Chiều ngày hôm sau, theo tờ chỉ dẫn nó cũng tìm đến được địa chỉ nhà
người phụ nữ. Một ngôi nhà to đẹp sau cánh cửa sắt lớn đập vào mắt nó.
“Chà đẹp và rộng qúa! Chắc mình chết vì mệt rồi đây. Lau chùi cũng chết
vì còng lưng! Một triệu cũng đáng mà!” Nó tiến lại ấn chuông.
“Reng reng reng…” Cánh cửa tự động mở, nó bước vào, cánh cửa từ từ
đóng lại (hiện đại thật!) bỗng từ đâu một con cho to như con gấu cũng
nên sồ ra cắn sủa. Nó đang sợ xanh mặt thì một cô bé tầm 7,8 tuổi chạy
ra.
- Mi lu ngoan nào, ko được cắn. – Con bé vừa rứt lời thì con chó thôi cắn luôn. Đúng là một con chó khôn!
- Chị là người mẹ em bảo sẽ đến giúp việc nhà em àh? – Con bé khẽ hỏi.
- Uhm. Thế chỉ có mình em ở nhà thôi àh? – Nó nhìn quanh nhà rồi hỏi.
- Không ạ, anh trai em đang ở trên phòng. Chị vào nhà đi! – Nói rồi
nó quay lại vuốt ve con chó – Mi lu nhớ nghe, từ giờ ko đc cắn chi ấy
nữa nghe ko? – Nó phì cười khi nhìn thấy con nhỏ bé tí bên cạnh con cho
to đùng, nhưng cũng từ giây phút ấy ko hiểu sao nó iu con nhỏ đó thế
nhất là cái giọng nói ngọt ngào và đáng iu của nó.
Con bé dắt nó vào nhà, chợt nó giật nảy mình bởi giọng nói của một tên con trai nhưng kó vẻ rất quen.
——————————————————————————–
Hoá ra là cô!
- Ơ… sao… lại là anh? – Nó nói cứ như gà mắc tóc.
- Trái đất tròn thật! Trời cũng khéo trêu người ghê! – Hắn cười nham nhở y như bản tính vốn có của hắn.
- Hai anh chị quen nhau ạ? – Cô bé tròn xoe mắt hỏi.
- Ko! Anh ko có quen người này! – Hắn trả lời nhẹ như ko.
- Anh tưởng tôi muốn quen anh chắc? Đồ công tử hắc xì dầu!
- Cô!… – Quay ra phía em gái – Bé Tũn vào trong nhà trc đi, anh có chút chuyện muốn nói với bà chị này!
Bé Tũn lững thững bước vào nhà theo yêu cầu của ông anh.
- Tôi cũng ko ngờ chỉ có một triệu thôi mà cô cũng phải đi làm thuê sao? – Hắn hỏi m** nó.
- Làm thuê thì sao? Còn hơn cái loại ăn ko ngồi rồi! – Nó vênh mặt đáp trả.
- Cô vẫn còn to mồm thế sao? – Hắn ghé sát mặt nó mà nói khiến mặt nó nó bừng – Những ngày sắp tới cô sẽ biết tay tôi! Mà cũng hay thật sao
mẹ tôi lại có thể thuê cô nhỉ, lại còn cho ăn uống và ở luôn đây nữa
chứ! Nói thật nghe, hôm qua trong mắt tôi cô là một con nhà quê, giờ thì lại giống một con ở đợ rồi đó! – Hắn nói như tát vào mặt nó. Đau.
- Anh sủa đủ chưa? Đến con Mi Lu nhà anh nó còn biết lúc nào cần sủa
và lúc nào thì ko! Chả nhẽ anh ko bằng nó. Mà anh sủa có kém gì nó đâu! – Nó trả đũa lại hắn ngay lập tức.
- Cô…! – Vĩnh Quân giận tím mặt ko nói được gì.
Nó ung dung bước vào nhà, mặt cười tươi roi rói, cái bản tính hiếu thắng của nó lại được dịp xuất hiện rồi đó.
***
- Chị đang nấu cơm ạ? – Con bé hớn hở hỏi.
- Uhm. Bữa nay chị nấu nhiều món ngon lắm, em nhớ ăn nhiều nghe!
- Vâng! À mà chị tên gì vậy? Em là Trịnh Ngọc Hân, nhưng mọi người toàn gọi em là bé Tũn.
- Bé Tũn! Lúc nãy nghe anh trai em gọi chị đã thấy hay hay rồi. Còn chị là Hà An Ly.
- Tên chị nghe hay ghê! À chị có biết tên anh trai em ko?
- Anh trai em ở trường nổi tiếng thế ai mà chả biết!
- Vâng công nhận, anh em học giỏi lắm. Mà anh ấy có nhiều chị thick lắm. Cô Ba bảo anh ấy trông đẹp trai sáng sủa.
“Công nhận là hắn ta sáng sủa tối cũng sủa” – Nó thầm nghĩ.
- Thế chị có thick anh trai em ko? – Trời đất con bé hỏi “duyên” thật.
- Ko! Ko bao giờ nhóc ạ! – Nó quả quyết. Nhưng ko hiểu sao nó lại nóng hết cả người. Khó hiểu thật!
- Trời! Lần đầu tiên có người con gái nói ko thick anh Quân. Thôi em phải lên báo tin buồn cho anh ấy đây. Chắc anh ấy sốc lắm!
Nó phì cười bởi những lời con bé nói. Con bé còn nhỏ mà ăn nói như
ngừơi lớn vậy. Nó đâu biết con bé chính là vị thần ái tình của nó sau
này chứ.
Sau một hồi vật lộn với đống thực phẩm chất đầy tủ lạnh, nó cũng hoàn thành xong bữa cơm tối thịnh soạn và tuyệt cú mèo.
Waaa, nhiều món ngon quá! – Bé Tũn quay sang anh nó – Anh ơi chị Ly nấu cả đấy!
- Có mỗi ba người ăn thôi mà cô nấu nhiều thế? Định mở tiệc à? Hay
tại ko mất tiền của mình nên ko biết xót? – Vĩnh Quân lớn giọng nói (đây có phải là lời của một tên công tử tiêu tiền như nước ko?).
- Tôi… tôi… – Nó luống cuống.
- Anh ơi, nhà mình vẫn nấu nhiều như thế này mà! – Bé Tũn ngây thơ nói mà ko biết rằng đã mắc tội với anh mình.
- Ờ thì… – Vĩnh Quân xấu hổ.
- À hóa ra anh định làm lớn chuyện để mắng tôi? Anh trẻ con thật! –
Quay sang phía bé Tũn – Cám ơn bé Tũn nha. Hai chị em mình ăn thôi, chắc anh hai em ko ăn đc nhiều thức ăn ngon như thế này!
- Ai bảo tôi ko ăn? Ko ăn để cho kẻ chết đói như cô ăn hết à? – Vĩnh Quân nói mà ko suy nghĩ.
- Chết đói? Anh nói thế mà nghe được àh? – Nó gắt lên vì tức giận.
- Cô đang làm cho bé Tũn nhà tôi sợ rồi đó! Cô nghĩ đây là đâu mà có
thể lớn tiếng như vậy? Nói cho cô rõ: Đây là nhà tôi, tôi là ông chủ của cô, cho nên đừng có lớn tiếng nói với tôi. Hiểu chưa? Tôi đã bảo rồi,
cô chỉ là con ở thôi!
- Anh…! Nó ko kìm nổi mình nữa, nước mắt cứ chảy hoài, mặn đắng! Nó
ôm mặt chạy ra ngoài. Lòng nó đau nhói, có cái gì cứ mắc ở cổ nó, khó
thở đến kinh khủng. Đau lắm! Nó tuy chỉ là một con bé bình thường nhưng
nó có lòng tự trọng mà!
***
- Sao anh lại nói chị Ly như vậy? – Bé Tũn lúc này mới dám lên tiếng.
- Còn em nữa, hỏi nhiều quá! Ăn đi! – Vĩnh Quân mắng em rồi quay ra
ăn như chẳng có chuyện gì. Nói cách khác là hắn chả thèm bận tâm mình
vừa làm điều xấu xa gì! Con người hắn tồi tệ thật!
***
- Cô khóc đủ chưa?
- Chưa! – Nó gạt hai hàng nước mắt ngước thẳng lên nhìn Vĩnh Quân (Cái nhìn này bắn đầy tia lửa điện chết người đấy).
- Chưa thì vẫn phải vào dọn dẹp! – Hắn cũng trợn mắt nói lại (Tên này cũng ghê thật!).
- Tôi biết rồi! – Nó toan bước vào thì:
- À khoan! Cho tôi hỏi nhỏ một câu nhé! Chuyện cô đi làm thuê thế này bố mẹ cô có biết ko?
- Anh… anh nói gì vậy? … Tất… tất…. tất nhiên là biết rồi! – Nó cuống quýt mà vấp liên tằng!
- Sao cô lại sợ hãi thế? Tôi chỉ hỏi đùa thôi mà! Bố mẹ cô tất nhiên
phải biết rồi nhưng nếu ko biết thì sao nhỉ…? – Hắn nói nửa vời khiến nó sợ hãi vô cùng. Cũng phải thôi có cho tiền nó cũng ko dám nói với bố mẹ nó là nó đi làm thuê. Bố mẹ nó nghèo thật nhưng ko bao giờ bắt nó phải
đi làm nụng vất vả nói gì đến chuyện đi làm thuê kiếm tiền. Nó phải nói
dối là đi đến nhà bạn ở để tiện ôn bài cho mấy bài kiểm tra sắp tới (nói đến học là bố mẹ nó đồng ý ngay, các bạn biết nó học hành kém thế nào
rồi đấy).
- Anh… Anh đừng nói gì với bố mẹ tôi nhá! – Giọng nó ngọt ngào đến phát sợ!
- Ôi trời sập! Lần đầu tiên thấy cô ăn nói ngọt ngào phát ớn thế này! Trông cô giống con dog đang cầu cạnh người lắm! – Hắn nói còn hay hơn
hát!
- Ồ có sao? Cũng giống anh cả mà! Đều là dog cả! – Nó đổi lại giọng
ngay. – Nhưng dù gì vẫn hơn cái kẻ mắch lẻo phải ko? – Nó hất hàm hỏi
m****.
- Cô nghĩ tôi là đàn bà chắc! Ko thèm nói chuyện với những người như
cô chỉ có nước thừa hơi! – Vĩnh Quân nói rồi tức giận bỏ đi.
- Thế mà có người thừa hơi rồi đấy! – Nó nói với theo.
Nó bước vào phòng, dọn dép đống thức ăn, chợt thấy trên bàn có một
bát thức ăn đầy ắp được đậy điệm cẩn thận. Hình như là phần nó. ” Hắn ta cũng ko đến nỗi tệ như mình nghĩ!”
- Chị ơi chị ăn đi, thức ăn em phần chị đó! – Bé Tũn từ đâu chạy vào.
- Sao là em phần à? – Nó hơi thất vọng. “Biết ngay mà, hắn ta đâu tốt như thế!”.
- Chị ko thick à?
- Ko, cám ơn em nha!
- Hiiiiiiiiii. – Con bé cười tít mắt. – À chị ơi, chị đừng giận anh Quân nhá! Anh ấy thực ra rất tốt!
- À… ừ, chị ko giận đâu! – Nó miễn cưỡng cười. “Chả qua là nhóc chưa
biết anh ta ở trường xấu tính thế nào đâu! Anh ta mà là người tốt thì
chắc công an đến phải thất nghiệp!”
***
- Chị ơi em chưa muốn ngủ giờ này! – Bé Tũn phụng phịu.
- Đã chín giờ rồi, mẹ em dặn chỉ phải cho em ngủ trc chín giờ mà!
- Em chả buồn ngủ tẹo nào cả! Hay hai chị em mình chơi đồ hàng đi! –
Bé Tũn hớn hở! (Trời, nó 16 hơn rồi còn chơi đồ hàng gì nữa, bé Tũn đúng là trẻ con. Ơ hình như câu này nói hơi thừa, con nhóc ko là trẻ con thì là người lớn à?!!)
- À… Chơi đồ chơi phải để đến mai, bây giờ em phải ngủ để mai còn đi
học chứ! (Thực ra nó buồn ngủ quá rồi!) – Bé Tũn ngoan nào, nằm xuống
chị xoa lưng cho. – Nó luồn tay vào áo con nhỏ nhẹ nhàng xoa, dịu dàng
ơi là dịu dàng.
- Chị ơi em vẫn chả ngủ đc! (Ôí trời! Nó toát cả mồ hôi!)
- Vậy chị kể chuyện cho em nghe nhé! – Nó đề xuất ý kiến. – Mà thôi
chắc em chả thick đâu! – Nó lắc đầu gạt phắt ý kiến của mình.
- Ko! Chị kể chuyện cho em nghe đi!
Nó tròn xoe mắt nhìn con nhỏ, lạ thật con bé bướng bỉnh thế mà lại
thick nghe kể chuyện. Ờ mà nó là trẻ con còn gì, nó vẫn thường thấy
người lớn đọc chuyện cho trẻ đó mà.
- Thế em thick nghe chuyện gì?
- Em cũng ko biết!
- Thế thường ngày mẹ đọc cho em chuyện gì?
- Mẹ ko bao giờ đọc chuyện cho em cả! – Con nhóc buồn rười rượi. (Nó
quên phéng mất, bà Hiền bận tụi bụi thế mà! Con bé cũng đáng thương
ghê!)
- Thế chị kể cho em nghe chuyện “Nữ hoàng Ai Cập” nhé! Thôi chết chị
quên! Nó là chuyện tranh thì kể làm sao được. Hay chị kể chuyện “Cô bé
quàng khăn đỏ” vậy. Ôi chuyện này chỉ chẳng nhớ bắt đầu nó thế nào
nữa….”Dê đen và dê trắng” có được ko nhỉ? Thôi đúng rồi “Bạch Tuyết và
bảy chú lùn”. Chị bắt đầu kể nhé! – Nó sung sướng quay ra phía bé Tũn
thì ko ngờ con nhóc chả ngủ từ lúc nào rồi! Nó chợt phì cười, nếu có
cuộc thi dành cho người ru ngủ trẻ vụng về nhất thì chắc nó phải đoạt
giải quán quân!
***
“Tít tít tít…. tít tít… tít tít…” – Tiếng chuông đồng hồ báo thức kêu inh ỏi.
- Điếc tai quá đi, có cho người khác ngủ ko? – Nó ngái ngủ, mắt nhắm
mắt mở với tay tắt cái đồng hồ, rồi lại ôm bé Tũn ngủ tiếp. Chợt vài
giây sau nó mở to mắt bởi một ý nghĩ vụt qua đầu nó, đánh thức bộ não
chỉ bằng quả nho đang ngái ngủ: Mày đang ở đâu? Nhiệm vụ của mày là gì? – Trời ơi, chết tôi rồi, bữa sáng! – Nó hét toáng lên, quoẳng cái chăn ấm ra khỏi người và nhảy cái tót ra khỏi giường. Và nó đã ko quên đánh
thức luôn bé Tũn thức dậy khi mới 5 rưỡi sáng.
- Chị ơi, có chuyện gì vậy? – Bé Tũn nhăn nhó trông đến là thảm hại.
- Hiiiiiiiiiiiii. À ko Tũn… – Nó chưa kịp nói hết câu thì con nhỏ lại đã ngủ tiếp từ lúc nào rồi, y như tối hôm qua. Nó kéo chăn đắp cận thận lại cho con nhỏ rồi phi thẳng xuống bếp! (Chưa cả đánh răng rửa mặt
nữa, ko biết nấu nướng thế này có hợp vệ sinh ko!)
Đúng 6h nó đã nấu xong cơm sáng, bé Tũn cũng đã dậy sẵn sàng ngồi vào bàn ăn. Chỉ duy nhất có tên trời đánh là chưa có mặt.
- Chị phải lên đánh thức anh ấy! Nếu ko anh ấy ko biết đường dậy đâu!
- Trời! Lại còn thế nữa! – Nó ngao ngán bước lên tầng vô phòng kẻ đáng ghét nhất quả đất!
“Cốc cốc… cốc… cốc” – Nó gõ hoài mà chẳng có động tĩnh gì. Tên này
ngủ say quá trời. Nó tự mở cửa bước vào. “Ôí cha, (đừng hiểu lầm) hắn
ngủ trông đẹp quá!” (Bó tay với nó).
- Này, này dậy đi học đi! – Nó lay người hắn.
- Cô Ba ơi, cho cháu ngủ thêm một tí nữa đi! – Vĩnh Quân mồm nói mà mắt vẫn nhắm nghiền!
- Đồ mèo lười! Hứ, giám nhầm mình là cô Ba, giọng mình già thế àh! –
Nó lay mạnh người Vĩnh Quân một lần nữa – Có dậy ko thì bảo? – Vẫn vô
ích. – Ko dậy thì thôi cho muộn học chết đi!
Nó bỏ ra đến cửa, chợt nó:
- Ôí, bé Tũn em nào sao thế? Bé Tũn, bé Tũn! … Bé Tũn ơi! – Nó kêu thất thanh.
- Bé Tũn bị làm sao? – Vĩnh Quân vục dậy lao ra cửa.
- Hiiiiiiiiiiiiii. Nó đang ăn sáng ở dưới nhà! – Nó cười khoái chí.
- Cô…. Cô đùa kiểu gì đấy! – Vĩnh Quân giận dữ
- Ko thế thì sao anh biết đường mà dậy được! – Nó lại cười tươi – Mà ko ngờ anh cũng biết thương em đấy! Chuyện lạ đó nghe!
Nó dắt bé Tũn ra cổng chuẩn bị đưa tới trường.
- Này! – Vĩnh Quân gọi nó.
- Có chuyện gì? – Nó cau mày hỏi.
Dắt con SH lại gần nó:
- Cô nghe tôi nói đây, đến trường cấm cô nói chuyện cô đến nhà tôi
làm thuê, rõ chưa? (Quên chưa giới thiệu, hắn và nó học chung một
trường, hắn hơn nó một lớp! Gái hơn hai trai hơn một hợp ghê!)
- Biết rồi! Tự hào gì mà khoe!
- Tôi cứ nhắc để cô nhớ, chứ đến trường tôi mà nghe ai xì xào gì thì
đừng có trách tôi! – Nói rồi Vĩnh Quân leo lên ỉSH rú ga phi thẳng.
- Xí, tưởng mình nổi tiếng lắm chắc? Lại còn tinh vi, cứ như mỗi mình mình có SH ko bằng. Câu cho ra ngoài kia bị công án túm cho chết cái
tội oai. – Nó cứ thao thao bất tuyệt một mình.
- Chị ơi mình ko đi học ạ? – Bé Tũn đánh thức cơn mơ ngủ giữa ban ngày của nó.
- Ôi, thôi chết muộn học mất! – Nó hét toáng lên. – Bé Tũn lên xe chị đèo đến trường mau.
- Chị ơi mình đi xe đạp ạ? Sao ko đi taxi? – Bé Tũn tròn mắt hỏi.
- À đi xe đạp để bảo vệ môi trường! (Chứ ko phải là nó ko chịu đc mùi xăng xe đấy chứ?)
- Vậy ạ? Cô giáo cũng dạy em phải biết bảo vệ môi trường. Thế hai chị em mình cùng bảo vệ môi trường nhé! – Bé Tũn hớn hở.
- Uhm. – Nó phì cười vì con nhỏ dễ mắc lừa quá! ( Ơ mà cũng có lừa gì đâu, đi xe đạp bảo vệ môi trường thật mà! Vậy thì học sinh chúng mình
cũng biết yêu môi trường ghê các bạn nhỉ? – Cái này hơi ngoài lề, sorry
bà con!)
Nhìn hai chị em chúng nó vừa đèo nhau vừa nghêu ngao hát trông đến là buồn cười, đến cả những người đi ngoài đường cũng phải ngoái nhìn.
WAAAAAAAAAA, ngày thứ hai đi làm thuê đã bắt đầu!
Vừa về đến nhà nó đã quoẳng cái xe đạp “phịch” một cái xuống sân, rồi phi thẳng vào phòng bếp nấu cơm. Khổ thế, tan học bằng giờ với Vĩnh
Quân nên nó phải chạy đua tốc độ để kịp về nấu cơm trưa cho hắn. Nếu ko
bụng đói hắn lại sinh sự!
- EEEEEEEEEEEEEEEEEEE, xong chưa? Đói lắm rồi! – Vĩnh Quân gõ bát gọi nó.
- Sắp xong rồi! Chỉ còn vài món nữa thôi! – Nó nói với ra
- Thôi đi bà cô, nấu nhanh lên, đói mờ mắt rồi!
- Muốn nhanh sao ko vào giúp tôi một tay? – Nó bực dọc.
- Đó là lí do tại sao mẹ tôi phải bỏ tiền thuê cô! – Hắn ta nói ngon ơ.
“Đồ tồi! Chỉ biết ngồi đó mà kêu, đã thế ông cho thật nhiều hạt tiêu
cho mày chết vì cay!” – Nó nghĩ vậy và làm luôn. Cuối cùng sau một lúc
(chính xác là 30 phút các bác ạ!) nó cũng dọn đc cơm ra.
- Trời, đợi đc bữa cơm của cô tôi đến chết! – Vĩnh Quân than thở.
- Chết sao vẫn còn nhe răng ra mà nói? – Nó nói móc.
- Thôi, ko thèm nhiều lời với cô, phải ăn đã, đói rã họng rồi!… AAAAAAAAAAAAAAAAAA. – Vĩnh Quân la thất thanh.
Nó trợn tròn mắt vì ko ngờ tác dụng nhanh quá. KEEEEEEEEE.
- Hạt… hạt…hắt… hắt xì! Có…. hắt xì, hắt xì! Có hạt… hạt tiêu! – Vĩnh Quân hắt xì hơi liên tằng, nứơc mắt nước mũi chảy dòng dòng.
- Uí anh sao thế? Cay quá à? Con trai gì mà kém thế có mỗi tí hạt
tiêu thôi mà. Có đến mức ấy ko? – Nó đưa miếng thịt lên miệng thử – Chỉ
hơi cay lưỡi quá thôi mà! (hơi với quá nghe có điêu ko các bạn?)
- Hắt xì!… Tôi… tôi bị… hắt xì… dị… dị ứng hạt tiêu! Hắt xì. – Vĩnh Quân mặt mũi đỏ như quả gấc trông đến là tội.
- Hả? – Nó trợn mắt còn to hơn trc. – Dị ứng hả? Sao anh ko nói sớm.
Chết tôi rồi. – Nói rồi nó chạy lại chỗ Vĩnh Quân – Nước đây, uống đi.
Nhiều vào! – Nó vừa nói vừa tống cả một bình nước đầy vào miệng Vĩnh
Quân. Sau một hồi vật lộn, hai đứa cũng khiến cho nước mắt nước mũi Vĩnh Quân thôi ko chảy.
- Tôi… Tôi thực sự ko biết là anh bị dị ứng hạt tiêu! – Nó phân bua.
- Tôi nghi ngờ đó! – Vĩnh Quân vừa lau nước mũi vừa nói.
- Ko, tôi thề đấy, nếu biết tôi đã ko cố tình bỏ nhiều hạt tiêu đến thế! – Nó vội ôm tay bịt miệng vì nhỡ lời.
- Đó, tự cô tố cáo cô rồi đấy! Khít khít … – Vĩnh Quân vừa nói vừa
khịt mũi (tác dụng phụ vẫn chưa hết. Và tác dụng chính thì chưa bắt đầu.)