Editor: Harusame248
---------------------------------------
“Anh xem hợp đồng, không có vấn đề gì thì ký đi.”
Lưu Chấn Vũ trực tiếp bị Sở Ca đưa lên tầng cao nhất, thời điểm theo chân y vào phòng hắn sửng sốt một chút, vẫn cảm thấy nơi này thoạt nhìn có điểm quen thuộc. Lại nhớ lại, chung cư của Sở Ca ở tầng áp mái công ty quả thực có cách bố trí giống y hệt căn chung cư mà bọn họ ở sau khi kết hôn.
Đột nhiên có một loại cảm giác thả lỏng, giống như khi được trở về nhà.
Lưu Chấn Vũ còn chưa đẩy xe lăn đi nhìn cung quanh đã bị Sở Ca ném cho một bản hợp đồng.
“Hợp đồng?” Lưu Chấn Vũ cúi đầu cẩn thận lật xem, là một bản hợp đồng đại ngôn dòng ô tô xa hoa mới ra của tập đoàn ô tô Vũ Lâm.
Người đại diện thương hiệu có thể dùng độ nổi tiếng và sự yêu thích của công chúng mà đem đến cho thương hiệu doanh số tăng vọt trong nháy mắt, vốn là thường tìm đến các idol- thần tượng của đại chúng và giới trẻ. Còn loại hình như Lưu Chấn Vũ, ngày thường hấp thụ ánh sáng rất thấp, vậy nên nhãn hiệu tìm đến hắn làm đại diện cũng không nhiều, trừ việc suy xét khả năng “mang hàng” của người đại diện cũng phải nghĩ đến nhân tố quan trọng là người đó có phù hợp với hình tượng nhãn hiệu hay không đã.
Nhưng đó là với đại chúng, còn dòng sản phẩm hướng đến giới trung lưu, cao cấp mà nói, vị Lưu ảnh đế mấy năm nay liên tiếp có tác phẩm đại bạo thực sự là lựa chọn tốt mà bọn họ muốn cũng không được. Thế nhưng Lưu Chấn Vũ không phải người dễ dàng nhận đại ngôn, không phải do hắn thanh cao cỡ nào mà là hắn vốn không phải người thích hợp hấp thụ ánh sáng, không phải người nguyện ý phí hoài thời gian chụp quảng cáo để trưng nơi sân ga bến tàu, người qua kẻ lại. Cá tính của hắn vốn là như thế, không hơn.
Đại ngôn của Lưu Chấn Vũ cũng không nhiều, một nhãn hiệu nam trang cao cấp, một đại ngôn đồ dùng gia đình, chỉ có như vậy.
“Tiểu Sở, cậu muốn tìm tôi làm người phát ngôn?” Lưu Chấn Vũ đẩy xe lăn từ phòng khách đến nhà ăn bên cạnh, qua cánh cửa nửa khép nhìn thấy Sở Ca đang đứng trong bếp.
Nam nhân trẻ tuổi tuấn tú cởi bỏ tây trang thẳng thớm, đeo lên tạp dề màu xám đậm, tay áo sơ mi cũng đã gấp gọn lên. Sở Ca lấy cà chua từ tủ lạnh ra, cà chua đỏ tươi đặt trên thớt, được cắt thành những miếng gọn gàng.
“Không phải tôi tìm, người thiết kế series ô tô này cho rằng anh là người đại diện phù hợp nhất.”
“Hợp đồng đại ngôn cũng đều nghĩ xong, cậu chắc chắn tôi sẽ không từ chối sao?” Lưu Chấn Vũ nhẹ giọng nở nụ cười.
Sở Ca đang chuyên tâm xắt rau, ngẩng đầu nhìn Lưu Chấn Vũ: “Anh sẽ từ chối ư?”
“Phí đại ngôn quá cao.” Lưu Chấn Vũ sẽ không dễ dàng nhận đại ngôn, nhưng nếu đối tượng là Sở Ca hắn sẽ không từ chối, chỉ là phí đại ngôn ghi trên hợp đồng này thực sự là quá cao rồi.
Lưu Chấn Vũ cảm khái: “Ba năm đại ngôn, mỗi năm 20 triệu, vậy tổng cộng lại là 60 triệu....” Hắn không khỏi cạn lời, “Phí đại ngôn cao như vậy, phim ảnh tôi cũng không cần quay nữa. Tiểu Sở, hợp đồng tôi có thể ký nhưng phí đại ngôn... ý tôi là, đằng sau bỏ hai số 0 đi.”
“Lưu Chấn Vũ, anh không phải là đang nghĩ tôi sẽ vì việc anh tự hạ phí đại ngôn mà tha thứ cho anh chứ? Tình cảm cá nhân là tình cảm cá nhân, công việc chính là công việc. Sở Ca tôi nếu là người đưa tình cảm cá nhân vào công việc, hôm nay đã không thể đứng ở chỗ này.” Sở Ca khinh miệt mà hừ một tiếng, “Anh không khỏi quá coi thường tôi, cũng không khỏi quá coi trọng chính mình.”
Bị một tràng lời nói của Sở Ca làm nghẹn lại, Lưu Chấn Vũ nhẹ giọng nói: “Tôi không phải có ý này......”
“Phí đại ngôn cũng vậy, mà điều khoản khác trên hợp đồng cũng thế, đều là thuộc cấp chuyên nghiệp của tôi từ điều tra thị trường mới định ra. Lưu Chấn Vũ, anh không chỉ bôi nhọ tính chuyên nghiệp của tôi, mà còn là nghi ngờ năng lực nhân viên dưới trướng tôi!”
Đột nhiên bị chụp mũ, Lưu Chấn Vũ khó lòng thanh minh, gấp đến nói chuyện có chút cà lăm: “Tiểu Sở, tôi.... tôi thực sự không có nghi ngờ độ chuyên nghiệp của các cậu!”
Hắn chỉ là cảm thấy phí đại ngôn có phải quá cao hay không thôi mà......
Giống như người đại diện nguyện ý tự hạ phí đại ngôn, thương hiệu không phải đều rất vui vẻ sao? Tại sao lại có thể có người không muốn giảm phí đại ngôn, ngược lại còn mắng hắn cơ chứ?
“Vậy anh có ký hay không? Hay là toàn bộ đều là lấy cớ, thật ra Lưu đại ảnh đế của chúng ta chướng mắt cái đại ngôn ô tô nho nhỏ này?”
“Tôi... tôi ký!”
Này là đang xảy ra chuyện gì đây, Lưu Chấn Vũ quả thực đều không nhịn được cười, kịch bản của bọn họ có phải ngược rồi sao, hắn dở khóc dở cười trong lòng – nào có người kinh doanh nào buộc người đại diện không được hạ phí đại ngôn.
“Chuyện này tôi phải báo cho người đại diện một tiếng.” Nói cho cùng bản thân cũng không thể im ắng tự mình ký hợp đồng.
“Ừ.” Sở Ca tùy ý lên tiếng, tiếp tục vùi đầu làm cơm trưa.
Lưu Chấn Vũ gọi điện cho người đại diện Trần Khải, đem việc Sở Ca muốn ký hợp đồng cùng hắn nói qua. Trần Khải trong điện thoại trầm mặc hồi lâu, sâu kín thở ra một câu:
“Vũ ca anh đọc cho cẩn thận, rốt cuộc là hợp đồng đại ngôn ô tô, hay là hợp đồng bán mình!”
“Anh biết chữ! Đã đọc hết, trừ việc phí đại ngôn quá cao, điều khoản khác trên hợp đồng đều không có vấn đề. Cái gì mà hợp đồng bán mình, anh có giá hời như vậy sao?”
Trần Khải hừ nhẹ một tiếng, yên lặng oán giận, còn không phải giá hời à? Sở Ca chỉ cần nói một câu anh liền trực tiếp kết hôn.
“Vũ ca, anh hiện tại ở chỗ nào, mấy ngày này sống có ổn không?” Trần Khải quan tâm hỏi han, hắn không có ấn tượng gì tốt với Sở Ca – tư bản đều là đám lang sói ăn thịt người không nhả xương.
“Đang ở công ty Tiểu Sở, thân thể đã khá hơn nhiều. Mấy ngày nay đã có thể chống nạng đi lại, không chừng tháng sau cậu đã có thể nhìn thấy anh cậu bước đi như bay.”
“Vũ ca, hợp đồng nếu ngài đồng ý thì ký đi, việc hợp tác phía sau giao cho bọn em là được, xin ngài an tâm mà dưỡng bệnh. Mà Sở Ca không ở bên cạnh sao? Vũ ca này, em cảm thấy liệu y cho anh một món tuyệt bút phí đại ngôn có phải là muốn ly hôn với anh hay không? Trên mặt chữ viết là phí đại ngôn, kỳ thực chính là phí chia tay........”
Trần Khải cũng là suy đoán, nếu Sở Ca nói cần phải kết hôn mới có thể kế thừa khoản thừa kế là sự thật, vậy thì một năm này do hôn nhân giữa 2 người mà Trần Khải không thể không chú ý đến Sở Ca – Trần Khải tuy không thể nhìn trực tiếp vào mạng lưới quan hệ trong nội bộ tập đoàn Sở thị nhưng hắn là người làm truyền thông, khi nói chuyện cùng đám người có lợi ích liên quan đến Sở thị cũng có thể nhìn ra tương đối thái độ của những người này với Sở Ca.
Phải thừa nhận Sở Ca xác thực là một kẻ cứng cỏi, tuổi còn trẻ thế nhưng thủ đoạn lại rất lợi hại, hiện tại chưa nói đến củng cố thế lực nhưng cũng có thể nói đã không ai còn có thể lung lay địa vị của y trong tập đoàn Sở thị. Mà việc củng cố thế lực cũng không nên bị cuộc hôn nhân không thực sự tồn tại này trói buộc, nói không chừng là thật sự muốn ly hôn với Lưu Chấn Vũ đi? Trần Khải trước tiên cho Lưu Chấn Vũ một châm dự phòng mới được.
“Còn chưa nói xong à?”
Sở Ca đã cởi tạp dề, đứng trong phòng khách hơi cau mày nhìn người đang nắm di động mà xuất thần.
“Đã nói xong.” Lưu Chấn Vũ thực tự nhiên mà cất di dộng, tròng mắt đen láy mang ánh sáng ôn nhu nhàn nhạt.Trên phương diện giấu kín cảm xúc bản thân, vị ảnh đế đoạt được không ít giải thưởng điện ảnh lớn như Lưu Chấn Vũ thực sự là bậc thần diễn xuất trong sách giáo khoa.
Hắn hơi hoảng hốt mà nhìn độ thiện cảm 99 trên đầu Sở Ca, thật ra Trần Khải nói cũng có lý. Ban đầu bọn họ kết hôn là để Sở Ca thuận lợi gia nhập Sở thị, hiện tại Sở Ca đã cơ bản đứng vững trong tập đoàn – quan hệ hôn nhân giữa bọn họ cũng có thể kết thúc.
Sở Ca còn trẻ như vậy, vừa tài hoa, vừa có năng lực, lại thực đẹp trai, cũng không biết có bao nhiêu mị lực làm mê mệt người khác.
Hiện tại mọi người đều tự do yêu đương, nơi đâu còn sẽ bị một đoạn hôn nhân hình thành trên lợi ích trói buộc.
Lưu Chấn Vũ ngồi trên bàn ăn, nhìn thức ăn chính tay Sở Ca làm, đột nhiên nghĩ thông suốt. Vì sao Sở Ca đột nhiên sẽ cho mình một bản hợp đồng giá trị thật cao, còn đích thân xuống bếp nấu cơm cho hắn....thì ra là muốn ly hôn.
Thật ra, chuyện ly hôn này ư, nói thẳng ra là được.
“Tiểu Sở, cậu thật quá tri kỷ.” Lưu Chấn Vũ không khỏi cảm khái, trong đáy mắt đen tràn đầy ôn nhu cùng bao dung có thể khiến người khác đắm chìm, cứ như vậy mà nhìn Sở Ca.
Vị chủ tịch trẻ vẫn duy trì khuôn mặt bình tĩnh khắc chế, cúi đầu cầm đũa lùa cơm: “Ăn cơm của anh đi, vô nghĩa nhiều như vậy.”
Độ thiện cảm trên đỉnh đầu lại sáng đến chói mắt,trông cứ như đèn pha sân khấu.
“Tiểu Sở, đợi chân tôi khỏi rồi, tôi nấu cơm cho cậu.” Lưu Chấn Vũ thanh âm mềm nhẹ.
“Ai hiếm lạ cơm anh làm.” Sở Ca đầu vẫn chưa thèm ngẩng lên.
Lưu Chấn Vũ không tức giận cũng không buồn bã, bởi trên đầu người kia độ thiện cảm sáng càng thêm rực rỡ, thằng nhóc này trong lòng thực vui vẻ - chỉ là không nói ra mà thôi.
Rõ ràng là áy náy vì muốn cùng hắn ly hôn, cho hắn phí đại ngôn kếch xù, nấu cơm cho hắn, nhưng lại mạnh miệng không chịu nói.
Thật là một đứa trẻ biệt nữu mà.
_______________
mang hàng: khả năng thúc đẩy doanh thu của người đại diện
đại ngôn, người phát ngôn, người đại diện thương hiệu đều đồng nghĩa
đại bạo: nổi tiếng, bật lên thành rất hot. biệt nữu: thích che giấu tình cảm, nói 1 đằng nghĩ 1 nẻo
Chương này khá lằng nhằng, là tác giả viết vậy T_T đã cố lược cho đơn giản dễ hiểu hơn nhưng lực bất tòng tâm. Chương sau đáng iu....
Mình quen dùng thuật ngữ trong cbiz nên chỗ nào khó hiểu thì các bạn góp ý nhé.