- Vĩnh Quân ăn nhiều vào cháu nhé! – Mẹ nó gắp tới tấp thức ăn cho Vĩnh Quân.
- Dạ……
- Ăn nhiều vào! Toàn món bác trai nấu cả đấy! Ngon lắm! – Vừa nói bà lại gắp thêm món “Thịt rau trộn”
- Dạ……….
- Mẹ! Sao gặp cho Vĩnh Quân nhiều vậy?
- Ơ hay con bé này! Người ta vất vả phụ đạo chúng mày ko công, phải
đc bồi bổ chứ! Còn chúng mày, liệu thần hồn, hôm tới thầy mà gửi bài
kiểm tra điểm kém thì đừng trách!
- Dạ, mẹ ăn món này đi! Món mới bố nhỉ? – Nó vội né khéo mẹ nó, cứ
nhắc đến chuyện học hành là y như rằng nó lại lảng sang chuyện khác.
- Cám ơn, cô chỉ giỏi đánh trống lảng thôi! Món này hôm qua bố cô nấu tôi ăn rồi!
Nhỏ Trang, Vĩnh Quân, bé Tũn và cả bố nó cũng phì cười, khiến mặt nó
đỏ ứng vì xấu hổ. Nó quay sang liếc xéo nhỏ bạn và Vĩnh Quân, bé Tũn
khôn hơn quay sang ăn luôn ko phản ứng gì. Thế là tránh đc cái lườm cháy da mặt của nó.
- Thôi nào! Mọi người ăn đi, công sức cả buổi của tôi đấy!
Vĩnh Quân đưa miếng thịt rau trộn lên miệng, cái mùi vị bùi bùi lạ lạ hòa lẫn vị đầm đậm, mềm thơm của thịt, vị thanh, mát của rau tươi và vị ngọt đến lịm tim khi cả ba thứ mùi vị ấy trộn vào nhau, miếng thịt như
tan ra trong miệng cậu! Ngon ko biết dùng lời gì để nói! Hình như cậu
thuộc tốp 6 người mà nó đã từng quảng cáo!
- Thế nào? Tin lời tôi nói chưa?
- Bác ơi, vị lạ thật! Cháu chưa từng đc thưởng thức một món nào kì kì mà ngon lạ như món này!
- Hì hì………… – Bố nó đỏ mặt, dẫu đc khen ko phải là lần đầu tiên,
nhưng ông vẫn thấy mặt ửng đỏ, cái này giống hệt nó luôn. Bố con nó đúng là giống nhau thật!
- Bác có nhiều món ngon thật! Mà bác nấu ngon thế sao chị Ly bảo ko có chỗ nào chịu nhận bác cả vậy? – bé Tũn hồn nhiên hỏi.
- Cũng chả biết cái số ông này thế nào, chắc tại cái vóc dáng nhỏ
con, lại dụt dè, ít nói hay sao mà xin đâu người ta cũng loại luôn ko
cần thử tài nghệ! – Mẹ nó chẹp miệng.
- Công nhận bác trai ít nói mà hiền quá! – Nhỏ Trang nhanh nhẩu – Chả bù cho nhỏ Ly, nhỏ nói nhiều ko ngớt!
“Cái này chắc giống bác gái” – Vĩnh Quân nhủ thầm.
- Nhưng sao họ tác trách vậy? Giờ là thế kỉ nào rồi, ai còn có cái
thái độ làm việc theo cảm tính thế chứ, phải thử năng lực mới biết! –
Nhỏ Trang lại luyến thoắng.
- Công nhận! Bà cũng có lúc hiểu đời thật!
- Xí, tui mà lị!
Cả nhà lại đc trận cười!
****
- Ê, đừng đánh con đó! Anh có biết chơi ko vậy? Mình thua bây giờ!
- Thì lần đầu chơi chứ bộ!
- Hà hà……… Hai người sắp thua rồi! Sắp đc ăn tẹt tay rồi!
- Còn lâu, bà với ba tôi tưởng dễ thắng thế sao?…..Cho tụi con hội ý
tí! – Quay sang Vĩnh Quân – ” phải chơi thế này này, đánh con này này,
đừng có mà đánh con kia, nhớ đó!…..”
- Hai người xong chưa? Lâu thế?
- Xong rồi!………. xem ai dễ chơi nghe bà!
…..
- A thắng rồi! Thắng rồi! – Nhỏ Trang sung sướng la to, cầm tay ba nó vung văng. Con nhỏ đúng là chả còn biết ý tứ gì cả.
- Ai bảo anh đánh con đó hả? Đánh con đó họ thắng là phải!
- Thì cô chẳng bảo cứ con to thì đánh đi ko chết mà!
- Nhưng ko phải là con nào cũng đánh, họ có bộ, họ đang chờ thì phải tránh đi chứ!
- Làm sao tôi biết họ có bộ gì?
- Thì phải nghển cổ mà ngó chứ! – Nó bụm miệng.
- Á À,……… Nhỏ Trang và bố nó quay sang nhìn nó.
- Thế thì phải đánh bà xưng tay rồi! Đưa tay ra đây!
Nó e dè đưa tay ra, mắt liếc xéo Vĩnh Quân. – AAAAAAAAAAAAA. Bà nhớ đó, đánh đau thế lần sau tôi cho bà biết tay!
- Xí, xem liệu có thắng ko đã. – Anh Vĩnh Quân, đưa tay ra, em đánh
đau đấy!………… Đau nè! – Nhỏ Trang hô rõ to mà tay nó thì chỉ phẩy một cái nhẹ như phủi bụi lên tay Vĩnh Quân.
- Nè nè………. Có bất công ko đó? Bà đánh tui đau thế mà đánh Vĩnh Quân nhẹ ko à?
- Uhm, tui đánh đau hết cỡ rồi mà! Hiiiiiiiiiiiiiiii. Với lại anh
trai tôi thì tôi phải đánh khác chứ bộ! – nhỏ hếch hàm lên nói, mắt cười đểu ko tả!
- Ko thèm nc với bà.
- Giờ đến lượt ba chưa? – Nói rồi ba nó cầm lấy tay Vĩnh Quân – Cậu
chịu khó! “ĐÉT, ĐÉT, ĐÉT” – Những tiếng kêu nảy tiếng, cùng với đó là
những tiếng rên đau điếng. Vĩnh Quân ôm tay thôi phù phù. Ko ngờ lại đau đến thế! Tay cậu đỏ ứng, rát buốt!