Đóa Hoa Tội Lỗi

Chương 102: Chương 102: Gửi thanh xuân (Trung)




Dịch: Hé

*Đây là một chương rất dài, rất nặng nề:“<<<

Tuần lễ đầu tiên vào trung tuần tháng ba, khắp Chicago đều đang bàn tán một sự kiện: Nhân vật nổi tiếng ở Chicago là Tống Ngọc Trạch bị tình nghi mưu sát cô gái Hoa kiều 21 tuổi.

Ngày hôm đó, buổi sáng lúc đi làm, rất nhiều người nhìn thấy hình ảnh Tống Ngọc Trạch đi vào cục cảnh sát Chicago qua các kênh truyền thông. Trong ảnh, Tống Ngọc Trạch có vẻ mặt rất bình thản.

Triệu Hương Nông cũng nhìn thấy bức hình ấy. Sau khi nhận được tin tức, Triệu Hương Nông ngẩn người mất năm phút. Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là: Chu Nhan chết rồi? Tống Ngọc Trạch bị tình nghi giết người?

Một số cảm xúc không rõ tên dần hiện lên trong đầu cô. Nhà thờ bỏ hoang, giấy dán cửa sặc sỡ, con dao phẫu thuật cắm sâu vào cơ thể Chu Nhan.

Não của Triệu Hương Nông bắt đầu nhớ lại khung cảnh cuối cùng cô nhìn thấy Chu Nhan: Cô khoác bộ đồ phẫu thuật trốn khỏi bệnh viện, bộ đồ phẫu thuật màu xanh kẻ sọc trắng, trên đó dính đầy máu, trên tay cô cũng dính đầy máu. Máu trên quần áo là của đứa bé, máu trên tay cô là của Chu Nhan. Cô dùng con dao phẫu thuật trộm từ bệnh viện đâm Chu Nhan. Kỳ lạ là khi con dao đâm vào Chu Nhan, vẻ mặt cô ta rất hưng phấn. Cô ta còn nói với cô rất nhiều, những lời đó khiến cô cảm thấy phiền phức, khiến cô rối loạn.

Sau đó, cô ngồi ở cửa nhà thờ, một lúc sau Tống Ngọc Trạch có mặt ở đó, rồi cô chìm vào hôn mê. Ba ngày sau cô tỉnh lại ở bệnh viện, sau đó cô mới nhớ ra lúc ấy cô đã đâm con dao phẫu thuật vào người Chu Nhan. Cô cố gắng nhớ lại trạng thái của Chu Nhan lúc đó, bộ dạng của cô ta giống như con dao cắm vào người cô ta chỉ là một trò cù lét. Sau khi rời khỏi phòng ICU, Triệu Hương Nông gọi điện thoại cho Chu Nhan. Người nhận điện thoại chính là Chu Nhan. Cô ta nói với cô bằng giọng điệu giống hệt như lúc ở trong nhà thờ, lạnh lùng mỉa mai cô có tật giật mình. Cô ta còn nói rằng, Triệu Hương Nông nghe thấy tin tôi không chết có phải cô đã thở phào hay không.

Đúng vậy, vào giây phút nghe được giọng nói của Chu Nhan trong điện thoại, quả thực Triệu Hương Nông đã thở phào nhẹ nhõm, trên đời này chẳng ai muốn để tay mình dính máu tanh cả.

Triệu Hương Nông biết, nếu Chu Nhan mà chết vì cô thì cô sẽ phát điên. Chu Nhan không phải người xa lạ tình cờ gặp trên đường nào khác, Chu Nhan là em gái Chu Nhuận.

“Em gái tớ rất thông minh đáng yêu.” Chu Nhuận đã miêu tả Chu Nhan như vậy, giọng điệu đầy yêu mến.

Lúc này, đã là một tháng linh sáu ngày kể từ khi xảy ra sự việc kia. Điều duy nhất có thể xác định về vụ án mạng mà mọi người bàn tán là: Người chết là Chu Nhan, chết trong một căn hộ cao cấp ở phía Bắc Chicago. Thi thể của cô ta được tìm thấy trong bồn tắm. Theo giám định ban đầu của pháp y, thời gian tử vong rơi vào khoảng bảy đến chín ngày. Từ dấu vết ẩu đả trong phòng nạn nhân, DNA ở hiện trường, camera giám sát và lời khai của người chứng kiến, phía cảnh sát đã liệt Tống Ngọc Trạch vào diện tình nghi lớn nhất, vì thân phận của Tống Ngọc Trạch nên cảnh sát đành mời Tống Ngọc Trạch đến cục cảnh sát với danh nghĩa hỗ trợ điều tra.

Rời khỏi văn phòng luật sư, Triệu Hương Nông bảo tài xế lái xe quay về, đồng thời cô gọi điện thoại cho Tống Liên Tố. Ngữ khí của Tống Liên Tố vô cùng bình tĩnh, bà nói bà tin Tiểu Trạch của bà, còn vấn đề mà cô nhắc đến thì Tống Liên Tố bảo đợi bà gặp Tống Ngọc Trạch thì sẽ hỏi rõ ràng sau.

Xe lái vào tòa nhà màu ngà, đã một tháng Triệu Hương Nông không về nơi này. Cô quan sát vẻ mặt của người làm, bọn họ đều tỏ ra bình thản giống như dáng vẻ của chủ nhân họ trong bức hình. Họ vẫn chào hỏi cô như cũ, giống như cô vẫn là nữ chủ nhân của tòa nhà này, thậm chí quản gia còn hỏi cô về bữa trưa. Từ chỗ quản gia, Triệu Hương Nông biết lúc bị đưa đi Tống Ngọc Trạch đã dặn quản gia là tối anh sẽ về nhà ăn cơm, còn Tống Học Nhữ đang trên đường đến Chicago.

Triệu Hương Nông quay về căn phòng cô ở trước kia. Mọi thứ trong căn phòng vẫn y như lúc cô rời khỏi đây. Thời gian chầm chậm trôi đi, cả buổi sáng có rất nhiều người gọi điện thoại cho cô, bao gồm Triệu Diên Đình và Lý Nhu. Cô gắng sao cho giọng của mình hết sức bình tĩnh, nói với họ rằng: Con tin tưởng Tống Ngọc Trạch.

Truyền thông Chicago đã huy động toàn bộ lực lượng vào sự việc của Tống Ngọc Trạch. Từ những bản tin dày đặc như kiểu phát sóng trực tiếp, Triệu Hương Nông biết được thời gian Tống Ngọc Trạch ở cục cảnh sát không lâu lắm, thời gian triệu tập chỉ kéo dài bốn mươi phút. 9 rưỡi sáng Tống Ngọc Trạch rời khỏi cục cảnh sát, sau đó anh vẫn đi làm như thường, không nhà đài nào có thể phòng vấn Tống Ngọc Trạch được. Người phát ngôn của Tống Ngọc Trạch đưa ra câu trả lời thống nhất rằng: Tống Ngọc Trạch tiên sinh tin vào pháp luật giống như bao công dân tuân thủ pháp luật khác.

Buổi trưa Triệu Hương Nông đã gọi được cho số máy cá nhân của Tống Ngọc Trạch.

“Em đang ở đâu?” Tống Ngọc Trạch như thể không nghe thấy một loạt câu hỏi của Triệu Hương Nông, anh chỉ hỏi ngược lại cô.

“Ở nhà.” Triệu Hương Nông thành thật trả lời.

“Vậy ở nhà đợi anh.” Lúc ấy giọng Tống Ngọc Trạch đầy vui sướng, như chàng trai mới biết yêu sau khi nghe được tin tức của người mình yêu thì chìm trong hoan hỉ.

“Vâng.” Triệu Hương Nông nghĩ, dường như lúc này chỉ có thể làm như vậy.

Người bên kia thoáng trầm mặc rồi nói: “Tin anh, cuối cùng sẽ không có chuyện gì đâu.”

Nói xong, giọng điệu Tống Ngọc Trạch trở nên thoải mái: “Triệu Hương Nông, em sẽ không coi chuyện xảy ra ngày hôm nay thành cái bẫy mà anh lập ra để không phải ly hôn với em chứ?”

“Không có.”

“Em biết không?” Giọng của Tống Ngọc Trạch khẽ khàng: “Suy nghĩ đầu tiên của anh vào lúc đó chính là, những người này đến đây đúng lúc thật, như vậy thì Triệu Hương Nông sẽ bị thất hứa rồi.”

Triệu Hương Nông ngắt điện thoại.

Gần 5 giờ chiều, Triệu Hương Nông đứng trên bậc tam cấp. Khi nhìn thấy xe của Tống Ngọc Trạch lái vào, cô bước xuống bậc thang, mở cửa chỗ ghế lái, đón lấy chiếc cặp công vụ của Tống Ngọc Trạch. Tống Ngọc Trạch ngồi trong xe nhìn cô, ý cười dần lan rộng trên khóe miệng anh, vẻ mặt nhẹ nhõm của anh khiến Triệu Hương Nông cảm thấy chuyện xảy ra ngày hôm nay chỉ là một giấc mơ.

Trái với vẻ nhẹ nhõm của Tống Ngọc Trạch, lòng Triệu Hương Nông nặng trĩu. Tin tức có liên quan đến Tống Ngọc Trạch ở khắp mọi nơi, còn cô thì học ngành quan hệ công chúng, đằng sau mỗi điểm nóng đều chứa đầy vấn đề mang tính xung đột, mấy người kia cũng khẳng định đã nắm được một số thông tin. Truyền thông hiện đại không chừa bất cứ vấn đề nào, mà vụ án chưa được điều tra rõ này sẽ nhanh chóng được xào nấu thành vấn đề nhạy cảm với người phương Tây: Ván cờ giữa người yếu thế và kẻ quyền quý, bệnh tâm thần của Chu Nhan sẽ khiến cô ta trở thành đại diện bên phía người yếu thế, cô tin rằng sẽ có rất nhiều người tự nguyện biểu tình vì cô ta.

Ngoài ra, lòng Triệu Hương Nông còn có cảm giác bất an không thể nói rõ, sự bất an đó lớn dần lên, không thể gạt bỏ.

Trên con đường dẫn vào nhà, Tống Ngọc Trạch khoác vai Triệu Hương Nông, còn cô thì cầm chiếc cặp công vụ của anh giống như trước kia, tựa như cuộc hẹn làm thủ tục ly hôn ở văn phòng luật sư chỉ là lời bông đùa tiện miệng nói ra vậy.

Tối đến, sau năm phút hai người im lặng nhìn nhau, Tống Ngọc Trạch mới lên tiếng trước, lời nói rất mập mờ: “Anh đã giao mọi chuyện cho luật sự của anh xử lí rồi.”

“Tống Ngọc Trạch!” Triệu Hương Nông kéo tay Tống Ngọc Trạch, van nài.

Lúc này, vẻ mặt Tống Ngọc Trạch trở nên nghiêm túc, anh hỏi cô có tin anh không.

Dĩ nhiên là cô tin anh rồi, trái tim cô vẫn còn yêu anh, trái tim cô vẫn tin tưởng anh, không cần bất cứ lí do nào.

Dường như Tống Ngọc Trạch có thể đọc được điều đó từ nét mặt cô, Tống Ngọc Trạch thoáng cười, anh vuốt mặt cô rồi nói một câu: “Cô gái tốt bụng.”

Triệu Hương Nông cụp mắt xuống, tựa như biết cô còn lời muốn hỏi nên anh yên lặng chờ đợi.

“Tống Ngọc Trạch, Chu Nhan đã chết thật rồi sao?” Cuối cùng Triệu Hương Nông cũng hỏi chuyện này. Chuyện xảy ra vào buổi sáng đối với cô giống như một giấc mơ, cô không thể nào tin rằng Chu Nhan đã chết. Rõ ràng mới đây cô còn gọi cho Chu Nhan được mà, miệng lưỡi cô ta vẫn lanh lợi như ngày nào.

“Ừm!” Tống Ngọc Trạch lạnh nhạt trả lời: “Mẹ cô ta đã đến đây, mấy ngày nữa sẽ tổ chức tang lễ cho cô ta.”

“Hôm đó... ở nhà thờ, em đã đâm con dao phẫu thuật vào Chu Nhan, em không biết lúc đó em...” Triệu Hương Nông khó khăn nói, cô không biết lúc đó con dao có đâm sâu hay không, cô chỉ biết nơi bị đâm vào đang chảy máu không ngừng, máu tướt xuống đất, rất rất nhiều.

Tống Ngọc Trạch cắt ngang lời của Triệu Hương Nông: “Hôm đó, một bác sĩ tên là Tony đã bị mất con dao phẫu thuật mà ba anh ta tặng. Mười tiếng sau, anh ta tìm thấy con dao phẫu thuật trong một phòng phẫu thuật khác, đó là con dao phẫu thuật bị trộm mất.”

Lời của Tống Ngọc Trạch khiến Triệu Hương Nông không hiểu lắm, thấy dáng vẻ ngơ ngác của Triệu Hương Nông, Tống Ngọc Trạch cốc nhẹ đầu cô: “Ngốc, cũng có nghĩa là có người đã đưa Chu Nhan vào bệnh viện.”

“Vậy...”

“Chu Nhan không sao, người đưa Chu Nhan vào bệnh viện hôm đó là anh. Dù em đâm con dao rất sâu nhưng không nguy hiểm tính mạng.”

Đêm đó, Triệu Hương Nông vẫn còn muốn hỏi tiếp nhưng nghe thấy Tống Ngọc Trạch nói “Triệu Hương Nông, em cảm thấy anh là một kẻ coi rẻ sinh mạng hay sao?” thì cô không tiếp tục hỏi anh nữa. Dưới ánh mắt nóng rực của Tống Ngọc Trạch, cô chỉ biết lắc đầu.

“Vậy đừng hỏi nữa nhé.” Anh nói với cô.

Triệu Hương Nông gật đầu, giống như những gì Tống Ngọc Trạch nói, nếu cô đã lựa chọn tin tưởng anh thì không cần thiết phải chứng thực những vấn đề kia nữa.

Tống Ngọc Trạch nói với cô: “Trên đời này tồn tại một kiểu ngoài ý muốn, em không muốn để chúng xảy ra, nhưng chúng vẫn diễn ra ngay dưới mí mắt em. Triệu Hương Nông, em hiểu không?”

Đúng thế, cô hiểu, tương tự như ý định ban đầu khi cầm con dao phẫu thuật rời khỏi bệnh viện chỉ đơn giản là phòng vệ, nhưng cuối cùng nó lại biến thành vũ khí sát thương Chu Nhan.

Tối đó, Triệu Hương Nông đã chuyển hành lí về theo yêu cầu của Tống Ngọc Trạch, cô cũng đăng bài trên trang cá nhân bày tỏ sự tin tưởng đối với Tống Ngọc Trạch.

- ------

Ngày hôm sau, Tống Học Nhữ đến Chicago, ông ta mang đến đoàn luật sư mạnh nhất. Sau một tiếng đáp xuống Chicago, Tống Học Nhữ bắt đầu tố cục cảnh sát Chicago khi chưa có bằng chức xác thực đã hùa theo tin tức phóng đại của giới truyền thông mà gây tổn hại đến danh tiếng của Tống Ngọc Trạch. Đồng thời, để phối hợp với Tống Học Nhữ, Tống Ngọc Trạch cũng chỉ đích danh mấy nhà đài chuyên tung tin thất thiệt sau ba mươi tám tiếng nhận được lời triệu tập của cục cảnh sát. Dưới lời thanh minh chung của Tống Ngọc Trạch và Tống Học Nhữ, một số nhà truyền thông lặng lẽ thu hồi những bài báo mang tính chủ quan của họ.

Khi Tống Học Nhữ xuất hiện, Triệu Hương Nông và Tống Ngọc Trạch vừa dùng xong bữa tối. Trong mấy phút từ lúc Tống Học Nhữ xuất hiện ở nhà ăn, Triệu Hương Nông cảm nhận được địch ý của ông ta với cô. Địch ý đó khiến sống lưng Triệu Hương Nông ớn lạnh, như thể cô là kẻ đầu sỏ đứng sau chuyện này vậy.

Gần một tiếng đồng hồ sau Tống Học Nhữ và Tống Ngọc Trạch đều ở trong thư phòng. Lúc Tống Học Nhữ ra về, Triệu Hương Nông bước lên gọi một tiếng “Ông nội“.

Tiếng của Triệu Hương Nông khiến ông ta dừng bước, ông ta không nhìn cô mà chỉ hờ hững đáp một tiếng rồi vội vàng rời đi. Triệu Hương Nông đứng ở chỗ cũ ngẩn người nhìn bóng dáng đi xa của Tống Học Nhữ. Vì ông ta một mực cúi đầu nên cô không thể tìm được bất cứ thông tin nào trên mặt ông ta, Tống Ngọc Trạch và ông ta đã nói những gì trong thư phòng.

Triệu Hương Nông ngẩn người đứng tại chỗ, không biết bao lâu sau, Tống Ngọc Trạch đến bên cạnh cô: “Gần đây kế hoặch thu mua ở Úc của ông gặp chút phiền toái, cộng thêm chuyện xảy ra với anh, nên tâm trạng của ông không tốt.”

Tống Ngọc Trạch giải thích cho sự lạnh nhạt của ông nội mình.

Khi Tống Ngọc Trạch định cầm tay cô, Triệu Hương Nông bỗng cảm thấy bực bội, cô hất mạnh tay anh ra: “Tống Ngọc Trạch, nếu không xảy ra chuyện này, anh đã trở thành chồng cũ của em rồi.”

Nửa đêm, Triệu Hương Nông choàng tỉnh vì tiếng hét của mình, sau đó cô phát hiện trán mình ướt đẫm mồ hôi. Cô cố gắng nhớ lại một số hình ảnh trong đầu, một số hình ảnh giống như trong mơ cũng giống trong hiện thực. Lúc Tống Ngọc Trạch đẩy cửa vào phòng, đôi tay Triệu Hương Nông đang cắm sâu vào tóc mình. Những dòng suy tư ngổn ngang tụ thành một ý nghĩ khi Tống Ngọc Trạch lao về phía cô.

Ý nghĩ đó khiến Triệu Hương Nông bất chấp mọi thứ mà ôm chặt lấy Tống Ngọc Trạch. Tống Ngọc Trạch quỳ một chân bên giường, cơ thể run rẩy của cô nép chặt vào anh, đôi tay níu chặt cổ anh.

“Tống... Tống Ngọc Trạch, có phải hôm đó... thật sự Chu Nhan đã chết rồi không.” Triệu Hương Nông nghe thấy giọng nói mình run rẩy như phiến lá trong cơn gió dữ. Cô gắng gượng đè nén nỗi sợ hãi, thốt ra từng chữ: “Thật ra, người giết Chu Nhan là em.”

Cuối cùng thì Triệu Hương Nông cũng nói ra câu này, cô nhớ hôm đó máu chảy ra từ người Chu Nhan vương khắp mọi nơi, thành vũng lớn.

Tống Ngọc Trạch không trả lời cô luôn, anh chỉ im lặng ôm lấy cô, đợi cơ thể cô hết run, anh mới bắt đầu trả lời cô, giọng anh rất chậm: “Triệu Hương Nông, hay là anh tìm cho em một bác sĩ nói chuyện với em.”

“Tống Ngọc Trạch!”

“Đừng tức giận.” Tống Ngọc Trạch khẽ hôn lên thái dương cô.

Anh buông lỏng đôi tay, khoác lên vai cô, anh để cô nhìn thẳng vào mắt anh, trong đôi mắt anh là một vùng sóng yên biển lặng.

Ngón tay anh chạm khẽ lên trán cô: “Vừa nãy mơ thấy ác mộng à?”

Triệu Hương Nông gật đầu, vừa rồi cô đã mơ thấy ác mộng. Cô mơ thấy Chu Nhan lúc ở trong nhà thờ, giấy dán cửa rất sặc sỡ, khuôn mặt Chu Nhan trắng bệch giống như một con cá chết.

“Ác mộng có một nửa đến từ áp lực hàng ngày. Triệu Hương Nông, anh nói này, trong tiềm thức em đã coi anh thành một Triệu Diên Đình khác. Cái chết của Chu Nhan xảy ra quá đột ngột, vì không có tiền lệ nên em mới dễ dàng để nhận thức chủ quan của em dẫn dắt, cho rằng anh vì tốt cho em mà đưa ra lựa chọn giống như ba em.”

“Triệu Hương Nông, anh không phải Triệu Diên Đình, thời của chúng ta có sự khác biệt nhất định với thời của ba em, vì thế suy nghĩ của chúng ta sẽ không giống nhau. Người khác cho rằng điều này là tốt, nhưng trong mắt anh có khi lại biến thành điều xấu, em hiểu không? Chu Nhan đã chết rồi, anh cũng rất tiếc, nhưng anh có thể cam đoan với em rằng cái chết của Chu Nhan không liên quan gì đến em.”

“Bây giờ, điều em cần làm là chờ đợi, anh cam đoan với em, chuyện này sẽ qua nhanh thôi.”

Tang lễ của Chu Nhan sẽ được tổ chức vào hai ngày sau. Qua một số tờ báo, Triệu Hương Nông biết có rất nhiều người tham gia tang lễ của Chu Nhan. Tống Ngọc Trạch cũng tham gia tang lễ với thân phận người giám hộ của Chu Nhan. Trong tang lễ đã xảy ra một sự cố nhỏ, mẹ của Chu Nhan trong lúc không khống chế được cảm xúc đã kéo rách áo Tống Ngọc Trạch.

Không lâu sau, vụ án mạng cô gái Hoa kiều bước vào quá trình tố tụng, Tống Ngọc Trạch bị cho là bị cáo. Giống như phỏng đoán của Triệu Hương Nông, thân phận bệnh nhân tâm thần cùng với dáng vẻ khóc thương của mẹ cô ta đã nhận được sự ủng hộ của quần thể yếu thế, vụ án còn chưa mở phiên tòa đã tràn ngập lời ra tiếng vào. Trong vô số lời chất vấn, Tống Ngọc Trạch vẫn đi làm đúng giờ, vệ sĩ của anh từ hai người giờ tăng lên thành tám người. Vì công dân Mỹ rất thích trò ném trứng, quăng giày để biểu đạt sự bất mãn của họ.

Hạ tuần tháng ba, là thời gian mở phiên tòa xét xử vụ án mạng của Chu Nhan. Phiên tòa đầu tiên rất có lợi đối với phía bị cáo, luật sư bên phía bị cao đã đưa ra chứng cứ từ nhiều phía để chứng tỏ nhân phẩm của người chết có sự thiếu sót trầm trọng.

Những chuyện mà cô gái Hoa kiều Chu Nhan đã từng làm trước đây cũng được phơi bày: Cô ta từng tính kế hãm hại cha dượng để theo đuổi cảm giác thỏa mãn trong lòng. Không những thế, cô ta còn hùa với mẹ mình lừa bác sĩ điều trị của cô ta, lấy thân phận khác từ Mexico nhập cảnh vào Chicago. Sau khi đến Chicago, cô ta còn làm chuyện tồi tệ hơn, đó là dùng tiền thuê du côn ở Chicago cưỡng hiếp một cô gái Hoa kiều khác. Từ những chuyện trước đó có thể thấy người chết có vấn đề tâm lí nghiêm trọng, chính vì có vấn đề tâm lí khiến cô ta vì không được đáp lại tình cảm nên đã bày kế hãm hại người giám hộ Tống Ngọc Trạch của mình, từ đó thỏa mãn tâm lí biến thái của cô ta.

Dù phiên tòa đầu tiên có lợi với Tống Ngọc Trạch, nhưng vẫn không thể ngăn lại những tiếng chửi rủa của người khác đối với anh. Thế giới này trước giờ đều là như thế, bất kể sự thực có ra sao thì người ta đều tự động đứng về phía kẻ yếu. Hiện tượng này vô cùng nghiêm trọng trong xã hội phương tây. Một số đoàn thể hoạt động lâu năm trong các tổ chức công ích bắt đầu xuống đường biểu tình pháp luật bất công. Phong trào này bắt đầu lan ra khắp bang Illinois. Phong trào này cũng hình thành làn sóng dư luật lớn đẩy Tống Ngọc Trạch lên đầu sóng ngọn gió.

- -----

Cuối tháng ba, tại cửa công ty Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông tận mắt nhìn thấy có người cầm thùng sơn hắt về phía Tống Ngọc Trạch. Thùng sơn không thể hắt vào Tống Ngọc Trạch, một vệ sĩ của Tống Ngọc Trạch đã khống chế người kia trước tiên, có điều một ít sơn vẫn hắt vào giầy của anh. Cảnh tượng ấy khiến Triệu Hương Nông vốn đang định tiến lên phía trước liền hoảng sợ lùi về sau, tựa như thùng sơn của người kia cuối cùng sẽ hắt lên người cô vậy.

Từ tối hôm đó, Triệu Hương Nông lại bắt đầu mơ thấy ác mộng. Triệu Hương Nông bắt đầu dành hơn nửa tiếng đồng hồ để trang điểm mỗi sáng, má hồng nhàn nhạt cùng màu son đỏ thắm. Khi Tống Ngọc Trạch đi làm cô sẽ vẫy tay nói hẹn gặp lại với anh. Dựa theo những lịch trình mà Rice sắp xếp, cô xuất hiện ở những nơi công cộng. Khi gặp phải những tay phóng viên không thức thời hỏi chuyện liên quan đến Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông đều trả lời bằng ngữ khí giống hệt Tống Ngọc Trạch: Cô cũng tin tưởng pháp luật giống chồng mình.

Khi Triệu Hương Nông không thể không dùng phấn che đi quầng thâm dưới mắt, vụ án của Chu Nhan cũng bước vào phiên tòa thứ hai. Xét thấy phía cảnh sát không thể tìm ra chứng cứ quan trọng để chứng minh Tống Ngọc Trạch là hung thủ, số đông cho rằng luật sư biện hộ sẽ ỷ vào thân phận thương nhân của Tống Ngọc Trạch để thuyết phục quan tòa nhanh chóng kết thúc phiên xét xử, tất nhiên là Tống Ngọc Trạch cũng sẽ thoát khỏi thân phận kẻ tình nghi. Trái ngược với chiều hướng tốt đẹp kia là sự xét xử của luồng dư luận đối với Tống Ngọc Trạch. Dưới sự hô hào của một số người, rất nhiều người có giấy tờ tùy thân của công dân Mỹ đã tham gia cuộc ký tên online. Ở Mỹ có một quy định bất thành văn đó là, một khi số người ký tên lên đến một trăm nghìn thì kiến nghị này sẽ được chuyển đến Nhà trắng, lúc đó tổng thống sẽ đích thân trả lời kiến nghị của dân chúng.

Hết kỳ hạn phiên xét xử đầu tiên của phiên tòa thứ hai, số chữ ký đối với sự kiện của Tống Ngọc Trạch đã đạt mức gần tám mươi nghìn người. Trước khi bắt đầu phiên tòa, phóng viên nói cho Tống Học Nhữ thông tin này khi ông lần đầu đến nghe xét xử. Tống Học Nhữ nghe xong chỉ cười trừ, rõ ràng ông ta không hể để tâm đến chuyện này. Giây phút ấy, trong mắt ông trùm ngành năng lượng được mệnh danh là “Cá sấu nhai kẹo cao su”, Tống Ngọc Trạch bước ra khỏi tòa án với tư thế của người chiến thắng là một chuyện tất yếu.

Mấy tiếng sau, mọi chuyện đã hoàn toàn đổi hướng. Dưới tình hình đang chuyển biến tốt đẹp, Tống Ngọc Trạch không thể thoát khỏi sự cắn rứt lương tâm, cùng áp lực dư luận đã thừa nhận trước tòa Chu Nhan là do anh giết.

Trong những âm thanh xôn xao và thảng thốt, Tống Ngọc Trạch bị cảnh sát bắt ngay tại tòa. Đoàn luật sư lấy lí do gần đây Tống Ngọc Trạch liên tục nhận được email khủng bố khiến tinh thần trở nên rối loạn để hoãn phiên tòa.

Ngày hôm nay, Triệu Hương Nông bị Tống Ngọc Trạch bắt buộc ở nhà nhìn thấy Tống Học Nhữ với nét mặt tái mét bị đám phóng viên vây kín ở cửa tòa án trên ti vi. Sau Tống Học Nhữ là Triệu Diên Đình với khuôn mặt nghiêm trọng. Trong mấy giây ngắn ngủi, Triệu Hương Nông còn nhìn thấy Tống Ngọc Trạch trên xe cảnh sát, bóng dáng của anh trong xe cảnh sát lướt qua chóng vánh. Triệu Hương Nông ngã ngồi dưới đất.

Tống Ngọc Trạch giết Chu Nhan, Tống Ngọc Trạch nói anh đã giết Chu Nhan.

Ngày hôm nay, Triệu Hương Nông đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại, không có ai trả lời cô, họ chỉ bảo cô bình tĩnh một chút. Triệu Hương Nông gọi điện thoại cho người dự phiên tòa là Triệu Diên Đình thì nhận được câu trả lời là, Tiểu Nông con hãy nghỉ ngơi cho khỏe, mọi việc cứ giao cho ba giải quyết. Triệu Hương Nông cũng gọi điện thoại cho Tống Học Nhữ. Người nhận điện thoại là trợ lý của ông ta, bên đó cũng đưa ra câu trả lời hết sức máy móc: Bây giờ ngài Tống không có thời gian nhận điện thoại.

- ----

Khi màn đêm buông xuống, Triệu Hương Nông ngồi trên bàn ăn, vị trí thuộc về Tống Ngọc Trạch vẫn trống hoắc. Lúc này Triệu Hương Nông mới nhận ra, cô nhớ anh, dù thời gian gần đây cô không đã lạnh nhạt với anh: Khi anh nói chuyện với cô, cô không tập trung lắng nghe, cô luôn cố ý trốn tránh sự động chạm vô tình hay hữu ý của anh. Cô lúc nào cũng né tránh ánh mắt của anh, cùng với tâm trạng đó, cái câu “Tống Ngọc Trạch, anh đừng quên nếu không xảy ra chuyện này, giờ anh đã là chồng cũ của em rồi” cũng treo trước miệng cô, sau đó vờ như không nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của anh.

Ngày hôm sau, Triệu Hương Nông được Triệu Diên Đình đưa đến trại giam gặp Tống Ngọc Trạch, nhưng cô không gặp được anh. Giữa Triệu Hương Nông và Triệu Diên Đình, Tống Ngọc Trạch đã chọn gặp Triệu Diên Đình.

Mười mấy phút sau, Triệu Hương Nông vội vàng hỏi Triệu Diên Đình: “Ba, anh ấy khỏe không? Ba, ba có biết vì sao anh ấy không muốn gặp con không?”

Triệu Diên Đình nhìn cô, nói: “Nếu ba là Tống Ngọc Trạch, ba cũng sẽ không muốn để người mình yêu nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.”

Triệu Diên Đình nói với cô rằng, Tống Ngọc Trạch nhắn cô không cần lo lắng, cô sẽ gặp được anh sớm thôi.

Mười bốn tiếng đồng hồ sau, Triệu Hương Nông đã được gặp Tống Ngọc Trạch.

Trong bóng tối, khi đôi tay kia vuốt ve mặt cô, Triệu Hương Nông biết Tống Ngọc Trạch đã trở về, cô ngồi phắt dậy ôm chặt lấy anh.

Như thể nếu lúc này cô không ôm thì sau này cô không thể ôm anh được nữa.

Tống Ngọc Trạch tắm rửa thay quần áo xong thì trời cũng sắp sáng. Luật sư của Tống Ngọc Trạch đã thành công xin cho Tống Ngọc Trạch được thụ án tại nhà. Cái gọi là thụ án tại nha chính là khi vụ án vẫn chưa kết thúc, Tống Ngọc Trạch chỉ cần đeo còng chân điện tử chịu sự giám sát từ xa của cảnh sát. Trong thời gian bị giam, anh không được tự ý rời khỏi khu vực được cảnh sát chỉ định. Ngôi nhà của Tống Ngọc Trạch là khu vực hoạt động được cảnh sát liệt ra.

Triệu Hương Nông chạm vào món đồ nhìn giống như chiếc vòng chân trên cổ chân Tống Ngọc Trạch, không nói một lời. Ngược lại là Tống Ngọc Trạch cười nói với cô: “Trông nó có hơi hướng viễn tưởng, khiến anh trông giống như chiến sĩ tương lai, nhỉ?”

Triệu Hương Nông cúi đầu, hỏi: “Tống Ngọc Trạch, nói cho em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Hửm?”

“Chu Nhan!” Triệu Hương Nông ngẩng đầu nhìn vào mắt Tống Ngọc Trạch.

Cho tới bây giờ, Tống Ngọc Trạch lấy lí do không muốn để cô nhìn thấy anh ngồi ở ghế bị cáo mà không cho cô đến tòa án. Phần lớn những tình tiết liên quan đến vụ án của Chu Nhan, Triệu Hương Nông đều nghe được từ giới truyền thông. Trên mạng có hàng ngàn hàng vạn thông tin liên quan đến việc Chu Nhan bị giết, đủ các phiên bản đặc sắc vô cùng. Cho đến bây giờ, Triệu Hương Nông cũng không biết tin nào là thật, tin nào là giả.

“Triệu Hương Nông.” Tống Ngọc Trạch không trốn tránh ánh mắt cô: “Chu Nhan cố chấp đến mức độ nào em cũng biết, cô ta không những cố chấp mà còn bướng bỉnh, đồng thời cô ta còn thông minh gian xảo. Cô ta luôn có cách khiến người ta không khống chế được cảm xúc. Lúc đó em cũng vì không khống chế được cảm xúc mà cầm dao đâm cô ta. Anh nghĩ anh mà gặp chuyện như vậy anh cũng sẽ làm giống em, có điều, dường như Chu Nhan đã dùng hết vận may của mình, lần thứ hai cô ta không còn may mắn như vậy nữa.”

“Ngày hôm đó, anh đưa Chu Nhan đến bệnh viện, bác sĩ đã làm phẫu thuật cho cô ta. Mấy ngày sau cuộc phẫu thuật, Chu Nhan lấy lí do không thích bệnh viện, bắt anh tìm chỗ ở cho cô ta. Anh để cô ta sống ở căn hộ khu bắc. Cô ta nói với anh, cô ta đã thích anh từ lâu, sau đó cô ta đưa ra rất nhiều yêu cầu với anh. Em cũng biết cô ta là em gái Chu Nhuận mà, cộng thêm cô ta còn ám thị nếu anh không làm theo yêu cầu của cô ta thì cô ta sẽ nói ra tất cả những chuyện cô ta biết, bao gồm chuyện em đâm cô ta bị thương. Vì vậy anh nhất thời không nghĩ được cách giải quyết khác nên đành cố gắng thỏa mãn yêu cầu của cô ta.”

“Nhưng, yêu cầu của cô ta càng ngày càng quá đáng, cuối cùng đã chọc giận anh, sau đó anh đẩy cô ta ngã vào bồn tắm khiến cô ta bị ngất. Lúc đó anh chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cô ta nên đã vội vàng rời khỏi. Sau khi rời khỏi đó, anh đưa tiền cho nhân viên quản lí căn hộ nhờ anh ta xử lí sự việc, nhưng anh không ngờ gã quản lí kia lại cầm tiền của anh bỏ trốn mất. Lúc đó anh và gã quản lí kia đều không ngờ được ngày hôm đó chung cư bị mất nước, nhưng vòi nước ở bồn tắm lại mở, sau đó sự việc ra nông nỗi này.”

Lời của Tống Ngọc Trạch vô cùng hợp lí khiến Triệu Hương Nông thật sự tin lời của anh. Y như những gì Tống Ngọc Trạch nói, Chu Nhan là một người vừa cố chấp vừa bướng bỉnh, cô ta luôn dễ dàng khiến người ta mất kiểm soát. Tống Ngọc Trạch cũng giống như cô lúc ở nhà thờ, vì quá giận nên đã cầm dao đâm cô ta, chỉ đáng tiếc là, Chu Nhan đã dùng hết vận may của mình.

Nói ra những lời này, nét mặt Tống Ngọc Trạch thoáng hiện lên vẻ nhẹ nhõm, anh hỏi Triệu Hương Nông rằng cô có thấy anh là người xấu vì anh đã gây ra cái chết của Chu Nhan không.

“Tất nhiên là không.” Triệu Hương Nông vội vàng trả lời.

Tống Ngọc Trạch tỏ vẻ không tin, Triệu Hương Nông đành giơ tay thề thốt. Thấy Tống Ngọc Trạch vẫn giữ vẻ mặt không tin, Triệu Hương Nông cuống lên: “Tống Ngọc Trạch, phải thế nào thì anh mới tin.”

Ánh mắt của anh rơi xuống môi cô, giọng nói vừa trầm vừa khàn: “Hôn anh, hôn xong anh mới tin em.”

Triệu Hương Nông không nhúc nhích. Lúc này, hai người đang ngồi trên tấm thảm, hơi thở thuộc về Tống Ngọc Trạch kề gần lại cô từng chút một. Anh khẽ cọ mũi vào mũi cô, sau đó hơi nghiêng mặt, bóng đen phủ lên mặt cô. Khi môi anh dán lên môi cô, Triệu Hương Nông nghiêng đầu tránh khỏi Tống Ngọc Trạch.

“Tống Ngọc Trạch, đừng quên nếu không xảy ra những chuyện này thì giờ anh đã là chồng cũ của em rồi.” Triệu Hương Nông lại thốt ra câu nói này một lần nữa. Nói xong, cô khẽ nói thêm một câu: “Tống Ngọc Trạch, xin lỗi anh.”

Tống Ngọc Trạch vuốt tóc cô, một lúc sau anh mới hỏi: “Sau này em có dự định gì?”

Lời của Tống Ngọc Trạch khiến lòng Triệu Hương Nông trở nên rầu rĩ. Mục tiêu trước khi Tống Ngọc Trạch xảy ra chuyện của cô rất rõ ràng, ly hôn với Tống Ngọc Trạch, sau đó sang Thụy Sĩ du học, vừa học vừa quên đi những chuyện cần phải quên. Chỉ là, bây giờ cô không biết phải làm sao, một loại tiềm thức mách bảo cô rằng, sẽ có chuyện nào đó xảy ra.

“Tuần sau, anh nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc, nếu không có gì ngoài ý muốn, anh sẽ chịu hình phạt với tội ngộ sát. Luật sư của anh sẽ biện hộ cho anh được kết quả tốt nhất. Đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, Triệu Hương Nông, em cứ dựa theo kế hoạch ban đầu của mình, đến Thụy Sĩ, an ổn ở đó không cần lo nghĩ chuyện gì cả. Chuyện em phải làm là chờ đợi, đợi thời gian xóa nhòa tất cả, anh cũng tin cuối cùng thời gian sẽ mang đi mọi thứ, vì Triệu Hương Nông là cô gái lương thiện nhất trên đời, chỉ có những người có nội tâm lương thiện chân chính mới canh cánh về những sai lầm mình đã phạm phải. Người lương thiện chân chính đều sẽ có được quyền được tha thứ.”

Triệu Hương Nông tựa đầu lên vai Tống Ngọc Trạch, gật đầu.

“Còn có, em phải nhớ những gì anh nói với em lúc trước, dù người đàn ông đến bên em có đẹp trai như nào, dù những người đó mang những bông hoa xinh đẹp đến trước mặt em thì em cũng không được nhìn bọn họ. Vài năm sau, vào một ngày nào đó, sẽ có một anh chàng soái ca đến bắt chuyện với em. Nếu lúc đó, em cảm nhận được thành ý của anh ta thì hãy cho anh ta số điện thoại. Triệu Hương Nông, em có tin không? Ngày đó nhất định là một ngày nắng đẹp, ánh nắng chiếu lên chiếc áo sơ mi trắng của anh chàng kia, chói mắt đến độ em chỉ có thể nheo mắt mà nhìn, sau đó nhanh chóng hớp hồn anh chàng kia. Từ đó về sau, khiến anh ta phải vắt óc nghĩ ngợi từng giây từng phút, phải làm thế nào để lấy lòng cô ấy, mới có thể hôn lên đôi môi mềm mại như cánh hoa của cô ấy.”

Qua lời của Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông như nhìn thấy khung cảnh nhiều năm về sau, một buổi chiều vào một ngày nắng đẹp, ở trên ban công nào đó, ở một thị trấn nào đó, ở một đất nước nhỏ bé ở châu Âu nào đó, có một cô gái mặc váy in hình quả dâu tây và một anh chàng mặc áo sơ mi trắng, bóng của hai người dần dần hòa quyện vào nhau.

“Triệu Hương Nông, em thấy như vậy có tuyệt không?”

Như vậy có tuyệt không? Triệu Hương Nông cũng không biết, cô tìm một vị trí dễ chịu trên vai Tống Ngọc Trạch, nhắm mắt lại: “Tống Ngọc Trạch, em buồn ngủ rồi.”

- ----

Chiếc còng điện tử trên cổ chân Tống Ngọc Trạch ngoại trừ hạn chế phạm vi hoạt động của anh ra thì cũng không gây bất cứ trở ngại nào với anh. Có người mang đến một chồng tài liệu, mỗi buổi sáng Tống Ngọc Trạch sẽ ở trong thư phòng xử lí công việc của anh, còn lại anh dành phần lớn thời gian buổi chiều để nghe nhạc, chơi game, xem phim đọc sách. Tất nhiên, khi anh làm những việc này đều kéo theo Triệu Hương Nông.

Trong thời gian Tống Ngọc Trạch bị tạm giam, Triệu Hương Nông không nhìn thấy Tống Học Nhữ. Triệu Hương Nông vô tình biết được Tống Ngọc Trạch đã bí mật bố trí không ít vệ sĩ bên ngoài tòa nhà. Triệu Hương Nông mơ hồ đoán được những người kia ắt hẳn cũng liên quan đến Tống Học Nhữ. Theo như đám truyền thông nói, vì Tống Ngọc Trạch nhận tội trên tòa khiến Tống Học Nhữ giận sôi, lần này Tống Ngọc Trạch và Tống Học Nhữ đã thật sự trở mặt với nhau.

Triệu Hương Nông không gặp Tống Học Nhữ, nhưng ngược lại cô lại gặp Tống Liên Tố hai lần. Vì thân phận đặc phái viên của Liên Hợp Quốc nên Tống Liên Tố cần tránh hiềm nghi, vì vậy bà hiếm khi xuất hiện trước ánh mắt của công chúng, bà luôn chọn đến nhà vào lúc ban đêm. Hai lần bà đến thăm đều chạm mặt Triệu Hương Nông, cả hai lần cô đều cảm thấy một số chuyện đã thay đổi. Dù bề ngoài Tống Liên Tố vẫn nói chuyện với cô bằng ngữ khí và vẻ mặt giống như lúc trước, nhưng là một người đã tìm cách sinh tồn trong khe hẹp giữa Triệu Diên Đình và Lý Nhu từ nhỏ đã khiến cô nhạy cảm hơn người bình thường, cô nhanh chóng cảm nhận được sự biến hóa vi diệu trên người Tống Liên Tố: Xa cách.

Thứ hai thứ hai của thượng tuần tháng bốn, còn ba ngày nữa là bắt đầu phiên tòa của Tống Ngọc Trạch, cuối cùng Triệu Hương Nông cũng lấy được bằng lái máy bay.

Sau khi lấy được bằng lái máy bay, Triệu Hương Nông cũng không biết mình có tâm trạng gì. Cô đã đến căn hộ mà Chu Nhan xảy ra chuyện. Đây là khu nhà giàu của Chicago, nơi đây đều có chung đặc điểm với những khu nhà giàu khác: Nhiều người hết sức chú trọng cuộc sống riêng tư, phần lớn thời gian họ thích ở trong nhà, họ chưa từng làm thân với hàng xóm, nên khi Triệu Hương Nông ấn chuông cửa nhà bọn họ, hỏi họ thời gian gần đây có gặp người nhìn thấy Chu Nhan không thì họ trả lời là không. Nửa tiếng sau, Triệu Hương Nông đã gặp được người nhìn thấy Chu Nhan, cũng là người cung cấp lời khai cho cảnh sát. Đó là một người phụ nữ da trắng nói năng cử chỉ rất lịch sự. Người phụ nữ đó sống ở nơi này, cô ta thuật lại đơn giản thời gian địa điểm cô ta nhìn thấy Chu Nhan.

Khi biết người phụ nữ da trắng kia là một tín đồ đạo Cơ đốc thì Triệu Hương Nông không vặn hỏi nữa. Mỗi tín đồ đạo Cơ đốc đều có yêu cầu rất nghiêm với mình, bọn họ cự tuyệt sự dối trá, cũng có nghĩa là trên người người phụ nữ này sẽ không tồn tại khả năng nói dối.

Sau đó Triệu Hương Nông đến phòng tập yoga mà cô thỉnh thoảng ghé đến. Triệu Hương Nông nhốt mình trong phòng. Gần một tiếng ở trong phòng tập yoga, Triệu Hương Nông dùng điện thoại ở phòng tập gọi điện cho Tống Học Nhữ.

Hồi học đại học, thỉnh thoảng Triệu Hương Nông sẽ đi nghe một số học giả giảng bài. Có một vị học giả vật lý học từng nói tới một lí luận khiến Triệu Hương Nông nhớ mãi: Khi đối mặt với chuyện khiến bản nảy sinh sự nghi ngờ, khi chuyện này hiện lên trong đầu bạn lần đầu tiên, bạn có thể mặc kệ nó, vì có thể chúng chỉ là rác thải trong tâm trí của bạn. Khi chuyện này hiện lên trong đầu bạn lần thứ hai, bạn có thể tùy vào hứng thú của mình để tìm hiểu nguyên do chuyện này. Khi chuyện đó quấy nhiễu bạn hết lần này đến lần khác, khi nó vẫn còn thời gian chần chừ, bạn có thể giao những phán đoán về chuyện này cho trực giác của bạn. Trực giác sẽ nói cho bạn biết bạn phải làm gì.

Vì thế, Triệu Hương Nông đã dựa vào trực giác để gọi điện cho Tống Học Nhữ. Những thương nhân coi lợi ích là trên hết luôn biết chọn cho mình phương án có lợi nhất với họ.

Gọi xong cuộc điện thoại đó, Triệu Hương Nông ra khỏi phòng tập bằng cửa sau, rồi ngồi lên chiếc xe Tống Học Nhữ phái tới đón cô.

Khi quay lại phòng tập một lần nữa đã là một tiếng rưỡi sau. Thay sang bộ đồ lúc đầu, Triệu Hương Nông ra khỏi cửa chính của phòng tập. Hôm nay Rice làm tài xế của cô, cô ấy vừa lái xe vừa nói cho cô những chuyện quan trọng mà cô cần xử lí. Rice đã nói gì với cô, Triệu Hương Nông cũng không nghe lọt tai, cô cởi giầy cao gót, cuộn chân lại rồi gác đầu lên đầu gối, thẫn thờ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa xe.

Bóng tối đã ghé đến, xe lái vào tòa nhà màu ngà.

Qua kính xe, Triệu Hương Nông nhìn thấy Tống Ngọc Trạch đứng đằng xa vẫy tay với cô. Ánh mắt cô từ trên khuôn mặt anh rời xuống cổ chân anh. Dù đã bị ống quần màu tối che khuất, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy ánh đèn màu xanh nhấp nháy của hệ thống định vị trên chiếc còng chân đeo trên cổ chân Tống Ngọc Trạch.

Chiếc xe đến gần Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông nghĩ nhất định lúc này Tống Ngọc Trạch rất muốn bước xuống bậc thang mở cửa cho cô, biểu hiện sự ga lăng của anh với phái đẹp, nhưng anh không thể, vì bãi cỏ không phải phạm vi hoạt động của anh. Chỉ cần anh đặt chân lên bãi cỏ, chấm xanh trên món đồ kia sẽ chuyển sang màu đỏ, sau đó sẽ phát ra âm thanh chói tai, và rồi đám cảnh sát theo dõi anh từ xa sẽ điều động lực lượng, lái những chiếc xe cảnh sát của họ đến nơi này.

Xe dừng lại, Triệu Hương Nông mở cửa xuống xe, đôi giầy cao gót bước lên bậc tam cấp, mỗi bước chân đều vô cùng gấp gáp, cô đang gắng sức để tư thế bước đi của mình hết sức quyến rũ.

Triệu Hương Nông nghĩ, cô nhất định sẽ làm được, vẻ mặt Tống Ngọc Trạch đầy vẻ mê mẩn vì dáng vẻ của cô.

Găng tay vắt trên cổ tay, tay khoác lấy eo Tống Ngọc Trạch, tựa đầu vào ngực anh, gọi tên anh: “Tống Ngọc Trạch.”

Đúng là người đàn ông đa nghi, anh không hề tỏ ra vui sướng vì cô chủ động ôm ấp, là vì chột dạ sao? Là vì lo sợ có phải thế cục mà anh tỉ mỉ bố trí đã nảy sinh sai sót chỗ nào, nếu không sao Triệu Hương Nông lại ôm anh với thái độ bất thường thế này.

Đúng thật là.

“Hôm nay em rất vui, em đã lấy được bằng lái máy bay rồi. Tống Ngọc Trạch, em vẫn luôn mong đợi ngày này, lái may bay đi ngắm Đại Tây Dương.” Triệu Hương Nông nói.

Lời của cô không khoa trương một chút nào, lái máy bay đi ngắm Đại Tây Dương là mong ước từ lâu của cô, điều này Tống Ngọc Trạch cũng biết.

Lời của cô rõ ràng vẫn không làm Tống Ngọc Trạch lơi là cảnh giác.

Thế là Triệu Hương Nông lại nói: “Tống Ngọc Trạch, có phải biểu hiện lúc này của em tệ lắm không, hai ngày nữa anh ra tòa rồi, nhưng em lại mải đắc ý như vậy.”

Đừng xem thường câu nói này của cô, đây là câu nói vô cùng có kỹ xảo, cô không né tránh chủ đề hầu tòa, chủ đề này sẽ kích phát cảm giác tín nhiệm của người nhận được thông tin.

Tống Ngọc Trạch đang quan sát cô, thế là, Triệu Hương Nông sờ mặt mình, nghi hoặc hỏi: “Sao lại nhìn em như vậy, trên mặt em có gì sao?”

Thế là Tống Ngọc Trạch bật cười, anh duỗi tay cầm lấy tay cô: “Triệu Hương Nông, chúc mừng em lấy được bằng lái máy bay.”

Triệu Hương Nông quay về phòng mình, lấy bộ quần áo trong tủ, bước vào phòng tắm. Đợi bồn tắm xả đầy nước, Triệu Hương Nông đắm mình vào trong làn nước. Khi nước vượt qua đỉnh đầu cô, cô bắt đầu bật khóc nức nở trong làn nước.

Chu Nhan đã chết, người giết Chu Nhan không phải Tống Ngọc Trạch, mà là Triệu Hương Nông. Con dao phẫu thuật đâm vào người Chu Nhan đã khiến cô ta không thể tỉnh lại trong phòng phẫu thuật được nữa.

Bắt đầu từ hôm đó, Tống Ngọc Trạch đã bắt đầu diễn vở kịch lừa gạt cả thế giới, chỉ vì khiến Triệu Hương Nông tin rằng người giết Chu Nhan là Tống Ngọc Trạch.

Anh biết lớp má hồng trên gương mặt cô là để che đi sắc mặt trắng bệch của cô. Anh biết sắc môi đỏ thắm của cô là để che giấu đôi mắt ảm đạm của cô. Anh biết cô đã dặm một lớp phấn dày để che giấu quầng thâm dưới mi mắt cô.

Tống Ngọc Trạch biết, anh đều biết tất cả!

- ------------------------

Mấy chương cuối buồn quá đáng, đó là lí do mình mãi không dám động vào hic

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.