị em là hành động mà cô cảm thấy hạnh phúc nhất cuộc đời mình.

Đám Thường ca hét lớn, dao bầu sáng loáng lăm lăm trong tay giống như chuẩn bị nâng chén máu tươi mà uống!

Sở Thiên rất hài lòng với tinh thần của đám Thường ca nhưng nhìn dao bầu trong tay bọn họ thì hơi nhíu mày lập tức lấy điện thoại ra gọi cho đội trưởng Văn.

Đêm tối dần, gió rét thổi qua mấy người đàn ông vùng Đông Bắc khôi ngô đang ngồi trước cửa tiệm inte “Con Kiến”, họ thoải mái nói chuyện với nhau, ánh lửa tàn thuốc sáng đỏ trong đêm.

Bỗng nhiên, một thiếu niên rất đẹp trai xuất hiện, hắn mỉm cười nói:

- Nơi này có phải là bản doanh của Mã Nghĩ bang?

Mấy người đang hút thuốc hơi sững sờ tưởng có kẻ tới gây chuyện nhưng nhìn lại là một cậu thiếu niên vóc người không cường tráng chút nào lập tức buông lỏng nói:

- Đúng vậy, đây là bản doanh của Mã Nghĩ bang cậu em đến đây lên mạng hả?

- Tôi tới khiêu chiến!

Người thiếu niên ánh mắt hờ hững nói ra mấy chữ.

Mấy người đàn ông cao to này giật mình họ cũng chưa từng gặp tên nào ngông cuồng như thế!

Tầng ba của tiệm inte “Con Kiến”.

Thủ lĩnh của 'Mã Nghĩ bang' - Cố Kiếm Hoa miệng cắn xé từng miếng đùi gà, tay phải cầm một chai bia; bên cạnh còn có hơn mười xiên thịt dê nướng, còn có đậu phụ nhồi cá mực nướng đây chính là bữa ăn xa xỉ của hắn. Tính tình của Cố Kiếm Hoa rất lạ, anh ta không thích ăn cơm cũng chẳng thích ăn mì cả năm chỉ ăn các loại thịt ấy thế mà thân hình không có béo, trong lòng anh ta còn biết nắm đấm của mình có thể đâm sâu vào bức tường dày tới tận 3cm.

Cố Kiếm Hoa gặm hết cái chân gà thứ tư thì có một tên thuộc hạ chạy tới, trong tay còn cầm một bức thư khiêu chiến. Cố Kiếm Hoa tay chân đầy mỡ mở bức thư ra khinh thường tên ăn no rửng mỡ định ra lệnh cho thuộc hạ đuổi tên đó đi, nhưng nghĩ lại mình cũng vừa ăn no chẳng có việc gì làm liền nói:

- Để cho tên nhóc tới khiêu chiến lên đây.

Sở Thiên ngồi xuống trước sự chứng kiến của hơn chục người đàn ông cao to lực lưỡng. Trước mặt, Cô Kiếm Hoa cao hơn Sở Thiên hẳn một cái đầu. Sở Thiên bình tĩnh, thoải mái cầm lấy thịt dê nướng mà ăn hoàn toàn không có tí ti gì là người đi khiêu chiến cả.

Cô Kiếm Hoa cũng rất giật mình, thở ra, giương ngón tay cái:

- Cậu em trước tiên bất kể cậu là địch hay là bạn nhưng cậu có thể gan dạ bình tĩnh như thế khiến Cô Kiếm Hoa tôi bội phục, thật là tuổi trẻ tài cao tiền đồ sau này nhất định là không hạn lượng.

- Tôi tới khiêu chiến.

Sở Thiên cắn miếng thịt dê nướng chảy mỡ nói:

- Đồng thời tới thu phục các người!

Cố Kiếm Hoa cùng mười thuộc hạ không hề tức giận ngược lại vẻ mặt rất vui vẻ giống như vừa nghe được câu chuyện buồn cười nhất năm nay.

Cố Kiếm Hoa cũng ăn một miếng đậu phụ nhồi cá mực nướng, giọng đầy khinh miệt:

- Cậu dựa vào gì mà tới đây khiêu chiến? Dựa vào cái gì mà muốn thu phục chúng tôi?

Sở Thiên khẽ thở dài, bỏ miếng thịt dê xuống nhìn mọi người xung quanh nới:

- Nếu như không phải mấy tên thủ hạ của anh quá hiếu kỳ, cười cợt tôi thì đã không quên chức trách bảo vệ tiệm inte này, đã không bị người của tôi khống chế không kịp phát tín hiệu cầu cứu.

Cố Kiếm Hoa cùng chục tên thủ hạ biến sắc, vội vàng định chạy xuống nhìn xem nhưng đám Thường ca đã xông tới trong tay cầm không phải dao bầu hay tuyp nước mà là gậy cảnh sát.

- Bà nội nó gậy cảnh sát thật tốt quá. Tiên sư bà ngoại nó giật thằng nào thằng ấy đơ sướng vãi ra.

Thường ca phấn khích kêu gào:

- Sau này phải dùng nhiều hơn nữa.

Sở Thiên cười khổ không thôi, vì muốn thu phục “Mã Nghĩ bang” mà không cần đổ máu nên Sở Thiên mới mượn mấy cây gậy cảnh sát này từ chỗ Đội trưởng Văn; chả lẽ anh ta tưởng cái này dễ mua như mấy con dao bầu ngoài chợ chắc.

Cố Kiếm Hoa thấy Thường ca cùng mười người nữa xông lên đã biết bên dưới không xong rồi, cực kỳ phẫn nộ đứng lên quát:

- Người anh em, từ xưa tới nay chúng ta không thù không oán tại sao người anh em lại ra tay với Mã Nghĩ bang?

Cổ Kiếm Hoa nghĩ Thường ca là kẻ cầm đầu khí thế dâng lên ép tới.

Thường ca khoát tay chỉ vào Sở Thiên khách khí nói:

- Đây mới là Thiếu soái của chúng tôi, còn tôi đã nhiều năm không làm đại ca rồi.

Cố Kiếm Hoa giật mình nhìn người trẻ tuổi trước mắt này, khác với Thường ca, Vương Đại Phát khí thế ngất trời vừa nhìn đã biết còn tên này vẫn giữ bộ dáng thờ ở lạnh nhạt lại làm đại ca của mấy tên kia? Chả lẽ thế giới này biến đổi nhanh quá mình không theo kịp rồi sao?

– Không biết lai lịch của người anh em là gi?

Cổ Kiếm Hoa muốn dò hỏi đến cùng.

Sở Thiên cầm lấy miếng thịt dê cuối cùng nói:

- Soái quân.

Cố Kiếm Hoa thả lỏng người, bố khỉ cứ tưởng là hội Hắc Long hoặc là Hổ Bang thì nguy to, thì ra là một đám chưa từng nghe danh “Soái quân” chả biết chui ra từ cái lỗ nẻ nào, giọng tăng thêm vài phần hùng hồn:

- Chúng ta chưa từng quấy nhiễu quý bang, hôm nay người anh em lại kéo theo mọi người đằng đằng sát khí tới đây chẳng phải không hợp đạo lý sao?

Sở Thiên mỉm cười cầm cái xiên thịt bằng trúc vẫy vẫy nói:

- Tôi nói rồi là tôi tới khiêu chiến và thu phục các anh.

Khoát tay nói:

- Tình thế hiện tại xem ra các anh chẳng có tí phần thắng nào cả đâu!

Cô Kiếm Hoa vốn ngồi trên ghế lập tức bật dậy chỉ vào đám thuộc hạ hét:

- Biết tại sao chúng tao lại gọi là Mã Nghĩ bang không?

Sở Thiên cầm cây xiên thịt di trên mặt bàn nói:

- Con kiến quá yếu ớt phải đoàn kết với nhau tạo thành đoàn thể mới có thể sinh tồn thậm chí đánh gục cả con voi có đúng không?

Cô Kiếm Hoa gật đầu tán thưởng nói:

- Mày nói không sai, mày còn ít tuổi tao có thể hiểu, mày không biết chúng tao cắm rễ ở thủ đô này bao nhiêu năm tất nhiên có bí quyết để sống.

Lúc Cổ Kiếm Hoa nói tới đây mới để ý tới cây xiên thịt bằng trúc yếu ớt mà Sở Thiên đang cầm đã tạo thành một cái rãnh dài, sâu tới một tấc; mẹ nó đây là cái bàn làm bằng gỗ lim đấy, sao đối với cái thằng kia sao nó mềm oặt như đậu phụ thế.

Cao nhân! Ý nghĩ trong đầu Cố Kiếm Hoa hiện lên.

Mười tên thủ hạ bên cạnh hắn không tên nào không toát mồ hôi.

Sở Thiên cắm cả cây xiên thịt vào bàn nói:

- Bí quyết gì?

Cố Kiếm Hoa trong lòng khiếp sợ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra cứng rắn:

- Cá chết lưới rách!

Cố Kiếm Hoa mặc dù nói vô cùng cứng rắn nhưng Sở Thiên nghe đã biết tên này đã bị dọa sợ rồi:

- Hừ.

Giọng Sở Thiên lạnh như băng:

- Cá nhất định sẽ chết nhưng lưới sẽ không rách!

Giọng Sở Thiên khiến người ta sợ run.

Sở Thiên nói xong, hai tên thủ hạ của Cổ Kiếm Hoa không nhịn được cầm Khai Sơn Đao chém Sở Thiên

Sở Thiên rất bình tĩnh dường như hai tên kia chỉ như đang đùa với hắn

Sở Thiên bước sang hai bước, tung quyền, quyền ra sau mà tới trước trúng nách hai tên đó, không dừng lại Sở Thiên tung chân quyét một phát mạnh như búa bổ vào ngực khiến hai tên đó văng xa ra ngoài.

Hai tên gục xuống không còn sức đánh tiếp.

Thực lực của Sở Thiên lại khiến bọn Cổ Kiếm Hoa thêm kinh sợ.

Con Kiến đoàn kết mới có thể ăn được voi, cùng nhau hội đồng mới là tôn chỉ của “Mã Nghĩ bang”.

Ngoại trừ Cổ Kiếm Hoa không nhúc nhích, còn lại bang chúng “Mã Nghĩ bang” mắt đỏ rực xông tới đập đám Thường ca, quyết tâm cá chết lưới rách.

Đám Thường ca vốn coi thường sức chiến đấu của mấy tên này nhưng cái khí thế bức người tràn ngập đến khiến họ trở nên khó giải quyết rồi.

Sở Thiên không quan tâm tới hai phe đang đánh nhau, với thực lực của Vương Đại Phát và Thường ca việc thu thập bọn chúng chỉ là vấn đề thời gian, nhàn nhạt nói với Cổ Kiếm Hoa:

- Con kiến đoàn kết chẳng có gì đáng trách nhưng không có sức mà thích làm càn chả khác gì con thiêu thân lao vào lửa, anh chả lẽ muốn họ không thấy ánh mặt trời ngày mai sao.

Cổ Kiếm Hoa biết rõ Sở Thiên không phải dọa mà là sự thật lập tức hét lớn:

- Dừng tay!

Đáng tiếc hắn nói quá muộn, tên thủ hạ cuối cùng đã ngã lăn xuống đất. Tuy đám Thường ca, Vương Đại Phát cũng có vết thương nhưng chỉ ngoài da họ hoàn toàn có thể đánh tiếp

Cố Kiếm Hoa không biết mồ hôi từ lúc nào đã chảy ra như tắm, đồng tiền vốn cuối cùng để đàm phán cũng đã mất, anh ta tin Sở Thiên có thể chém tươi giết sống bọn họ tại đây.

Nhưng anh ta không ngờ Sở Thiên lại đứng dậy nhàn nhạt nói:

- Trên thế giới này thực lực đại biểu cho tất cả, ai mạnh người đó sống, kẻ yếu sẽ bị người khác bắt nạt đây là quy luật sinh tồn của cuộc sống chính vì vậy hôm nay tôi có mặt tại đây.

Cổ Kiếm Hoa rất kinh ngạc nhưng anh ta không nói gì.

- Các người sở dĩ còn sống bởi vì tôi biết mỗi người đều là một người đàn ông có nhiệt huyết muốn kiến công lập nghiệp cả đời vinh hoa, nhưng các người chỉ có thể sống trong căn nhà nhỏ bé chật hẹp các người có thể thấy được hy vọng sao?

Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài:

- Chúng ta có chung ước mơ tại sao không đoàn kết lại? Tự tạo lấy tương lai cho mình.

Cố Kiếm Hoa thật không ngờ Sở Thiên lại nói những điều này, người thiếu niên trước mắt này vẫn giữ vẻ lạnh nhạt thong dong nhưng giơ tay nhấc chân đều cảm thấy sự uy nghiêm cao quý, nhìn hắn như thấy càn khôn xoay chuyển.

Có lẽ hắn sẽ mang lại cho “Mã Nghĩ bang” một cuộc sống mới. Cố Kiếm Hoa tự nhiên sinh ra ý nghĩ này.

Sở Thiên biết Cố Kiếm Hoa đã động tâm rồi cũng không nói nhiều nữa, phất tay nói:

- Chúng ta đi!

Đám Thường ca không hiểu tại sao lại rời đi lúc này? Thêm một chút mồi lửa nữa chẳng phải bọn chúng sẽ khuất phục, đây chẳng khác nào kiếm củi ba năm đốt một giờ sao?

Sở Thiên chậm rãi đi ra cửa đám Thường ca cũng đi theo.

- Chậm đã.

Cổ Kiếm Hoa thấy Sở Thiên rời đi vội gọi lại.

Sở Thiên dừng bước xoay người khuôn mặt bình tĩnh như nước.

Cố Kiếm Hoa ngẩng đầu lên, mắt nhìn Sở Thiên mở miệng:

- Nếu như Mã Nghĩ bang theo cậu, cậu có thể cam đoan chúng tôi có cả đời vinh hoa?

Sở Thiên nhẹ nhàng cười lắc đầu khiến cho “Mã Nghĩ bang” thất vọng nhưng lời của Sở Thiên tiếp theo lại khiến họ vô cùng cảm động:

- Tôi không thể cam đoan có thể cho tất cả mọi người có cả đời vinh hoa nhưng tôi cam đoan ai muốn đầu anh em tôi phải bước qua xác tôi trước đã.

Người trẻ tuổi này thật đáng giá để đi theo. Ánh mắt Cổ Kiếm Hoa sáng lên.

- Cố Kiếm Hoa thề sống chết đi theo Thiếu Soái!

Cố Kiếm Hoa thân thể cao lớn quỳ một gối xuống trước mặt Sở Thiên.

- Mười tám người cao thấp của Mã Nghĩ bang nguyện nghe theo sự an bài của Thiếu Soái.

Sở Thiên rất vui mừng, được mười tám người đàn ông có nhiệt huyết đi theo, trận chiến đêm nay đáng giá.

Trong lúc Sở Thiên vui mừng thì Tôn Bân gọi điện thoại đến, giọng đầy hốt hoảng:

- Sở Thiên, bọn Đường Thương Hùng gặp chuyện rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.