- Bố làm gì vậy? Sao đánh anh ấy đau thế? – nó hoảng hốt cầm lấy tay Vĩnh Quân, gắt lên xối xả. Ba nó chỉ cười.
- Tưởng con muốn thế mà!
- Thì……….
- Giờ đến lượt con nữa đó!
- Á ko, ba đánh đau lắm, con ứ chơi nữa đâu! – nó đứng phắt dậy chạy, ba nó và nhỏ Trang vừa đuổi vừa hô to
- Chơi ăn gian hả? Phạt đánh gấp đôi!
Vĩnh Quân ngồi cười nhìn ba người đuổi nhau vòng quanh nhà. Cậu nhìn
sang thấy mẹ nó đang cùng bé Tũn cười ngoặt nghẽo, hình như mẹ nó quá
quen với điều này. Cậu thấy lòng ấm áp lạ, cái tay chẳng còn đau nữa.
Ngày hôm nay, cậu đã đc cảm nhận ko khí thực sự của một gia đình. MỘT
GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC. Có lẽ đúng là như vậy mới sinh ra một con nhỏ như
nó. Cậu lại mỉm cười!
****
- Chị đang làm gì thế? – bé Tũn hỏi nó khi thấy nó cứ cầm quyển sách mà đập lia lịa vào đầu.
- À ko? Tại quyển sách này đọc khó hiểu quá!
- Sách đọc khó hiểu hay người đọc kém quá ko hiểu? – Giọng Vĩnh Quân từ đâu bước vào.
- Ê, anh nói gì vậy?
- Ko đúng à? – Nó chợt buồn ủ rũ.
- Mà sao hôm nay chăm học đột xuất thế? Vừa đi về cái là lao vào học luôn.
- Thì mai có bài kiểm tra toán một tiết, quên mất! Lúc trên đường về mới nhớ!
- Trời!
- Nhưng giờ đọc chả hiểu cái gì? Toàn bài tập rõ khó, giải mãi chả đc! – Nó than thở.
- Hai em giỏi lắm mà! Sao chị ko nhờ hai. – Quay sang Vĩnh Quân – Hai ơi giúp chị Ly đi.
- Sao hai phải giúp chứ, hai còn bận!
- Thôi đi mà, hai quên là hôm nay đc ăn bao nhiêu đồ ngon mẹ chị ấy gắp à? Hai chả là nhận phụ đạo chị ấy với bác gái thây.
****
- Phải giải bằng cách này, áp dụng công thức này…. Đừng dùng công thức ấy ko ra đâu. Đó xong rùi đó, giải thử con khác đi.
“Cốp” – Sai rồi, giải lại đi!
Nó xoa trán, nhăn mặt rồi vẫn phải cầm bút giải lại. Học thế này còn kinh khủng hơn ở trên lớp.
“Cốp”, “Cốp”,……… “Cốp”……
- Ê trán tôi, mọc u rồi đó!
- Mọc u cho cái đầu cô nó sáng một tí! Giải tiếp đi, còn sai còn cho mọc u nhiều!
- “Đồ độc ác, tinh vi……….”
- Cô lảm nhảm gì vậy?
- Đâu có, đang nhẩm công thức mà!
…..
- Ừ, đúng rồi đó, cứ thế giải tiếp đi.
- Đúng rồi! Tốt.
“Cốp” – A! Cô làm gì thế?
- Thì tôi giải đúng rồi phải đc thưởng chứ, lũc nãy tôi bị cốc mấy phát rồi mà.
- Hừ! Đc rồi, xem cô có cốc tôi đc nữa ko?
…..
- A ĐÚNG RỒI! – “Cốp”
- Lại đúng!
“Cốp”, “Cốp”,….. “Cốp”…………
- Alo, mẹ ạ?
-….
- Chiều 3h mẹ đã về ạ? Hiiiiiiiiiiiiiiii. Cái Tũn nó mong mẹ lắm. Mẹ nhớ mang nhiều quà cho nó.
-………..
Cúp cái điện thoại xuống, Vĩnh Quân quay ra nó và bé Tũn vừa từ cầu thang chạy xuống.
- Chiều 3h mẹ về.
- A chiều mẹ về rồi! Sướng quá!
- Này, sao cô ko nói gì thế?
- À……….. ừ…………. Tôi sắp thoát khỏi công việc đi làm thuê rồi! Vui quá! Sắp đc trở về bên ba mẹ thích thật!
- Cô vui thế à?
- Hả?……… Tôi…… – Chợt một ko khí im lặng bao trùm tất cả. Sao Vĩnh
Quân ngốc thế? Sao cậu lại đi hỏi nó một câu hỏi như vậy? Vui ư? Cũng có thể! Nhưng đó chỉ là cảm giác của những ngày đầu tiên nó đến đây. Còn
bây giờ thì ko! Nó đã thực sự thấy yêu những khoảnh khắc ở đây. Dù rằng
tất cả chỉ vẻn vẹn có 1 tuần. Đôi khi cảm xúc và tình cảm ko có khái
niệm thời gian!