Editor: Harusame248
-------------------------------------
Nếu Sở Ca ngại mở miệng, thật ra chính hắn yêu cầu ly hôn cũng không sao, nhưng Lưu Chấn Vũ cũng không quá chắc chắn - dù sao việc Sở Ca muốn ly hôn cũng chỉ là suy đoán của hắn cùng Trần Khải.
“Hôm nay không thể về nhà, tôi buổi tối còn cần tăng ca. Nên anh ở lại chỗ này đi.” Sau khi ăn xong, Sở Ca chủ động giành phần rửa bát, kể cả Lưu Chấn Vũ muốn đến hỗ trợ cũng bị y trừng mắt bắt lui về 'cái người chân cẳng còn không lành lặn, đừng gây thêm phiền thì thôi, còn muốn hỗ trợ?' Lưu Chấn Vũ không còn lời gì để nói, chỉ có thể ở bên cạnh nhìn Sở Ca bận bịu.
“Tiểu Sở, ngày thường cậu cũng bận rộn như vậy sao?” Lưu Chấn Vũ nhíu mày. Hiểu biết của hắn với Sở Ca quá ít, một năm này khẳng định là Sở Ca cố ý vô tình tránh mặt hắn, nhưng thực tế cũng một phần là do Sở Ca thật quá bận, hầu hết thời gian đều dành vào công việc, rất ít khi có thể về nhà.
Đem chén đũa rửa xong rồi cất gọn, Sở Ca nhướn một bên mày, khoanh tay trước ngực hừ lạnh với Lưu Chấn Vũ một tiếng: “Làm sao, anh cho rằng bình thường tôi rất thanh nhàn?”
“Tôi không phải có ý này......” Mấy ngày nay đã sắp hình thành thói quen bị Sở Ca giận dỗi, Lưu Chấn Vũ chậm rãi hít sâu áp xuống sự bất đắc dĩ trong lòng, giọng nói ôn hòa như trước, “Chỉ là cảm thấy hiểu biết của tôi với cậu quá ít, cũng không biết bản thân có thể giúp gì cho cậu không. Đương nhiên, có thể trong mắt cậu tôi nói những lời này là quá tự đại, một diễn viên nhỏ bé như tôi có thể giúp đỡ được gì đây? Nhưng chỉ cần có chỗ nào có thể, tôi nhất định sẽ làm.”
“Bất kể là cái gì, anh cũng đều giúp?” Sở Ca trầm mặc một lát, y chậm rãi đến bên Lưu Chấn Vũ, hơi cúi xuống cầm lấy tay vịn xe lăn.
Như tảng mây đen nặng nề đột nhiên che lấp ánh mặt trời, uy áp từ đỉnh đầu trầm xuống, Lưu Chấn Vũ ngẩng lên nhìn người gần kế trước mắt, trái tim có chút run rẩy nhưng vẫn tỏ ra trấn định, chắn chắn mà trả lời: “Đúng vậy, chỉ cần không phạm pháp.”
Phiến môi mỏng hơi giật giật, Sở Ca cười lạnh: “Lúc tôi làm việc phiền ngài ngậm chặt miệng,đừng quấy rầy tôi là được.”
Tầng cao nhất được chia làm 2 bộ phận chính, một là công sở nơi Sở Ca hằng ngày làm việc, ngoài một gian văn phòng mở còn có một phòng nghỉ tương liên. Cách một cánh cửa là không gian riêng tư của Sở Ca, đẩy cửa ra chính là phòng khách – cũng là nơi Lưu Chấn Vũ đang ở hiện tại. Sau thời gian ăn trưa hắn bị Sở Ca an trí ở nơi này, còn Sở Ca làm việc tại văn phòng. Cũng không biết có phải cố ý thiết kế hay không, giữa văn phòng và phòng khách căn hộ không bố trí cách âm, Lưu Chấn Vũ ngồi ở đây cũng có thể nghe được tiếng Sở Ca cùng cấp dưới họp hành.
Sở Ca để hắn đợi ở chỗ này, cũng không nói những nơi khác của căn hộ Lưu Chấn Vũ có thể vào. Nghĩ đến việc phòng riêng của Sở Ca ở nhà trước nay đều không cho hắn vào, Lưu Chấn Vũ cũng không dám đi chỗ khác, chỉ có thể thành thành thật thật mà đợi ở phòng khách.
Phòng không cách âm, Lưu Chấn Vũ chỉnh chuông điện thoại về chế độ rung, kể cả nói chuyện công việc cùng Trần Khải cũng là sử dụng ứng dụng chat. Phim hắn quay khi trước đã đóng máy, trong khoảng thời gian dưỡng thương này bộ phim cũng đã định ra lịch chiếu, sau đó sẽ bắt đầu một loạt hoạt động tuyên truyền. Theo hợp đồng mà nói Lưu Chấn Vũ cũng phải đến tham dự, Trần Khải lại đề nghị Lưu Chấn Vũ ở nhà dưỡng bệnh cho tốt, vắng mặt mấy lần tuyên truyền cũng không vấn đề gì – thế nhưng Lưu Chấn Vũ là người cực kì chuyên nghiệp, chân hắn không phải chuyện gì to tát, tham gia hoạt động tuyên truyền cũng không sao cả.
Bàn chuyện cùng Trần Khải xong cũng sắp đến 2 giờ chiều, sau khi uống thuốc luôn có chút mệt rã rời. Lưu Chấn Vũ còn đang suy nghĩ có nên nằm lên sô pha ngủ một lát, đột nhiên nghe đến thanh âm truyền từ văn phòng.
“Sở tổng, nghe nói phía sau văn phòng là nơi ở tư nhân của ngài, chúng tôi có thể vào chụp vài tấm ảnh được không? Tôi nghĩ người đọc cũng rất tò mò chỗ ở trong công ty của ngài trông ra sao.” Một giọng phụ nữ nghe có chút quen thuộc vang lên, Lưu Chấn Vũ không tốn nhiều thời gian liền nhớ ra chủ nhân của thanh âm này.
Lâm Tĩnh, một vị nữ doanh nhân nổi tiếng, đồng thời cũng là một người làm truyền thông trứ danh.
“Không thành vấn đề, đây là lần đầu tôi công khai căn hộ ở công ty của mình.” Sở Ca nói.
Đội ngũ phỏng vấn theo chân Sở Ca đẩy cửa tiến vào căn hộ thông với văn phòng, phòng khách rộng mở sáng sủa không một bóng người, Sở Ca nhìn lướt qua, một bên mày hơi nhíu lại.
Bốn phía sắp xếp camera, nhân viên công tác bắt đầu chuẩn bị cho buổi phỏng vấn tiếp theo. Sở Ca ngồi trong phòng khách trả lời phỏng vấn, khi tầm mắt bắt gặp một bóng người thoáng hiện nơi ban công, khóe miệng hơi nhoẻn lên độ cung khó bị người khác chú ý.
Vì sao lại giống như đi ăn trộm chứ? Lưu Chấn Vũ nghe thấy động tĩnh ngoài cửa liền nhanh chóng chạy trốn, lầu 2 xe lăn của hắn không lên được, lầu một thì kể cả phòng khách, nhà ăn hay phòng bếp đều thiết kế bán mở thật dễ bị phát hiện. Vậy nên hắn nhanh chóng quyết định mà chạy ra hoa viên ban công, đến khi trốn trong hoa viên lại không biết chính mình chạy cái gì.
Lâm Tĩnh là người hắn quen biết trong giới truyền thông, để cho đối phương nhìn thấy hắn ở chỗ này cũng thực không biết nên giải thích thế nào.
Quan hệ giữa hắn và Sở Ca, không thể để lộ ra ngoài ánh sáng.
Nghĩ vậy, Lưu Chấn Vũ không khỏi oán trách Sở Ca không có thông báo gì đã cho người ta trực tiếp vào quay chụp, nếu lúc ấy mình đã ngủ vậy đám người Lâm Tĩnh không phải vừa vào là có thể nhìn thấy hắn rồi ư? Đến lúc đó định làm sao mà giải thích quan hệ giữa bọn họ......
Sở Ca không phải là người không cẩn thận như vậy, nghĩ đến việc Sở Ca để hắn ở lại phòng khách,lòng Lưu Chấn Vũ trầm xuống – vậy là Sở Ca cố tình làm như thế, để Lâm Tĩnh nhìn thấy hắn ở trong căn hộ của Sở Ca? Việc hôn nhân của hắn và Sở Ca bị giấu kín, kẻ lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí như Lưu Chấn Vũ đương nhiên biết một minh tinh như mình bj bắt gặp ngủ trong nhà của ông chủ lớn sẽ bị đồn thành cái gì.
Chẳng lẽ...... Sở Ca là cố ý trả thù hắn, muốn làm hắn khó coi?
Gió trên mái nhà có chút lớn, vù vù thổi khiến Lưu Chấn Vũ thấy hơi lạnh, hắn khép chặt cổ áo. Trên bầu trời mây đen dần dần kéo đến.
Đoán mò cũng chẳng để làm gì, Lưu Chấn Vũ dứt khoát ngồi ở xe lăn nghe ngóng động tĩnh trong phòng, nghe Sở Ca nói chuyện thời còn ở nước ngoài du học, lại nghe y nói áp lực cùng động lực khi khi tiếp nhận tập đoàn Sở thị...
Đến cuối cùng, Lâm Tĩnh không tránh khỏi có nhắc đến vấn đề tình cảm.
“Hình như trời sắp mưa.” Không trả lời câu hỏi của Lâm Tĩnh về chuyện tình cảm, Sở Ca nhìn hướng ban công, đứng dậy cười nói với Lâm Tĩnh còn đang nghi hoặc, “Ngại quá, tôi có việc rời đi chốc lát, phiền các vị đợi ở đây một chút.”
Dưới cái nhìn tràn ngập tò mò của vị phóng viên, Sở Ca lấy tấm thảm ở sô pha phòng khách, xuyên qua cửa sổ sát đất đi tới hoa viên ban công.
Vẫn luôn trốn ở ban công, Lưu Chấn Vũ ngẩng đầu đối diện tầm mắt Sở Ca. Lúc sắp sửa mở miệng bị Sở Ca ra hiệu bảo không cần nói chuyện, Lưu Chấn Vũ cũng đành im lặng. Sở Ca tới trước mặt hắn, cúi người tới sát Lưu Chấn Vũ, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng phả nhiệt bên tai, mang một chút chế nhạo ác ý: “Đại minh tinh như anh, phóng viên trong kia hắn là biết anh chứ? Có muốn đi ra chào hỏi bọn họ một chút hay không?”
Lưu Chấn Vũ nhíu mày, hắn với Lâm Tĩnh đâu chỉ là quen biết.
Thời điểm cô vừa vào nghề vẫn còn là một phóng viên nhỏ, Lưu Chấn Vũ lúc ấy cũng chỉ là một tên diễn viên vô danh. Đoàn làm phim tác nghiệp ở địa phương hẻo lánh, nữ phóng viên trẻ tới đoàn làm phim phỏng vấn gặp phải lưu manh, khi ấy chính là Lưu Chấn Vũ cứu Lâm Tĩnh. Hai người có một đoạn thời gian ám muội, nhưng cũng không hơn, kể cả tay cũng chưa từng nắm.
Những năm gần đây, hai người bọn họ vẫn luôn duy trì quan hệ bạn bè không mặn không nhạt....
__________
ghen thì nói hẳn ra, còn gọi ngta đến chứng minh chủ quyền. chán anh nhắm.....