Cát Đồng lớn lên ở Chicago, chồng của bà đã để lại cho bà một số bất động sản ở khu vực này. Bà cho mấy người lao động với mức lương gần hai ngàn rưỡi đến ba ngàn đô một tháng thuê trọ, Tống Ngọc Trạch là một trong số những người khách trọ đó. Cha của Cát Đồng là một nhà tướng học, vì thế bà cũng ít nhiều học được một chút thuật xem tướng của cha mình. Lần đầu tiên nhìn thấy Tống Ngọc Trạch, Cát Đồng biết dù quần áo trên người chàng trai kia không quá 100 đô nhưng bà vẫn có thể nhìn ra chàng trai ấy không thuộc về nơi này của bà.
Chàng trai trẻ chỉ mất nửa tiếng để thuyết phục Cát Đồng thay đổi ý định không cho cậu ta thuê nhà ban đầu. Trong nửa tiếng đó, Cát Đồng nhận thấy sự tồn tại của chàng trai Tống Ngọc Trạch này chính là mối họa của mấy cô gái. Có một số người trời sinh đã sở hữu một loại khả năng, có thể mê hoặc người khác chỉ bằng một ánh mắt, huống hồ cậu ta còn có tài ăn nói. Những câu nói giả lả lại trở nên thú vị từ miệng cậu ta, hơn nữa lại đầy vẻ chân thành.
Những cô gái đến tìm Tống Ngọc Trạch đã chứng thực phỏng đoán của Cát Đồng, những người đến tìm Tống Ngọc Trạch loại nào cũng có. Khi tâm trạng Tống Ngọc Trạch tốt thì cậu ta chỉ dùng vài ba câu là có thể chọc cho mấy cô gái cười rạng rỡ. Chẳng may lúc cậu ta không vui cậu ta sẽ để cho mấy cô nàng kia đứng đợi dưới chân cầu thang nhà cậu ta mấy tiếng đồng hồ, tất nhiên kết quả cuối cùng lúc nào cũng là các cô gái tự giác rời khỏi đó.
“Cậu có nhiều bạn gái quá đấy.” Có một lần, Cát Đồng không nhịn được mà lấy thân phận chủ nhà cảnh cáo Tống Ngọc Trạch.
“Cháu cam đoan về sau họ sẽ không đến đây nữa đâu.” Tống Ngọc Trạch cam đoan với bà, vẻ mặt thành thật giống như đứa trẻ.
Quả đúng như vậy, mấy tháng sau đó không có cô gái nào đến tìm Tống Ngọc Trạch nữa. Tất nhiên, cũng có người vẫn không chịu bỏ cuộc. Cô gái đó có dáng vẻ con nhà có điều kiện, ngày nào cô ta cũng đứng dưới cầu thang nhà Tống Ngọc Trạch. Ngày hôm đó trời đổ mưa, Tống Ngọc Trạch đưa cho cô ta một chiếc ô.
Trùng hợp là hôm đó Cát Đồng nghe thấy những lời mà Tống Ngọc Trạch nói với cô gái rằng:
“Cô về đi, về sau đừng đến đây nữa, cô chỉ là một trong số những cô gái mà tôi hẹn hò thôi. Tôi nghĩ tôi nên nói cho cô biết, tôi hẹn hò với mấy cô gái kia không phải vì tôi thích họ, mà chỉ bởi vì tôi cần học cách đoán tâm tư của phụ nữ thông qua họ mà thôi. Chuyện này đối với tôi giống như một môn học vậy, một môn học mà tôi cần nắm chắc kiến thức.”
“Sao? Vẫn chưa hiểu à? Cô ngốc thật đấy. Thôi được rồi, để tôi nói cho cô nhé, một khi tôi có thể vận dụng nhuần nhuyễn những gì tôi đã học, lúc đó tôi sẽ có thể câu được con cá to hơn. Còn ba của cô chỉ là một ông chủ quèn có mỗi hai mươi chiếc xe taxi, mỗi tháng phải nộp phí bảo kê cho bọn xã hội đen mà thôi.”
Nước mắt cô gái lập tức rơi lã chã như con diều đứt dây, Tống Ngọc Trạch chỉ vô cảm đứng nhìn. Anh còn nói với cô gái rằng anh đã gọi điện cho ba của cô gái, ông ta đang trên đường đến đây.
Những lời này khiến cô gái nín nhịn tới mức đỏ bừng mặt, cô ta vung tay lên, bàn tay bị Tống Ngọc Trạch chặn lại giữa chừng.
“Tôi không nghĩ ra lí do để cô tát tôi.” Anh lạnh lùng lên tiếng.
“Ngày hôm đó, chẳng phải anh khen tôi đáng yêu sao?” Cô gái chịu tổn thương thốt lên một câu.
“Cưng à, đáng yêu và yêu là hai chuyện khác nhau, cô phải biết phân biệt cho rõ ràng.”
Ngày hôm đó, cô gái bị ba mình lôi về nhà. Không biết Tống Ngọc Trạch đã làm gì mà khiến người đàn ông kia không ngừng cúi mình xin lỗi Tống Ngọc Trạch, còn cam đoan sau này sẽ không để con gái mình đến làm phiền cậu ta nữa.
Thế nhưng, trong số những cô gái đến tìm Tống Ngọc Trạch cũng có ngoại lệ. Đó là một cô gái châu Á dáng người mảnh mai, dung mạo thanh tú. Cát Đồng nghe thấy Tống Ngọc Trạch gọi cô gái đó là “A Nhan“.
Cô gái tên A Nhan kia thỉnh thoảng mới đến tìm Tống Ngọc Trạch. Mỗi lần Tống Ngọc Trạch nói chuyện với cô gái A Nhan đều là vẻ mặt ôn hòa khác hẳn khi nói chuyện với mấy cô nàng khác. Cậu ta thường chở cô gái trên chiếc motor của mình, còn cô gái lúc nào cũng vòng tay ôm lấy thắt lưng rồi áp mặt vào lưng Tống Ngọc Trạch. Cát Đồng thừa nhận, cảnh Tống Ngọc Trạch chở cô gái A Nhan kia phóng xe trên đường là cảnh tượng đẹp mắt nhất ở khu phố này.
Một ngày nọ, Cát Đồng không kìm được sự tò mò mà hỏi cô gái tên A Nhan kia: “Cô là bạn gái của Tống Ngọc Trạch à?”
Khi ấy, cô gái thoáng ngẩn người rồi nở nụ cười.
Lúc cô gái cười lên rất xinh, lộ ra chiếc răng khểnh.
“Bây giờ thì chưa, nhưng về sau sẽ là như vậy.” Cô gái trả lời.
Một buổi tối tuần thứ nhất của tháng ba, Cát Đồng nghe thấy tiếng “rầm rầm rầm” phát ra từ nhà Tống Ngọc Trạch. Bà ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người mặc đồ nữ tu đang đập cửa nhà Tống Ngọc Trạch. Từ bóng lưng người đó có thể nhận ra đó là một cô gái.
Cát Đồng lắc đầu, thầm mặc niệm trong lòng, xem ra ngay cả Chúa cũng chịu thua trước Tống Ngọc Trạch rồi. Cát Đồng đã đi một đoạn xa mà vẫn nghe thấy những tiếng “rầm rầm rầm” kia.
Cô gái kia không thấy đau tay sao?
Tống Ngọc Trạch có ở nhà đâu! Dù cô gái kia có đập hỏng cửa cũng chẳng có người mở cửa.
Triệu Hương Nông buông thõng hai tay, tuyệt vọng tựa đầu lên cánh cửa.
Cô đã đến muộn rồi sao? Có phải Tống Ngọc Trạch đã rời khỏi Chicago rồi hay không? Tống Ngọc Trạch không thể đi, phải biết cô đã dùng bao nhiêu dũng khí mới dám đến gõ cánh cửa nhà anh.
Triệu Hương Nông ngã ngồi xuống đất, cô cũng không biết mình đã ngồi đó bao lâu, cô chỉ biết màn đêm đã thay thế ánh sáng mặt trời, có ánh đèn vàng vọt hắt xuống người cô. Đầu óc cô kêu ong ong, những cơn gió len vào trong ống tay áo rộng thùng thình khiến cô rùng mình vì ớn lạnh, nhưng nó cũng khiến cô tỉnh táo phần nào.
Bất chấp cây cầu thang đáng sợ kia, Triệu Hương Nông xách váy từ từ đi xuống cầu thang, chạy về một hướng nào đó. Có lẽ Tống Ngọc Trạch vẫn chưa đi khỏi, hôm nay là cuối tuần, Tống Ngọc Trạch sẽ làm việc công ích ở trung tâm trượt băng. Vì Tống Ngọc Trạch là một anh chàng tốt bụng có tinh thần trách nhiệm, nên muốn đi thì cũng phải làm xong việc ở trung tâm rồi mới đi.
Nghĩ đến đây, Triệu Hương Nông lại gia tăng bước chân.
Bóng người mặc đồ nữ tu vừa biến mất ở khúc ngoặt vào một con ngõ, thì có một bóng người cao gầy đi ra từ một con ngõ khác.
Bóng người cao gầy vừa đi qua cửa sổ, thì cánh cửa lập tức mở toang, người đàn bà để tóc ngắn thò đầu ra gọi: “Tống Ngọc Trạch.”
Người kia dừng bước, quay đầu lại chờ người đàn bà lên tiếng.
“Vài phút trước có cô gái mặc đồ nữ tu đến tìm cậu đấy.” Người đàn bà nói.
“Nữ tu?” Giọng nói êm tai của chàng trai mang theo vẻ nghi hoặc.
Người đàn bà cố bắt chước động tác đập cửa của Triệu Hương Nông, vừa làm vừa trêu chọc: “Tôi đoán, đó là một nữ tu vội vàng hoàn tục vì cậu, sức hấp dẫn của cậu đến Chúa trời cũng chịu thua rồi.”
Ngập ngừng một lúc, người kia quay người đi khỏi, không hề đoái hoài lời của Cát Đồng.
Cát Đồng lại vươn cổ hò to: “Tống Ngọc Trạch, nếu cô tu sĩ kia đập hỏng cửa thì cậu phải bỏ tiền ra đền đấy.”
Đóng cửa sổ lại, khi nhớ lại một số chi tiết Cát Đồng mới cảm thấy hôm nay vị khách trọ đẹp trai kia hơi lạ, không còn dáng vẻ niềm nở khi nhìn thấy bà nữa, bóng lưng đó như mang nặng tâm sự.
Kéo rèm cửa lại, Cát Đồng lại dõi mắt vào màn hình ti vi. Bản tin ở Chicago ngày hôm nay rất náo nhiệt, mấy nhà đài chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn chắc hẳn đang cười ngoác mồm vì sung sướng.
Cuộc liên hôn giữa hai tập đoàn lớn là Chế dược Bách thị và Bách hóa Triệu thị đã bị hủy bỏ ngay phút chót. Những diễn biến sau đó đặc sắc giống như một bộ phim điện ảnh Hollywood vậy. Người ra mặt đầu tiên là người đứng đầu tập đoàn Bách thị Bách Chính Sơn. Bách Chính Sơn lên tiếng tuyên bố do bên nhà gái hủy hôn. Đoàn luật sư của Bách thị cũng bày tỏ những thiệt hại kinh tế do người thừa kế nhà họ Triệu hủy hôn gây ra không liên quan đến tập đoàn Bách thị. Đồng thời họ sẽ xem xét những thiệt hại kinh tế mà cuộc hủy hôn gây ra cho tập đoàn của họ, sau đó bắt Triệu thị bồi thường mọi tổn thất kinh tế.
Sau khi tập đoàn Bách thị đưa ra lời tuyên bố, tập đoàn Triệu thị cũng lên tiếng thanh minh, Triệu Diên Đình tự mình đứng ra bày tỏ xin lỗi đồng thời cũng chấp nhận gánh chịu mọi hậu quả do con gái hủy hôn mang lại.
Cát Đồng biết cô thiên kim nhà họ Triệu kia, đó là một cô gái xinh đẹp như búp bê sứ, nụ cười ngọt ngào của cô là minh chứng cho người con gái được nuôi dưỡng như một bông hoa trong nhà kính, dù thế nào cũng không giống người sẽ gây ra những chuyện như vậy.
Cùng với sự kiện rầm rộ kia, Cát Đồng biết thiên kim nhà họ Triệu sắp phải đối mặt với làn sóng to lớn của dư luận. Không lâu trước đây, con gái nhà họ Triệu còn được bọn trẻ bình chọn là người mà chúng muốn thân cận nhất, mà giờ đây hành động huỷ hôn của cô được ví như scandal dùng thuốc cấm bất ngờ bị phanh phui của một ngôi sao thể thao vốn gắn liền với hình tượng trong sáng.
Để cha mình lâm vào tình cảnh như vậy chính là bất hiếu, không giữ lời hứa mà hủy hôn là bất nghĩa. Chắc chắn sau này cô ta sẽ chịu đủ mọi hậu quả, Cát Đồng thở dài tắt ti vi.
“A Tống vừa mới rời khỏi đây không lâu.” Đây là câu trả lời mà Triệu Hương Nông nhận được khi đến trung tâm trượt băng. Lời của chú Chung khiến Triệu Hương Nông mừng chảy nước mắt.
Triệu Hương Nông lại xách tà váy nữ tu chạy về nhà Tống Ngọc Trạch một lần nữa, vừa chạy cô vừa vui mừng: May mắn làm sao, sớm hơn một ngày. Chú Chung nói với cô ngày mai Tống Ngọc Trạch sẽ rời khỏi Chicago, về sau anh sẽ không quay lại Chicago nữa.
Trái đất rộng lớn thế này, muốn gặp một người rất khó, rất khó...
Giây phút ấy, Triệu Hương Nông chỉ muốn được nhìn thấy Tống Ngọc Trạch ngay lập tức, sự nôn nóng đó khiến cô làm ra một hành động.
Đứng ở giữa đường, nhắm chặt mắt lại, giang rộng hai tay.
Dù gặp phải cảnh tượng thót tim, nhưng người tài xế tốt bụng vẫn đưa cô đến nhà Tống Ngọc Trạch.
Đứng dưới cây cầu thang, Triệu Hương Nông ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng Tống Ngọc Trạch.
Có ánh đèn, phòng Tống Ngọc Trạch có ánh đèn.
Bước từng bước lên bậc thang, bậc thứ mười, bậc thứ mười một, bậc thứ mười hai, bước thêm một bước nữa sẽ đến trước cửa nhà Tống Ngọc Trạch.
Đứng ở khoảng không gian chỉ dung nạp được hai người, Triệu Hương Nông hít sâu một hơi, khi cô vươn tay định nhấn chuông cửa, cô mới nhớ ra chuông cửa nhà Tống Ngọc Trạch đã bị cô làm hỏng trước kia rồi.
Lại hít sâu một hơi nữa, nhấc tay gõ cửa.
“Cốc, cốc, cốc.”
Sau ba tiếng gõ cửa vang lên, cánh cửa được mở ra, Tống Ngọc Trạch đứng ở nơi có ánh đèn êm dịu, nhìn cô, cánh cửa chỉ hé ra một khe hở nhỏ.
Anh đứng ngược sáng nên cô không thể nào nhìn rõ vẻ mặt anh. Nhìn thấy khe hở hẹp của cánh cửa, nước mắt Triệu Hương Nông lập tức tuôn rơi, rõ ràng chủ nhân của căn phòng không hề có ý định để cô vào nhà.
Cô buông rủ rèm mi, bàn tay khẽ nắm chặt lại trong ống tay áo, khẽ nói: “Em biết, chuyện em gây ra ngày hôm nay là chuyện khiến ba mẹ đau lòng. Em cũng biết, chuyện em gây ra ngày hôm nay là một chuyện vô trách nhiệm nhất. Tống Ngọc Trạch, anh biết không, ngày hôm nay em rất mệt, mệt nhất là trái tim, tim mệt, chân cũng mỏi. Nhưng em vẫn đứng ở đây, em cũng không biết vì sao em lại làm như vậy.”
Triệu Hương Nông cũng không biết vì sao cô lại làm như vậy, cô chỉ biết lúc đứng ở nơi này gặp được Tống Ngọc Trạch, trái tim cô vô cùng bình yên.
Người đứng trong phòng vẫn không có phản ứng gì, cũng không định mở cửa cho cô đi vào.
Triệu Hương Nông bỗng cảm thấy xấu hổ vô cùng, dường như những gì giữa anh và cô đã không còn nữa, hay là...
“Tống Ngọc Trạch, hay phòng anh đang có người khác à?” Triệu Hương Nông nghe thấy giọng nói lí nhí của mình.
Người đứng ở cửa vẫn đứng im như cũ.
Hóa ra trong nhà Tống Ngọc Trạch thật sự có người khác rồi, có lẽ cô gái đó cũng đến thăm anh lúc đêm hôm giống cô. Triệu Hương Nông gật đầu, cố nói bằng giọng lịch sự: “Xin lỗi, mạo muội làm phiền rồi.”
Nói đoạn, Triệu Hương Nông chầm chậm quay người bước đi. Tầm mắt cô trở nên mông lung vì làn nước mắt đang dâng trào, khiến cô không nhìn rõ bậc cầu thang.
Một giây sau, cô bước hụt một cái, cả người sắp sửa ngã xuống cầu thang.
Một luồng sức mạnh kéo cơ thể nghiêng ngả của cô lại, sau đó cô được siết chặt trong vòng tay của một người rồi được người ấy bế bổng lên.
Đôi tay ấy khóa chặt cô, giọng nói anh vẫn chưa hết vẻ sợ hãi: “Triệu Hương Nông, vừa rồi em dọa anh sợ hết hồn.”
Triệu Hương Nông càng khóc dữ hơn. Cô cúi xuống hung dữ cắn lên bả vai anh. Tống Ngọc Trạch khốn nạn, sao anh chỉ hé cửa ra tí xíu như vậy.
___________________________________
“Xin... anh, đừng...” Cô bật khóc: “Đau... Tống... Tống Ngọc Trạch... đau quá...”
Chẳng phải người ta nói lần đầu tiên mới đau sao?
Anh thở hổn hển bên tai cô, giọng nói đứt quãng, trầm khàn, ẩn nhẫn đầy vẻ khó chịu: “Lần đầu tiên... lần đầu tiên sẽ đau, sau đó sẽ hết ngay thôi.”
- ------------------------
Hé có lời muốn kêu: Bắt đầu chuỗi ngày xôi thịt tung tóe, tui sợ mấy chương sau quá TTvTT