Sở Thiên nghe Tôn Bân kể, nhẹ nhàng nói:
- Tôi biết rồi.
Sở Thiên rất bình tĩnh. Đám Thường ca nhìn thấy Sở Thiên nghe điện thoại biết rõ là đã có chuyện nhưng Sở Thiên không nói với bọn họ thì chắc là việc gì đó rất đặc biệt, với lại họ có niềm tin trên đời này không có việc gì có thể làm khó Sở Thiên. Vì vậy họ cũng không quan tâm nữa mà đi tới nói chuyện với mấy người “Mã Nghĩ bang”.
Cố Kiếm Hoa cùng với Thường ca, Vương Đại Phát nói chuyện rất hợp, nhanh chóng đã cùng uống rượu, xưng anh gọi em vô cùng hòa thuận những khúc mắc lúc trước dường như đã quên sạch.
Anh hùng gặp nhau hận không thể sớm hơn. Cố Kiếm Hoa đã phân phó thuộc hạ xuống lấy thịt dê nướng, đậu phụ nướng cùng với mấy chai rượu lên đêm nay nhất quyết không say không về.
Sở Thiên vươn người vỗ vai Cố Kiếm Hoa nói:
- Người anh em thật sự có lỗi khi không thể ăn miếng thịt lớn, uống bát rượu đầy với các anh em bởi mấy anh em của tôi đã bị phục kích ở trường học tôi phải tới xem sao.
Lời của Sở Thiên khiến Cố Kiếm Hoa rất thoải mái, có thể lo lắng cho anh em chứng tỏ Thiếu Soái là người rất có nghĩa khí.
- Thiếu Soái có cần chúng tôi đi cùng không?
Cố Kiếm Hoa chủ động nhận việc, tuy tiếp xúc với người thiếu niên này chỉ trong một thời gian ngắn nhưng sự khí chất, tự tin, gan dạ sáng suốt đã chinh phục lòng tin của anh ta, mà càng quan trọng hơn đó là Thường ca cùng Vương Đại Phát một mực đi theo người này.
Sở Thiên nhẹ nhàng cười nói:
- Những chuyện nhỏ nhặt này một mình tôi xử lý là được rồi.
Nhìn anh em xung quanh:
- Anh Hoa hãy cho các anh em nghỉ ngơi dưỡng sức ba ngày sau đó theo anh Thường đi xông pha giang hồ hoàn thành kế hoạch thống trị của Soái quân.
Cố Kiếm Hoa nghe thấy ba ngày sau hành động rất kích động:
- Kiếm Hoa cùng mười tám anh em tùy thời nhận lệnh.
Sở Thiên vỗ vai Cố Kiếm Hoa, quyết định cho anh ta có thêm hy vọng:
- Anh Hoa tin tưởng tôi chỉ trong vòng một tháng chúng ta sẽ có thể chiếm một phần ba thiên hạ sánh vai cùng hội Hắc Long.
Cố Kiếm Hoa ánh mắt sáng lên, thế lực hội Hắc Long hắn rõ như ban ngày, Soái quân muốn sánh vai cùng hay không anh ta không tin tưởng lắm, tuy nhiên anh ta vẫn ước mong, tràn ngập ý chí chiến đấu.
Sở Thiên thấy vẻ mặt của Cổ Kiếm Hoa đã biết anh ta quyết bán mạng cho mình vì vậy cầm lấy một miếng thịt dê trên bàn cười hét lớn:
- Trước khi đi tôi vẫn uống một chai rượu, ăn một miếng thịt lớn.
Sở Thiên ngửa cố uống “ừng ực”, mặt không hề đỏ.
Cố Kiếm Hoa bật ngón cái, trong lòng thầm khen:
- Thiếu Soái tửu lượng tốt!
Lập tức cũng ngửa đầu uống hết.
Đám Thường ca cũng mở chai rượu bắt đầu uống.
Sở Thiên ném thẳng chai rượu xuống đất “ba” một tiếng vỡ tan tành, hét lớn:
- Từ nay chúng ta là anh em sống chết với nhau có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
- Ba, ba, ba.
Âm thanh chai vỡ vang lên liên tục. Đám Cổ Kiếm Hoa rất hưng phấn:
- Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Mấy chục người đàn ông cùng nhau hét to vang vọng khắp cả tòa nhà.
Cách đó không xa Đội trưởng Văn vừa nghe nhạc vừa hút thuốc, nghe thấy âm thanh đồng lòng vang ra từ tiệm inte đã biết Sở Thiên đã giải quyết xong việc, đang định đứng dậy rời đi thì trong tầm mắt xuất hiện một chiếc xe cảnh sát đang đi tới tiệm inte.
Đội trưởng Văn khẽ nhíu mày, nói với hai cảnh sát trên xe:
- Ra bảo bọn họ chỗ này không sao.
Hai tên cảnh sát nhanh nhẹn chạy ra khỏi xe ra chặn chiếc xe cảnh sát kia lại.
Lúc này, Sở Thiên ăn xong miếng thịt dê nướng, hướng đám Cô Kiếm Hoa chào tạm biệt.
Sau khi Sở Thiên rời đi, Cô Kiếm Hoa hỏi Thường ca:
- Soái quân có bao nhiêu người.
Thường ca suy nghĩ một chút rồi giơ ra hai ngón tay:
- Khoảng 2000 người nhưng hiện tại tập trung chém giết ở vùng Giang Triết.
Cô Kiếm Hoa nghe Thường ca nói có khoảng 2000 người thầm giật mình, cứ tưởng Soái quân chỉ là bang phái nhỏ có chút thực lực ai ngờ kinh khủng như thế. Chẳng trách Sở Thiên gan dạ, sáng suốt như thế thì ra là được bồi dưỡng từ chém giết mà ra.
Cổ Kiếm Hoa hung phấn hỏi tiếp:
- Chúng ta ở thủ đô có bao nhiêu người.
Thường ca thở dài chỉ vào đám anh em của mình:
- Tất cả ở đây.
Cố Kiếm Hoa tí nữa thì ngã thì ra việc chiếm lĩnh thủ đô mình cũng là nguyên lão ah? Ngoài mặt cười khổ nhưng trong lòng hùng tâm vạn trượng nổi lên, có cảm giác có trách nhiệm rất lớn.
Ban đêm đèn đường lại càng chói mắt.
Sở Thiên trong lòng nặng trĩu, nhảy lên xe jeep nhấn ga chạy về đại học Thiên Kinh.
Mười lăm phút sau, Sở Thiên đã có mặt tại phòng 110 ký túc xá, cảnh tượng vô cùng thê thảm nhưng Sở Thiên chẳng hề tức giận, sự bình thản bao trùm tất cả mọi người.
Toàn bộ đồ vật trong phòng ký túc bị đập hỏng hết, tấm giát giường còn bị chém thành mấy mảnh. Đường Thương Hùng cùng Âu Dương Thắng Cơ mặt mũi bầm dập nằm ở giường, kêu rên đau đớn, trên giường Tô Bân còn có một người thân thể đầy vết thương, Sở Thiên nhìn kỹ nhận ra đó là Thứ Đầu.
Thứ Đầu sao lại ở đây? Sở Thiên trong lòng rất buồn bực.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn Tôn Bân đang bận túi bụi hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, Tôn Bân đang lấy nước nóng cẩn thận lau vết thương cho từng người, thấy Sở Thiên đã đến thì giống như nông dân gặp được Đảng vội vàng lau nước mắt, đóng lại cửa ra vào rồi kể lại.
Tôn Bân dùng khăn lau sạch vết máu trên khóe miệng Đường Thương Hùng vô cùng buồn phiền nói:
- Tôi cũng không rõ lắm, khoảng mười một giờ vẫn bình thường, lúc ấy tôi phởn lên chạy ra ngoài mua khoai lang nướng, ba mươi phút sau trở lại đã thành ra thế này. Tôi hoảng lên một tay gọi điện cho cậu, một tay đỡ mấy người này lên giường, hoảng quá đến gọi điện cho y tế trường cũng không gọi được.
Đường Thương Hùng muốn nói gì đó nhưng không thể mở được miệng, đôi mắt cậu ta sưng vù giống như “Người ngoài hành tinh” khiến căn phòng càng thêm quái dị.
Sở Thiên tới gần, cẩn thận nhấc Đường Thương Hùng dậy thấy trên lưng hắn có một vết thương do bị gậy đánh, vết thương sung đỏ, máu ứ đọng khiến Sở Thiên không chịu được nhẹ nhàng nói:
- Nhắm mắt lại đi, tôi chữa thương cho cậu.
Tôn Bân mắt sáng lên. Đường Thương Hùng cũng giơ lên con mắt sưng vù.
Sở Thiên lắc đầu, dùng tay giúp mắt Đường Thương Hùng khép lại, sau đó đặt tay phải vào lưng hắn truyền cho hắn một dòng nước ấm, thân thể Đường Thương Hùng nóng lên nhưng rất thoải mái.
Hơn mười phút sau, Sở Thiên thu chưởng lại thở dài:
- Thương Hùng thương thế rất nghiêm trọng tốn của tôi không ít chân khí, cậu bây giờ có thể mở miệng rồi chứ.
Tôn Bân nhìn vết thương của Đường Thương Hùng giờ chỉ như vết côn trùng cắn, thật là thần kỳ chẳng lẽ đây là vận công trị thương trong truyền thuyết?
Đường Thương Hùng chậm rãi mở mắt ra, trên mặt rất thoải mái tựa như đang nói với Sở Thiên hắn rất thích. Hắn nhìn Sở Thiên cùng Tôn Bân rồi nói:
- Rất thư thái, Tôn Bân có phải miệng vết thương của tôi đã biến mất rồi không?
Sở Thiên cười nhạt nói:
- Đă hết sưng, nhưng miệng vết thương cần có thời gian để lành lại, ít nhất là hai ngày nữa mới biến mất được.
Tôn Bân giống như còn vui vẻ hơn, không biết từ lúc nào cầm ra hai củ khoai lang đã lạnh ngắt nói:
- Đường Thương Hùng mà có bị sao tôi cũng ăn khoai lang không ngon, giờ không sao rồi thoải mái mà hưởng thôi.
Đường Thương Hùng thở gấp đến độ không có sức để nói mắng:
- Bạn thân ở đây huyết chiến với chiến tướng của quân địch anh dũng ngã xuống, còn cậu lại tự tại hưởng thụ ăn khoai lang nướng, thiên lý ở đâu rồi!
- Dục huyết phấn chiến! (Hăng hái chiến đấu đẫm máu)
Tôn Bân uốn nắn Đường Thương Hùng:
- Sinh viên Đường cái thành ngữ mà cũng nói sai, lại vong ân phụ nghĩa như thế, ai đã đỡ cậu lên giường, làm sạch vết thương? Ai dùng khăn mặt của mình để đắp vết thương cho cậu?
Sở Thiên lắc đầu ngăn hai kẻ dở hơi này cãi nhau:
- Trước tiên đừng cãi nhau để tôi chữa thương cho Âu Dương Thắng Cơ và Thứ Đầu đã.
Tôn Bân cùng Đường Thương Hùng ngậm miệng, đối với việc chính sự trước mắt, họ cũng rất biết có chừng mực.
Hai mươi phút sau, Sở Thiên giống như bác sỹ có thủ pháp diệu thủ hồi xuân khiến cho khuôn mặt bị thương không còn giọt máu của Thứ Đầu và Âu Dương Thắng Cơ trở nên hồng hào, miệng vết thương cũng chậm rãi tiêu tán, vô cùng kinh ngạc Sở Thiên trẻ tuổi như thế mà đã có thể dùng nội công trị thương.
Tôn Bân nhìn Âu Dương Thắng Cơ cũng không quên trêu ghẹo điều cười nói:
- Đây là hồi quang phản chiếu rồi! Âu Dương cậu nhanh đem chi phiếu, các loại mật mã nói ra đi, cậu lên Thiên Đường cũng không dùng được nhân dân tệ mà.
Cái đầu “Người ngoài hành tinh” của Đường Thương Hùng nghĩ ra một ý tưởng cổ quái đó là cho Sở Thiên hợp tác với bệnh viện mở một phòng bệnh nhỏ chuyên chữa bệnh bằng nội công, với hiệu quả kinh người này có lẽ chỉ cần vài năm mình sẽ thành tỷ phú.
- Tôn Bân cậu là đồ chó hoang.
Âu Dương Thắng Cơ cố gắng mở cái miệng đang sưng húp:
- Mau đưa khoai lang cho tôi ăn hai phần! Ông mày sắp chết đói rồi.
Sở Thiên dở khóc dở cười mấy tên này bị thương như vậy mà vẫn đấu võ mồm, mình đến giờ còn chưa biết có chuyện gì xảy ra:
- Tốt rồi tốt rồi mọi người im lặng một chút, ai kể lại chuyện từ đầu đến cuối đi?
- Tôi!
Thứ Đầu từ bên trong run run ngồi dậy:
- Tất cả là lỗi của tôi!
Sở Thiên cầm cái ghế tới ngồi xuống cạnh giường Thứ Đầu, ấn cậu ta xuống nói:
- Nằm xuống nói đi tránh động vết thương.
Sở Thiên còn mang nước nóng với khăn mặt tới giúp hắn xử lý vết thương, vết thương của Thứ Đầu tuy không nghiêm trọng như của bọn Đường Thương Hùng nhưng nhiều hơn.
Thứ Đầu cảm kích nhìn Sở Thiên, mang chuyện từ đầu đến cuối nói ra.
Giữa trưa Thứ Đầu bị thua bởi Sở Thiên, mặc dù không muốn nhưng là đàn ông nhất ngôn cửu đỉnh không làm chuyện xấu vì vậy hắn tới đường khẩu của hội Hắc Long nói gặp tiểu đội trưởng của mình xin rời khỏi bang hội. Vốn nghĩ rất khó khăn không ngờ tên đội trưởng ngoài miệng đáp ứng nhưng muốn hắn dẫn tới gặp Sở Thiên là dạng anh hùng như thế nào mới có thể khiến cho Thứ Đầu rời khỏi hội Hắc Long.
Sở Thiên nghe qua đã hiểu, hội Hắc Long không phải tùy ý ra vào nếu không cũng không thể tồn tại đến ngày hôm nay.
Thứ Đầu thở dốc nhưng không có mấy đau đớn, thầm than Sở Thiên chữa thương thật hiệu quả.
Thứ Đầu vốn tâm tư cẩn thận nhưng lần này vì tiểu đội trưởng nhanh chóng đồng ý nên quá vui mừng nên nóng đầu dẫn tên đó tới phòng 110 ký túc xá đại học Thiên Kinh.
Lúc đó, ký túc xá chỉ có Đường Thương Hùng cùng Âu Dương Thắng Cơ, tên tiểu đội trưởng không tìm được Sở Thiên mặt mày tức giận, kêu anh em tới đập phá ký túc xá, đánh trọng thương Đường Thương Hùng cùng Âu Dương Thắng Cơ. Thứ Đầu thấy tên tiểu đội trưởng hèn hạ vô sỉ khác hẳn với tinh thần trước đây được nghe khi gia nhập hội Hắc Long nên đứng ra ngăn chặn tên tiểu đội trưởng phá hoại ký túc xá.
Đường Thương Hùng bỗng nhiên mở miệng:
- Tuy là Thứ Đầu dẫn người đến nhưng tôi cũng không trách cậu ta.
Lại nhìn Tôn Bân:
- Tối thiểu so với tên đi mua khoai lang còn có nghĩa khí hơn.
Tôn Bân mặt đỏ lên muốn nói gì nhưng lại ngừng lại.
- Cái này là thật!
Âu Dương Thắng Cơ làm chứng nói:
- Lúc ấy, tôi còn tưởng cậu ta dẫn người tới báo thù, nhưng lúc tôi bị choáng, đánh cho không biết trời đất là gì, cậu ta còn có mấy phần khí khái đỡ hộ tôi mấy gậy.
Âu Dương Thắng Cơ tiếp tục mở miệng:
- Kết quả tên tiểu đội trưởng xử lý xong Thứ Đầu cùng chúng ta liền rời đi, trước khi đi gã còn nói ba ngày nữa sẽ lại tới nếu không gặp Sở Thiên thì gặp vật phá vật, gặp người đánh người.
- Tiểu đội trưởng của cậu tên là gì?
Sở Thiên hỏi Thứ Đầu.
Thứ Đầu mở to mắt nói:
- Tôi không biết tên thật của gã nhưng chúng tôi thường gọi gã là anh Thịnh.
Sở Thiên không muốn phải quá sớm giáp mặt với Hắc Long hội bởi hiện tại hắn không có đủ thực lực, nhưng nhìn bọn Đường Thương Hùng bị đánh cũng là do hắn. Nếu hắn không làm chút gì đó thì thật có lỗi với bọn họ.
Sở Thiên đi đi lại lại vài vòng, dừng lại nhìn bọn Đường Thương Hùng. Bọn họ cứ nghĩ Sở Thiên sẽ phát biểu đao to búa lớn gì ai ngờ:
- Tôn Bân đi mua ít khoai lang đi.
- Dừng.
Đám Đường Thương Hùng cùng hét lên.
Nhưng một lúc sau, mười củ khoai lang nóng được bọc trong khăn xoa đi xoa lại vết thương rất dễ chịu, bọn họ mới thấy xấu hổ thì ra khoai lang không phải chỉ để ăn nha.
Sở Thiên đứng trên sân thượng kí túc xá ngắm ánh sao, trong đầu tự hỏi ngày mai còn có thể ngắm sao đẹp như thế này nữa không?