Nó một con nhóc đại bình thường, chẳng xinh đẹp mĩ miều, chẳng học
giỏi thông minh (nếu ko nói quá thì đúng là dốt đặc), cha mẹ cũng chẳng
giàu có gì. Nói tóm lại tất cả đều bình thường nhưng có một điều nó
giống tất cả những cô gái ko bình thường khác, đó là sự bướng bỉnh đến
vô đối!
***
Đang say sưa thưởng thức cốc soda nóng (giữa cái tiết trời mùa đông
lạnh cóng đến tận sương tận tuỷ này mà có được một cốc soda nóng thì
đúng là ko còn có gì tuyệt hơn!), bỗng cốc soda trên tay nó rơi cái bịch xuống đất. Nhưng trước khi rơi được xuống đất nó đã kịp ghé thăm chiếc
áo len trắng đang đi ngược hướng.
- Cái gì thế này? – Giọng nói đầy tức tối của tên con trai – Chủ nhân của chiếc áo.
- Tôi… tôi.
- Cô ko có mắt hay sao? – Hắn nói như hét vào tai nó.
- Anh có cần phải bất lịch sự như thế ko? – Nó nói cũng như hét vào tai hắn.
- Bất lịch sự? Cô nói hay thật. Bây giờ cô tính sao với cái áo này của tôi hả, con nhỏ đáng ghét kia?
- Tôi sẽ bắt đền anh là được chứ gì? Đồ tồi!
- Bắt đền? Tôi có nghe nhầm ko đấy? Một đứa con gái nhà nghèo như cô thì lấy đâu ra tiền mà đền?
- Anh đừng có khinh người quá đáng như thế! – Nó hét lên với tất cả
mọi tức tối trong lòng. – Anh tưởng chỉ có mỗi cái loại công tử thối như anh mới có tiền hay sao? Cái áo đó bao tiền tôi sẽ đền anh?
- Được, một triệu.
- AAAAAAAAAAAAAAAAA – Nó hét còn to hơn lúc nãy. – Anh đùa đấy àh? Aó gì mà một triệu chứ?
- Sao ko có tiền đền hả? Tôi đã bảo rồi mà, còn dám to mồm nữa ko?
Nói cho cô hay, đây chỉ là một cái áo bình thường thôi, một triệu đã là
gì, đồ nhà quê!
- Anh… anh! – Nó đuối họng
- Thôi tôi cho cô thời gian là một tuần. Nhớ thu xếp tiền mà trả cho
tôi. Lúc đó tôi cho cô cái áo này mà tặng cho bạn trai.
HAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA – Hắn to cười to rồi bỏ đi, mặc cho nó tức đến
nghẹn cổ họng.
Trương Vĩnh Quân – Hắn là công tử của tập đoàn khách sạn xuyên quốc
gia lớn nhất cả nước, do mẹ hắn đứng đầu (Bố hắn đã mất khi hắn mới 10
tuổi). Vĩnh Quân nổi tiếng là một tên công tử xấu xa, bản tính kiêu
căng, khinh người như rác, thay người yêu như thay áo… nói chung là hắn
chả được cái điểm gì ngoài cái mã đẹp trai ra. À ko, khác hẳn với cô
nàng của chúng ta, hắn học cực đỉnh, luôn đứng đầu bảng xếp loại của
trường (Đời nhiều khi cũng bất công thật!).
***
Nó lang thang trên đường ko bít làm thế nào để trong một tuần mà có
nổi một triệu. Vinh Quân nói đúng, một triệu với hắn ta chả là gì nhưng
với cô thì thật lớn. Xin tiền bố mẹ là điều ko thể. Mà tiền tích kiệm
của cô thì cũng chỉ được có vài chục xu lẻ, chẳng bõ ngồi đếm. Đang buồn bã, chợt nó nhìn thấy một người phụ nữ sang trọng bước ra từ một chiếc ô tô đen bóng lóng cũng sang trọng chả kém. Chả hiểu sao nó cứ chú ý đến
người phụ nữ này hoài.
- Alo! – Giọng người phụ nữ đầy lo lắng.
Sao lại vào đúng lúc này chứ? Ngày mai tôi đã phải bay rồi. Chị mà
xin nghỉ lúc này, thì một tuần tôi đi ai lo cơm nước cho chúng nó chứ! – Người phụ nữ lo lắng nói vô đt.
- Xin lỗi bà, nhưng mẹ tôi ốm quá, tôi sợ ko về nhỡ bà làm sao thì tôi…
- Thôi, tôi nói thế chứ dù thế nào chị vẫn phải về xem bà cụ thế nào. Chiều nay chị về luôn àh?
- Dạ vâng ạ!
- Vậy thì đợi tôi, tôi gửi ít tiền mua thuốc biếu cụ.
- Dạ, cám ơn bà chủ ạ.
- Ừ, sao chị khách sao thế!
-…
Người phụ nữ mở túi cất điện thoại, sơ ý thế nào đánh rơi cả chiếc ví tiền ra ngoài nhưng chẳng mảy may để ý. Đang tiến vào siêu thị để mua
ít đồ thì:
- Bác ơi! – Nó cất tiếng gọi và chạy nhặt chiếc ví rồi lại chỗ người phụ nữ. – Bác rơi ví tiền này!
- Ơ,… Trời, cám ơn cháu, bác đúng là đầu óc để trên mây, rơi ví tiền mà cũng ko hay!
- Dạ. xin lỗi cháu đã nghe hết cuộc nc điện thoại của bác, bác đang cần một người giúp việc nấu cơm phải ko ạ?
- Uhm. Người giúp việc của bác xin nghỉ mấy tuần, mà ngày mai bác lại phải bay sang Mỹ công tác một tuần mới về. Ko có ai lo cơm cháo, chăm
sóc nhà cửa cho hai đứa con bác.
- Bác ơi bác thuê cháu được ko ạ? – Nó đặt vấn đề nhanh quá khiến người phụ nữ hơi bất ngờ.
- Cháu ư? Cháu vẫn còn đi học mà. – Bà ấy nhìn vào chiếc ba lô nó đang đeo.
- Dạ vâng, nhưng cháu cũng 16 rùi, đủ để làm được nhiều việc lắm ạ. Nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa cháu làm được mà!
- Thế cháu cần tiền để làm gì?
- Cháu… Bác nghĩ cháu là người xấu ạ?
- À ko. Bác biết cháu là một cô bé tốt.
- Vì sao ạ?
- Vì cháu đang cần tiền mà vẫn trả lại bác chiếc ví.
- Vậy bác nhận cháu nhé?… – Nó nghĩ một lúc rồi nói – Cháu cần tiền vì danh dự bác ạ!
- Được bác sẽ nhận cháu.
- Vậy bác trả cháu một triệu nhé?
- Một triệu? Bác biết đó ko phải là số tiền quá lớn nhưng bảy ngày lo cơm nước mà lấy một triệu thì hơi nhiều quá!
- Cháu biết!… Nhưng cháu có thể làm thêm nhiều việc khác như dọn dẹp
nhà cửa. Hay bác có con nhỏ ko cháu có thể trông trẻ vào buổi chiều, nấu cháo, bón ăn và dẫn đi chơi… – Nó hồ hởi nói.
- Hiiiiiiiiiiiiii. Bác cũng có con nhỏ nhưng ko nhỏ đến nỗi phải ắm
bế hay bón cháo gì đâu. Nó đang học lớp hai. Cháu chỉ cần ngày đưa nó đi học và chiều đón nó về là được rồi. À còn một điều nữa, tối cháu phải
ngủ với nó vì nó rất sợ ngủ một mình!
- Dạ? Tức là cháu phải ở nhà bác suốt bảy ngày?
- Ừ, trừ lúc cháu học ở trường. – Người phụ nữ cười nói. – Bác đồng ý trả cháu một triệu, cháu có còn muốn làm nữa ko?
- Dạ, tất nhiên là có rồi! Cháu cảm ơn bác ạ.