Khi ánh đèn pin chiếu qua cửa thông gió, Triệu Hương Nông kéo Tống Ngọc Trạch ngồi xuống đất để tránh khỏi nó. Hai người vẫn giữ tư thế lúc ban đầu, chỉ khác là bàn tay đang nắm tay anh của cô lại được anh nắm trở lại.
Ánh sáng yếu ớt hắt vào cửa thông gió, Triệu Hương Nông nhìn thấy đôi giầy hơi bạc màu của Tống Ngọc Trạch. Cô nghĩ ngợi rồi lên tiếng: “Tống Ngọc Trạch không phải anh đã nói sẽ không gây phiền toái cho chúng ta sao? Anh xuất hiện ở đây chính là gây phiền phức cho rôi đấy.”
Tống Ngọc Trạch tỉnh bơ trước ý cảnh cáo trong đôi mắt của cô: “Sao em lại ở đây?”
Nhặt bao thuốc có vẻ ngoài bình dân vừa rơi xuống đất lên, hẳn là do tài xế đánh rơi mấy ngày trước, khi Triệu Hương Nông nhìn thấy liền lén lút giấu đi.
Triệu Hương Nông xé vỏ bao thuốc, lấy ra một điếu, đốt lên, bắt chước dáng vẻ hút thuốc đầy quyến rũ của đám bạn. Một loạt những động tác làm xong, một bàn tay nhanh chóng lấy mất điếu thuốc từ miệng cô.
Triệu Hương Nông nhặt đại một món đồ trên mặt đất đập lên đầu Tống Ngọc Trạch, tuôn ra một loạt những từ ngữ đanh đá: “Tống Ngọc Trạch, anh muốn đi thì đi đi, anh xuất hiện ở đây đối với tôi giống như một chuyện vừa nực cười vừa đáng ghét. Ai thèm anh đến nhìn chứ, ai thèm anh đến. Tống Ngọc Trạch, tốt nhất là anh cút được bao xa thì cút.”
“Tôi đoán...” Tống Ngọc Trạch chậm rãi lên tiếng: “Nhất định Triệu Hương Nông chưa từng hút thuốc, vì ba mẹ cô ấy không cho. Muốn hút không?”
Tống Ngọc Trạch đưa điếu thuốc tự cháy còn một nửa đến trước mặt cô. Triệu Hương Nông muốn cướp mà không cướp được, cô trơ mắt nhìn Tống Ngọc Trạch ung dung hút hết điếu thuốc.
Tên khốn Tống Ngọc Trạch! Triệu Hương Nông nhỏm người sang định trả đũa Tống Ngọc Trạch nhưng bị anh tóm được hai tay một cách dễ dàng.
Một ánh đèn pin lại chiếu qua, Triệu Hương Nông và Tống Ngọc Trạch ngã nhoài ra đất.
Năm Triệu Hương Nông 24 tuổi cuối cùng cô cũng nếm được vị thuốc lá mà cô luôn tò mò. Vị cay cay của nicotin trên đầu lưỡi Tống Ngọc Trạch từng chút từng chút ngấm vào nụ vị giác của cô. Triệu Hương Nông cũng không biết do vị cay của nicotin làm cô mê mệt, hay Tống Ngọc Trạch khiến cô không thể ngừng lại được nữa.
Trong bóng tối, cô đáp lại anh.
Lại có ánh sáng hắt qua, móc áo lót của cô đã được cởi ra, mắc lại trên eo cô. Tống Ngọc Trạch ngậm lấy nụ hoa của cô qua một lớp áo, bàn tay của Triệu Hương Nông đang luồn sâu vào mái tóc anh. Đôi giầy của cô một chiếc còn đi trên chân, một chiếc thì nằm lăn lóc dưới nền nhà. Một chân cô quấn lấy thắt lưng anh, còn chân khác thì cọ sát đùi anh theo sự xao động của cơ thể.
Tiếng bước chân dồn dập hướng đến tầng hầm, Tống Ngọc Trạch tựa như không nghe thấy những tiếng bước chân đó. Khi Triệu Hương Nông đẩy vai anh ra, thì anh càng chuyển động mạnh mẽ hơn. Anh đùa nghịch nụ hoa của cô khiến cơ thể cô không kìm được cơn tê dại.
“Tống Ngọc Trạch, đừng... đừng đi, đừng rời khỏi đây, em không muốn anh đi...” Cơn tê dại từ cơ thể cũng truyền những hồi run rẩy vào giọng nói cô, khẽ khàng mà nhiệt tình.
Trong những tiếng ngắt quãng của cô, anh dừng mọi động tác. Cơ thể anh chậm rãi cọ sát vào người cô, cho đến khi mặt đối mặt, mũi chạm mũi.
“A Nông.” Anh gọi một cái tên khác của cô, giọng nói có chút kiềm chế: “Nếu em là em gái bốn mắt A Nông ở trung tâm trượt băng thì tôi sẽ không rời khỏi nơi này. Thế nhưng em lại là Triệu Hương Nông. Vì em là Triệu Hương Nông nên tôi nhất định phải rời khỏi đây. Em cũng biết rằng đây là lựa chọn đúng đắn với hai chúng ta.”
Triệu Hương Nông càng quấn chặt lấy anh, giọng điệu mang theo vẻ tùy hứng ngang ngược: “Em không cho anh đi, sao em có thể để anh đi được. Tống Ngọc Trạch à, em có cách khiến anh không đi được đến đâu cả!”
Thực ra, cô muốn nói với anh rằng Tống Ngọc Trạch anh đừng đi, có thể hai ta không còn cơ hội gặp nhau, nhưng xin anh đừng rời khỏi đây. Ít ra làm như vậy em có thể biết anh vẫn còn ở nơi đó, nơi anh sống có cây cầu thang đáng sợ, còn có tên trộm giầy nữa.
Bầu không khí nóng bỏng đã biến mất, giọng điệu cũng không còn vẻ yêu chiều và bao dung như vừa rồi nữa.
“Vậy em định lấy danh nghĩa bà Bách để vụng trộm với tôi sao? Hửm?” Giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng.
Triệu Hương Nông ngẩn người, buông tay ra.
Chỉnh lại quần áo, Triệu Hương Nông mở cửa tầng hầm ra. Cô xỏ tay vào túi áo, cúi gằm mặt đi về phía mấy người bảo vệ đang hớt hải chạy đến.
“Mọi người không cần tìm nữa, tôi nghĩ tên trộm mà mọi người nói chính là tôi.” Triệu Hương Nông kéo mũ áo xuống, nói với mấy người bảo vệ đang tỏ ra nghi hoặc kia: “Tôi không ngủ được vì hôn lễ ngày mai, nên tôi cảm thấy tôi cần thư giãn một chút.”
“Phải nói là hôm nay rồi.” Trong mấy người bảo vệ có một người đáp lại như vậy.
Bảo vệ đi khỏi đó, Triệu Hương Nông vẫn đứng ở chỗ cũ. Đúng vậy, nên nói là hôm nay rồi, đồng hồ đã chạy hết mười hai tiếng đồng hồ còn lại của ngày hôm qua rồi.
Cô quay lại tầng hầm lần nữa thì Tống Ngọc Trạch đã đi khỏi đó, không nói không rằng, ngay cả cơ hội nói lời tạm biệt cũng không cho cô.
Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt. Triệu Hương Nông thầm nói với chính mình.
Ngày hôm nay, Chicago trời hửng nắng. Những tia nắng sớm xuyên qua khe hở của những tòa nhà cao tầng chiếu vào cửa xe. Chiếc xe Lincoln đang chậm rãi đi trên con đường thẳng tắp. Chiếc xe này sẽ đưa Triệu Hương Nông đến giáo đường, đến trước mặt Bách Nguyên Tú, và rồi trên ngón vô danh của cô sẽ có thêm chiếc nhẫn kết hôn.
Ngồi cạnh cô là Rice, phía sau là một hàng dài những chiếc xe nối đuôi nhau. Trong đó có bạn bè của cô, đội phù dâu vô cùng rầm rộ. Từ lúc dì Thanh gõ cửa phòng cô, dường như cô lập tức biến thành một con xoay không ngừng chuyển động. Trong lúc đó, cô không ngừng nhắc nhở mình, phải mỉm cười, giống như bao nụ cười vẫn nở trên môi cô lúc bình thường.
Xe càng đi đến gần giáo đường, trái tim cô càng lúc càng hoảng loạn, giống như mình sắp bị ngạt thở. Điều này khiến cô thầm cầu khẩn xe đi chậm lại một chút, chậm lại một chút thôi.
Cuối cùng, cô vẫn nhìn thấy cây thập tự ở trên nóc nhà thờ kia.
Nhìn thấy chiếc xe hoa chậm rãi xuất hiện dưới cơn mưa hoa tươi, Bách Nguyên Tú đứng ở cửa nhà thờ hồi lâu cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù anh ta luôn cập nhật tình hình ở đoàn xe, nhưng anh ta vẫn cảm thấy hoang mang. Sự hoang mang đó anh ta không thể nói rõ được, anh ta luôn sợ hãi chỉ một chút bất cẩn, cô dâu của anh ta sẽ bị cướp đi mất.
Cuối cùng, chiếc xe hoa cũng đưa cô dâu đến trước mặt anh ta rồi.
Cửa xe được mở ra, cô dâu khoác trên mình chiếc xường xám màu nude khiến bao người không thể rời mắt khỏi cô. Bách Nguyên Tú bước nhanh đến đón Triệu Hương Nông, cô mỉm cười đáp lại ánh mắt của anh ta, mái tóc được vén sang hai bên tai để lộ ra khuôn mặt trong sáng xinh đẹp của cô.
Bách Nguyên Tú không kiềm chế được mà nói bằng khẩu hình với Triệu Hương Nông “Hôm nay em đẹp lắm“.
Không biết Triệu Hương Nông có nhìn thấy không, cô chỉ cụp mắt xuống, hai tay buông xuôi ở hai bên. Tầm mắt của Bách Nguyên Tú rơi xuống trên tay cô. Giây phút ấy, Bách Nguyên Tú bỗng cảm thấy muốn nắm lấy tay cô mà không cần nói thêm điều gì cũng được.
Hôm nay cuối cùng Bách Nguyên Tú vẫn không thể nắm lấy tay Triệu Hương Nông.
Người phụ trách hôn lễ người Ý đứng chắn trước mặt hai người, ném lại một câu: “Bây giờ không phải là lúc anh anh em em, có mặt ở hôn trường mới là bước đầu tiên trong một trăm bước chuẩn bị đấy.”
Sau đó, người Ý đó đã mang cô dâu của Bách Nguyên Tú đi hoàn thành chín chín bước còn lại của hôn lễ. Đứng trên mặt thảm màu xanh lá, Bách Nguyên Tú nhìn thấy cô dâu của anh ta biến mất trong vòng vây của đội phù dâu trang điểm lộng lẫy, không ngoảnh lại nhìn anh ta một lần nào.
2 giờ chiều, Triệu Hương Nông đang ở trong phòng hóa trang riêng của cô, còn một tiếng nữa mới đến thời gian cử hành hôn lễ. Cô đã mặc váy cưới, để kiểu tóc nữ thần Hy Lạp, nghe theo mọi sự chỉ đạo của thợ trang điểm. Khi nghe thấy thợ trang điểm nói: “Cô gái à, thả lỏng cơ mặt chút.” Triệu Hương Nông mới bắt đầu nhếch miệng cười.
Một trăm bước của hôn lễ đã đến những bước cuối cùng. Đến thời gian được chỉ định, ba cô sẽ đến đón cô và đưa cô đến bên Bách Nguyên Tú trong ánh mắt chúc phúc của mọi người.
Trong phòng hóa trang có chiếu khung cảnh nơi hôn trường, đâu đâu cũng là bóng dáng của nhân viên tổ chức hôn lễ. Những bóng người không ngừng chuyển động đó khiến Triệu Hương Nông hoa mắt. Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại ở giữa ống kính, đó là trung tâm nhà thờ, nơi hôn lễ được cử hành. Ở đó có thảm đỏ trải dài như không có điểm kết, hai bên là khách quý tham dự hôn lễ, những đứa trẻ giúp lễ yên lặng đứng xếp hàng ở hai bên chờ đợi hôn lễ bắt đầu, phía sau cùng là mười mấy bà sơ ngồi ở đó.
Kim đồng hồ đã chỉ 2 giờ rưỡi, thợ trang điểm cũng đã hoàn thành công việc của mình, hai mươi phút tiếp theo sẽ là thời gian để cô dâu và bạn bè nói lời từ biệt.
Lý Nhu mặc lễ phục màu đỏ mà bà rất ít khi mặc. Cho dù vào khoảnh khắc như thế này hai người vẫn không có gì để nói với nhau, bà chỉ nói một câu: “Tiểu Nông hôm nay thật xinh đẹp, giống hệt như mẹ tưởng tượng.”
“Cảm ơn mẹ.” Triệu Hương Nông lễ phép nói với mẹ mình.
Có điều, khi bóng dáng ốm yếu của Lý Nhu đi đến cửa phòng, Triệu Hương Nông vẫn không nhịn được mà chạy đến ôm lấy bà từ phía sau, nói: “Mẹ ơi, hôn lễ này con không hề vui vẻ.”
Không chỉ không vui vẻ mà còn chưa từng kỳ vọng vào tương lai, nhưng cô vẫn không dám nói ra câu này.
“Sau này sẽ từ từ ổn thôi.” Lý Nhu vỗ tay cô rồi nói.
Thời gian 5 phút nói chuyện ban đầu chỉ kéo dài hai phút. Lúc bạn bè của Triệu Hương Nông kéo vào phòng hóa trang, cô đang đứng dựa vào tường, tầm mắt dừng trên màn hình. Các ống kính máy quay liên tục chiếu hình ảnh chú rể đang rảo bước trên con đường dẫn đến giáo đường chính, một lúc sau là hình ảnh chú rể đang đứng ở điểm đầu của chiếc thảm đỏ tượng trưng cho hạnh phúc.
“Triệu, váy cưới của cậu đẹp quá.”
“Cưng à, cậu trong trẻo giống giọt sương sớm mai vậy.”
“Kiểu trang điểm này rất hợp với cậu.”
“Kiểu tóc đẹp hết sảy.”
Bên tai Triệu Hương Nông không ngừng vang lên những tiếng xuýt xoa khen ngợi.
Cảm giác khó thở lại xuất hiện, chiếc váy cưới bó sát vào eo và ngực khiến cô tức ngực, mớ cặp tóc nặng nề trên đầu khiến cô hoa mắt chóng mặt.
Triệu Hương Nông cúi xuống, tham lam hít lấy từng ngụm không khí. Những khung cảnh quen thuộc thoáng chốc hiện lên trước mắt: Tấm lưng khiến người ta luôn muốn dựa vào ngủ một giấc, những bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay vẫn đầy ấm áp, New Orleans, cơm và đậu tương, chiếc motor giống ngọn lửa đỏ rực, ban đêm, dưới căn tầng hầm, nụ hôn vương mùi khói thuốc lá, cơ thể nam nữ quấn quít trong bóng tối.
“Triệu Hương Nông, tôi sắp đi rồi, tôi sắp rời khỏi Chicago rồi.” Giọng nói buồn bã khẽ vang lên trong căn tầng hầm tối tăm.
“Tống Ngọc Trạch, đừng... đừng đi, đừng rời khỏi đây, em không muốn anh đi...” Giọng cô gái đầy vẻ tùy hứng.
Cuối cùng là giọng nói lạnh lùng đầy vẻ giễu cợt.
“Vậy em định lấy danh nghĩa bà Bách để vụng trộm với tôi sao? Hửm?”
Không phải, không phải như vậy, Triệu Hương Nông ra sức lắc đầu, những chiếc kẹp tóc lập tức rơi xuống chân cô.
Triệu Hương Nông ngẩng đầu lên đối diện với những gương mặt nhìn cô đầy vẻ kinh ngạc.
Triệu Hương Nông chầm chậm gỡ từng món trang sức trên đầu, phá hỏng kiểu tóc mà nhà tạo mẫu đã tốn mất một tiếng đồng hồ. Mái tóc được xõa tung một cách tùy tiện, những cô bạn của Triệu Hương Nông đều há hốc mồm nhìn cô.
Triệu Hương Nông nói với bọn họ: “Mọi người ơi, bây giờ tớ cần sự giúp đỡ của mọi người.”
Khi Triệu Diên Đình vào phòng trang điểm để đón Triệu Hương Nông thì chỉ nhận được một đoạn ghi âm. Thợ trang điểm bị nhét vải vào miệng. Một bà sơ trong nhà thờ phát hiện y phục của mình đã bị lấy mất, hơn nữa cô ta còn bị nhốt trong phòng mình một cách kỳ lạ.
Cô ta muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai nói cho cô ta đi!!!!!!!!!!!
- -----------------------------------------------------------------------
Nghỉ up truyện một ngày cái là lại lười dịch luôn