Chương 1
Sau bao nhiêu năm kiên trì miệt mài , ước nguyện cuối cùng cũng đã thành sự thật . Không lời nào có thể diễn tả nỗi cảm xúc lúc ấy của tôi . Tôi đã có thể thanh thản ra đi mà không cần phải đau đớn . Uống thứ dung dịch xanh lục trên tay , chất độc có thể phá hủy sự bất tử , cảm giác phấn khích khiến toàn cơ thể tôi run rẩy .
Đúng thật , tôi đã chết .
Tuy nhiên …
Có gì đó ngay từ đầu đã không đúng . Đã chết , thì có thể thấy được ánh sáng ban ngày ? Đã chết , thì có thể cử động cơ quan ? Đã chết , thì có thể … thở ? Không đúng !!! Đã chết , thì làm sao có thể làm được những điều ấy , chỉ có thể sống , là sống !
Thế quái nào lại thành ra thế này ?!!!
Tức giận tôi gào lên , mặc kệ các vị bác sĩ và y tá kế bên đang cố gắng chấn an tôi . Không giữ được bình tĩnh , tôi đấm mạnh vào tường để dập tắt ngọn lửa bên trong mình , tiếng tường nát vang lên khắp phòng bệnh , người nào người nấy hoảng sợ bỏ chạy ra ngoài . Chợt bỗng nhiên , bàn tay tôi run rẩy , trên mu tay xuất hiện vài giọt máu chảy .
Máu ?
Cảm giác đau đớn , cái thứ cảm giác mà tôi chưa từng trải qua . Làm sao có thể được ? Nhìn bàn tay đang run rẩy đau nhức , nhíu mày đắn đo suy nghĩ nguyên nhân . Một ý tưởng chợt lóe sáng trong đầu tôi , bật dậy khỏi giường và tiến đến cái gương . Người bên trong gương , một cô gái trẻ . Dung mạo tuyệt sắc , làn da trắng hồng , mái tóc đen óng , thân hình cân đối và điểm nhấn chính là đôi mắt , tròn xoe ánh lên màu hồng pha lê hút hồn … Đây đâu phải tôi ?
Thực hiện vài động tác nhẹ như giơ tay lên , nâng cao nhẹ chân , … Đây là những động tác tôi thực hiện , nhưng nhìn vào gương không thấy tôi thực hiện mà là cô gái ấy . Không lẽ nào là đồ công nghệ giải trí thời này ? Cũng có thể … không bằng xét nghiệm thử …
Căn phòng hạng nhất 001 một lần nữa , vang lên tiếng động kìa lạ . Tiếng kính vỡ chói tai không ngừng vang lên , vị bác sĩ già lúc nãy rụt rè thận trọng bước vào thì thấy . Vị tiểu thư đanh đá kiêu ngạo nổi tiếng lẳng lơ của Lục gia , tay rỉ máu cầm bình hoa , xung quanh là những mảnh vỡ từ chiếc gương .
Tiểu … tiểu thư Lục ?
Hững hờ nhìn đống vỡ nát trước mắt , không phải đồ công nghệ thời này ? Làm bà đây tưởng bở mà , chỉ là gương thường . Nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc , trường hợp này tôi chưa từng thấy qua và Rose tôi đã sống hơn một thế kỷ qua .
Sống lại vào cơ thể khác ?
Trường hợp này cũng có thể xảy ra , quả nhiên Thượng Đế rất trêu đùa con người , rất thích trêu đùa tôi . Cảm nhận một nửa dòng máu mang lời nguyền đáng sợ kia chảy trong người , chỉ mất một nửa lời người , độc dược kia không phải không tác dụng , đem lại tác dụng cũng khá tốt .
Một đời người …
Một cuộc sống khác , một thân phận khác … một con người khác .
Vậy ra , chủ thể này đã chết rồi sao ? Mạng sống của người thường thật ngắn ngủi làm sao … như vậy còn hơn sống hơn trăm năm . Nếu vậy , thì thân thể này , tôi sẽ chịu đảm nhiệm tiếp . Cô gái , cô đã chết thì đồng nghĩa cô cũng đã hóa kiếp . Không biết lý do gì cô chết nhưng mong cô siêu thoát . Từ nay , tôi sẽ là thân thể này .
Không thể để người nào biết , tôi liếc nhìn vị bác sĩ già kia . Thầm lặng suy nghĩ tính toán bước kế tiếp nên làm gì để rắc rối , thân chủ này có vẻ như vừa bị tai nạn mà nhập viện , chuyển sang chế độ diễn viên chuyên nghiệp . Tôi giả vờ bị mất trí nhớ .
Tôi … sao tôi … chẳng nhớ được … Tôi … Tôi là ai ?
~~~***~~~
Bản thân tôi phải công nhận , trình độ diễn xuất của tôi đã nên chuyên nghiệp hơn xưa . Chỉ cần giả vờ run rẩy hoảng sợ , ôm đầu như đang đau đớn nhức đầu thì vị bác sĩ kia quyết định khám xét nghiệm tình trạng bệnh của tôi .
Cô có nhớ mình là ai không ?
Tôi … không …
Gia đình , bạn bè hay người thân thiết , cô có nhớ đến ai không ?
Tôi nhẹ lắc đầu . Thế là ông bác sĩ già phán xét ngay rằng tôi bị mất trí nhớ , sau đó mời tôi về phòng nghỉ ngơi . Người thời này dễ bị lừa nhỉ ? Chậc , chậc , kẻ xấu như tôi đầy trên cõi đời , dễ bị lừa như thế thì không sống nổi đâu . Tôi nằm một mình trên giường bệnh , tấm băng mỏng được quấn gọn gàng trên trán đầu , bản năng tò mò lại trỗi dậy khiến tôi chạm nhẹ vào vết thương . Cơn đau buốt lại hiện lên , tôi khẽ run người , nhưng sau đó liền nhe răng cười tủm tỉm .
Phấn khích ! Tôi đang rất là hứng thú !!!
Trăm năm qua , chưa bao giờ tôi lại phấn khích đến mức run rẩy như thế này . Cảm giác thần chết cập kề bên cạnh , lạnh gáy đến xương sống , chỉ có thể một con người mới cảm nhận được điều này . Nhưng với cuộc sống mới này , đời con người vô cùng ngắn , tuổi thọ chẳng kéo dài nhiều , tôi phải tận hưởng từng giây phút quý giá này mới được !
He he , làm gì , làm gì trước tiên đây ? ~ Như một đứa trẻ tìm đang kiếm thú vui mới , tinh ranh nở nụ cười ma quái , một ý tưởng lóe sáng trong đầu tôi khiến tôi không thể chần chờ suy nghĩ thêm mà nhanh chóng rời khỏi căn phòng .
Bên ngoài bệnh viện , từ cổng xuất hiện một chiếc xe đen đầy sang trọng lăn bánh chậm rãi vào trong khu . Xe dừng bánh trước cửa vào bệnh viện , người người qua lại không thể không dừng mắt nhìn cặp đôi xuống xe .
Một cặp đôi hoàn hảo !
Trai tài gái sắc trọn vẹn sánh đôi . Một cô gái ngây thơ thánh thiện , trang phục cô thật giản dị nhưng vẫn có thể thấy được tố chất quý phái của một tiểu thư . Một mái tóc nâu hạt dẻ dài mềm mại , khuôn mặt ngây thơ trong sáng và đầy lương thiện nhưng không kém phần xinh đẹp dễ thương , trái với khuôn mặt thỏ trắng ấy là thân hình quyến rũ nóng bỏng dưới lớp áo váy dài . Sánh vai với cô gái , chàng trai mang vẻ đẹp yêu nghiệt mê hoặc tựa như một thiên thần bóng đem . Tóc đỏ rượu ủ rũ , sóng mũi thanh cao , nước da trắng bóc trên thân hình vạm vỡ cân đối khiến bao cô gái thèm thuồng . Cô gái trên tay cầm bó hoa hồng đỏ thắm thân thiết ôm lấy cánh tay của người đàn ông mình . Và có vẻ nét yêu nghiệt mê hoặc kia thêm một chút dịu dàng ôn nhu nhìn con gái kế bên , tuy trong lòng có chút khó chịu bực bội khi phải đến đây .
Cả hai người bước đều ngang vào , trong những con mắt ngưỡng mộ ghen tị của những người xung quanh . Họ cùng nhau đến căn phòng 001 , nơi mà Rose đang trú ngụ để bá sĩ trị bệnh mất trí nhớ bịa đặt của mình . Căn phòng vốn dĩ trống rỗng , chỉ vỏn vẹn đồ nội thất trong trí , hiện tại đang tràn ngập những cuốn sách và tài liệu , cô gái chăm chú dán mắt vào cuốn sách mà quên trời đất chính là Rose , hay còn gọi là Lục Tiên Mị .
Bách Tiêu Hoa cùng với Triệu Tuấn Hy thản thiên bước vào trong . Liền một phen bất ngờ khi bốn bề phòng tràn ngập tài liệu , một cảm giác không lành , Bách Tiêu Hoa nhíu mày nghi ngờ với một lo lắng , nhưng lại nhanh chóng bỏ qua . Trên môi nở nụ cười rặng rỡ , nắm chặt bó hoa gọi .
Chị !
Chất giọng thanh cao không khỏi khiến tôi nổi da gà , khẽ rùng mình hạ nhẹ cuốn sách xuống mũi , nửa con mắt nhìn về phía giọng nói phát ra .
Chị , Tiểu Hoa đến thăm chị đây . Không để người đối phương trả lời , Bách Tiêu Hoa một mình độc thoại . Hai tay như dâng bó hoa cho tôi .
Liếc nhìn bó hoa hồng đỏ rực nồng nặc mùi , thối chết đi được ! Tôi liền theo phản xạ , nhít mông lùi tránh xa bó hoa ấy ra , lấy sách che mũi . Nhìn thấy thái độ chán ghét món quà của Lục Tiên Mị ( Rose ) , không vừa mắt liền không khỏi tức giận , gầm nhẹ .
Cô tỏ ra thái độ như thế với người thăm bệnh đấy à ? Hoa Hoa đến thăm cô , cô nên biết ơn cô ấy thì hơn , ngoài chúng tôi ra , cũng không ai đến thăm cô đâu . Hắn ta ném cho tôi cái ánh nhìn khinh bỉ , kiêu ngạo khoan tay đứng nói .
Hy , chị ấy vừa mới khỏi bệnh , anh không nên lớn tiếng với chị ấy ! Tiêu Hoa thấy vậy , giả vờ không vừa lòng , nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở .
Tiểu Hoa , anh chỉ nói sự thật thôi mà . ~ Cô ta ăn ở thất đức mới thành ra như thế này , em trách gì anh chứ . Như đùa giỡn , hắn ta cười khinh tiếp tục .
Lục Tiên Mị cẩn thận nghe từng chữ , sau đó nhẹ nhàng gấp cuốn sách và hạ xuống . Khẽ thở dài một tiếng mệt mỏi , gặp phải hai đứa nhóc không biết điều biết lễ . Hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi đọc sách , thì lại xuất hiện phá đám phiền phức . Trên khuôn mặt mỹ miều của Lục Tiên Mị , xuất hiện một nụ cười nhẹ nhưng đầy mị lực .
Anh nói chí lý . Gặp mặt và phải tiếp chuyện với anh , đúng là tôi ăn ở thất đức mới đụng độ kiểu người phiền phức như anh ấy .