Đóa Hoa Tội Lỗi

Chương 103: Chương 103: Gửi thanh xuân (Hạ)




Dịch: Hé

Tắm xong, Triệu Hương Nông mở cửa phòng tắm ra, nhìn thấy Tống Ngọc Trạch cô liền nhíu mày.

“Rice nói em đã ăn tối ở phòng tập yoga rồi.” Tống Ngọc Trạch bắt chuyện.

Triệu Hương Nông ném cho Tống Ngọc Trạch một ánh mắt “Anh rảnh thật” rồi cầm khăn lau tóc. Tống Ngọc Trạch lấy chiếc khăn từ trên tay cô, giả bộ lơ đãng hỏi: “Thời gian em ra ngoài hôm nay hơi lâu, em đã đi đâu vậy? Anh gọi điện thấy em tắt máy.”

Triệu Hương Nông xoay lưng lại, chiếc khăn trên tay Tống Ngọc Trạch nhẹ nhàng xoa mái tóc ẩm ướt của cô.

Cô mặc cho Tống Ngọc Trạch lau tóc cho mình. Đến thời gian thích hợp, Triệu Hương Nông mới nói khẽ: “Em đã đặt xong vé máy bay đến Thụy Sĩ rồi. Em sẽ rời khỏi Chicago trước ngày anh ra tòa. Hôm nay em đã đến căn hộ Chu Nhan ở lúc trước, chính là căn hộ mà anh chuẩn bị cho cô ta.”

Nói xong, Triệu Hương Nông quay lại đối diện với Tống Ngọc Trạch, nhìn thẳng vào mắt anh và nói: “Vì không tận mắt chứng kiến nên em vẫn không tin, không, phải nói là em không thể chấp nhận việc Chu Nhan đã chết, nên hôm nay em đã đến nơi đó. Em cảm thấy chỉ có đến đó, em mới có thể chấp nhận sự thật Chu Nhan đã chết rồi. Sau đó em gặp một người phụ nữ da trắng, cô ta nói với em một vài chuyện. Lúc ra về, em nghĩ Chu Nhan chết thật rồi. Tống Ngọc Trạch, em nói như vậy anh có hiểu không?”

Tống Ngọc Trạch gật đầu.

Thấy Tống Ngọc Trạch sấy tóc giúp cô xong mà vẫn không có ý định ra khỏi phòng cô, Triệu Hương Nông nghiêm mặt, Tống Ngọc Trạch mới rời khỏi phòng cô.

Đợi Tống Ngọc Trạch ra khỏi phòng, Triệu Hương Nông mở cửa sổ ra, ngây ngẩn nhìn màn đêm u ám ngoài cửa sổ.

Đóng cửa sổ lại, Triệu Hương Nông ngồi xuống trước gương, bắt đầu tập biểu cảm.

Đợi mọi thứ ổn thỏa, Triệu Hương Nông ngồi trên thảm, trước mặt cô là bày các mảnh ghép mô hình tháp Eiffel. Đây là mô hình có độ khó cao nhất trên thị trường. Vì dạo gần đây Triệu Hương Nông thường xuyên mất ngủ, nên Rice đã mang cái này đến cho cô. Cô đã tốn rất nhiều công sức mới lắp được một nửa. Khi đồng hồ sắp điểm 11 giờ, Triệu Hương Nông bỗng la lên thật to.

Lúc Tống Ngọc Trạch đẩy cửa ra, Triệu Hương Nông đang bịt chặt ngón tay bị cạnh của mô hình cứa vào. Tống Ngọc Trạch lao đến chỗ cô, kéo tay cô kiểm tra, sau đó anh lập tức cúi đầu ngậm lấy ngón tay cô.

Trong khoảnh khắc ấy, có chút đau đớn, có chút chua xót, có chút ngọt ngào, nhưng nhiều hơn là sự lưu luyến.

Đợi Tống Ngọc Trạch ngẩng đầu lên, Triệu Hương Nông bày ra vẻ mặt “Ông anh à, việc anh vừa làm vừa không vệ sinh lại còn cũ rích.”

Tống Ngọc Trạch không để tâm, ánh mắt anh rơi xuống mô hình trên mặt đất.

Thế là, Triệu Hương Nông ấp úng nói: “Dạo này em không ngủ được, nên...”

Tống Ngọc Trạch không nói gì, anh chỉ duỗi tay vuốt tóc cô.

Nhìn mô hình mới lắp được một nửa, Triệu Hương Nông tỏ ra chán nản: “Em thấy cái này rất khó, em đã lắp mấy đêm mà vẫn không xong.”

Nhìn vẻ mặt không đồng tình của Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông bỗng nảy ra ý hay: “Tống Ngọc Trạch, hay là anh lắp hộ em, nghe nói kỷ lục lắp nhanh nhất là năm mươi phút, em đã lắp xong một nửa rồi, nửa còn lại anh lắp nhé. Nếu anh có thể lắp xong trong vòng nửa tiếng thì em sẽ đáp ứng một nguyện vọng của anh. Nguyện vọng phải này nằm trong phạm vi thực hiện của em.”

Tống Ngọc Trạch nhìn cô, tựa như đang cân nhắc nguyện vọng mà cô nói: “Nguyện vọng này bao gồm những chuyện nằm trong phạm vi thực hiện của em?”

Giả bộ không nhìn thấy ánh mắt thoáng lướt qua môi cô của Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông nghiêm túc gật đầu.

Thế là, thời gian đếm ngược bắt đầu.

Triệu Hương Nông tin trong nửa tiếng đếm ngược kia, nhất định cô còn khẩn trương hơn Tống Ngọc Trạch. Cô sợ Tống Ngọc Trạch không thể lắp xong mô hình trong nửa tiếng, vậy thì cô cần phải nghĩ cách khác để mục đích mà cô muốn đạt được biến thành lẽ tự nhiên. Muốn lừa Tống Ngọc Trạch là một chuyện không dễ dàng chút nào, từ trước đến giờ đều là Tống Ngọc Trạch lừa cô.

Phút thứ hai mươi tám trong thời gian quy định, giọt mồ hôi túa ra từ trán cô rơi xuống mặt thảm, Triệu Hương Nông cầm gối dựa che lên chỗ mồ hôi nhỏ xuống. Lúc này cô đã không cần phải lo lắng nữa, cô tin chắc Tống Ngọc Trạch có thể hoàn thành mô hình trong nửa tiếng. Triệu Hương Nông lặng lẽ lau mồ hôi trên trán.

Phút thứ hai mươi chín, Tống Ngọc Trạch ngẩng đầu lên, nở nụ cười đắc ý. Ánh mắt anh không còn kiêng dè mà nhìn thẳng vào môi cô, mục đích rất rõ ràng.

“Triệu Hương Nông, em nói rồi, nếu anh lắp xong trong nửa tiếng thì em sẽ đáp ứng một nguyện vọng của anh.” Tống Ngọc Trạch hớn hở nói, giống như anh là thợ săn, cô là con mồi.

“Nói đi, anh muốn gì nào?” Triệu Hương Nông tỏ ra hào phóng.

Tống Ngọc Trạch cụp mắt xuống, anh vươn người qua mô hình tháp Eiffel anh vừa lắp xong, kề gần lại cô. Triệu Hương Nông giả bộ ngả về phía sau, lắp bắp nói: “ Tống... Tống Ngọc Trạch, anh... anh đừng có tiến lại gần đây.”

Khi môi anh sắp chạm vào môi Triệu Hương Nông, cô duỗi tay chắn giữa hai đôi môi, gắng gượng nói ra câu nói gây tụt hứng kia: “Tống Ngọc Trạch, anh đừng quên nếu không xảy ra chuyện này thì anh đã là chồng cũ của em rồi.”

Tống Ngọc Trạch không tiến lại gần nữa, anh hôn vào lòng bàn tay cô: “Đừng chơi xấu với anh thế chứ, em đã nói rồi mà, một nguyện vọng nằm trong khả năng của em, yêu cầu của anh hợp lí mà, không phải sao?”

Hình như đúng là như vậy.

“Triệu Hương Nông, anh cho em hai sự lựa chọn, hoặc là em hôn anh, hoặc là anh hôn em.”

Tên khốn này! Triệu Hương Nông nhíu mày, thấy thế Tống Ngọc Trạch giãn mày ra, đôi mắt lấp lánh của anh khiến cô nhìn đến mê mẩn, rồi cứ thể để mặc anh gỡ tay cô ra.

Vào giây cuối cùng khi anh sắp chạm vào môi cô, Triệu Hương Nông vội nói: “Tống Ngọc Trạch, thuyết phục được em thì em mới cho anh hôn.”

“Vừa rồi anh vẫn chưa thuyết phục em sao?” Mắt anh dán chặt vào môi cô.

“Vẫn chưa đủ.” Đúng, vẫn chưa đủ, cô muốn nhiều hơn, vì tiếp sau đó là quãng thời gian thuộc về cô và anh.

Mấy giây sau.

“Triệu Hương Nông, nhắm mắt lại.” Anh nói với cô.

Triệu Hương Nông không nghe theo, vẻ mặt cô viết một câu “Anh đừng hòng giở trò“.

“Ngoan, nhắm mắt lại, anh thề sẽ không hôn trộm em đâu.” Anh cười.

Thế là, Triệu Hương Nông giả bộ thấp thỏm nhắm mắt lại.

“Triệu Hương Nông, em có nhìn thấy đồng hồ trên quảng trường không?” Tống Ngọc Trạch dịu dàng hỏi.

Triệu Hương Nông lắc đầu, sự bất hợp tác của cô khiến cô phải nhận một cái cốc đầu: “Triệu Hương Nông, dù em không nhìn thấy thì cũng phải vờ như nhìn thấy chứ.”

Được rồi, được rồi, lần này Triệu Hương Nông thật sự nhắm mắt lại, sau đó khi Tống Ngọc Trạch hỏi lại câu hỏi ban nãy thì cô trả lời là có nhìn thấy.

Giọng nói êm tai của anh vang lên bên tai cô: “Bây giờ, Tống Ngọc Trạch và Triệu Hương Nông đang đứng trước chiếc đồng hồ đều đã hai mươi lăm tuổi rồi, sau đó, chiếc đồng hồ kia bắt đầu chuyển động, ba năm trôi qua, không, là hai năm trôi qua.”

“Tống Ngọc Trạch, vì sao lại đổi ba năm thành hai năm?” Triệu Hương Nông hỏi.

“Vì Tống Ngọc Trạch không muốn cho Triệu Hương Nông bất cứ cơ hội thay lòng đổi dạ nào, vì anh ta không muốn trở thành một Bách Nguyên Tú khác. Anh ta sợ trong lúc anh ta sơ sẩy, bỗng có một Tống Ngọc Trạch khác nhảy ra, chỉ hai năm cũng đã khiến anh ta đủ sợ hãi rồi.”

Triệu Hương Nông mỉm cười, lần này sẽ không như vậy đâu, thật sự sẽ không thay lòng. Ôi không, nước mắt sắp trào ra rồi, thế là Triệu Hương Nông vội giục Tống Ngọc Trạch: “Hai năm thì hai năm, sau đó thì sao?”

“Sau đó, hai năm trôi qua, lúc này Triệu Hương Nông đã hai mươi bảy tuổi, Tống Ngọc Trạch cũng hai mươi bảy tuổi, bọn họ gặp lại nhau trong dòng người hối hả, có thể yêu lại từ đầu, có thể tình cũ khó quên, có thể là duyên trời định, cuối cùng Tống Ngọc Trạch cũng làm Triệu Hương Nông rung động vì sự chân thành của mình. Triệu Hương Nông phát hiện trên thế giới này chẳng có ai có thể đẹp trai hơn anh ta, thích hợp hơn anh ta, hiểu cô hơn anh ta, và rồi chấp nhận anh ta.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó họ có buổi hẹn hò đầu tiên.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó à... có thể bỏ qua buổi hẹn hò đầu tiên không Triệu Hương Nông?”

“...”

“Bỏ qua buổi hẹn hò thứ nhất, buổi hẹn hò thứ hai, sau đó bọn họ có buổi hẹn hò thứ ba.”

“Vì sao buổi hẹn hò thứ ba không bị bỏ qua?” Triệu Hương Nông nén giận.

“Buổi hẹn hò thứ ba không thể bỏ qua, vì có ánh trăng, vì có hoa tươi, vì xung quanh họ không có ai, vì Tống Ngọc Trạch muốn hôn Triệu Hương Nông rồi.”

“Trước đó anh đã nói sẽ làm nhiều chuyện khiến em vui vẻ để có được nụ hôn của em, nhưng em vẫn chưa nhìn thấy những chuyện anh làm để lấy lòng em.” Triệu Hương Nông bày tỏ sự kháng nghị của mình.

“Sao lại không, anh đã tốn rất nhiều thời gian giúp em tìm cún con, anh đã xếp hàng mỗi ngày để mua được bánh mì em thích ăn, khi trời mưa vì không muốn để giày em lấm bẩn anh đã cõng em từ trường về căn hộ, anh giúp em bắt được tên trộm lẻn vào căn hộ của em, lúc em lười làm bài tập anh đều giúp em làm. Em...” Tống Ngọc Trạch kể công.

Không khống chế được nữa rồi, khóe miệng cô bắt đầu nhướn lên rồi.

“Triệu Hương Nông, anh muốn hôn em.”

Cô vẫn lặng thinh.

Môi anh lập tức dán lên môi cô, sau một thoáng thăm dò, anh vội vàng tham lam ngậm mút.

Tống Ngọc Trạch rất biết ơn khi có thể hôn Triệu Hương Nông lần nữa, bây giờ hai người đang ở quãng đời tuổi hai mươi lăm cũng khiến Tống Ngọc Trạch rất biết ơn, vì hai năm sau bọn họ cũng mới có hai mươi bảy, bọn họ vẫn còn rất trẻ, bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian ở bên nhau sau này.

Làn môi cô vẫn mềm mại như ngày nào, cơ thể mềm mại không xương của cô dán chặt vào người anh. Cô... không mặc nội y, cặp bánh bao căng tròn trước ngực khẽ cọ vào ngực anh, cùng với môi lưỡi giao triền, khiến anh không kìm được ý nghĩ... muốn nắm lấy nó. Một khi anh chạm tay vào, nhất định nụ hồng trên đỉnh núi sẽ chạm vào lòng bàn tay anh trước tiên. Có trời mới biết anh nhớ xúc cảm mềm mại tựa cánh hoa nở rộ kia thế nào.

Bản năng đã hành động trước tư duy của anh. Bản năng xui khiến anh luồn tay vào từ cổ áo cô, ngón tay vừa trạm vào nơi đầy đặn trước ngực cô thì bị lấy ra.

“Tống... Tống Ngọc Trạch, anh đã nói chỉ hôn thôi mà.” Triệu Hương Nông yếu ớt kháng nghị.

Anh không bận tâm, lần thứ hai thò tay vào cổ áo cô, lần thứ hai cô gỡ tay anh ra. Đến lần thứ ba anh thò tay vào, Triệu Hương Nông vẫn tiếp tục muốn gỡ tay anh ra, lần này, Tống Ngọc Trạch đã nắm chặt nơi mềm mại vào lòng bàn tay trước cô. Đỉnh nhọn của cô đang chọc vào lòng bàn tay anh, anh hơi nhúc nhích bàn tay, cơ thể đang dán vào anh liền khẽ run rẩy.

Trong lúc cô đang đấu tranh, anh dỗ cô: “Chỉ sờ thôi, anh sẽ không làm gì khác đâu, anh hứa.”

Thế là, trong lúc anh nửa cưỡng ép nửa dỗ dành, cô được anh nhẹ nhàng đặt nằm xuống đất, cơ thể anh lập tức đè lên cô, má cô đỏ lựng. Anh vạch áo cô sang hai bên, khi cổ áo tụt xuống khuỷu tay cô, bộ ngực hiện ra trước mắt anh. Anh cúi đầu, định ngậm lấy nụ hoa đỏ tươi kia.

Cô duỗi tay che lại.

“A Nông, anh muốn em, anh muốn đi vào, cho anh đi vào, hửm?” Anh thú nhận với cô.

Cô nhìn anh, tay vẫn che chắn trước ngực.

Ở khoảng cách gần, Tống Ngọc Trạch nhìn thấy sự đấu tranh trong đáy mắt Triệu Hương Nông.

“Sao thế?” Môi khẽ chạm vào tai cô.

“Em sợ.” Cô nói lí nhí.

“Nói xem em đang sợ cái gì?”

“Không biết.”

Nỗi sợ hãi trong mắt cô là thật, Tống Ngọc Trạch thở hắt một hơi, bọn họ sắp phải xa nhau vài năm, trong mấy năm này anh không thể khiến lòng cô vấn vương sợ hãi.

“Anh giận à?” Thấy anh im lặng, Triệu Hương Nông mới hỏi.

Ngốc, anh làm gì có thời gian giận dỗi chứ.

“Tống Ngọc Trạch, chúng ta mới đi đến buổi hẹn hò thứ ba, như vậy có vẻ hơi nhanh, sợ hãi là điều hiển nhiên mà.” Cô lại nói tiếp.

Giọng nói của cô cộng thêm khuôn mặt và nội dung câu nói đạt đến trình độ đáng yêu thượng thừa, đáng yêu đến độ... anh phải thở hắt một lần nữa để giải phóng sự rạo rực trong cơ thể anh.

Khó khăn lắm Tống Ngọc Trạch mới đè nén ham muốn, thở một hơi thật dài, anh nói với cô: “Triệu Hương Nông, ngốc à, đã nửa năm trôi qua kể từ buổi hẹn hò thứ ba của chúng ta, Tống Ngọc Trạch đã sờ Triệu Hương Nông rất nhiều lần rồi, hơn nữa...”

Tiếng cười khẽ vang lên, Tống Ngọc Trạch ghé môi lại gần tai Triệu Hương Nông: “Hơn nữa... Triệu Hương Nông cũng từng dùng tay “giải quyết” cho Tống Ngọc Trạch rồi. Chuyện đó xảy ra trong thư viện. Đó là một ngày mưa, Triệu Hương Nông vào trong thư viện trú mưa. Mấy phút sau, Tống Ngọc Trạch cầm ô đến đón Triệu Hương Nông. Ngày hôm đó, Triệu Hương Nông mặc chiếc áo sơ mi lụa, nước mưa làm ướt áo cô, rồi dán chặt vào người cô, làm nổi bật đường cong quyến rũ của cô, cũng khiến Tống Ngọc Trạch nhìn đến ngẩn ngơ. Ngày hôm đó, trong thư viện không một bóng người, ngoài trời mưa rất to, Tống Ngọc Trạch kéo Triệu Hương Nông vào trong góc khuất của thư viện. Anh vừa kéo cô đi, vừa ấp úng nói với cô một chuyện, Triệu Hương Nông, chỗ đó của anh... cứng rồi. Khi Triệu Hương Nông đang nổi đóa, Tống Ngọc Trạch lại dọa Triệu Hương Nông, nếu không giúp anh giải quyết thì anh sẽ làm ra chuyện khiến cô mất mặt, chẳng hạn như khi mọi người đều biết quan hệ giữa cô và anh, anh sẽ mang “cái lều” kia nghênh ngang đi ra khỏi thư viện.”

“Đồ khốn, anh là tên lưu manh, anh là một kẻ dâm dê.” Cô giơ tay đấm anh, giận dỗi mắng, như thể anh thật sự đã làm chuyện khiến cô mất mặt vậy.

Tống Ngọc Trạch bắt lấy tay cô, nói tiếp: “Thế là, Triệu Hương Nông hết cách với Tống Ngọc Trạch, ngón tay run rẩy cởi dây nịt của anh, thò tay vào trong, ngay tức khắc cô phải sợ hãi, vì cô mới chạm vào nơi đó đã giật giật, lại còn nóng bỏng tay, không những nóng mà kích cỡ còn...”

“Câm miệng, câm miệng! Tống Ngọc Trạch, không được nói nữa.” Cô duỗi tay bịt miệng anh.

Tiếng anh lọt qua kẽ ngón tay cô: “Vào ngày mưa đó, trong một góc của thư viện, đứng từ xa có thể nhìn thấy một đôi nam nữ giống như đang thầm thì buôn chuyện với nhau, nhưng thật ra không phải thế, được giá sách che chắn, khuôn mặt Triệu Hương Nông đỏ bừng, cô sắp khóc đến nơi rồi, tay cô đang chuyển động cực nhanh... Cuối cùng, anh giải phóng trong lòng bàn tay cô. Sau ngày mưa hôm đó, Tống Ngọc Trạch ngỏ lời muốn sống cùng Triệu Hương Nông. Sau vài ngày Triệu Hương Nông suy nghĩ, bọn họ cùng đến khu mua sắm, mua áo ngủ tình nhân, gối tình nhân, cốc tình nhân. Bọn họ còn mua một món đồ quan trọng khác, áo mưa là loại siêu mỏng mà Tống Ngọc Trạch thích.”

“Triệu Hương Nông, em xem cái gì nên trải qua anh đều trải qua hết rồi.”

Triệu Hương Nông vẫn nhìn anh, gò má đỏ ửng, ánh mắt mê ly, cô hỏi Tống Ngọc Trạch sau này bọn họ thật sự sẽ trở nên như vậy sao?

“Ừm, chúng ta nhất định sẽ trở nên như vậy.”

Cô rũ mắt xuống.

“A Nông, anh muốn em, anh muốn đi vào, cho anh đi vào, hửm?” Anh hôn vào bàn tay đang bịt miệng anh.

“Tống Ngọc Trạch, anh có thể cho em năm phút suy nghĩ không?”

Năm phút sau, Triệu Hương Nông gật đầu trong cái nhìn nóng bỏng của Tống Ngọc Trạch. Tống Ngọc Trạch hoan hô trong lòng, nhanh tay cởi bỏ quần áo cô.

“Khoan đã!” Cô nghiêm túc nói: “Tống Ngọc Trạch, anh phải đáp ứng một yêu cầu của em thì em mới để cho anh dùng loại siêu mỏng anh mua kia.”

Tống Ngọc Trạch muốn nện một cú xuống đất, nghiến răng thốt ra từng chữ một: “Yêu cầu gì?”

“Gỡ thứ dưới cổ chân anh ra, sau đó chúng ta rời khỏi nơi này. Tống Ngọc Trạch, em biết anh có cách mà.” Triệu Hương Nông chỉ vào chân anh.

Người phụ nữ này thật sự coi anh là chiến sĩ tương lai hả! Tống Ngọc Trạch nhíu mày.

Ngón tay cô vuốt hàng mày nhăn nhó của anh, giọng vừa ngọt vừa quyến rũ: “Tống Ngọc Trạch, nếu anh mà đeo cái đấy rồi làm với em, em cảm thấy em sẽ mất tập trung.”

Tống Ngọc Trạch cảm thấy lời của Triệu Hương Nông cũng có lí.

“Có lúc anh rất đáng ghét, đáng ghét đến nỗi em không thể không quắp chân lên eo anh. Anh cũng biết, sức em yếu xìu, không cẩn thận chân lại trượt xuống khỏi người anh, sau đó, có thể sẽ chạm vào cái thứ trên chân anh, như vậy em chắc chắn sẽ phân tâm.”

Quả là như vậy, dường như Tống Ngọc Trạch có thể tưởng tượng đến lúc đấy thì tụt hứng thế nào.

Khi Tống Ngọc Trạch đang chìm trong sự ham muốn mà gọi điện thoại, anh vĩnh viễn không ngờ rằng, Triệu Hương Nông lại dùng cách này để đặt một cái bẫy. Cô dùng giọng nói như bùa mê khiến anh rơi vào bẫy của cô, ngu ngơ nghe theo cô.

Nửa tiếng sau cuộc điện thoại của Tống Ngọc Trạch, có hai người đàn ông đến đó, một người dùng máy làm nhiễu sóng rồi chuyển chiếc còng điện tử trên chân Tống Ngọc Trạch sang cổ chân của người đàn ông có vóc dáng tương tự Tống Ngọc Trạch. Mọi thứ chỉ diễn ra trong vòng mấy phút ngắn ngủi.

Gần 12 giờ đêm, Tống Ngọc Trạch lái xe đưa Triệu Hương Nông ra ngoài từ cổng sau.

Xe dừng trước ngã tư đường, dòng xe vẫn tấp nập qua lại, đèn phố vẫn sáng trưng, cả thành phố Chicago không bao giờ ngủ.

“Công chúa điện hạ, bây giờ chúng ta đi đâu?” Anh hỏi cô.

Cô chỉ tay về phía trước: “Lái xe về phía trước, đến con đường đầy hoa tươi, đến cây cầu nhìn từ xa như vầng trăng treo veo, đến nơi sơn thủy hữu tình, đến nơi rừng sâu hồ bạc. Khi xe dừng lại bên bờ hồ, em sẽ cho anh hôn em.”

Thế là, chiếc xe băng qua màn đêm đằng đẵng, vượt qua cây cầu, nơi ánh đèn hiu hắt có ánh trăng bàng bạc chiếu xuống, đồng hành cùng hành trình của họ.

Xe men theo bờ sông Mississipi, xuyên qua công viên rừng rậm, cuối cùng dừng bên ven hồ.

Bầu trời sắp nghênh đón hừng đông mờ mờ ảo ảo, xung quanh tĩnh lặng, thỉnh thoảng có tiếng cá nhảy lên mặt nước, hai người không nói năng gì, hoặc có lẽ không cần nói gì nữa rồi.

Triệu Hương Nông vặn đèn trong khoang xe dịu đi, cởi dây an toàn ra, sau đó chạm vào tay Tống Ngọc Trạch. Tống Ngọc Trạch nắm lấy tay cô, không cần phải dùng ngôn ngữ vào giây phút như này nữa, Tống Ngọc Trạch chuyển sang chỗ ngồi của cô.

Hai người chen chúc trên ghế phó lái. Chiếc ghế đã được ngả về phía sau, cô ngồi trên người anh, rũ mắt, mặc anh thò tay vào váy cô, mặc tay anh vén lớp vải mỏng manh kia rồi đi vào.

Vì e ngại cơ thể cô đang trong thời gian hồi phục, anh không dám quá kịch liệt. Sau khi nhận được sự đồng ý của cô, khi một ngón tay đi vào, cô tựa đầu lên vai anh, không dám nhìn anh. Dưới dự thăm dò dịu dàng của anh, cô nhanh chóng động tình. Đợi đến khi cơ thể cô mềm nhũn như một vũng nước, cô được đặt nằm trên ghế, quần lót mỏng manh từ từ trượt khỏi chân cô, còn chân váy dáng rộng của cô thì bị vén lên tận eo. Sau vài lần cự tuyệt không thành, cô ngoan ngoãn để anh dẫn dắt tay cô, nắm lấy nơi ngẩng cao đầu của anh, sau đó...

Cô bắt đầu sợ hãi, nơi đó sao mà... dù biết cuối cùng mình sẽ dung nạp được nó, nhưng... cô vẫn không kìm được muốn nhắc nhở anh.

Không đợi cô lên tiếng, anh đã cất lời trước cô, giọng nói trầm lắng như màn đêm xung quanh: “Đừng sợ... anh sẽ nhẹ nhàng.”

Khi hừng đông chiếu vào khoang xe, hai người đã toát đầy mồ hôi. Mồ hôi bốc hơi cùng với làn khói toát ra từ hơi thở kịch liệt của hai người khiến khoang xe trở nên mờ ảo, kính xe cũng mờ đi, biến khoang xe trở thành một thế giới độc lập.

Cơ thể cô mở rộng nghênh đón anh, càng yêu càng khao khát nhau, họ càng muốn khám phá cơ thể đối phương bằng bản năng nguyên thủy nhất.

Lúc này, người ngồi trên anh đang run rẩy kịch liệt. Anh vùi sâu trong cơ thể cô, chân cô quấn quanh eo anh, đôi tay khoác lên cổ anh, tựa đầu vào hõm vai anh, để mặc anh... cần mẫn cày quốc, dần dần đánh tan tư duy của cô bằng những cú dấn người.

Sau đó, dốc hết sức lực, bao dung anh.

Quên đi biệt li, quên đi con dao phẫu thuật.

Đến giây phút cực hạn, dịch thể nóng hổi bắn vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô. Anh rất ảo não, vì tham luyến sự sung sướng nhất thời, tham luyến xúc cảm không bị ngăn cách, bọn họ đã quên đeo áo mưa.

“Kỳ an toàn.” Cô nói với anh.

Ánh bình minh đã gõ cửa, tia nắng chan hòa trải khắp thế giới bên ngoài cửa xe. Triệu Hương Nông ngủ say sưa trong lòng Tống Ngọc Trạch. Trên người cô đắp áo khoác của anh, anh cũng không nỡ rời khỏi cơ thể cô.

Ục ục...

Dù Triệu Hương Nông nghe thấy tiếng bụng mình đang kháng nghị nhưng cô vẫn nhắm chặt mắt. Tiếng cười của anh thật gần, như thể có thể lọt vào tai cô bất cứ lúc nào, khiến trái tim cô ngứa ran.

“Triệu Hương Nông, mau dậy nào, mặt trời chiếu đến mông rồi.” Tống Ngọc Trạch nói thật to.

Triệu Hương Nông miễn cưỡng mở mắt ra. Y như Tống Ngọc Trạch đã nói, ánh mặt trời lúc mười giờ sáng xuyên qua tán lá hắt vào khoang xe. Tống Ngọc Trạch đã ngồi sang ghế lái ngắm cô.

Mấy phút sau, Triệu Hương Nông vẫn túm chặt chiếc áo khoác đắp trên người, lườm Tống Ngọc Trạch, cô như muốn nói “Đồ cầm thú, còn không đi chỗ khác, em muốn thay quần áo.”

Trên người cô ngoại trừ đôi tất dài ra thì cơ bản không còn gì nữa.

Thấy Tống Ngọc Trạch không có ý định quay mặt đi, Triệu Hương Nông nổi đóa: “Tống Ngọc Trạch!”

“Triệu Hương Nông, em là vợ anh.”

“Thì sao nào?”

Ánh mắt nhìn cô trở nên thẫm lại: “Chồng nhìn vợ thay quần áo là chuyện thường tình, Triệu Hương Nông, anh muốn nhìn.”

Tống Ngọc Trạch muốn nhìn Triệu Hương Nông thay quần áo, vậy thì cho anh nhìn, chỉ cần anh muốn cô cũng có thể cho anh làm.

Có điều, cô vẫn chưa thể hào phóng giống đám bạn cô được.

Cô ngồi dậy khỏi chiếc ghế đã ngả ra sau, chiếc áo khoác đắp trước ngực chầm chậm trượt xuống eo. Bàn tay vốn đang định lấy chiếc váy dài vì ánh mắt dừng lại trước ngực cô mà đổi thành lấy áo lót.

“Triệu Hương Nông.” Anh gọi cô.

Thế là, bàn tay định lấy áo lót lại đổi thành lấy váy dài.

Cuối cùng, người thua cuộc là Tống Ngọc Trạch. Khi chiếc áo sơ mi của cô vẫn chưa kịp cài ba chiếc cúc cuối cùng, Tống Ngọc Trạch mở cửa xuống xe, sau đó...

“Tùm...” Một tiếng vọng ra từ mặt hồ, phá vỡ sự tĩnh mịch của khu rừng.

Tia nắng chói chang chiếu xuống làn sóng lăn tăn trên mặt hồ, Triệu Hương Nông ngồi trên chiếc cầu vươn ra giữa hồ, vừa ăn quà vặt vừa nhìn Tống Ngọc Trạch bơi trong hồ.

Triệu Hương Nông rất vui, vì cô cảm thấy đây hoàn toàn là do Tống Ngọc Trạch tự làm tự chịu.

“Tống Ngọc Trạch, sao bỗng dưng anh lại tắm vào lúc này?” Một câu hỏi ngây thơ vô (số) tội, vào buổi trưa nhàn rỗi thế này, cô phải tìm chút chuyện vui.

Đáp lại cô là tiếng rẽ nước nhanh hơn của Tống Ngọc Trạch. Chắc người kia giận lắm đây, tình trạng cơ thể cô rành rành ra đấy, không tiết chế không được, cô gần như muốn ngất dưới người anh.

Cô hỏi lại lần nữa nhưng vẫn không nhận được câu trả lời, thế là cô cầm viên đó nhỏ ném về phía Tống Ngọc Trạch. Tống Ngọc Trạch hơi xui xẻo, viên đá đầu tiên đã ném trúng đầu anh.

Rõ ràng anh đã bị chọc giận, thế là...

“Triệu Hương Nông, về sau anh sẽ không nhìn em thay quần áo nữa.” Anh dừng lại giữa hồ, gầm lên như phát rồ, tiếng anh không ngừng vọng lại khắp cánh rừng.

Thật là đáng yêu, Tống Ngọc Trạch thật là đáng yêu. Vừa khen Tống Ngọc Trạch trong lòng, lệ nóng cũng dâng đầy trong hốc mắt. Anh yêu, liệu anh có biết? Giờ anh không nhìn, về sau anh sẽ không thể nhìn thấy nữa đâu.

Về sau, anh thật sự không phải nhìn Triệu Hương Nông thay quần áo nữa rồi.

Ngẩng đầu, bầu trời đầu tháng tư là một màu xanh nhạt nhòa.

Tiếng rẽ nước hướng về đôi chân buông thõng dưới cầu của cô, anh bơi đến bên cô, giọng anh lộ ra sự bất bình: “Triệu Hương Nông, giờ em đang đắc ý lắm đúng không?”

Đúng, cô rất đắc ý.

Chiếc xe đang tiến sâu vào trong rừng. Trước khi mặt trời lặn, họ đã tìm được khách sạn trên cây mà bọn họ dự định ngủ lại đó một đêm.

Khách sạn trên cây do một người Anh Điêng mở. Người Anh Điêng kinh doanh theo mô hình mà tổ tiên họ để lại. Nơi này không có điện, không có mạng, căn nhà gỗ đóng trên cây cổ thụ mấy trăm năm, cách bài trí đơn giản trong căn phòng khiến người ta ngỡ như đã quay về năm mươi năm trước.

Tối đến, Triệu Hương Nông nằm nhoài trước cửa sổ, ánh mắt dõi theo nhịp đung đưa của đám dây leo trước cửa sổ. Xung quanh cây là những chiếc đèn dầu, ánh đèn leo lắt khiến nơi này càng trở nên nguyên sơ, khiến cô biếng nhác, ngơ ngẩn.

Trái với sự biếng nhác của Triệu Hương Nông, Tống Ngọc Trạch lại rất phấn khích, tên ngốc kia vừa đưa cô đến phòng của một cụ già Anh Điêng hơn trăm tuổi. Đó là ông của chủ khách sạn. Nghe nói ông cụ đó có khả năng dự đoán vận mệnh tương lai, rất nhiều người từ xa đến nơi này vì khả năng của ông cụ. Sau khi Tống Ngọc Trạch đưa một đống đô la ra, ông lão bắt đầu lẩm nhẩm. Khi Triệu Hương Nông nghe thấy ông lão kia nói cô và Tống Ngọc Trạch sẽ sống bên nhau đến bạc đầu, cô cũng đã đoán ra người này chính là thần lừa bịp.

Ừm, khi nghe thấy ông lão nói như vậy, Tống Ngọc Trạch lại nhét vào tay ông lão một xấp tiền dày.

Sống đến bạc đầu? Cõi lòng Triệu Hương Nông chua xót, dường như cô hiểu định nghĩa của từ này quá muộn rồi, đúng là quá muộn rồi.

Đêm dần khuya, cô vẫn bất động ngồi trước cửa sổ, Tống Ngọc Trạch ngồi bên thủ thỉ: “Trên xe em còn khăng khăng muốn tắm mà.”

“Ồ...”

“Ngoan, nước pha xong rồi.”

“Ừm...”

“Triệu Hương Nông, anh muốn đi ngủ rồi, anh lái xe cả ngày mệt quá, tí nữa nước mà lạnh thì anh mặc kệ em đấy.”

“Tống Ngọc Trạch...” Triệu Hương Nông kéo dài giọng: “Chân em tê, em lười, em không muốn động đậy.”

Trong phòng tắm chật chội, xung quanh được ghép lại từ ván gỗ. Nước trong bồn tắm bốc hơi nghi ngút, Tống Ngọc Trạch đặt cô vào bồn tắm rồi nhanh chóng quay ra. Triệu Hương Nông kéo tay anh, anh vuốt tóc cô: “Anh ở ngoài đợi em, có chuyện gì thì gọi anh là được.”

Trên mặt Tống Ngọc Trạch vẫn còn vết nhọ nồi, ở đây nếu muốn dùng nước nóng thì khách phải tự đun. Vì muốn để cô tắm nước nóng mà Tống Ngọc Trạch đã tốn không ít thời gian.

“Cùng tắm di.” Cô cụp mắt, ngón tay vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay anh.

Bàn tay đặt trên đầu cô rời xuống mặt cô, mân mê má cô: “Nước nhanh nguội lắm, tắm xong rồi nghỉ ngơi cho đỡ mệt.”

Nói xong, anh ra khỏi nhà tắm như chạy trốn.

Cơ thể được nước nóng vây quanh, Triệu Hương Nông chậm rãi đếm, đếm thời gian còn lại của cô và Tống Ngọc Trạch.

Đêm khuya.

Đèn ở bốn góc phòng chỉ còn lại hai chiếc, ánh đèn nhỏ bé lay lắt theo sự chuyển động của không khí. Cơ thể đang dán chặt vào anh khiến Tống Ngọc Trạch càng lúc càng không thể chung đụng với cô bằng hình thức chỉ nói chuyện đơn thuần kia được nữa. Lúc này, chuyện anh cần chống lại là ham muốn sờ cô, đi vào cô.

“Triệu Hương Nông, em không ngủ à?” Tống Ngọc Trạch nhắc nhở lần thứ n: “Đã muộn lắm rồi đấy.”

“Em không buồn ngủ.”

Nghiến răng, Tống Ngọc Trạch muốn chửi thề, người phụ nữ này cọ bộ ngực của cô vào anh làm cái gì vậy? Cô có biết sáng hôm nay khi anh vừa thức dậy liền nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, anh ân hận đến mức nào không.

Anh ham muốn vô độ, anh không hề tiết chế! Anh còn nhớ khoảnh khắc chạy nước rút trong cơ thể cô, đầu cô đã va vào nóc xe mấy lần.

“Triệu Hương Nông, ngày mai anh còn phải lái xe.”

“Ừm.”

Đêm khuya.

Tống Ngọc Trạch nhắm chặt mắt, anh không thể mở mắt ra nhìn người phụ nữ đang phủ phục trên người anh. Anh biết một khi mình mở mắt ra nhất định sẽ xé bộ áo ngủ trên người cô thành mảnh vụn, vì từ lúc cô bước ra khỏi phòng tắm anh đã có ý định xé tan nó bất cứ lúc nào.

“Tống Ngọc Trạch, anh ngủ rồi à?”

Tống Ngọc Trạch gắng gượng để mình hít thở đều đặn như đã ngủ say.

“Ngủ thật rồi à.” Giọng cô rầu rĩ không vui: “Em vẫn muốn hỏi anh một vấn đề cơ?”

Tống Ngọc Trạch không thể chịu được khi giọng Triệu Hương Nông mang theo sự không vui, giọng anh như hừ ra từ mũi: “Vấn đề gì?”

“Em muốn hỏi là, mấy năm sau ngoài chuyện nhờ Triệu Hương Nông giải quyết bằng tay và sống cùng cô ấy ra...” Giọng nói kia rề rà ghẹo người: “Tống Ngọc Trạch còn muốn điều gì khác không, hửm? Chẳng hạn như...”

Khoảnh khắc ấy, Tống Ngọc Trạch cảm thấy con tim mình đã lạc mất một nhịp.

Thế là, anh mở mắt ra, sau đó không thể rời mắt khỏi khuôn mặt cô được nữa, không, phải nói là đôi môi đỏ thắm của cô.

Cô nắm lấy tay anh. Khi đầu lưỡi cô chạm vào ngón tay anh, mọi thứ đã hoàn toàn ngã ngũ.

Cuối cùng, đầu lưỡi nhẹ lướt qua đầu ngón tay anh, Tống Ngọc Trạch thầm cười khổ, cô chỉ liếm nhẹ một cái, anh liền cởi giáp xin hàng.

“Muốn không?” Cô hỏi anh.

Ánh mắt dán vào đôi môi đỏ mọng của cô: “Muốn, muốn đến điên lên, nằm mơ cũng muốn. Sau khi làm tổn thương Triệu Hương Nông nặng nề, Tống Ngọc Trạch quay về New Orleans. Em cũng biết buổi tối ở New Orleans rất yên bình. Khi màn đêm tĩnh lặng vừa buông xuống, em liền chạy vào trong đầu anh. Anh lén mở cửa căn phòng em ở trước kia, mọi chuyện liền bắt đầu.”

Đêm khuya.

Chiếc giường được ghép lại từ những tấm gỗ kê sát tường, trên giường là hai chai bia đã uống một nửa, mùi bia vẫn còn thoang thoảng trong căn phòng. Chiếc màn tối màu đã cho hai người một tầng bảo vệ. Họ rất cần tầng bảo vệ này, vì... Tống Ngọc Trạch đang tựa lưng vào tường, cúi đầu nhìn Triệu Hương Nông, bàn tay đặt trên đỉnh đầu cô, theo từng tiết tấu của cô mà luồn sâu vào tóc cô. Không còn chuyện gì có thể chấn động hơn cảnh tượng này, cô đã tái hiện cảnh tượng trong mơ của anh: Đôi môi mềm mại của cô, hơi thở ghẹo người của cô, cô dẫn anh lên thiên đường, đầy anh xuống địa ngục, cô khiến anh...

Khoái cảm từ đôi môi của cô lướt qua nơi cứng rắn nhất của anh xông thẳng lên khoang bụng, khoang miệng anh, rồi biến thành tiếng rên đứt quãng: Triệu Hương Nông, Triệu Hương Nông...

Làm xong, cô mềm oặt nép vào lòng anh: “Tống Ngọc Trạch, anh khiến em mệt chết đi được.”

Anh khẽ hôn lên thái dương cô: “Năm Tống Ngọc Trạch 28 tuổi, cuối cùng anh cũng đạt được ước muốn, quá trình đó còn tuyệt hơn cả tưởng tượng của anh gấp vạn lần.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, họ cảm thấy thời cơ đã chín muồi, Tống Ngọc Trạch quyết định kết hôn với Triệu Hương Nông một lần nữa. Ngày họ tổ chức hôn lễ là một ngày đẹp trời. Sau khi tổ chức hôn lễ xong, ông Tống giao hết quyền làm chủ cho bà Tống, bao gồm địa điểm hưởng tuần trăng mật. Bà Tống, em nói xem chúng ta nên hưởng tuần trăng mặt ở đâu?”

“Dĩ nhiên là Istanbul rồi, trước kia em và Nguyên Tú cũng định...”

“Triệu Hương Nông!”

“Hửm?”

“Em nói Nguyên Tú! Triệu Hương Nông, cái thói hư này của em phải sửa, Nguyên Tú với chả Nguyên Téo, buồn nôn chết đi được.”

“Tống Ngọc Trạch, không phải anh đang nổi giận với em đấy chứ? Tống Ngọc Trạch, anh dám nổi giận với em à, anh đừng quên chuyện em vừa làm cho anh.”

“...”

Trước khi Triệu Hương Nông chìm vào giấc ngủ say, ông Tống và bà Tống mà Tống Ngọc Trạch nói đã bước sang tuổi 30. Triệu Hương Nông 30 tuổi vẫn xinh đẹp như cũ. Tống Ngọc Trạch 30 tuổi vẫn đẹp trai ngời ngời. Cô muốn có lại một đứa con, mà anh vì suy nghĩ đến cơ thể cô mà bác bỏ ý định của cô, thế là, họ có lần cãi vã đầu tiên sau khi kết hôn. Tất nhiên cuối cùng ông Tống là người xuống nước trước, vì anh không thể không có cô.

Triệu Hương Nông nằm nhoài trên người anh bật cười, cười đến đau đớn cõi lòng.

Khi trời còn chưa sáng, khi Tống Ngọc Trạch kéo Triệu Hương Nông ngồi dậy, cô duỗi chân đạp anh, cô được anh cõng trên lưng.

“Tống Ngọc Trạch, em muốn ngủ, em buồn ngủ.” Nằm trên lưng anh, cô vung chân để biểu đạt sự bất mãn của mình.

“Ngoan, có ai không cho em ngủ đâu, này này này! Em còn đạp anh nữa anh sẽ vứt em xuống đấy.” Anh dọa cô.

Thế là cô ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh.

Bước chân của anh giẫm trên bậc cầu thang bằng gỗ phát ra tiếng “Cộc, cộc“. Đi hết bậc cầu thang, Triệu Hương Nông mơ hồ nghe thấy Tống Ngọc Trạch trò chuyện với ông lão bằng tiếng Anh Điêng.

Gần năm phút trò chuyện, Tống Ngọc Trạch lại cõng cô lên xe, cô được đặt ngồi trên ghế phó lái. Triệu Hương Nông tìm một tư thế thoải mái định ngủ tiếp, cô hỏi Tống Ngọc Trạch ban nãy đã nói gì với ông lão kia?

“Nói ra mất thiêng.” Anh trịnh trọng trả lời.

“Ông Tống biết nói tiếng Anh Điêng, hơn nữa còn nói lưu loát như vậy, bà Tống cảm thấy rất tự hào.” Nghe nói tiếng Anh Điêng là một trong những ngôn ngữ khó nhất, Triệu Hương Nông cảm thấy mình nên khen anh một chút.

Lời khen của Triệu Hương Nông khiến Tống Ngọc Trạch rất sướng, anh bưng mặt cô hôn một cái rõ kêu.

Ngày kỷ niệm năm năm kết hôn của ông Tống và bà Tống, bọn họ ngắm mặt trời mọc trên cao nguyên. Họ quay mặt về hướng đông, chiếc xe dừng trên cao nguyên, ánh mặt trời rực rỡ chói lóa khiến cô chỉ có thể nheo mắt lại nhìn. Từ khi sinh ra tới bây giờ, cô mới được ngắm cảnh mặt trời mọc.

Cô ngắm mặt trời, Tống Ngọc Trạch ngắm cô.

Ánh mắt Triệu Hương Nông nhìn về phía trước, không buồn nhìn mà duỗi tay chắn trước mặt anh, dùng giọng nói hung dữ để phân tán nỗi bi thương càng lúc càng lớn dần theo dòng thời gian dần trôi: “Tống Ngọc Trạch, đừng có nhìn em!”

Anh khẽ hôn vào lòng bàn tay cô, giọng nói thoát ra từ kẽ ngón tay cô: “Năm này, ông Tống và bà Tống kỷ niệm năm năm kết hôn. Có một người Anh Điêng nói anh chỉ cần có sự thành tín trong lòng, thần mặt trời sẽ biến ước mơ của anh thành hiện thực, ông Tống chỉ mong được ở bên bà Tống mãi mãi.”

“Cũng trong năm này, bà Tống 32 tuổi, khóe mắt cô có nếp nhăn đầu tiên, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự quyến rũ của cô. Cô chỉ cần nheo măt là ông Tống đã muốn hôn cô rồi.”

Khi bóng đen phủ lên mặt cô, Triệu Hương Nông nhắm mắt lại,

Trên đường trở về, khoang xe vang lên cuộc đối thoại như này:

“Ngày kỷ niệm năm năm kết hôn qua rồi, ngày kỷ niệm bảy năm kết hôn cũng trôi qua, sau đó bọn họ đón ngày kỷ niệm tám năm kết hôn. Năm này, họ đã 35 tuổi...”

“Từ đã, Triệu Hương Nông, vì sao lại muốn thời gian trôi nhanh như vậy?”

“Em thích, không được à? Chẳng phải anh nói, kết hôn xong mọi chuyện đều do em quyết hết sao? Còn nữa, Tống Ngọc Trạch, vì sao anh cứ mãi không cho em sinh con vậy?” Nói đến đây, Triệu Hương Nông ngừng lại, sau đó gào lên: “Tống Ngọc Trạch, ai bảo anh cho em uống nhiều nước như vậy.”

Tống Ngọc Trạch rất khẩn trương vì giọng nói như sắp khóc đến nơi của cô: “Sao thế, sao thế? Chỗ nào không thoải mái?”

“Tống Ngọc Trạch, anh mau tìm cho em một nhà vệ sinh, phải tìm cái sạch sẽ, độc lập, có gương.”

Khi ông Tống và bà Tống 35 tuổi đã làm một chuyện xấu, địa điểm xảy ra chuyện xấu kia ngay tại con đường về nhà của họ, đại khái là giữa cặp nam nữ trưởng thành kia đã xảy ra sự việc “rơm bén lửa“.

Đến trưa, Triệu Hương Nông khó khăn lắm mới tìm được một nhà dân để giải quyết nỗi buồn. Nhà tắm của nhà người ta nhỏ như mắt muỗi, Triệu Hương Nông tiện thể tắm qua một chút. Tắm xong cô phát hiện một con bò sát bốn chân, cô lập tức hét lên: “Tống Ngọc Trạch, mau đến cứu em.”

Tống Ngọc Trạch đứng đợi cô bên ngoài lập tức lao vào trong, con vật kia lập tức bị đá bay, xác định nó chỉ còn lại nửa cái mạng, Triệu Hương Nông mới thở hắt một hơi. Khi cô quay lại nhìn Tống Ngọc Trạch, ánh mắt Tống Ngọc Trạch dính chặt vào một chỗ. Thuận theo ánh mắt của anh, cô nhìn thấy eo của cô lộ ra một khoảng lớn. Vừa rồi đang mải sợ nên cô quên kéo khóa váy. Bây giờ chiếc váy khoác lỏng lẻo trên eo cô, để lộ mép quần lót màu tím đậm, càng gay go hơn là mép quần lót lại lúc ẩn lúc hiện.

Chỉ trong nháy mắt, Triệu Hương Nông bị Tống Ngọc Trạch dồn sát vào góc phòng tắm. Triệu Hương Nông chống tay lên ngực Tống Ngọc Trạch, đưa ra sự kháng cự vô ích, miệng thì cảnh cáo: “Tống Ngọc Trạch, anh đừng có làm bậy. Tống Ngọc Trạch, anh lên cơn thì cũng phải xem thời điểm, đây là nhà của người khác.”

“Là nhà của người khác.” Tống Ngọc Trạch dễ dàng gạt tay cô ra: “Bà Tống, em cũng thấy người lớn ở nhà này đi vắng cả rồi.”

“Tống... Tống Ngọc Trạch, trẻ con cũng được coi là người đấy.”

Anh ngậm thùy tai cô: “Chỉ sờ thôi, ừm, anh không làm gì đâu, anh thề anh không làm gì cả.”

Ánh mắt giao nhau, “Tống Ngọc Trạch, anh chỉ sờ thôi?” “Ừ, chỉ sờ, anh mà lừa em thì anh làm chó.”

Vừa vặn là sau lưng cô là một bệ lavabo để đặt vật dụng trong nhà tắm, cơ thể cô được đặt ngồi trên đó. Triệu Hương Nông muốn kéo khóa áo khoác xuống thì bị Tống Ngọc Trạch đè tay lại. Khi cô còn chưa hiểu được ý của Tống Ngọc Trạch, một bàn tay khác của anh đã tuột váy khỏi chân cô, ném xuống đất.

“Không sờ chỗ đó.” Giọng anh rất trầm. Khi nói lời ấy, tay anh đang mò mẫm bên ngoài mép quần lót.

Ý nghĩ bên ngoài vẫn còn trẻ con khiến Triệu Hương Nông chặn tay anh lại, nhưng cũng chỉ giẫy giụa vài cái, ánh mắt quá đỗi nóng bỏng của Tống Ngọc Trạch khiến cô đỏ mặt ngầm cho phép anh cởi chiếc quần lót mỏng manh kia ra, sau đó lột nốt chiếc váy dài trên người cô.

Thực ra, không cần cởi cũng có thể đi vào mà, Triệu Hương Nông mơ hồ nghĩ. Triệu Hương Nông còn chưa nghĩ ra vì sao Tống Ngọc Trạch lại làm như vậy thì Tống Ngọc Trạch đã gác chân cô lên vai anh.

Khi nhận ra Tống Ngọc Trạch muốn làm gì, Triệu Hương Nông sợ hãi vô cùng, có điều chân cô đã bị gác lên người anh, cô cũng không thể động đậy, chỉ cần giẫy giụa một cái là cô sẽ rơi khỏi bệ lavabo, như thế đám trẻ bên ngoài sẽ biết.

“Tống... Tống Ngọc Trạch, đừng...” Trong cơn khiếp sợ, Triệu Hương Nông như muốn khóc đến nơi.

Một giây sau, giống như bị điện giật.

Mọi lời nói bị xúc cảm kia lấn át mắc lại trong cổ họng, có chết cũng không thể phát ra tiếng, có chết cũng không thể để cảm giác sống không được chết cũng không xong biến thành một chuỗi âm thanh thoát ra khỏi miệng. Cô chỉ có thể mím chặt môi, ngón tay run rẩy luồn sâu vào trong tóc anh.

Tiếng mở cửa, tiếng trẻ con vang lên, rèm cửa nhanh chóng được kéo lại. Tấm rèm màu xanh lá cây nhạt ngăn cách hai người và đứa trẻ. Tống Ngọc Trạch nhanh chóng nhặt chiếc váy dưới sàn đắp lên người cô, sau đó bước ra ngoài.

Sau khi chắc chắn Tống Ngọc Trạch đã ra khỏi phòng tắm, Triệu Hương Nông mới mở mắt. Cô nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình trong gương: Mái tóc ướt đẫm, dán vào cổ và má cô, gò má của người phụ nữ trong gương đỏ rực như sắp nhỏ ra máu.

Cuộc đối thoại của một lớn một nhỏ bên ngoài khiến Triệu Hương Nông chỉ ước tìm được một chỗ để chui vào.

“Chú và vợ chú đang làm gì vậy ạ?”

“Vợ chú bị một con vật dọa cho ngất xỉu, chú đang hô hấp nhân tạo cho cô ấy.”

“Chú, cháu có thấy giống hô hấp nhân tạo đâu, chẳng phải hô hấp nhân tạo là phải hôn môi sao?”

“Ban nãy đúng là chú đang hôn môi.”

“Không đúng, vừa nãy cháu thấy chú có hôn môi cô ấy đâu, mà hôn chỗ...”

“Này này này! Cháu yêu, cháu nhìn xem đây là gì? Nếu cháu không nói với chú về chuyện hô hấp nhân tạo nữa thì nó sẽ thuộc về cháu và cả anh chị của cháu ngoài kia. Nếu các cháu có thể ra ngoài trông xe hộ chú thì các cháu sẽ được thưởng nhiều hơn đấy.”

Sau đó đứa trẻ hoan hô một tiếng.

Khi Tống Ngọc Trạch quay lại phòng tắm, Triệu Hương Nông vội vàng cụp mắt xuống. Tống Ngọc Trạch đến trước mặt cô, cũng chỉ trong chớp mắt, hô hấp của anh lại trở nên gấp gáp. Anh vén những lọn tóc dán trên mặt cô về phía sau, anh nhẹ nhàng ghì trán vào trán cô: “Bà Tống, em đẹp quá.”

Triệu Hương Nông ngước mắt lên, chạm phải đôi mắt đầy si mê của Tống Ngọc Trạch.

Hai chân cô quấn lấy eo anh, anh dẫn dắt tay cô chạm vào dây nịt của anh, anh rỉ tai cô: “A Nông, vừa nãy có thích không? A Nông, muốn không? Muốn anh không? Muốn anh lấp đầy em không? Hửm?”

Cụp mắt xuống, cô cởi dây nịt của anh, tiếp đến là khóa quần jean.

Triệu Hương Nông cúi gằm mặt để Tống Ngọc Trạch dắt ra khỏi ngôi nhà kia. Trước khi đi khỏi đó, Tống Ngọc Trạch lại cho đám trẻ trông xe hộ anh một xấp tiền dày. Số tiền đó bao gồm cả tiền sửa bệ lavabo trong nhà tắm.

Trên đường quay về, tuổi tác của họ thay đổi theo hành trình mà chiếc xe họ đi. Họ lại đón những ngày kỉ niệm kết hôn tiếp theo, hoặc ấm áp hoặc viển vông hoặc hài hước.

Mặt trời ngả về tây, xe của họ đã đến khu nghỉ dưỡng. Khu nghỉ dưỡng cách địa phận Chicago ba trăm dặm Anh. Cách thời gian chia xa của họ còn bảy tiếng đồng hồ.

Lúc này, ông Tống và bà Tống đã kết hôn được 20 năm. Sau 20 năm, họ vẫn yêu nhau sâu đậm. Họ cũng đã có con, đứa trẻ khỏe mạnh thông minh. Ngày kỉ niệm 20 năm kết hôn, bà Tống quyết định làm bữa tối cho ông Tống. Đây là lần đầu tiên bà nấu cơm, vì ông Tống rất chiều bà, chiều đến độ bà chẳng biết làm gì, chiều đến độ khiến bà càng ngày càng ngốc, ngốc đến mức ngay cả một quả trứng cũng không biết xử lí ra sao.

Một bát canh hành tây, một đĩa măng tây cuốn thịt xông khói, một đĩa bánh mì pudding đã tiêu tốn gần chín mươi phút của bà Tống, trong thời gian đó, Tống Ngọc Trạch ngồi xem ti vi.

Ba món ăn được đặt lên bàn, Triệu Hương Nông nhìn Tống Ngọc Trạch nhanh chóng ngốn sạch đồ ăn cô làm, không bỏ sót chút nào. Dựa vào dáng vẻ ăn cơm và vẻ mặt của Tống Ngọc Trạch ban nãy, Triệu Hương Nông đoán đồ ăn cô làm chắc chắn rất ngon, không, phải nói là siêu ngon ấy.

Điều này khiến Triệu Hương Nông phổng mũi: “Tống Ngọc Trạch, đồ ăn em nấu ngon lắm nhỉ?”

Tống Ngọc Trạch lắc đầu, tỏ vẻ “Em đừng quá đắc ý, chả ngon một tí nào”

Xì!

“Tống Ngọc Trạch, anh lừa ai chứ, không ngon sao còn ăn sạch như vậy.” Triệu Hương Nông vẫn tin chắc rằng đồ ăn mình nấu rất ngon.

“Đó là vì em chỉ làm một phần.” Tống Ngọc Trạch nói.

Lúc này Triệu Hương Nông mới phát hiện đúng là cô chỉ làm một phần. Triệu Hương Nông hài lòng quay vào bếp. Trong bếp vẫn còn thừa bánh mì pudding cô vừa làm. Triệu Hương Nông hớn hở bỏ miếng bánh vào miệng.

Mấy phút sau, Triệu Hương Nông quỳ sụp xuống đất, kìm chế để không khóc, bịt chặt miệng để những âm thanh nghẹn ngào chỉ có thể thoát ra từ mũi.

Cô thật ngu ngốc, đến một bữa cơm cũng không làm xong. Bánh cô làm ngọt đến mức khiến người ta buồn nôn. Vị canh hành tây của cô rất kì quặc, chắc chắn măng tây cuốn thịt xông khói cũng chẳng khá khẩm hơn. Cô thật là ngu ngốc.

Lúc Tống Ngọc Trạch đi vào, Triệu Hương Nông muốn thu lại tiếng khóc thì cũng đã muộn.

“Triệu Hương Nông, em sao thế?” Tống Ngọc Trạch quỳ xuống trước mặt cô, nâng mặt cô lên, ánh mắt anh đầy nghi hoặc: “Triệu Hương Nông, có phải xảy ra chuyện gì không? Hai ngày nay em có vẻ là lạ, nói cho anh biết, có phải em...”

Triệu Hương Nông bỗng vơ đồ cô mua ở siêu thị ném vào mặt Tống Ngọc Trạch, vừa ném vừa gào khóc: “Tống Ngọc Trạch, anh vẫn không biết chừa, anh lại lừa em, đồ em nấu khó ăn chết đi được, vì sao anh phải giả vờ ăn ngon miệng như vậy, không ngon thì cứ bảo không ngon, anh không biết em ghét nhất là bị anh lừa hết lần này đến lần khác à? Anh luôn khiến em cảm thấy mình là một con ngốc.”

Anh vươn tay siết chặt cô vào lòng: “Xin lỗi, xin lỗi, em mắng đúng lắm, vừa rồi anh chỉ muốn làm em vui, mà không nghĩ tới anh đã có tiền án với em rồi. Anh xin lỗi, sau này anh sẽ nhớ rõ điều này.”

Triệu Hương Nông cũng muốn tha thứ cho anh, nhưng nước mắt cứ rơi không ngừng. Chỉ còn lại năm tiếng nữa, còn năm tiếng nữa thôi! Cô gục lên bờ vai anh khóc nức nở, giọng cô đầy vẻ uất ức: “Tống Ngọc Trạch, chúng ta đã kết hôn được hai mươi năm rồi, thế mà anh dám lừa dối em vào ngày chúng ta kỉ niệm hai mươi năm kết hôn.”

“Không phải, Triệu Hương Nông, anh không lừa em, Tống Ngọc Trạch đã mất đi vị giác vào năm anh ta bốn mươi tám tuổi, vì thế anh ta không nếm được vị của đồ ăn, anh ta chỉ biết đồ ăn mà Triệu Hương Nông làm nhất định sẽ ngon nhất trần đời, cho nên anh ta mới ăn đến ngon miệng như vậy.” Tống Ngọc Trạch bỗng nghĩ ra một cái cớ hoàn hảo.

Tống Ngọc Trạch mất đi vị giác vào năm 48 tuổi? Trái tim Triệu Hương Nông bỗng thắt lại, cô ôm chặt lấy anh: “Tống Ngọc Trạch, em không thích anh nói những lời như vậy. Tống Ngọc Trạch anh nói vớ vẩn, anh mau nói anh đang nói vớ vẩn đi.”

“Đồ ngốc, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình.”

Triệu Hương Nông lắc đầu nguầy nguậy.

“Được, được, Tống Ngọc Trạch đang nói vớ vẩn, Tống Ngọc Trạch đang nói vớ vẩn.”

Khi màn đêm buông xuống, xe của họ đi về phía Chicago. Ánh đèn đường càng lúc càng rực rỡ, dòng xe càng lúc càng đông đúc, xe băng qua rất nhiều tòa kiến trúc tiêu biểu. Thời gian ông Tống và bà Tống kết hôn cũng trôi qua thật nhanh theo những tòa nhà bị bỏ lại phía sau xe.

Khi xe đi qua quảng trường Thiên Niên Kỷ, họ đã trở nên già yếu.

Xe dừng lại ở ngã tư mà họ đã dừng lại vào 45 tiếng trước, Triệu Hương Nông thất thần nhìn chiếc xe bus hai tầng đi song song với xe của họ.

“Đang nhìn gì thế?”

Ánh mắt Triệu Hương Nông vẫn dừng lại trên chiếc xe bus hai tầng: “Tống Ngọc Trạch, hình như em đã nhìn thấy anh ngồi trên chiếc xe bus trước kia, thản nhiên như chốn không người, thong dong tự tại, uống rượu vang năm 1960, ăn hamburger. Em nghĩ, lúc đó em đã bắt đầu rung động vì anh. Cảm giác đó rất kỳ diệu, chỉ muốn chiếm lấy sự nhàn nhã của anh vào lúc đó cho riêng mình.”

15 phút sau, ông Tống và bà Tống ngồi trên chiếc xe bus hai tầng, chuẩn bị đón ngày kỉ niệm năm mươi năm kết hôn của họ. 20 phút sau, người phục vụ mang rượu vang năm 1960 và hamburger đến cho họ. Hai người đều cởi phăng giày ra, gác chân lên hàng ghế đằng trước với dáng vẻ thiếu đứng đắn. Bà Tống ngả đầu lên vai ông Tống cười khúc khích. Tay trái cô cầm ly rượu vang, tai phải cầm hamburger.

“Cười gì thế?”

“Vừa nãy người phục vụ nói rượu vang của chúng ta có thể đổi được mấy chục xe tải hambergur. Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy buồn cười rồi.”

Chiếc xe bus di chuyển với tốc độ rất chậm, ánh đèn lúc êm dịu lúc chói mắt lướt qua khuôn mặt hai người.

“Tống Ngọc Trạch, anh nói đây là ngày kỉ niệm kết hôn cuối cùng của chúng ta được không? Chúng ta chỉ sống đến năm bảy mươi tám tuổi, được không anh?”

“Được, đây là ngày kỉ niệm kết hôn cuối cùng của Triệu Hương Nông và Tống Ngọc Trạch. Ông Tống và bà Tống sẽ sống đến năm bảy mươi tám tuổi.”

“Chúc hai ta sống đến bạc đầu!”

“Chúc hai ta sống đến bạc đầu!”

Tiếng cụng ly khẽ vang lên, họ nhìn nhau mỉm cười với đôi mắt nhòa lệ.

Triệu Hương Nông dùng 48 tiếng đồng hồ để ông Tống và bà Tống trải qua một đời, dung dị, bình phàm, khỏe mạnh, sống đến bạc đầu như bao cuộc hôn nhân tuyệt vời trên thế giới này!

11 rưỡi, xe của họ lái vào tòa nhà màu ngà. 12 giờ đúng, xe cảnh sát đến nhà của họ. Tống Ngọc Trạch phải quay lại phòng tạm giam trước một ngày, cùng luật sư của anh chuẩn bị cho phiên tòa cuối cùng.

Cô ôm anh giống như lần tiễn biệt trước đó. Giây phút ấy, anh vẫn đang nghĩ phải mấy năm nữa anh mới có thể gặp lại cô, còn cô thì lại nghĩ sau rất rất nhiều năm nữa cô mới có thể gặp lại anh.

“Triệu Hương Nông, không được nhìn...”

“Tống Ngọc Trạch, em hiểu, em biết anh định nói gì, Triệu Hương Nông hứa, dù đàn ông đến bên em có đẹp trai đến đâu, em cũng chẳng thèm liếc một cái. Từ nay về sau, Triệu Hương Nông chỉ nhìn một mình Tống Ngọc Trạch, chỉ đợi một mình Tống Ngọc Trạch.”

Cô ôm anh bằng tất cả sức bình sinh của mình.

Người đàn ông này đã cho cô chạm tay vào thanh xuân thuộc về cô trong đêm tuyết ấy. Khi cô gõ cửa phòng anh, thanh xuân của cô là một buổi thịnh yến đến muộn.

Anh buông cô ra, hôn lên trán cô.

“Đợi anh.”

“Vâng.”

- ------------------

Đêm đã khuya, Triệu Hương Nông quay về Triệu công quán.

Trong cơn mơ màng, Trác Thanh nghe thấy tiếng “Dì Thanh”, bà vuốt ve cái đầu kia một cách tự nhiên, cô gái nhỏ của bà lại lén chui vào chăn của bà rồi.

“Tiểu Nông, lại gặp ác mộng à?”

Tiếng thở dài khẽ vang lên bên tai bà, ẩn chứa chút ảo não: “Dì Thanh, con đã lớn rồi.”

Trác Thanh ngẫm nghĩ, mới nhớ ra cô gái nhỏ của bà dường như đã trưởng thành thật rồi, cái đầu bà chạm vào không phải cái đầu đầy tóc tơ kia nữa.

“Sao muộn như vậy rồi còn về đây?”

“Là vì con nhớ dì Thanh đấy.”

“Triệu Hương Nông, con có chắc là con đã lớn rồi không?”

“Tất nhiên.” Giọng nói kia càng khẽ hơn: “Dì Thanh, con nói cho dì nè, còn vừa về liền tìm dì ngay, có thể thấy sức hấp dẫn của dì đã đánh bại cả Triệu Diên Đình và Lý Nhu.”

Trác Thanh mỉm cười, thủ thỉ: “Từ lúc nào mà Triệu Hương Nông dẻo miệng thế nhỉ?”

Sau một thoáng yên lặng, Trác Thanh nghe thấy cô gái nhỏ nói với bà rằng: “Dì Thanh, con muốn nghỉ ngơi rồi, con muốn an ổn nghỉ ngơi ở một nơi.”

Trác Thanh thầm than thở, cô gái nhỏ của bà cần phải nghỉ ngơi rồi. Khả năng chịu đựng của con người có hạn, trong hai mươi mấy năm ngắn ngủi, có thể nói cô gái nhỏ của bà đã nếm trải hết những hoạn nạn của cả đời người.

“Được, cứ an ổn tìm một nơi nghỉ ngơi, đừng thấy nản lòng, con phải nghĩ những chuyện không hay xảy đến với con đều là Chúa thiên vị con. Sau này, những khổ đau kia sẽ biến thành quả ngọt.”

“Cảm ơn dì Thanh.”

Sau này, Trác Thanh mới biết lời cảm ơn của Triệu Hương Nông có một ý nghĩa khác, cô cảm ơn bà vì công ơn dưỡng dục.

Sau đó, một ngày nọ, Trác Thanh phát hiện ra một tờ bệnh án bí mật. Tờ bệnh án bị giấu kỹ kia khiến bà phải bật khóc khi đọc được những dòng chữ trên đó. Hóa ra, cô gái nhỏ của bà đã chiến đấu với căn bệnh trầm cảm bốn năm mà không ai hay biết. Sau đó, Trác thanh đã đốt tờ bệnh án kia.

6 giờ sáng, Triệu Hương Nông nhận bộ vest từ tay quản gia như bao lần khác. Bộ vest qua tay cô mặc lên người Triệu Diên Đình. Chỉnh lại cổ áo vest, lần đầu tiên Triệu Hương Nông nở nụ cười rạng rỡ với Triệu Diên Đình, không còn sợ hãi liệu mình cười lên có giống người trong lòng của ba không.

Khi ánh mắt của Triệu Diên Đình dần trở nên si mê, Triệu Hương Nông bắt đầu thở dài trong lòng: Chắc chắn là cô cười lên rất giống Khả Nhi của ông rồi.

“Ba, chuyến bay của con vào lúc mười giờ.” Cô nói với ông.

“Ừm, đến lúc đấy gọi điện cho ba.”

“Vâng ạ.”

Khi Triệu Diên Đình quay người đi, Triệu Hương Nông lại gọi một tiếng: “Ba.”

Triệu Diên Đình ngoảnh đầu lại, Triệu Hương Nông nhoẻn miệng cười, vẫy tay: “Tạm biệt, ba.”

9 rưỡi, Triệu Hương Nông ôm tạm biệt Lý Nhu. Tất cả tình yêu và oán hận dường như đến cuối cùng chỉ còn là một câu nói: “Mẹ, bảo trọng.”

Ngày hôm nay, Triệu Hương Nông mặc chiếc áo sơ mi kiểu nam, quần jean rách và giày thể thao, trông rất thoải mái.

Triệu Hương Nông đáp xuống sân bay Zurich thì trời cũng sắp tối. Rice đến sớm hơn cô một ngày đến sân bay đón cô.

Ngày hôm sau, phi công của cô đã lái chiếc máy bay vẫn luôn được bảo dưỡng ở Ý đến Zurich.

Gần 9 giờ sáng, Triệu Hương Nông gặp con chim sắt kia: Chiếc Piaggio Aero P.180 Avanti II. Đây là chiếc máy bay thứ hai Triệu Diên Đình tặng cô vào sinh nhật 22 tuổi. Đây là chiếc máy bay loại nhỏ, có bảy chỗ ngồi, máy bay có tầm hoạt động 2700km, trần bay tối đa là 12.500m.

Trước khi lên máy bay, Triệu Hương Nông và Rice dựa vào máy bay chụp ảnh, người phụ nữ da trắng kia vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc như cũ.

10 giờ, Triệu Hương Nông lái máy bay lên không trung.

Hôm nay Tống Ngọc Trạch ra tòa lần cuối. Khi phiên tòa chưa bắt đầu, nhân viên pháp vụ nhận được bức thư mà luật sự Tống Ngọc Trạch nộp lên. Nửa tiếng sau, Tống Ngọc Trạch được thả tự do vì vô tội, không ai hay biết nguyên nhân Tống Ngọc Trạch được phóng thích.

Cùng ngày hôm đó, cô gái Mục Hựu Ân ở Thổ Nhĩ Kỳ đã lạc mất chú cún của mình. Nửa tiếng sau, Mục Hựu Ân nhìn thấy chú cún của mình trong lòng người phụ nữ có dáng vẻ giống hệt mình.

Trừ khuôn mặt hơi tái ra, tuổi tác tương đương, vóc dáng như được đúc ra từ một khuôn. Cô ấy mỉm cười nhìn cô, dáng vẻ vô cùng thân thuộc.

Nhìn thấy cảnh như mình đang soi gương, cô không đến đón chú cún từ tay cô gái kia, mà hỏi một loạt câu hỏi theo bản năng.

“Cô là ai? Cô tên là gì? Cô từ đâu tới? Vì sao cô lại đến nơi này? Cô đến nơi này làm gì?”

“Tôi là tôi, tôi tên là Triệu Hương Nông, tôi lái máy bay đến đây. Không lâu trước đó tôi biết đến cô, tôi đến đây để xem cô có khỏe không. Tôi nghĩ, Chúa tạo ra chúng ta giống hệt nhau chắc chắn là có nguyên do nào đó. Tôi nghĩ, nếu cô bằng lòng lắng nghe thì tôi có thể kể cho cô câu chuyện của tôi, nhưng cô phải hứa không được nói chuyện này cho người khác.”

Câu chuyện được kể xong, chú chó trở lại vòng tay Mục Hựu Ân, cô gái vừa xa lạ vừa quen thuộc lái máy bay đến thăm cô sắp phải đi rồi.

“Cô định đi đâu thế?” Mục Hựu Ân vô thức gọi người phụ nữ kia lại.

Cô ấy ngoảnh lại, mỉm cười và nói: “Tôi muốn trốn ở một nơi, lặng lẽ chờ đợi, đợi một ngày anh ấy tìm thấy tôi, sau đó, chúng tôi sẽ ở bên nhau mãi mãi.”

Người phụ nữ đã đi rồi, cô ấy lái máy bay của mình rời đi. Cô ấy nói muốn đi ngắm Đại Tây Dương.

Mục Hựu Ân ôm chú cún đứng lặng ở chỗ cũ, chẳng hiểu sao nước mắt lại tuôn rơi.

Trong ánh hoàng hôn, ráng chiều rực rỡ nhuộm mặt biển thành một biển lửa hừng hực. Đúng như những gì Triệu Hương Nông đã tưởng tượng, mặt biển mênh mang vô bờ, có gió biển, có những đám mấy như những ngọn lửa.

Trên độ cao 3000m, tựa như chỉ cần với tay ra là có thể chạm vào bầu trời.

Cuối cùng, quãng bay 2700km đã hoàn thành, nhiên liệu máy bay cũng đã cạn, Triệu Hương Nông tắt hết mọi thiết bị cảnh báo máy bay, giây phút đó thế giới bỗng trở nên tĩnh lặng, yên ắng đến nỗi cô có thể nghe được tiếng hát của cá heo vọng lên từ biển sâu.

Tống Ngọc Trạch đã từng nói: “Triệu Hương Nông, lúc đó anh thà tin rằng cặp cá heo đó sẽ tìm lại đối phương sau quãng thời gian dài đằng đẵng, chúng đã biến thành ánh sáng. Anh bằng lòng tin vào điều ấy, vì anh tin thật lâu về sau, khi chúng ta không còn trên đời này nữa, chúng ta sẽ ở bên nhau theo một hình thức khác. Em chỉ cần đợi anh ở đó, anh sẽ tìm được em.”

Triệu Hương Nông cũng có lòng tin giống Tống Ngọc Trạch.

Trong ánh hoàng hôn, ráng chiều rực rỡ nhuộm mặt biển thành một biển lửa hừng hực. Có mấy chiếc tàu đánh cá đậu ở eo biển Gibraltar nối liền Địa Trung Hải và Đại Tây Dương, trên tàu có người kinh hô: “Mây bốc cháy rồi, có một đám mây bốc cháy từ trên trời rơi xuống kìa.”

Khi cơ thể chìm vào đáy biển Đại Tây Dương, trái tim Triệu Hương Nông, đã tự do.

Thanh xuân là gì? Thanh xuân của người khác là gì? Thanh xuân của Triệu Hương Nông là gì?

Trong buổi thịnh yến đến muộn của Triệu Hương Nông:

Thanh xuân là sự kích động và oán hận khi con dao phẫu thuật đâm vào người Chu Nhan, sám hối với đúng sai hãy để lại cho mai sau.

Trong buổi thịnh yến đến muộn của Triệu Hương Nông:

Thanh xuân là quá trình một đường yêu một đường đau. Khi bị tổn thương đến tan nát cõi lòng, cô đau khổ thề thốt đoạn tình đoạn nghĩa, nhưng khi nhận được cuộc điện thoại của anh, cô lại trang điểm lộng lẫy, cười tươi như hoa trước mặt anh.

Thanh xuân còn là giây phút cô lái máy bay lên độ cao 3000m, không chớp mắt nhìn cơ thể mình rơi xuống nhanh chóng. Cô cười khanh khách, hờ hững giơ ngón giữa với vận mệnh, hô lên thật to: “Tống Ngọc Trạch, em yêu anh!”

Triệu Hương Nông rất yêu Tống Ngọc Trạch, yêu đến nỗi nóng lòng muốn dùng linh hồn trong sạch gặp lại anh lần nữa, yêu anh lần nữa, sau đó ôm lấy anh bằng đôi tay không còn dính máu tanh.

Tống Ngọc Trạch, anh có biết không, anh có nghe thấy không, anh... có hiểu không?

Khi cơ thể chìm xuống đáy biển, Triệu Hương Nông đã tự do rồi.

Gửi thanh xuân...

Từng đến, từng yêu.

- --------------------------------

Hoàn chính văn

Lúc dịch chương này, mình đã repeat bài Start – Gaho liên tục. Nó giúp mình có thêm động lực dịch xong quả chương hơn 11k chữ này, giúp mình không quá buồn với chương cuối này. Dashi shijakhae – Kết thúc để bắt đầu lại từ đầu, cũng như Triệu Hương Nông và Tống Ngọc Trạch sẽ có một cuộc đời mới, họ sẽ hạnh phúc giống như những lần kỷ niệm kết hôn sau này của họ... mình tin là như vậy:D

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.